*******

“Cái gì? Em muốn đi du lịch?” Thẩm Thành Lượng nhìn Tiết Thiệu Luân như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, “Đùa gì thế? Bây giờ cũng không phải ngày nghỉ.”

Tiết Thiệu Luân lấy mấy vài vật dụng cần thiết từ trong tủ quần áo vứt lên giường, “Không đùa, đơn xin nghỉ của em đã được duyệt, ngày mai em sẽ đi.”

“Khó trách hôm nay em mời anh ăn cơm…” Thẩm Thành Lượng sờ cằm đứng sau anh, hình như ý thức được điều gì đó, đột nhiên la lên kinh hãi, “Vậy không phải là em muốn anh chăm sóc con chó lông ngắn kia chứ?”

Tiết Thiệu Luân dừng động tác thu dọn quần áo lại, quay lại cười vỗ vỗ vai anh, “Anh họ, anh thật thông minh!”

“Dựa vào…” Thẩm Thành Lượng bỗng xị mặt xuống, “Chuyện này cũng chỉ có thể nhờ anh.”

Tiết Thiệu Luân nhíu mày bất mãn, “Thẩm Thành Lượng, anh đúng là không có lương tâm, chuyện tốt như vậy đương nhiên em phải nghĩ đến anh đầu tiên, anh nghĩ xem em đã giúp anh hẹn Chu Vũ Khiết bao nhiều lần, bây giờ nhờ anh chăm sóc con em một chút anh cũng không bằng lòng.”

“Thôi đi…” Thẩm Thành Lượng xoay người đi đến phòng khách, “Còn không phải là mượn danh nghĩa giúp anh hẹn Chu Vũ Khiết "để phóng điện" với cháu gái của cô ấy sao. Anh đã nói với em rồi, người khác đều dùng kim cương, nhà cửa, xe thể thao để theo đuổi phụ nữ, còn em lại dùng một con chó, thế nào? Kết quả ra sao? Không theo đuổi được, anh với em —— nói…” Nói được một nửa, Thẩm Thành Lượng thấp thỏm không yên, xoay người lại.

Quả nhiên, Tiết Thiệu Luân với gương mặt vô cảm đang đi về phía anh, lúc ấy, cả người Thẩm Thành Lượng đều run rẩy, dáng vẻ nghiêm mặt lạnh lùng của tên tiểu này đúng là dọa người mà.

Tiết Thiệu Luân đi thẳng đến tủ lạnh, lấy hai lon bia, xoay người vừa ném một lon cho Thẩm Thành Lượng vừa nói, “Manhattan rất ngoan, đừng quên cho nó thêm thức ăn và nước uống, cách một ngày thì tắm một lần, em đã chuẩn bị xong thức ăn cho nó, anh hãy nhớ kĩ đừng để nó bị đói.”

Thẩm Thành Lượng cười, ngồi xuống cạnh anh, “Được, anh làm việc em cứ yên tâm.”

Manhattan là chú chó sư tử Tiết Thiệu Luân mua hồi trước, động cơ mua chó rất đơn giản, có một lần đi xem phim với Chu Hải Mạn, trong phim, mỗi ngày nam chính đều dắt một chú chó đi dạo công viên, vì vậy mà gặp nữ chính, ngay khi nhìn thấy nữ chính đó đã rất thích chú chó đó, sau đó lại yêu chủ nhân của nó, trở thành một cặp với nam chính. Tiết Thiệu Luân cười nhạo nam chính ấu trĩ, người đàn ông trưởng thành như vậy rồi còn dắt chó bên người, Chu Hải Mạn lại nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Tiết tiên sinh không biết, người đàn ông nuôi một con chó đều rất có tình thương sao? Người đàn ông như vậy rất quyến rũ.”

Ngày hôm sau anh gọi điện cho Thẩm Thành Lượng ngay lập tức, nói muốn nuôi một chú chó, tốt nhất là đầu óc nhạy bén, tứ chi phát triển, dáng vẻ phải anh tuấn giống anh, Thẩm Thành Lượng nghe xong thì cười ha ha, nói rằng không biết Tiết Thiệu Luân còn có một người anh em chó đang lưu lạc dân gian.

Cuối cùng Thẩm Thành Lượng dắt một chú chó sư tử đến cho anh, “Loài chó quý tộc chính thống, anh mất rất nhiều công sức mới có được, thế nào? Không kém em chút nào chứ?”

Cái đầu bằng rộng, mõm ngắn, đôi mắt hạnh nhân như đang suy nghĩ sâu xa, dáng vẻ bí hiểm, tứ chi khá ngắn nhưng rất khỏe mạnh, cái đuôi cuộn lại trên lưng, nhưng toàn thân có bộ lông ngắn màu đen trông rất xinh xắn.

Lúc ấy Tiết Thiệu Luân nhíu mày, “Anh họ, trong mắt anh người anh em thất lạc của em lại xấu xí như vậy, anh nhìn nó xem, mặt mày cau có.”

Thẩm Thành Lượng giống như một chuyên gia, giải thích cho anh, “Người anh em, nói em não ngắn, kiến thức nông cạn em còn không vui, khuôn mặt u sầu này là đặc điểm đặc biệt mà chỉ loại chó sư tử này có.”

Mặc dù con chó này còn kém xa mong muốn của Tiết Thiệu Luân nhưng bộ lông ngắn đen bóng đó thực sự thu hút anh, hắc hắc hắc, nói nó giống anh em với anh chẳng bằng nói nó giống như chị em của Chu Hải Mạn.

Vì vậy anh hỏi một vấn đề thông thường: “Anh họ, nó là đực hay cái?”

Thẩm Thành Lượng nhướng mày lên, “Đực!”

Tiết Thiệu Luân quyết định thu nhận chú chó này, có xấu xí cũng sẽ là con trai anh đúng không?

Sau đó, Tiết Thiệu Luân mất nửa tháng để làm quen và hiểu rõ thành viên mới trong gia đình, đặt cho nó một cái tên rất sâu xa, Manhattan (ý nói Mạn ngừng mắng chửi), mỗi lần cãi thắng Chu Hải Mạn, Tiết Thiệu Luân sẽ cười một cách thâm hiểm, gian ác với Manhattan, thật đáng tiếc, chỉ còn hai ngày nữa anh sẽ chính thức giới thiệu nó với Chu Hải Mạn, nhưng xem ra bây giờ việc đó không cần thiết nữa.

“Nếu không để anh giúp em bán nó đi?” Thẩm Thành Lượng quan sát vẻ mặt của anh, dò hỏi.

Tiết Thiệu Luân phục hồi tâm trạng, trừng mắt nói với anh: “Anh họ, nó là cháu trai anh đó, nói bán là bán được sao?”

Thẩm Thành Lượng bĩu môi, lắc lắc lon bia trong tay, “Không phải vì anh sợ em nhìn nó mà đau lòng sao?” Ngừng một lát, anh mới kịp phản ứng, “Không phải vì cô gái đó mà em đi du lịch chứ?”

Người đàn ông nuôi một chú chó nhỏ rất giàu tình thương =3=, gần đây chỉ nghe (chỉ có tình cảm với em) ngọt ngào chết mất…

Lại đùa lại điên em trừng mắt liếc một cái

Anh liền bớt phóng túng

Con đường rất rộng rất xa chỉ cần có em

Đều rất an toàn

Anh sẽ ngoan ngoãn dịu dàng chăm sóc

Tuyệt đối không qua loa

Anh chỉ có tình cảm với em thôi

Những điều ngọt ngào, xinh đẹp không phải của em

Cũng chẳng đặc biệt

Khi buồn khổ, nước mắt rơi có em an ủi

Trời lại tươi đẹp

Càng gần lại càng thiếu hơi ấm

Cho dù xa vời

Trên thế giới này chỉ có tình cảm với một mình em

Bỗng nhiên thật đau lòng… giống như anh Tiết vậy…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương