Hello Cô Ma Nữ
-
Chương 40
Chuyển ngữ: Iris
Biên tập: Iris
Mấy ngày qua, nhóm người lớn thảo luận và quyết định ngày mười hai đính hôn, khoảng tháng năm, tháng sáu năm sau chọn ngày tốt tiến hành hôn lễ, sau đó đi đăng ký kết hôn tại ủy ban, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của Tống Gia Diễn và Đường Đinh. Ba Tống và mẹ Tống đều đồng ý đến thành phố A dưỡng tuổi già, nhưng căn nhà ở thành phố C vẫn giữ lại. Nếu một ngày nào đó trở về thành phố C thăm lại chốn cũ thì có chỗ nghỉ ngơi cũng rất tốt. Dù sao, khách sạn khu du lịch lúc nào cũng kín chỗ nên không thể nói chính xác được.
Giá nhà đất ở thành phố A cao hơn nơi khác khá nhiều, mà hai vị nhà họ Tống cũng không yêu cầu quá cao. Sau khi hỏi qua ý kiến của họ, Tống Gia Diễn mua một căn hộ cũ còn mới trong khu nhà gần đường Vô Thường. Kiểu mẫu căn hộ này tương tự với căn hộ nhỏ của anh, thậm chí còn rộng hơn một chút.
Cha mẹ hai bên cũng đến xem qua căn hộ ở đó, còn khéo léo muốn đổi căn hộ lớn cho hai người làm phòng tân hôn. Không đợi Tống Già Diễn lên tiếng, Đường Đinh đã đứng ra từ chối trước.
Căn phòng nhỏ này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của cô. Đây là nơi cô chết, là nơi lần đầu tiên cô gặp anh và cũng là nơi chứng kiến mọi cảm xúc của cô kiếp trước.
Căn phòng nhỏ này chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của hai người, vì thế cô tiếc nuối không muốn bỏ.
Ngày lễ Quốc khánh trôi qua, thời tiết cũng lạnh hơn rất nhiều. Đường Đinh mặc một chiếc áo dài tay có mũ thay cho áo cộc tay mỏng. Vì mùa hè nóng bức qua đi, hơn nữa mấy ngày gần đây tâm tình cô khá tốt, nếu như đi cân thì sẽ phát hiện ra cơ thể cô béo ra không ít.
Vào buổi chiều hai ngày nghỉ cuối tuần nào đó, Tống Gia Diễn hoàn thành công việc, hưng phấn kéo Đường Đinh đi dạo phố.
Do bây giờ là cuối tuần nên người đi trên đường nhiều hơn so với ngày thường. Tống Gia Diễn và Đường Đinh nắm tay nhau đi về phía trước, đi tới đi lui mấy cửa hàng gần đó. Nhân dịp này, Đường Đinh chọn một chiếc áo gió cho Tống Gia Diễn, bản thân cũng mua cho mình một chiếc áo cùng màu.
Không biết từ lúc nào hai người đã đứng trước một cửa hàng trang sức khá nổi tiếng ở thành phố A. Bị anh kéo vào cửa hàng, trái tim Đường Đinh đập thình thịch; cô lén nhìn Tống Gia Diễn, ngoài khóe miệng hơi cong thì căn bản không nhìn ra cảm xúc hiện tại của anh.
Anh đưa cô đi mua nhẫn để cầu hôn với cô sao?
Khi cánh cửa bên cạnh tự động mở ra, Tống Gia Diễn ra ngoài, không xem nhẫn với cô, cũng không hỏi cô có thích kiểu này không mà trực tiếp lấy một tờ giấy trong túi ra rồi đưa cho nhân viên quầy lễ tân, nói: “Xin hỏi thứ tôi đặt đã lấy được chưa?”
“Vâng, quý khách vui lòng chờ một chút.” Nhân viên bán hàng nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi đi mời người quản lý.
Đường Đinh giật nhẹ áo Tống Gia Diễn, thấp giọng hỏi: “Anh đặt cái gì vậy?”
“Lát nữa em sẽ biết!”
“……”
Đường Đinh bĩu môi, véo eo Tống Gia Diễn: “Nếu không phải nhẫn, em sẽ trốn khỏi nhà!”
Bàn tay anh đan chặt vào mười ngón tay cô, Tống Gia Diễn trêu ghẹo nói: “Trốn khỏi nhà? Em muốn nói là rời khỏi nhà họ Diêu chuyển đến nhà họ Tống anh sao?”
“…”
Nhân viên bán hàng lấy từ hôp nhung màu đỏ ra đích thực là một đôi nhẫn, xung quanh đường cong màu bạc có một ký hiệu cô nhìn không hiểu, ở chính giữa được khảm một viên kim cương một carat lóng lánh.
“Tống Tống, cái này là?”
Tống Gia Diễn lấy nhẫn từ trong hộp ra, nâng bàn tay trái Đường Đinh lên, trả lời: “Chữ này là ‘quỷ’, bên trong khắc hai chữ cái đầu tiên trong tên của chúng ta. Đinh Đinh, em có nguyện ý…”
“Anh nói này, Đinh Đinh, có phải em đang mập lên không?”
Đường Đinh đang cảm động chờ mong, nhưng khi nghe đến câu sau thì không khỏi sửng sốt. Cô cúi đầu nhìn vật ở đốt ngón tay thứ hai, lại ngẩng đầu nhìn Tống Gia Diễn một cái, cười gượng nói: “Ha ha, em…làm sao em có thể mập lên chứ? Nếu là anh ước lượng bằng mắt thì đương nhiên sẽ thấy nhỏ rồi.”
“……”
Tống Gia Diễn híp mắt, tháo nhẫn xuống trả về hộp, bỏ vào trong túi rồi nói: “Nhân lúc em ngủ say, anh đã tự ước lượng kích thước ngón tay trước, nên em muốn nhẫn thì đầu tiên phải giảm béo!”
Nhân viên lễ tân đứng cách đó không xa nghe vậy liền bật cười ra tiếng.
Đường Đinh nhất thời đau khổ, vừa kéo cánh tay Tống Gia Diễn ra khỏi cửa hàng, vừa làm nũng: “Tống Tống, Tống Tống à, đừng nói như vậy mà! Em đâu có biết tay cũng sẽ béo lên, đưa nhẫn cho em đi, cho em, cho em đi…Hu hu hu…T^T”
Đúng lúc Đường Đinh đang vội vàng quấn lấy Tống Gia Diễn, đòi giữ chiếc nhận bên người thì bên đường có một giọng nữ gọi Tống Gia Diễn.
Đường Đinh ngây người, dừng động tác lại, cảnh giác quan sát xung quanh. Rốt cuộc, cô cũng nhìn thấy một phụ nữ đang vẫy tay với bọn họ, bên cạnh còn có một người đàn ông đang bế một đứa bé.
“Tống Gia Diễn, đây là bạn gái anh sao?” Người phụ nữ tiến lại gần, vỗ mạnh lên bả vai Tống Gia Diễn.
“Không! Tô Tử Tiêu, cô ấy là vợ tôi, Diêu Song Song!”
Đứng trên đường nói chuyện một lúc, sau khi hẹn thời gian lần sau gặp mặt, cả hai bên đi làm việc của mình. Đường Đinh đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Tô Tử Tiêu: “Em tưởng hai người không còn liên lạc nữa, em sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa!”
“Đúng là đã rất lâu rồi không liên lạc. Sau khi em biến mất thì không bao lâu sau cô ấy cũng mang Tô Manh đi sang Mĩ. Lúc đó, nói là ở đó mấy tháng, nhưng em cũng nghe thấy rồi đó, cô ấy mới trở về mấy ngày gần đây. Bây giờ bên cạnh còn có chồng cô ấy, nghĩ lại cũng đoán được vì sao cô ấy lại đứng ngẩn ngơ ở đó lâu như vậy!”
“Haiz, Tống Tống, anh nghĩ em có nên nói cho cô ấy không?”
“Tùy em! Chẳng qua anh tin tưởng vào cảm xúc con tim của cô ấy nhất định sẽ nhận ra em!” Tống Gia Diễn xoa đầu Đường Đinh, một tay lại đặt trên vai cô.
Hai ngày sau, một mình Tô Tử Tiêu đi tới căn hộ nhỏ trên đường Vô Thường, và dĩ nhiên nhìn thấy Đường Đinh đang ngồi trên ghế sofa.
***
Sau khi đón tiếp, Đường Đinh mang một tách trà cho Tô Tử Tiêu, dáng ngồi của cô không được tự nhiên cho lắm, ngẫm nghĩ lời để trò chuyện nhưng không biết nói như thế nào.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Tống Gia Diễn đi ra từ trong phòng: “Ôi, cô đến tìm…”
Tô Tử Tiêu trợn trừng mắt, nâng chén trà nói: “Không phải anh nói có việc muốn nói với tôi sao?! Chuyện gì mà không thể nói ở nơi trước đó, phải hẹn nhau? Lại muốn chỉ có tôi đi một mình.”
Tống Gia Diễn nhìn qua Đường Đinh rồi mới nói: “Là về Đường Đinh!”
Tô Tử Tiêu đang uống trà phải dừng lại, đuôi lông mày bên trái hơi sếch lên: “Tống Gia Diễn, ý anh là sao?”
“Có một số việc tôi không thể nói nguyên nhân một cách rõ ràng, nhưng mà…” Tống Gia Diễn kéo Đường Đinh qua bên mình, chỉ vào cô tiếp tục nói: “Mặc kệ cô tin hay không, cô ấy là Diêu Song Song và cũng là Đường Đinh!”
“Chết tiêt! Tống Gia Diễn, anh đừng ăn nói bậy bạ!” Tô Tử Tiêu tức giận đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, đứng lên chỉ vào Đường Đinh nói: “Đường Đinh đã chết! Anh đừng có kéo người lạ đến rồi nói là cô ấy, anh khiến tôi thật thất vọng! Anh không biết tôi là người hiểu Đường Đinh nhất sao? Cho dù là cô ấy đầu thai nhưng cũng không có khả năng chỉ trong vài năm đã biến thành Diêu Song Song từng này tuổi được!”
Biên tập: Iris
Mấy ngày qua, nhóm người lớn thảo luận và quyết định ngày mười hai đính hôn, khoảng tháng năm, tháng sáu năm sau chọn ngày tốt tiến hành hôn lễ, sau đó đi đăng ký kết hôn tại ủy ban, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của Tống Gia Diễn và Đường Đinh. Ba Tống và mẹ Tống đều đồng ý đến thành phố A dưỡng tuổi già, nhưng căn nhà ở thành phố C vẫn giữ lại. Nếu một ngày nào đó trở về thành phố C thăm lại chốn cũ thì có chỗ nghỉ ngơi cũng rất tốt. Dù sao, khách sạn khu du lịch lúc nào cũng kín chỗ nên không thể nói chính xác được.
Giá nhà đất ở thành phố A cao hơn nơi khác khá nhiều, mà hai vị nhà họ Tống cũng không yêu cầu quá cao. Sau khi hỏi qua ý kiến của họ, Tống Gia Diễn mua một căn hộ cũ còn mới trong khu nhà gần đường Vô Thường. Kiểu mẫu căn hộ này tương tự với căn hộ nhỏ của anh, thậm chí còn rộng hơn một chút.
Cha mẹ hai bên cũng đến xem qua căn hộ ở đó, còn khéo léo muốn đổi căn hộ lớn cho hai người làm phòng tân hôn. Không đợi Tống Già Diễn lên tiếng, Đường Đinh đã đứng ra từ chối trước.
Căn phòng nhỏ này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của cô. Đây là nơi cô chết, là nơi lần đầu tiên cô gặp anh và cũng là nơi chứng kiến mọi cảm xúc của cô kiếp trước.
Căn phòng nhỏ này chứa đựng rất nhiều kỉ niệm của hai người, vì thế cô tiếc nuối không muốn bỏ.
Ngày lễ Quốc khánh trôi qua, thời tiết cũng lạnh hơn rất nhiều. Đường Đinh mặc một chiếc áo dài tay có mũ thay cho áo cộc tay mỏng. Vì mùa hè nóng bức qua đi, hơn nữa mấy ngày gần đây tâm tình cô khá tốt, nếu như đi cân thì sẽ phát hiện ra cơ thể cô béo ra không ít.
Vào buổi chiều hai ngày nghỉ cuối tuần nào đó, Tống Gia Diễn hoàn thành công việc, hưng phấn kéo Đường Đinh đi dạo phố.
Do bây giờ là cuối tuần nên người đi trên đường nhiều hơn so với ngày thường. Tống Gia Diễn và Đường Đinh nắm tay nhau đi về phía trước, đi tới đi lui mấy cửa hàng gần đó. Nhân dịp này, Đường Đinh chọn một chiếc áo gió cho Tống Gia Diễn, bản thân cũng mua cho mình một chiếc áo cùng màu.
Không biết từ lúc nào hai người đã đứng trước một cửa hàng trang sức khá nổi tiếng ở thành phố A. Bị anh kéo vào cửa hàng, trái tim Đường Đinh đập thình thịch; cô lén nhìn Tống Gia Diễn, ngoài khóe miệng hơi cong thì căn bản không nhìn ra cảm xúc hiện tại của anh.
Anh đưa cô đi mua nhẫn để cầu hôn với cô sao?
Khi cánh cửa bên cạnh tự động mở ra, Tống Gia Diễn ra ngoài, không xem nhẫn với cô, cũng không hỏi cô có thích kiểu này không mà trực tiếp lấy một tờ giấy trong túi ra rồi đưa cho nhân viên quầy lễ tân, nói: “Xin hỏi thứ tôi đặt đã lấy được chưa?”
“Vâng, quý khách vui lòng chờ một chút.” Nhân viên bán hàng nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi đi mời người quản lý.
Đường Đinh giật nhẹ áo Tống Gia Diễn, thấp giọng hỏi: “Anh đặt cái gì vậy?”
“Lát nữa em sẽ biết!”
“……”
Đường Đinh bĩu môi, véo eo Tống Gia Diễn: “Nếu không phải nhẫn, em sẽ trốn khỏi nhà!”
Bàn tay anh đan chặt vào mười ngón tay cô, Tống Gia Diễn trêu ghẹo nói: “Trốn khỏi nhà? Em muốn nói là rời khỏi nhà họ Diêu chuyển đến nhà họ Tống anh sao?”
“…”
Nhân viên bán hàng lấy từ hôp nhung màu đỏ ra đích thực là một đôi nhẫn, xung quanh đường cong màu bạc có một ký hiệu cô nhìn không hiểu, ở chính giữa được khảm một viên kim cương một carat lóng lánh.
“Tống Tống, cái này là?”
Tống Gia Diễn lấy nhẫn từ trong hộp ra, nâng bàn tay trái Đường Đinh lên, trả lời: “Chữ này là ‘quỷ’, bên trong khắc hai chữ cái đầu tiên trong tên của chúng ta. Đinh Đinh, em có nguyện ý…”
“Anh nói này, Đinh Đinh, có phải em đang mập lên không?”
Đường Đinh đang cảm động chờ mong, nhưng khi nghe đến câu sau thì không khỏi sửng sốt. Cô cúi đầu nhìn vật ở đốt ngón tay thứ hai, lại ngẩng đầu nhìn Tống Gia Diễn một cái, cười gượng nói: “Ha ha, em…làm sao em có thể mập lên chứ? Nếu là anh ước lượng bằng mắt thì đương nhiên sẽ thấy nhỏ rồi.”
“……”
Tống Gia Diễn híp mắt, tháo nhẫn xuống trả về hộp, bỏ vào trong túi rồi nói: “Nhân lúc em ngủ say, anh đã tự ước lượng kích thước ngón tay trước, nên em muốn nhẫn thì đầu tiên phải giảm béo!”
Nhân viên lễ tân đứng cách đó không xa nghe vậy liền bật cười ra tiếng.
Đường Đinh nhất thời đau khổ, vừa kéo cánh tay Tống Gia Diễn ra khỏi cửa hàng, vừa làm nũng: “Tống Tống, Tống Tống à, đừng nói như vậy mà! Em đâu có biết tay cũng sẽ béo lên, đưa nhẫn cho em đi, cho em, cho em đi…Hu hu hu…T^T”
Đúng lúc Đường Đinh đang vội vàng quấn lấy Tống Gia Diễn, đòi giữ chiếc nhận bên người thì bên đường có một giọng nữ gọi Tống Gia Diễn.
Đường Đinh ngây người, dừng động tác lại, cảnh giác quan sát xung quanh. Rốt cuộc, cô cũng nhìn thấy một phụ nữ đang vẫy tay với bọn họ, bên cạnh còn có một người đàn ông đang bế một đứa bé.
“Tống Gia Diễn, đây là bạn gái anh sao?” Người phụ nữ tiến lại gần, vỗ mạnh lên bả vai Tống Gia Diễn.
“Không! Tô Tử Tiêu, cô ấy là vợ tôi, Diêu Song Song!”
Đứng trên đường nói chuyện một lúc, sau khi hẹn thời gian lần sau gặp mặt, cả hai bên đi làm việc của mình. Đường Đinh đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Tô Tử Tiêu: “Em tưởng hai người không còn liên lạc nữa, em sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa!”
“Đúng là đã rất lâu rồi không liên lạc. Sau khi em biến mất thì không bao lâu sau cô ấy cũng mang Tô Manh đi sang Mĩ. Lúc đó, nói là ở đó mấy tháng, nhưng em cũng nghe thấy rồi đó, cô ấy mới trở về mấy ngày gần đây. Bây giờ bên cạnh còn có chồng cô ấy, nghĩ lại cũng đoán được vì sao cô ấy lại đứng ngẩn ngơ ở đó lâu như vậy!”
“Haiz, Tống Tống, anh nghĩ em có nên nói cho cô ấy không?”
“Tùy em! Chẳng qua anh tin tưởng vào cảm xúc con tim của cô ấy nhất định sẽ nhận ra em!” Tống Gia Diễn xoa đầu Đường Đinh, một tay lại đặt trên vai cô.
Hai ngày sau, một mình Tô Tử Tiêu đi tới căn hộ nhỏ trên đường Vô Thường, và dĩ nhiên nhìn thấy Đường Đinh đang ngồi trên ghế sofa.
***
Sau khi đón tiếp, Đường Đinh mang một tách trà cho Tô Tử Tiêu, dáng ngồi của cô không được tự nhiên cho lắm, ngẫm nghĩ lời để trò chuyện nhưng không biết nói như thế nào.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, Tống Gia Diễn đi ra từ trong phòng: “Ôi, cô đến tìm…”
Tô Tử Tiêu trợn trừng mắt, nâng chén trà nói: “Không phải anh nói có việc muốn nói với tôi sao?! Chuyện gì mà không thể nói ở nơi trước đó, phải hẹn nhau? Lại muốn chỉ có tôi đi một mình.”
Tống Gia Diễn nhìn qua Đường Đinh rồi mới nói: “Là về Đường Đinh!”
Tô Tử Tiêu đang uống trà phải dừng lại, đuôi lông mày bên trái hơi sếch lên: “Tống Gia Diễn, ý anh là sao?”
“Có một số việc tôi không thể nói nguyên nhân một cách rõ ràng, nhưng mà…” Tống Gia Diễn kéo Đường Đinh qua bên mình, chỉ vào cô tiếp tục nói: “Mặc kệ cô tin hay không, cô ấy là Diêu Song Song và cũng là Đường Đinh!”
“Chết tiêt! Tống Gia Diễn, anh đừng ăn nói bậy bạ!” Tô Tử Tiêu tức giận đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, đứng lên chỉ vào Đường Đinh nói: “Đường Đinh đã chết! Anh đừng có kéo người lạ đến rồi nói là cô ấy, anh khiến tôi thật thất vọng! Anh không biết tôi là người hiểu Đường Đinh nhất sao? Cho dù là cô ấy đầu thai nhưng cũng không có khả năng chỉ trong vài năm đã biến thành Diêu Song Song từng này tuổi được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook