Hello, Tiểu Thư Mặt Than
-
Chương 44
*********
Sáng ngày hôm sau, bị một hồi chuông điện thoại di động kỳ quái đánh thức, chuông điện thoại rất quen thuộc nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ. Cô nhẹ nhàng động đậy đã cảm thấy thân thể mềm nhũn, đau nhức khó nhịn, vươn tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn đang hát tình ca ở trên tủ đầu giường. Vừa mới ấn nút nghe, cô còn chưa kịp phản ứng thì nghe được được giọng nói điệu đến mức không thể tưởng tượng nổi từ đầu bên kia truyền đến, dieenx#[email protected]%quys&doon "Anh Thiệu Luân, em đã trở về, con sâu lười này còn chưa rời giường rồi, sáng sớm hôm nay em đã xuống máy bay, còn mong anh tới đón em đây, cuối cùng không đợi được anh lại bị cha em xách về nhà ——"
(⊙o⊙)... Chu Hải Mạn sau hai giây phản ứng, rốt cuộc cũng biết lạ ở chỗ nào, bởi vì điện thoại di động này không phải của cô, mà là của Tiết Thiệu Luân, còn cô cảm thấy tiếng chuông quen thuộc bởi vì mấy ngày nay luôn ở cùng với anh, đã nghe nhiều lần rồi.
Nhưng cô bé điệu đà đầu dây bên kia là ai, -_-#, cô tức giận nghiêng đầu nhìn Tiết Thiệu Luân, lại thấy anh đang dùng một đôi mắt đào hoa, nháy mắt vô tội nhìn cô chằm chằm.
"Anh Thiệu Luân ——" em gái điệu kia quá lâu không thấy ai đáp lại, âm thanh càng thêm lanh lảnh, gọi lại một tiếng nữa.
Tiết Thiệu Luân giật mình một cái, lập tức nhận lấy điện thoại di động Chu Hải Mạn trong tay, ⊙﹏⊙b anh còn tưởng rằng có người gọi cho Chu Hải Mạn, anh vừa mới bị đánh thức còn yên lặng làm bé ngoan đây này, không thể ngờ được là tìm anh, hơn nữa còn là một rắc rối phiền phức lớn.
"Vũ Đồng hả ——, trở về rồi sao? Trở về lúc nào? Mới vừa hả? Lúc nãy đã nói với anh rồi hả?" Trên trán ướt đẫm mồ hôi, Tiết Thiệu Luân liếc mắt nhìn Chu Hải Mạn, lập tức bị ánh mắt sắc bén của cô giết trở lại, "Lúc nãy anh không nghe thấy, đúng, vừa mới dậy —— ha ha. Vậy trước tiên em nghỉ ngơi thật tốt đi, không mệt chứ? Anh còn có chuyện, ừ, được được được, có thời gian nhất định đi, ừ, anh cúp máy trước."
"Đoàng ——" Tiết Thiệu Luân nhanh như chớp cúp điện thoại di động, anh thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần bị Chu Hải Mạn giải quyết.
"Ha ha, đánh thức em rồi ——" cười, lấy lòng cười, vẫn mặt lạnh, tiếp tục cười, "Em nghỉ thêm một lát nữa đi, hôm nay thứ bảy không phải đi làm, tối hôm qua khiến em mệt muốn chết rồi ——"
Anh không đề cập tới chuyện tối hôm qua còn tốt, nhắc tới tối hôm qua, Chu Hải Mạn càng tức giận, tên cầm thú này hoàn toàn không có chút y đức nào, muốn hết lần này đến lần khác, nếu không cô cũng sẽ không bị lăn qua lăn lại đến mềm nhũn thế này, "Đừng giả bộ, Tiết Thiệu Luân, trong người anh có con quỷ nào sao?"
"Làm sao có thể chứ?" Tiết Thiệu Luân co rúm khóe miệng, "Trong người anh có quỷ chỗ nào? Trong lòng anh chỉ có một đại mỹ nữ, chính là bảo bối Mạn Mạn em đó."
= =, Chu Hải Mạn trợn mắt nhìn anh, vừa che che giấu giấu, vừa lời ngon tiếng ngọt, không có quỷ mới là lạ, "Không nói đúng không?"
"Ghen?" Tiết Thiệu Luân hình như còn rất hài lòng đối với phản ứng này của cô, chỉ là nếu là tiếp tục trêu chọc sẽ không vui nữa. d;đàn’;lê’Quydein Vì vậy, trước hết anh dùng khuôn mặt tươi cười lại gần cô, muốn ôm cô vào trong ngực, Chu Hải Mạn dùng sức đẩy, anh lại ngã trở về, nhưng mà anh cũng không tức giận, chẳng hề để ý mà giải thích, "Cô ấy là bạn thưở nhỏ của anh, con gái viện trưởng bọn anh, tên là Vũ Đồng. Mới đi du học Mĩ trở về, lúc đi cao một mét sáu mươi lăm, tóc dài, diện mạo coi như đáng yêu, vẫn đang trong thời thanh xuân, chưa kết hôn, em còn muốn biết gì nữa? Anh nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (Biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết)."
Bạn thuở nhỏ? Nói mập mờ như vậy không phải là thanh mai trúc mã sao? Chu Hải Mạn tức giận trừng mắt nhìn anh, "Anh đừng nhiều lời nữa, em không tin dáng vẻ này của anh đâu."
"Anh nhiều lời chỗ nào chứ?" Anh bày ra vẻ mặt vô tội, "Anh chỉ nói sự thật."
"Được rồi, được rồi, mới sáng sớm đánh thức Mạn Mạn của chúng ta là cô ấy không đúng, cũng là anh không đúng, thời gian quan trọng như bây giờ nên tắt máy, nhưng không phải bởi vì tối hôm qua anh quá hưng phấn nên quên sao? Đừng tức giận, em không tin anh sao? Hơn nữa, anh vừa mới trở thành người của em rồi, sao có thể để ý người khác, tùy tiện đi trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không phải tác phong của anh."
"Khó nói lắm ——" Chu Hải Mạn bĩu môi, hơn nữa theo ý cô, cái này rất giống tác phong của anh.
"Này ——" Tiết Thiệu Luân bị cô chặn, khóe miệng co giật, khóe mắt cũng co quắp, "Thì ra trong lòng em, anh chính là hình tượng sao, xong rồi, hôm nay anh phải bày tỏ một chút, chấn chỉnh lại quyền của người chồng, nếu không em sẽ dùng hai chân đạp anh ra ngoài mất."
Vừa nói xong, anh liền lật người, đè lên trên người Chu Hải Mạn, ngón tay thon dài lướt qua mặt của cô, hai người gần tới nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau, anh chỉ ngửi thấy mùi thơm trên người cô, "Chúng ta cùng ôn lại cảm xúc mãnh liệt tối hôm qua đi——"
"Ưmh —— Tiết Thiệu Luân, cái tên khốn kiếp này —— em vẫn còn đau—— không cho phép anh đụng vào em ——"
"Vậy là em muốn nghỉ ngơi thật tốt sao?"
"Đúng."
"Nhắm mắt lại —— ừ —— thật biết nghe lời ——"
Sáng ngày hôm sau, bị một hồi chuông điện thoại di động kỳ quái đánh thức, chuông điện thoại rất quen thuộc nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ. Cô nhẹ nhàng động đậy đã cảm thấy thân thể mềm nhũn, đau nhức khó nhịn, vươn tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn đang hát tình ca ở trên tủ đầu giường. Vừa mới ấn nút nghe, cô còn chưa kịp phản ứng thì nghe được được giọng nói điệu đến mức không thể tưởng tượng nổi từ đầu bên kia truyền đến, dieenx#[email protected]%quys&doon "Anh Thiệu Luân, em đã trở về, con sâu lười này còn chưa rời giường rồi, sáng sớm hôm nay em đã xuống máy bay, còn mong anh tới đón em đây, cuối cùng không đợi được anh lại bị cha em xách về nhà ——"
(⊙o⊙)... Chu Hải Mạn sau hai giây phản ứng, rốt cuộc cũng biết lạ ở chỗ nào, bởi vì điện thoại di động này không phải của cô, mà là của Tiết Thiệu Luân, còn cô cảm thấy tiếng chuông quen thuộc bởi vì mấy ngày nay luôn ở cùng với anh, đã nghe nhiều lần rồi.
Nhưng cô bé điệu đà đầu dây bên kia là ai, -_-#, cô tức giận nghiêng đầu nhìn Tiết Thiệu Luân, lại thấy anh đang dùng một đôi mắt đào hoa, nháy mắt vô tội nhìn cô chằm chằm.
"Anh Thiệu Luân ——" em gái điệu kia quá lâu không thấy ai đáp lại, âm thanh càng thêm lanh lảnh, gọi lại một tiếng nữa.
Tiết Thiệu Luân giật mình một cái, lập tức nhận lấy điện thoại di động Chu Hải Mạn trong tay, ⊙﹏⊙b anh còn tưởng rằng có người gọi cho Chu Hải Mạn, anh vừa mới bị đánh thức còn yên lặng làm bé ngoan đây này, không thể ngờ được là tìm anh, hơn nữa còn là một rắc rối phiền phức lớn.
"Vũ Đồng hả ——, trở về rồi sao? Trở về lúc nào? Mới vừa hả? Lúc nãy đã nói với anh rồi hả?" Trên trán ướt đẫm mồ hôi, Tiết Thiệu Luân liếc mắt nhìn Chu Hải Mạn, lập tức bị ánh mắt sắc bén của cô giết trở lại, "Lúc nãy anh không nghe thấy, đúng, vừa mới dậy —— ha ha. Vậy trước tiên em nghỉ ngơi thật tốt đi, không mệt chứ? Anh còn có chuyện, ừ, được được được, có thời gian nhất định đi, ừ, anh cúp máy trước."
"Đoàng ——" Tiết Thiệu Luân nhanh như chớp cúp điện thoại di động, anh thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần bị Chu Hải Mạn giải quyết.
"Ha ha, đánh thức em rồi ——" cười, lấy lòng cười, vẫn mặt lạnh, tiếp tục cười, "Em nghỉ thêm một lát nữa đi, hôm nay thứ bảy không phải đi làm, tối hôm qua khiến em mệt muốn chết rồi ——"
Anh không đề cập tới chuyện tối hôm qua còn tốt, nhắc tới tối hôm qua, Chu Hải Mạn càng tức giận, tên cầm thú này hoàn toàn không có chút y đức nào, muốn hết lần này đến lần khác, nếu không cô cũng sẽ không bị lăn qua lăn lại đến mềm nhũn thế này, "Đừng giả bộ, Tiết Thiệu Luân, trong người anh có con quỷ nào sao?"
"Làm sao có thể chứ?" Tiết Thiệu Luân co rúm khóe miệng, "Trong người anh có quỷ chỗ nào? Trong lòng anh chỉ có một đại mỹ nữ, chính là bảo bối Mạn Mạn em đó."
= =, Chu Hải Mạn trợn mắt nhìn anh, vừa che che giấu giấu, vừa lời ngon tiếng ngọt, không có quỷ mới là lạ, "Không nói đúng không?"
"Ghen?" Tiết Thiệu Luân hình như còn rất hài lòng đối với phản ứng này của cô, chỉ là nếu là tiếp tục trêu chọc sẽ không vui nữa. d;đàn’;lê’Quydein Vì vậy, trước hết anh dùng khuôn mặt tươi cười lại gần cô, muốn ôm cô vào trong ngực, Chu Hải Mạn dùng sức đẩy, anh lại ngã trở về, nhưng mà anh cũng không tức giận, chẳng hề để ý mà giải thích, "Cô ấy là bạn thưở nhỏ của anh, con gái viện trưởng bọn anh, tên là Vũ Đồng. Mới đi du học Mĩ trở về, lúc đi cao một mét sáu mươi lăm, tóc dài, diện mạo coi như đáng yêu, vẫn đang trong thời thanh xuân, chưa kết hôn, em còn muốn biết gì nữa? Anh nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (Biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết)."
Bạn thuở nhỏ? Nói mập mờ như vậy không phải là thanh mai trúc mã sao? Chu Hải Mạn tức giận trừng mắt nhìn anh, "Anh đừng nhiều lời nữa, em không tin dáng vẻ này của anh đâu."
"Anh nhiều lời chỗ nào chứ?" Anh bày ra vẻ mặt vô tội, "Anh chỉ nói sự thật."
"Được rồi, được rồi, mới sáng sớm đánh thức Mạn Mạn của chúng ta là cô ấy không đúng, cũng là anh không đúng, thời gian quan trọng như bây giờ nên tắt máy, nhưng không phải bởi vì tối hôm qua anh quá hưng phấn nên quên sao? Đừng tức giận, em không tin anh sao? Hơn nữa, anh vừa mới trở thành người của em rồi, sao có thể để ý người khác, tùy tiện đi trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không phải tác phong của anh."
"Khó nói lắm ——" Chu Hải Mạn bĩu môi, hơn nữa theo ý cô, cái này rất giống tác phong của anh.
"Này ——" Tiết Thiệu Luân bị cô chặn, khóe miệng co giật, khóe mắt cũng co quắp, "Thì ra trong lòng em, anh chính là hình tượng sao, xong rồi, hôm nay anh phải bày tỏ một chút, chấn chỉnh lại quyền của người chồng, nếu không em sẽ dùng hai chân đạp anh ra ngoài mất."
Vừa nói xong, anh liền lật người, đè lên trên người Chu Hải Mạn, ngón tay thon dài lướt qua mặt của cô, hai người gần tới nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau, anh chỉ ngửi thấy mùi thơm trên người cô, "Chúng ta cùng ôn lại cảm xúc mãnh liệt tối hôm qua đi——"
"Ưmh —— Tiết Thiệu Luân, cái tên khốn kiếp này —— em vẫn còn đau—— không cho phép anh đụng vào em ——"
"Vậy là em muốn nghỉ ngơi thật tốt sao?"
"Đúng."
"Nhắm mắt lại —— ừ —— thật biết nghe lời ——"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook