Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
-
Chương 389: Kết cục: Chuyện cũ đã qua
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Một năm qua, em quay phim hiện đại tương đối nhiều, không cần phải treo dây treo, cũng không cần phải quay mấy cảnh chiến đấu. “ Cảnh Phạm đáp lại: “Em phải đi tìm đã.”
“Em để hòm thuốc ở đâu, anh đi lấy.”
“Em để ở dưới gầm giường trong phòng. Nhưng bây giờ không có đèn, anh không quen đường, nên thôi cứ để em đi tìm đi.”
Hoắc Cảnh Thành giữ cô lại: “Chính là căn phòng tiểu Chanh tử vừa mới đi vào đó? “
“ Ừ.”
“Em đứng yên ở đây, đừng lộn xộn, anh đi lấy rồi sẽ trở lại ngay.” Hoắc Cảnh Thành lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Anh bật ứng dụng đèn pin trong điện thoại di động lênánh sáng đèn phin bao phủ lấy hai người. Trong không gian u tối, Cảnh Phạm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, đột nhiên hơi hoảng hốt.
“Chờ anh ở đây.” anh nói nhỏ.
Cảnh Phạm như bị đầu độc, cuối cùng cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, để mặc anh đi lại trong thế giới của mình.
Chờ đến khi cô phục hồi lại tinh thần, anh đã ra khỏi phòng bếp, xoay người vào phòng ngủ.
Bên trong.
“Chú, sao chú lại vào đây?” Tiểu Chanh tử nghe thấy tiếng động, bé lộ nửa đầu nhỏ từ trong chăn ra. Thấy là anh, bé mở to mắt kinh ngạc: “Sao chú không ở bên ngoài cùng mẹ cháu, mẹ cháu rất sợ tối đấy!”
Hu…hu… thật ra thì bé cũng rất sợ tối. Nhưng vì hạnh phúc của mọi người, bé nhất định phải nhịn!
Bé cố gắng nhịn là được rồi!
“Chú đi vào lấy thuốc.” Hoắc Cảnh Thành dịch lại góc chăn trên người bé: “Ở dưới gầm giường, phải không?”
“Vâng.” Tiểu Chanh tử gật đầu nhỏ.
“Cháu ngủ tiếp đi.”
“Nhưng tại sao phải lấy thuốc ạ? Ai bị bệnh à chú?”
“Không ai cả, chẳng qua là mẹ cháu bị va vào cạnh bệ bị.” Hoắc Cảnh Thành ngồi xổm người xuống, với tay vào dưới gầm giường lục lọi.
Lúc mò được cái hộp nhỏ, anh cho rằng là hòm thuốc, nên không do dự kéo hộp ra ngoài.
- ----------------------
Ngoài cửa.
Cảnh Phạm rót hai ly nước, bưng vào trong phòng khách rồi ngồi xuống trên ghế sa lon.
Ánh mắt xa xăm nhìn ngoài cửa sổ. Trong bóng đêm mịt mờ, cô vô hình cảm thấy tâm tình của mình hơi nặng nề. Rất nhiều cảm xúc, dần trào dâng trong lòng, khiến cô không thể che dấu nổi nữa.
Chẳng qua là, sao anh đi vào lâu lắm rồi, mà còn chưa ra?
Cảnh Phạm quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, đột nhiên, nhớ tới cái gì đó, sắc mặt của cô thay đổi, bất chấp bóng tối, cô vội vàng đi vào trong phòng ngủ.
Cô đi quá nhanh, lại vô tình vao vào nơi nào đó, nhưng lúc này cô mặc kệ tất cả.
Cảnh Phạm đẩy cửa ra.
Trong phòng, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc điện thoại di động của anh.
Con nằm ở trên mép giường, anh thì ngồi ở dưới đất dựa người vào cạnh giường. Một chân co lại, một chân duỗi thẳng ra. Mà trên đùi anh, lại đang để một quyển sổ...
Ánh sáng mờ ảo phản chiếu, mơ hồ có thể thấy chút gợn sóng trên mặt anh.
Người đàn ông kia đang đắm chìm trong những tâm sự của thiếu nữ không thể thoát ra được.
Cảnh Phạm đột nhiên cảm thấy rất thẹn thùng, lại hơi khó chịu. Tất cả tình cảm Trong nội tâm đều hiện ra ở trước mặt anh, cũng đồng nghĩa với chuyện tất cả vết thương trong lòng cô đều rỉ máu hiện ra ở trước mặt anh.
Một năm sau khi chia tay với anh, những trang nhật ký này đã hòa toàn trở thành nỗi xấu hổ và cơn ác mộng của cô.
“Anh không nên xem nhật ký của em!” rốt cuộc, Cảnh Phạm cũng mở miệng.
Hoắc Cảnh Thành ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt đang xấu hổ đến mức đỏ hồng lên.
Cảm xúc rung động và cảm động trong đôi mắt của anh vẫn còn chưa tản đi. Ánh mắt đó, khiến Cảnh Phạm cảm thấy rất xấu hổ.
Cô cắn môi, đi tới, đưa tay ra muốn lấy lại quyển nhật ký trong lòng anh.
Hoắc Cảnh Thành nhanh tay hơn một bước, một tay anh khép quyển sổ nhật ký lại, rồi nhanh chóng tránh lấy tay cô. Một tay kia, đã cầm lấy cổ tay của cô, thoáng dùng sức, cả người cô chợt rơi xuống ở trên đùi anh.
Cô giãy giụa, bị anh vòng tay giữ lấy bả vai của cô, cố định người cô lại, khiến cô không nhúc nhích được.
“Một năm qua, em quay phim hiện đại tương đối nhiều, không cần phải treo dây treo, cũng không cần phải quay mấy cảnh chiến đấu. “ Cảnh Phạm đáp lại: “Em phải đi tìm đã.”
“Em để hòm thuốc ở đâu, anh đi lấy.”
“Em để ở dưới gầm giường trong phòng. Nhưng bây giờ không có đèn, anh không quen đường, nên thôi cứ để em đi tìm đi.”
Hoắc Cảnh Thành giữ cô lại: “Chính là căn phòng tiểu Chanh tử vừa mới đi vào đó? “
“ Ừ.”
“Em đứng yên ở đây, đừng lộn xộn, anh đi lấy rồi sẽ trở lại ngay.” Hoắc Cảnh Thành lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Anh bật ứng dụng đèn pin trong điện thoại di động lênánh sáng đèn phin bao phủ lấy hai người. Trong không gian u tối, Cảnh Phạm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, đột nhiên hơi hoảng hốt.
“Chờ anh ở đây.” anh nói nhỏ.
Cảnh Phạm như bị đầu độc, cuối cùng cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, để mặc anh đi lại trong thế giới của mình.
Chờ đến khi cô phục hồi lại tinh thần, anh đã ra khỏi phòng bếp, xoay người vào phòng ngủ.
Bên trong.
“Chú, sao chú lại vào đây?” Tiểu Chanh tử nghe thấy tiếng động, bé lộ nửa đầu nhỏ từ trong chăn ra. Thấy là anh, bé mở to mắt kinh ngạc: “Sao chú không ở bên ngoài cùng mẹ cháu, mẹ cháu rất sợ tối đấy!”
Hu…hu… thật ra thì bé cũng rất sợ tối. Nhưng vì hạnh phúc của mọi người, bé nhất định phải nhịn!
Bé cố gắng nhịn là được rồi!
“Chú đi vào lấy thuốc.” Hoắc Cảnh Thành dịch lại góc chăn trên người bé: “Ở dưới gầm giường, phải không?”
“Vâng.” Tiểu Chanh tử gật đầu nhỏ.
“Cháu ngủ tiếp đi.”
“Nhưng tại sao phải lấy thuốc ạ? Ai bị bệnh à chú?”
“Không ai cả, chẳng qua là mẹ cháu bị va vào cạnh bệ bị.” Hoắc Cảnh Thành ngồi xổm người xuống, với tay vào dưới gầm giường lục lọi.
Lúc mò được cái hộp nhỏ, anh cho rằng là hòm thuốc, nên không do dự kéo hộp ra ngoài.
- ----------------------
Ngoài cửa.
Cảnh Phạm rót hai ly nước, bưng vào trong phòng khách rồi ngồi xuống trên ghế sa lon.
Ánh mắt xa xăm nhìn ngoài cửa sổ. Trong bóng đêm mịt mờ, cô vô hình cảm thấy tâm tình của mình hơi nặng nề. Rất nhiều cảm xúc, dần trào dâng trong lòng, khiến cô không thể che dấu nổi nữa.
Chẳng qua là, sao anh đi vào lâu lắm rồi, mà còn chưa ra?
Cảnh Phạm quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, đột nhiên, nhớ tới cái gì đó, sắc mặt của cô thay đổi, bất chấp bóng tối, cô vội vàng đi vào trong phòng ngủ.
Cô đi quá nhanh, lại vô tình vao vào nơi nào đó, nhưng lúc này cô mặc kệ tất cả.
Cảnh Phạm đẩy cửa ra.
Trong phòng, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc điện thoại di động của anh.
Con nằm ở trên mép giường, anh thì ngồi ở dưới đất dựa người vào cạnh giường. Một chân co lại, một chân duỗi thẳng ra. Mà trên đùi anh, lại đang để một quyển sổ...
Ánh sáng mờ ảo phản chiếu, mơ hồ có thể thấy chút gợn sóng trên mặt anh.
Người đàn ông kia đang đắm chìm trong những tâm sự của thiếu nữ không thể thoát ra được.
Cảnh Phạm đột nhiên cảm thấy rất thẹn thùng, lại hơi khó chịu. Tất cả tình cảm Trong nội tâm đều hiện ra ở trước mặt anh, cũng đồng nghĩa với chuyện tất cả vết thương trong lòng cô đều rỉ máu hiện ra ở trước mặt anh.
Một năm sau khi chia tay với anh, những trang nhật ký này đã hòa toàn trở thành nỗi xấu hổ và cơn ác mộng của cô.
“Anh không nên xem nhật ký của em!” rốt cuộc, Cảnh Phạm cũng mở miệng.
Hoắc Cảnh Thành ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt đang xấu hổ đến mức đỏ hồng lên.
Cảm xúc rung động và cảm động trong đôi mắt của anh vẫn còn chưa tản đi. Ánh mắt đó, khiến Cảnh Phạm cảm thấy rất xấu hổ.
Cô cắn môi, đi tới, đưa tay ra muốn lấy lại quyển nhật ký trong lòng anh.
Hoắc Cảnh Thành nhanh tay hơn một bước, một tay anh khép quyển sổ nhật ký lại, rồi nhanh chóng tránh lấy tay cô. Một tay kia, đã cầm lấy cổ tay của cô, thoáng dùng sức, cả người cô chợt rơi xuống ở trên đùi anh.
Cô giãy giụa, bị anh vòng tay giữ lấy bả vai của cô, cố định người cô lại, khiến cô không nhúc nhích được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook