Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
-
Chương 66: Chỗ dùng tiền
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cảnh Phạm được Trần Lộc dẫn vào phòng làm việc Tổng giám đốc.
Gõ cửa, nghe tiếng bên trong, Trần Lộc mới nói: “Vào đi, Tổng giám đốc đang đợi cô.”
Cảnh Phạm gật đầu, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm tư xong, đẩy cửa tiến vào.
Đây là lần thứ ba cô tới phòng làm việc của anh. Hai lần trước đều không có gì tốt.
Lúc cô đi vào, Hoắc Cảnh Thành đang ngồi trên sofa. Máy vi tính để trên chân, ngón tay õ bàn phím.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng. Khi đánh máy, ưu nhã giống như đánh đàn dương cầm.
Cảnh Phạm đứng ở cửa, ngây người nhìn.
Yêu một người, nói chung chính là vậy. Ở trong thế giới của cô, người này là tia sáng. Cho dù anh lạnh lùng, vô tình, đáng ghét, độc miệng, nhưng cũng không thể làm mờ đi tia sáng của anh ở trong tim cô.
“Hoắc tổng.” Tỉnh hồn, cô mở miệng trước.
Ngón tay dài đang đánh máy dừng lại.
Một giây sau, anh khép máy vi tính, ném lên bàn trà nhỏ, quay đầu.
Thanh âm kia ở trong không gian an tĩnh cực lớn, tim Cảnh Phạm nhảy loạn, không dám tùy tiện đến gần.
Xem ra thật sự đúng như trợ lý Trần nói, tâm tình anh rất tệ. Nhưng không phải là chuyện mình khiêu vũ ở Song chọc giận anh chứ?
Vị đại boss này gặp phiền toái gì trong công việc, tìm mình tới trút giận?
“Không phải đang ăn cơm cùng người ta sao? Chịu về công ty?” Anh mở miệng, giọng không tốt.
Cảnh Phạm cố gắng nhớ lời Thịnh Gia Ngôn dặn, gật đầu: “Nghe Gia Ngôn nói Hoắc tổng có chuyện tìm tôi, tôi không dám chậm trễ.”
Kỳ lạ! Sao anh biết mình đang ăn cơm cùng người khác?
Hoắc Cảnh Thành liếc cô, phát hiện cô cuối cùng cũng có dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm có.
Nhưng điều này cũng không đủ để lửa giận trong tim anh giảm xuống. Anh đứng lên, chân dài sãi bước, hai bước đã tới gần cô: “Tiền đâu?”
Cảnh Phạm bị hỏi không hiểu: “Tiền gì?”
“Chi phiếu tôi đưa cho cô tối qua.”
Cảnh Phạm trừng mắt.
Không phải kêu cô lên đây nói chuyện cô vi phạm hợp đồng sao? Sao đang êm đẹp đột nhiên nói chuyện chi phiếu?
Thấy cô ngẩn người, Hoắc Cảnh Thành nâng cằm cô, ra lệnh: “Trả lời tôi.”
“Hoắc tổng, chi phiếu anh đã cho tôi, chính là của tôi. Anh… không phải hối hận, định lấy tiền lại chứ?”
“Không sai, trả cho tôi.” Anh vươn tay ra.
Người phụ nữ nay, lại can đảm lấy tiền của anh đi nuôi đàn ông khác! Đúng là gan trời!
Cảnh Phạm trố mắt nghẹn họng, 100 ngàn không phải con số nhỏ, nhưng Hoắc Cảnh Thành không kiêng nể mà đòi tiền lại, là ngoài dự liệu của cô.
“Câm rồi?” Hoắc Cảnh Thành tức giận. Trầm mặc của cô chứng tỏ hai người vừa rồi nói không sai, cô nuôi tiểu bạch kiểm.
“Tiền… Tôi xài rồi..” Cô rốt cuộc mở miệng.
Anh giật giật mi tâm: “Cầm đi nuôi đàn ông?”
Ngay cả mình cũng không biết, tại sao anh để ý chỗ dùng số tiền này như vậy. Có lẽ vì liên quan tới anh Quân Thâm, nên anh đặc biệt chán ghét cuộc sống riêng phóng lãng của người phụ nữ này!
“Tôi không có.”
“Các đồng nghiệp đều thấy tận mắt, cô còn dám nói không có?”
“Đó là bọn họ hoa mắt.”
Hoắc Cảnh Thành bóp mặt cô, kéo cô lại gần mình: “Nói thật cho tôi!”
Anh đột nhiên đến gần, hơi thở quen thuộc xông vào mũi, Cảnh Phạm ngẩn ra, nhìn ngũ quan không thể bắt bẻ của anh, trong đầu không tự chủ nhớ tới nụ hôn tối qua.
Cho dù đầy nhục nhã, vẫn khiến lòng cô mê loạn.
“Nói đi, nếu không phải cầm đi nuôi đàn ông, tiền cô đi đâu rồi? Cô sẽ thiếu tiền đến mức phải chạy đến loại quán bar đó bồi người khác uống rượu?”
Cảnh Phạm được Trần Lộc dẫn vào phòng làm việc Tổng giám đốc.
Gõ cửa, nghe tiếng bên trong, Trần Lộc mới nói: “Vào đi, Tổng giám đốc đang đợi cô.”
Cảnh Phạm gật đầu, hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm tư xong, đẩy cửa tiến vào.
Đây là lần thứ ba cô tới phòng làm việc của anh. Hai lần trước đều không có gì tốt.
Lúc cô đi vào, Hoắc Cảnh Thành đang ngồi trên sofa. Máy vi tính để trên chân, ngón tay õ bàn phím.
Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng. Khi đánh máy, ưu nhã giống như đánh đàn dương cầm.
Cảnh Phạm đứng ở cửa, ngây người nhìn.
Yêu một người, nói chung chính là vậy. Ở trong thế giới của cô, người này là tia sáng. Cho dù anh lạnh lùng, vô tình, đáng ghét, độc miệng, nhưng cũng không thể làm mờ đi tia sáng của anh ở trong tim cô.
“Hoắc tổng.” Tỉnh hồn, cô mở miệng trước.
Ngón tay dài đang đánh máy dừng lại.
Một giây sau, anh khép máy vi tính, ném lên bàn trà nhỏ, quay đầu.
Thanh âm kia ở trong không gian an tĩnh cực lớn, tim Cảnh Phạm nhảy loạn, không dám tùy tiện đến gần.
Xem ra thật sự đúng như trợ lý Trần nói, tâm tình anh rất tệ. Nhưng không phải là chuyện mình khiêu vũ ở Song chọc giận anh chứ?
Vị đại boss này gặp phiền toái gì trong công việc, tìm mình tới trút giận?
“Không phải đang ăn cơm cùng người ta sao? Chịu về công ty?” Anh mở miệng, giọng không tốt.
Cảnh Phạm cố gắng nhớ lời Thịnh Gia Ngôn dặn, gật đầu: “Nghe Gia Ngôn nói Hoắc tổng có chuyện tìm tôi, tôi không dám chậm trễ.”
Kỳ lạ! Sao anh biết mình đang ăn cơm cùng người khác?
Hoắc Cảnh Thành liếc cô, phát hiện cô cuối cùng cũng có dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm có.
Nhưng điều này cũng không đủ để lửa giận trong tim anh giảm xuống. Anh đứng lên, chân dài sãi bước, hai bước đã tới gần cô: “Tiền đâu?”
Cảnh Phạm bị hỏi không hiểu: “Tiền gì?”
“Chi phiếu tôi đưa cho cô tối qua.”
Cảnh Phạm trừng mắt.
Không phải kêu cô lên đây nói chuyện cô vi phạm hợp đồng sao? Sao đang êm đẹp đột nhiên nói chuyện chi phiếu?
Thấy cô ngẩn người, Hoắc Cảnh Thành nâng cằm cô, ra lệnh: “Trả lời tôi.”
“Hoắc tổng, chi phiếu anh đã cho tôi, chính là của tôi. Anh… không phải hối hận, định lấy tiền lại chứ?”
“Không sai, trả cho tôi.” Anh vươn tay ra.
Người phụ nữ nay, lại can đảm lấy tiền của anh đi nuôi đàn ông khác! Đúng là gan trời!
Cảnh Phạm trố mắt nghẹn họng, 100 ngàn không phải con số nhỏ, nhưng Hoắc Cảnh Thành không kiêng nể mà đòi tiền lại, là ngoài dự liệu của cô.
“Câm rồi?” Hoắc Cảnh Thành tức giận. Trầm mặc của cô chứng tỏ hai người vừa rồi nói không sai, cô nuôi tiểu bạch kiểm.
“Tiền… Tôi xài rồi..” Cô rốt cuộc mở miệng.
Anh giật giật mi tâm: “Cầm đi nuôi đàn ông?”
Ngay cả mình cũng không biết, tại sao anh để ý chỗ dùng số tiền này như vậy. Có lẽ vì liên quan tới anh Quân Thâm, nên anh đặc biệt chán ghét cuộc sống riêng phóng lãng của người phụ nữ này!
“Tôi không có.”
“Các đồng nghiệp đều thấy tận mắt, cô còn dám nói không có?”
“Đó là bọn họ hoa mắt.”
Hoắc Cảnh Thành bóp mặt cô, kéo cô lại gần mình: “Nói thật cho tôi!”
Anh đột nhiên đến gần, hơi thở quen thuộc xông vào mũi, Cảnh Phạm ngẩn ra, nhìn ngũ quan không thể bắt bẻ của anh, trong đầu không tự chủ nhớ tới nụ hôn tối qua.
Cho dù đầy nhục nhã, vẫn khiến lòng cô mê loạn.
“Nói đi, nếu không phải cầm đi nuôi đàn ông, tiền cô đi đâu rồi? Cô sẽ thiếu tiền đến mức phải chạy đến loại quán bar đó bồi người khác uống rượu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook