Hello Cô Ma Nữ
-
Chương 15
Chuyển ngữ: Mạc Tịnh
Biên tập: Bỉ Ngạn Hoa
“Ha ha, thấy ngốc chưa? Ai bảo anh bắt nạt em!”
Người đàn ông soi gương, bất đắc dĩ nhìn trên tóc mình dính đầy bơ, lại nhìn cô gái hai tay đều là bơ trắng bóng đang đứng dựa ở cửa phòng vệ sinh cười không ngừng.
“Được rồi, Đường Đinh anh sai rồi, đừng ném bơ lên người anh nữa. Lần sau anh sẽ không đến trễ nữa mà!”
Nhìn khuôn mặt buồn cười trước mắt, Đường Đinh cười thiếu chút nữa lạc cả giọng, khó khăn nói: “Nhiếp…Nhiếp Phàn, nhớ kỹ lời anh nói nhé! Nếu có lần sau thì sẽ không chỉ có bơ như thế này đâu nhé! Ha ha!”
Cô gái với khuôn mặt rực rỡ mờ mờ dần, càng ngày càng xa, vươn tay ra nhưng làm thế nào cũng không bắt được, làm thế nào cũng không gặp được. Hình ảnh vừa biến mất thì hình ảnh khác xuất hiện: anh đang đứng dưới lầu một khu nhà trọ, Đường Đinh mắt mở to nằm trên sàn xi măng lạnh như băng, dưới người là một vũng máu lớn, chậm rãi chảy…chảy mãi cho đến khi chạm đến chân anh. Nhiếp Phàn không thể tin được, lấy hai tay che mặt lại nhưng lại phát hiện hai tay dính đầy máu tươi, dữ tợn, dường như toàn bộ lên án anh.
“Đường Đinh!!!”
Nhiếp Phàn đầu đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại. Có lẽ đối với anh ta mà nói đây chính là một cơn ác mộng.
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trong tủ, bên trên ghi rõ ‘3:07’, Nhiếp Phàn lau mặt, vén chăn lên từ trên giường ngồi dậy. Hiện tại trong đầu đều là hình ảnh cùng Đường Đinh cười nói, hình ảnh cô nằm bất động ở đó vô cùng thê lương.
Đường Đinh đã từng là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của anh. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù tuổi tác chênh lệch nhưng mỗi ngày đều gặp mặt, mỗi ngày đều ở cùng nhau.
Đường Đinh là mối tình đầu của anh, anh trao toàn bộ tình cảm trong sáng thuần thiết nhất của tuổi học trò cho cô. Bọn họ đã từng rất tốt nhưng vì sao sau khi lên đại học tất cả đều đã thay đổi. Là bắt đầu từ khi anh gặp Phương Á Hi hay từ lúc anh cảm thấy Đường Đinh không hiểu sự đời?
Bọn họ vì Phương Á Hi mà cãi nhau, vì chuyện sinh hoạt vụn vặt mà cãi nhau, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc xa nhau. Mãi cho đến khi anh hồ đồ quan hệ với Phương Á Hi thì cuộc sống bắt đầu thay đổi hoàn toàn, tất cả mọi chuyện cũng đều thoát khỏi ra quỹ đạo bình thường.
Đường Đinh, đã chết…
Đã rất lâu rồi anh chưa có giấc mơ như vậy, rất lâu đã không mơ về Đường Đinh nhưng vì sao bây giờ lại bắt đầu…
Tan ca sớm, Nhiếp Phàn mang theo một bó hoa cúc lái xe đến khu mộ Vô Thường. Đi tới hàng thứ 103, bia mộ thứ sáu, nơi đó đã lẳng lặng có một bó hoa cúc, có lẽ là vài ngày trước vì cánh hoa đã hơi héo.
Xem ra Tống Gia Diễn khi đến đã dọn dẹp qua.
Để bó hoa xuống, Nhiếp Phàn ngồi xuống, nhìn thẳng vào tấm ảnh Đinh Đinh trên bia mộ.
***
Liên tục chơi trò chơi mấy ngày, Đinh Đinh bị Tống Gia Diễn cưỡng chế kéo ra khỏi nhà, lý do là nhìn máy tính quá lâu sẽ không tốt cho mắt và cả cơ thể.
Một con ma đã chết còn sợ không tốt cho sức khỏe sao? =.=
Tống Gia Diễn nhìn Đinh Đinh ra khỏi nhà rồi mà mắt vẫn lưu luyến máy tính, bất đắc dĩ nói: “Đinh Đinh, cô muốn đi chơi chỗ nào?”
“Tôi muốn đi vùng Trung Nguyên chơi một chút…”
“…”
Cuối cùng, Tống Gia Diễn lựa chọn đến mộ phần của Đinh Đinh.
Mang theo nến hương, giấy tiền vàng mã mua được từ cửa hàng, Tống Gia Diễn ngoài ý muốn thấy Nhiếp Phàn đứng ở đó rồi lại ngồi xuống.
Đinh Đinh chọc chọc vai anh, “Tống Tống, anh trốn đi trước, tôi đi nghe xem anh ta nói gì với ‘tôi’!”
Tống Gia Diễn còn chưa phản ứng gì thì Đinh Đinh đã bay ngang qua anh, vẻ mặt tò mò ngồi trước mặt Nhiếp Phàn còn thỉnh thoảng quơ quơ tay để xem anh ta có thể nhìn thấy mình hay không.
Nhiếp Phàn từ từ giơ tay lên, xuyên qua mặt Đinh Đinh chạm vào hình cô.
Sợ bị phát hiện, Đinh Đinh vội né qua một bên vỗ ngực rồi quay về phía Tống Gia Diễn đang trốn cách đó không xa làm động tác chữ “V”.
Tống Gia Diễn: “=.=”
“Đường Đinh…Anh mơ thấy em…”
“Hả? Anh mơ thấy tôi cái gì?”
“Anh mơ thấy em cười với anh, mơ thấy em chết….”
“Giấc mơ này giống như một điềm xấu…”
“Đường Đinh, anh biết anh có lỗi với em, là anh phụ em…. Thậm chí nếu em nói là anh hại chết em thì cũng không quá đáng….”
“Nhưng mà khi anh mơ thấy em cười với anh thì anh thật sự cảm thấy hối hận… Anh hối hận đã không biết quý trọng em, hối hận đã quen biết Phương Á Hi…”
“Đường Đinh, anh nên làm gì bây giờ?”
Đinh Đinh sờ sờ cằm làm bộ dáng suy nghĩ: “Anh hỏi tôi làm sao hả? Vậy thì đi chết đi! Chết rồi thì tôi có thể tìm anh trả thù, anh cũng cũng không cần cảm thấy quá tội lỗi!”
Mặc dù Tống Gia Diễn không nghe rõ những lời đau khổ của Nhiếp Phàn nhưng lại nghe được rất rõ những lời của Đinh Đinh nói với anh ta. Đinh Đinh không phải là Nhiếp Phàn, cho dù cô có gào thét kêu la to cỡ nào thì trừ anh ra ai cũng không thể nghe thấy. Mà cũng không biết Nhiếp Phàn đã nói gì khiến cho Đinh Đinh phản ứng như vậy.
Trải qua quá trình huấn luyện trên Internet, Đinh Đinh đã không còn là Đinh Đinh mà anh gặp trước đây. Thỉnh thoảng lại rất mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là tiểu Bạch Hoa mặc người ta làm thịt mà giống như là Hoàng hậu nương nương hay Dung ma ma trong “Hoàn Châu cách cách”.
Nhiếp Phàn thâm tình nhìn chăm chú vào tấm hình trên bia mộ, nói: “Đường Đinh, em không biết là anh hy vọng em còn sống cỡ nào đâu….”
Cả người cứng đờ, Đinh Đinh bắt đầu không ngừng lấy tay xuyên qua xuyên lại trên đầu Nhiếp Phàn: “Tôi không cần còn sống, còn sống để phải nhìn mặt anh mà dạ dày đau thắt!”
Mà Nhiếp Phàn chỉ cảm thấy sau gáy một đợt gió lạnh thổi qua, cánh tay không hiểu sao nổi da gà.
Không đợi Nhiếp Phàn nói thêm gì nữa, Đinh Đinh bay nhanh đến bên cạnh Tống Gia Diễn, kéo ống tay áo anh, nói: “Tống Tống, Tống Tống, thời gian tản bộ của chúng ta đã hết. Mau về nhà ăn cơm thôi!”
“Cô không quang minh chính đại mà lại nghe lén?”
“=.= Tôi cảm thấy nghe anh ta nói sẽ làm giảm đi trình độ của tôi…”
Tống Gia Diễn lặng lẽ nhấc chân khỏi bậc thềm, cười khan vài tiếng: “Nhiếp Phàn này đã nói gì mà chọc tới cô?”
“Anh ta nói anh ta nằm mơ thấy tôi, anh ta nói anh ta rất hối hận, anh ta nói anh ta hy vọng tôi còn sống các loại.” Đinh Đinh hướng Tống Gia Diễn huơ huơ tay nói: “Anh nói xem anh ta nói thật hay nói dối? Tôi muốn trực tiếp đánh anh ta nhưng đáng tiếc là tôi chỉ là một con ma, để cho người ta phát hiện thì không tốt lắm. Tôi sợ mấy loại người đạo sĩ….”
Tống Gia Diễn làm động tác biểu trưng, sờ sờ đầu đang cúi thấp của Đinh Đinh, “Không nên ủ rũ như vậy, hôm nào cô lại nghe thấy anh ta nói những lời này nữa thì tôi giúp cô đánh anh ta!”
Khôi phục lại như cũ, Đinh Đinh chợt ôm lấy cổ Tống Gia Diễn, nở nụ cười so với trong hình còn sáng lạn hơn: “Tống Tống, anh thật tốt! Yêu anh chết mất!”
Mặt trời chiều ngả vê phía Tây, bên cạnh một vùng trời đỏ rực, nơi này cũng có một Tống Gia Diễn đang đỏ bừng cả hai tai.
Biên tập: Bỉ Ngạn Hoa
“Ha ha, thấy ngốc chưa? Ai bảo anh bắt nạt em!”
Người đàn ông soi gương, bất đắc dĩ nhìn trên tóc mình dính đầy bơ, lại nhìn cô gái hai tay đều là bơ trắng bóng đang đứng dựa ở cửa phòng vệ sinh cười không ngừng.
“Được rồi, Đường Đinh anh sai rồi, đừng ném bơ lên người anh nữa. Lần sau anh sẽ không đến trễ nữa mà!”
Nhìn khuôn mặt buồn cười trước mắt, Đường Đinh cười thiếu chút nữa lạc cả giọng, khó khăn nói: “Nhiếp…Nhiếp Phàn, nhớ kỹ lời anh nói nhé! Nếu có lần sau thì sẽ không chỉ có bơ như thế này đâu nhé! Ha ha!”
Cô gái với khuôn mặt rực rỡ mờ mờ dần, càng ngày càng xa, vươn tay ra nhưng làm thế nào cũng không bắt được, làm thế nào cũng không gặp được. Hình ảnh vừa biến mất thì hình ảnh khác xuất hiện: anh đang đứng dưới lầu một khu nhà trọ, Đường Đinh mắt mở to nằm trên sàn xi măng lạnh như băng, dưới người là một vũng máu lớn, chậm rãi chảy…chảy mãi cho đến khi chạm đến chân anh. Nhiếp Phàn không thể tin được, lấy hai tay che mặt lại nhưng lại phát hiện hai tay dính đầy máu tươi, dữ tợn, dường như toàn bộ lên án anh.
“Đường Đinh!!!”
Nhiếp Phàn đầu đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh lại. Có lẽ đối với anh ta mà nói đây chính là một cơn ác mộng.
Quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trong tủ, bên trên ghi rõ ‘3:07’, Nhiếp Phàn lau mặt, vén chăn lên từ trên giường ngồi dậy. Hiện tại trong đầu đều là hình ảnh cùng Đường Đinh cười nói, hình ảnh cô nằm bất động ở đó vô cùng thê lương.
Đường Đinh đã từng là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của anh. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù tuổi tác chênh lệch nhưng mỗi ngày đều gặp mặt, mỗi ngày đều ở cùng nhau.
Đường Đinh là mối tình đầu của anh, anh trao toàn bộ tình cảm trong sáng thuần thiết nhất của tuổi học trò cho cô. Bọn họ đã từng rất tốt nhưng vì sao sau khi lên đại học tất cả đều đã thay đổi. Là bắt đầu từ khi anh gặp Phương Á Hi hay từ lúc anh cảm thấy Đường Đinh không hiểu sự đời?
Bọn họ vì Phương Á Hi mà cãi nhau, vì chuyện sinh hoạt vụn vặt mà cãi nhau, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc xa nhau. Mãi cho đến khi anh hồ đồ quan hệ với Phương Á Hi thì cuộc sống bắt đầu thay đổi hoàn toàn, tất cả mọi chuyện cũng đều thoát khỏi ra quỹ đạo bình thường.
Đường Đinh, đã chết…
Đã rất lâu rồi anh chưa có giấc mơ như vậy, rất lâu đã không mơ về Đường Đinh nhưng vì sao bây giờ lại bắt đầu…
Tan ca sớm, Nhiếp Phàn mang theo một bó hoa cúc lái xe đến khu mộ Vô Thường. Đi tới hàng thứ 103, bia mộ thứ sáu, nơi đó đã lẳng lặng có một bó hoa cúc, có lẽ là vài ngày trước vì cánh hoa đã hơi héo.
Xem ra Tống Gia Diễn khi đến đã dọn dẹp qua.
Để bó hoa xuống, Nhiếp Phàn ngồi xuống, nhìn thẳng vào tấm ảnh Đinh Đinh trên bia mộ.
***
Liên tục chơi trò chơi mấy ngày, Đinh Đinh bị Tống Gia Diễn cưỡng chế kéo ra khỏi nhà, lý do là nhìn máy tính quá lâu sẽ không tốt cho mắt và cả cơ thể.
Một con ma đã chết còn sợ không tốt cho sức khỏe sao? =.=
Tống Gia Diễn nhìn Đinh Đinh ra khỏi nhà rồi mà mắt vẫn lưu luyến máy tính, bất đắc dĩ nói: “Đinh Đinh, cô muốn đi chơi chỗ nào?”
“Tôi muốn đi vùng Trung Nguyên chơi một chút…”
“…”
Cuối cùng, Tống Gia Diễn lựa chọn đến mộ phần của Đinh Đinh.
Mang theo nến hương, giấy tiền vàng mã mua được từ cửa hàng, Tống Gia Diễn ngoài ý muốn thấy Nhiếp Phàn đứng ở đó rồi lại ngồi xuống.
Đinh Đinh chọc chọc vai anh, “Tống Tống, anh trốn đi trước, tôi đi nghe xem anh ta nói gì với ‘tôi’!”
Tống Gia Diễn còn chưa phản ứng gì thì Đinh Đinh đã bay ngang qua anh, vẻ mặt tò mò ngồi trước mặt Nhiếp Phàn còn thỉnh thoảng quơ quơ tay để xem anh ta có thể nhìn thấy mình hay không.
Nhiếp Phàn từ từ giơ tay lên, xuyên qua mặt Đinh Đinh chạm vào hình cô.
Sợ bị phát hiện, Đinh Đinh vội né qua một bên vỗ ngực rồi quay về phía Tống Gia Diễn đang trốn cách đó không xa làm động tác chữ “V”.
Tống Gia Diễn: “=.=”
“Đường Đinh…Anh mơ thấy em…”
“Hả? Anh mơ thấy tôi cái gì?”
“Anh mơ thấy em cười với anh, mơ thấy em chết….”
“Giấc mơ này giống như một điềm xấu…”
“Đường Đinh, anh biết anh có lỗi với em, là anh phụ em…. Thậm chí nếu em nói là anh hại chết em thì cũng không quá đáng….”
“Nhưng mà khi anh mơ thấy em cười với anh thì anh thật sự cảm thấy hối hận… Anh hối hận đã không biết quý trọng em, hối hận đã quen biết Phương Á Hi…”
“Đường Đinh, anh nên làm gì bây giờ?”
Đinh Đinh sờ sờ cằm làm bộ dáng suy nghĩ: “Anh hỏi tôi làm sao hả? Vậy thì đi chết đi! Chết rồi thì tôi có thể tìm anh trả thù, anh cũng cũng không cần cảm thấy quá tội lỗi!”
Mặc dù Tống Gia Diễn không nghe rõ những lời đau khổ của Nhiếp Phàn nhưng lại nghe được rất rõ những lời của Đinh Đinh nói với anh ta. Đinh Đinh không phải là Nhiếp Phàn, cho dù cô có gào thét kêu la to cỡ nào thì trừ anh ra ai cũng không thể nghe thấy. Mà cũng không biết Nhiếp Phàn đã nói gì khiến cho Đinh Đinh phản ứng như vậy.
Trải qua quá trình huấn luyện trên Internet, Đinh Đinh đã không còn là Đinh Đinh mà anh gặp trước đây. Thỉnh thoảng lại rất mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là tiểu Bạch Hoa mặc người ta làm thịt mà giống như là Hoàng hậu nương nương hay Dung ma ma trong “Hoàn Châu cách cách”.
Nhiếp Phàn thâm tình nhìn chăm chú vào tấm hình trên bia mộ, nói: “Đường Đinh, em không biết là anh hy vọng em còn sống cỡ nào đâu….”
Cả người cứng đờ, Đinh Đinh bắt đầu không ngừng lấy tay xuyên qua xuyên lại trên đầu Nhiếp Phàn: “Tôi không cần còn sống, còn sống để phải nhìn mặt anh mà dạ dày đau thắt!”
Mà Nhiếp Phàn chỉ cảm thấy sau gáy một đợt gió lạnh thổi qua, cánh tay không hiểu sao nổi da gà.
Không đợi Nhiếp Phàn nói thêm gì nữa, Đinh Đinh bay nhanh đến bên cạnh Tống Gia Diễn, kéo ống tay áo anh, nói: “Tống Tống, Tống Tống, thời gian tản bộ của chúng ta đã hết. Mau về nhà ăn cơm thôi!”
“Cô không quang minh chính đại mà lại nghe lén?”
“=.= Tôi cảm thấy nghe anh ta nói sẽ làm giảm đi trình độ của tôi…”
Tống Gia Diễn lặng lẽ nhấc chân khỏi bậc thềm, cười khan vài tiếng: “Nhiếp Phàn này đã nói gì mà chọc tới cô?”
“Anh ta nói anh ta nằm mơ thấy tôi, anh ta nói anh ta rất hối hận, anh ta nói anh ta hy vọng tôi còn sống các loại.” Đinh Đinh hướng Tống Gia Diễn huơ huơ tay nói: “Anh nói xem anh ta nói thật hay nói dối? Tôi muốn trực tiếp đánh anh ta nhưng đáng tiếc là tôi chỉ là một con ma, để cho người ta phát hiện thì không tốt lắm. Tôi sợ mấy loại người đạo sĩ….”
Tống Gia Diễn làm động tác biểu trưng, sờ sờ đầu đang cúi thấp của Đinh Đinh, “Không nên ủ rũ như vậy, hôm nào cô lại nghe thấy anh ta nói những lời này nữa thì tôi giúp cô đánh anh ta!”
Khôi phục lại như cũ, Đinh Đinh chợt ôm lấy cổ Tống Gia Diễn, nở nụ cười so với trong hình còn sáng lạn hơn: “Tống Tống, anh thật tốt! Yêu anh chết mất!”
Mặt trời chiều ngả vê phía Tây, bên cạnh một vùng trời đỏ rực, nơi này cũng có một Tống Gia Diễn đang đỏ bừng cả hai tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook