Hello Cô Ma Nữ
-
Chương 10
Chuyển ngữ: Mạc Tịnh
Biên tập: Bỉ Ngạn Hoa
“Nếu như vậy thì khắc ‘Cung phụng bạn bè Đường Đinh chi thần vị’ đi!”
Nhìn Tống Gia Diễn một cái, ông lão gật đầu rồi lại cầm bài vị đi vào trong phòng, hình như đó là nơi để gia công các bài vị.
Chở khoảng một tiếng đồng hồ, Tống Gia Diễn mới lấy được bài vị của Đinh Đinh, kiểu chữ được dùng theo lối chữ thông dụng thời Hán, mỗi một nét đều toát ra vẻ cổ xưa.
“A, ông chủ… Cho tôi chút hương và vàng mã!”
Ông lão đem tất cả mọi thứ cho vào một cái túi rồi đưa cho Tống Gia Diễn, rồi dặn dò một số điều cần lưu ý. Thế là Tống Tống cầm bài vị, mang theo đồ, nách kẹp một cái chậu lửa nhỏ vui mừng hớn hở về nhà.
Đinh Đinh chống cằm bay lơ lửng ở giữa không trung, nhìn Tống Gia Diễn cẩn thận đem bài vị của cô đặt ở trong hộc tủ còn có một lư hương nhỏ, sau đó anh dùng bật lửa đốt lên ba que hương dài, mảnh.
Làn khói lượn lờ bay lên đến hai mắt Đinh Đinh, không hiểu sao mũi lại cảm thấy cay cay, nước mắt trong hốc mắt chảy ra, không biết là bởi vì hương khói quá nồng hay là do trong lòng bỗng sinh chân tình.
Tống Gia Diễn để chậu lửa nhỏ ở trước tủ xuống, hưng phấn nói: “Đinh Đinh, cô nghĩ muốn cái gì? Cô xem, tôi đều có thể đốt cho cô. Quần áo? Đồ ăn? Cô thích cái gì?”
Anh có thể đem mình đốt cho em không? (đùa, không nên tưởng thật =_=)
Đinh Đinh dụi mắt một cái, cười: “Anh đem quần áo của mình đốt cho tôi sao? Cho tôi làm váy mặc?”
“Cũng đúng, quần áo của tôi không hợp. Để tôi ra ngoài mua cho cô vài cái?”
“Không cần.” Đinh Đinh vội khoát tay “Mua đổ đều phải dùng tiền, anh mua những thứ này chắc tốn rất nhiều? Tôi có hương nến là đủ rồi, những thứ khác thật không cần!”
Tống Gia Diễn nghi ngờ nhìn Đinh Đinh nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Đèn đã lên, những tòa cao ốc ngoài cửa sổ nhiều không kể xiết, ánh sáng rực rỡ của đèn neon trang điểm cho toàn bộ thành phố, phồn hoa như gấm. Phương Á Hi giơ cái ly đế cao lên, không hiểu nhìn về phía Nhiếp Phàn. Từ lúc bọn họ gặp mặt anh đã không tập trung, không, phải nói là từ khi người đàn ông kia đi ra khỏi phòng anh ngày hôm đó anh đã luôn như vậy. Trước khi cô vào bọn họ đã nói những chuyện gì, làm sao lại khiến cho anh thất hồn lạc phách như vậy? Phải biết rằng cô và anh đã quen biết nhiều năm như vậy, cũng chỉ có trong một tháng sau cái chết của cô gái kia với bây giờ anh mới có tình trạng như vậy….
“Phàn, anh có tâm sự gì phải không?”
Nhiếp Phàn ngay lập tức hồi phục lại tinh thần, cười xin lỗi: “Không, không có chuyện gì…”
Phương Á Hi đặt ly xuống, nắm lấy tay Nhiếp Phàn ở trên bàn, “Anh nghĩ là anh có thể giấu được em?”
Bàn tay bị cầm khẽ động, Nhiếp Phàn do dự không biết có nên nói cho cô biết hay không. Đường Đinh đã chết hơn một năm nay nhưng mấy ngày trước lại được một người xa lạ nhắc đến, thậm chí còn nghi ngờ anh liên quan đến cái chết của cô. Trước đây chính tai anh cũng nghe được người kia ở đồn cảnh sát hỏi tin tức về chuyện của cô, anh ta rốt cuộc là đã biết những gì rồi….
“Có một người anh ta tới hỏi chúng ta có biết Đường Đinh hay không?”
“Người mà em ngày đó đã gặp sao?”
“Không sai, anh ta nói anh ta đang ở trong nhà trọ của Đường Đinh trước khi chết….”
Đường Đinh, Đường Đinh, lại là cô ta. Phương Á Hi không thể hiểu nổi tại sao đến khi chết đi rồi cô ta vẫn làm ảnh hưởng đến Nhiếp Phàn. Là bởi vì anh với cô ta là thanh mai trúc mã hay bởi vì anh đã đứng trước mộ của cha mẹ cô ta hứa sẽ chăm sóc cho cô ta cả đời?
Cô gái Đường Đinh này nhu nhược, con mắt trống rỗng chậm chạp, có điểm nào có thể xứng với Nhiếp Phàn? Cô ta chỉ không ngừng đem lại cho anh những chuyện phiền toái, vụn vặt mà không phải là trợ giúp. Người sắp chết hay nói lời thật, người cũng đã chết hơn một năm, sao còn gây sóng gió cho cuộc sống của họ? Vì cái gì còn muốn quấy rầy tình cảm của cô và Nhiếp Phàn?
Phương Á Hi oán hận nghĩ, móng tay dài như muốn xuyên thủng bàn tay mình.
Gần tới tháng chín nhưng thời tiết vẫn vô cùng nóng bức. Trong quán cà phê đối diện cửa hàng bách hóa, gió đang thổi mát rượi, một người phụ nữ cao gầy đeo kính râm đi vào, nhìn xung quanh rồi đi đến một góc, ngồi xuống đối diện một người đàn ông không có vẻ gì đặc biệt.
“Xin chào, cô Phương!”
Phương Á Hi lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra, đẩy qua: “Giúp tôi điều tra người đàn ông sống tại địa chỉ này, lai lịch của anh ta, gần đây đã tiếp xúc với ai, làm những chuyện gì và đặc biệt là có quan hệ gì với Đường Đinh, càng cặn kẽ càng tốt. Chuyện tiền bạc không thành vấn đề.”
Người đàn ông nhìn địa chỉ xong liền cất vào trong túi áo, cười nịnh nọt: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Tôi đã làm việc thì cô cứ yên tâm.”
“Vậy được! Mười ngày sau chúng ta tại nơi này gặp mặt. Nếu như trong thời gian này xảy ra chuyện gì quan trọng phải lập tức báo lại cho tôi biết.” Phương Á Hi nói xong liền đứng dậy vội vàng đi ra khỏi quán cà phê.
Người đàn ông lúc này mới lấy tờ giấy trong túi áo ra xem lại, miệng lẩm bầm thì thầm: “Đường Vô Thường….tầng ba tòa nhà B2…”
Người đàn ông cùng Phương Á Hi nói chuyện là người của cục tình báo thành phố A. Trong ngành này mỗi người sẽ có một biệt hiệu riêng, khi thực hiện giao dịch thì cũng sử dụng biệt hiệu. Người đàn ông này trong ngành được gọi là A Sái.
Hiện tại, A Sái đang đứng trên đường Vô Thường, bóng cây tầng tầng lớp lớp toát ra vẻ tĩnh mịch mà lại uy nghiêm đáng sợ, đứng dưới ánh nắng chói chang mà vẫn bỗng cảm thấy lạnh cả người. Nuốt một ngụm nước miếng, A Sái lấy hết can đảm đi tiếp.
Trên đường đi, ngay cả khi đã đến chỗ giao giữa khu A và khu B, anh ta vẫn chưa gặp qua người nào, lại lấy tờ giấy Phương Á Hi đưa cho, chỉ xuống, xác định là không sai.
Thế nhưng nơi đây thật sự có người ở sao?
Nghĩ như vậy, đang định đi về hướng khu B, A Sái chợt nghe có tiếng người nói chuyện, loáng thoáng có thể thấy bóng dáng một người đàn ông đang từ trên lầu tòa nhà số hai của khu B đi xuống. Anh ta vội vàng trốn vào một cái cầu thang trong khu A, dù sao thì anh ta tới cũng là để điều tra. Ở đây bình thường hình như người cũng rất ít, anh ta vẫn không nên xuất đầu lộ diện thì tốt hơn, lỡ đâu phá hủy vụ này thì coi như xong.
Đứng trong hành lang tối tăm, A Sái híp mắt nhìn theo người đàn ông trẻ tuổi đầu đội mũ lưỡi trai đi ngang qua chỗ anh ta ẩn núp, miệng khẽ mấp máy dường như đang nói cái gì đó. Người A Sái nghiêng về phía trước, mơ hồ nghe thấy vài từ….
“…Đinh Đinh…hương, nến….muốn…”
Thấy người kia đi xa, A Sái mới từ chỗ núp chạy ra, cảm thấy ở người nọ có cái gì đó không đúng. Hai tay anh ta đều để ở trong túi quần jean, không thể nào là đang nói chuyện điện thoại, chẳng lẽ anh ta mang tai nghe bluetooth? Thế nhưng người đàn ông này mua hương và nến để làm gì? Tiết thanh minh đã qua rồi mà!
Trong đầu muốn điều tra người từ trong tòa nhà mới đi ra ngoài, A Sái liền thử vận may một chút, theo sát người đàn ông trẻ tuổi ra khỏi đường Vô Thường đi về phía bên trái. Khu vực này là nơi toàn bán đồ dành cho tang lễ, A Sái trong lòng thầm mắng xúi quẩy, dự tính sau khi xong việc phải mua một ít men lá để đến lúc tắm thì xoa vào.
Người đàn ông vào một cửa hàng, ông chủ với anh ta dường như rất quen thuộc, vừa nói vừa cười. Đợi khoảng mười phút anh ta mang theo một túi đồ đi ra. A Sái đứng lặng dưới tàng cây trên đường đối diện nhìn anh ta theo đường cũ trở về, cào cào tóc, anh ta qua đường đi về phía cửa hàng kia.
Đồ đạc trong cửa tiệm rất cũ kỹ, trong tủ bày đủ loại bài vị, lư hương. A Sái cầm một cây đèn cầy được chế tạo rất đẹp, hỏi: “Aiz, ông chủ, tôi muốn cúng bái tổ tiên, xin hỏi cần phải mua những gì vậy?”
“Hương, nến, giấy tiền vàng mã là nhất định phải có rồi! Nhưng mà cậu còn phải chuẩn bị thêm một ít hoa cúc, trái cây, đồ ăn các loại. Chàng trai, cúng bái tổ tiên mà làm qua loa đại khái là không được đâu nhé!”
A Sái đảo mắt một vòng nói: “Tôi vừa thấy một người từ trong cửa hàng của ông đi ra, anh ta mua cái gì vậy?”
“A, cậu nói A Diễn đó hả? Cậu ta cũng mua hương nến các loại, nói là cúng cho bạn.”
“Cúng cho bạn?”
“Đúng rồi, tuần trước cậu ta đến đây có mua một cái bài vị, còn khắc là ‘Bài vị cúng bái cho bạn Đường Đinh’…”
Bạn bè? Đường Đinh? Đây không phải là tên người mà cô Phương đã nhắc tới sao? Lẽ nào người mà hắn theo dõi bậy bạ lại chính là người phải tìm?
Biên tập: Bỉ Ngạn Hoa
“Nếu như vậy thì khắc ‘Cung phụng bạn bè Đường Đinh chi thần vị’ đi!”
Nhìn Tống Gia Diễn một cái, ông lão gật đầu rồi lại cầm bài vị đi vào trong phòng, hình như đó là nơi để gia công các bài vị.
Chở khoảng một tiếng đồng hồ, Tống Gia Diễn mới lấy được bài vị của Đinh Đinh, kiểu chữ được dùng theo lối chữ thông dụng thời Hán, mỗi một nét đều toát ra vẻ cổ xưa.
“A, ông chủ… Cho tôi chút hương và vàng mã!”
Ông lão đem tất cả mọi thứ cho vào một cái túi rồi đưa cho Tống Gia Diễn, rồi dặn dò một số điều cần lưu ý. Thế là Tống Tống cầm bài vị, mang theo đồ, nách kẹp một cái chậu lửa nhỏ vui mừng hớn hở về nhà.
Đinh Đinh chống cằm bay lơ lửng ở giữa không trung, nhìn Tống Gia Diễn cẩn thận đem bài vị của cô đặt ở trong hộc tủ còn có một lư hương nhỏ, sau đó anh dùng bật lửa đốt lên ba que hương dài, mảnh.
Làn khói lượn lờ bay lên đến hai mắt Đinh Đinh, không hiểu sao mũi lại cảm thấy cay cay, nước mắt trong hốc mắt chảy ra, không biết là bởi vì hương khói quá nồng hay là do trong lòng bỗng sinh chân tình.
Tống Gia Diễn để chậu lửa nhỏ ở trước tủ xuống, hưng phấn nói: “Đinh Đinh, cô nghĩ muốn cái gì? Cô xem, tôi đều có thể đốt cho cô. Quần áo? Đồ ăn? Cô thích cái gì?”
Anh có thể đem mình đốt cho em không? (đùa, không nên tưởng thật =_=)
Đinh Đinh dụi mắt một cái, cười: “Anh đem quần áo của mình đốt cho tôi sao? Cho tôi làm váy mặc?”
“Cũng đúng, quần áo của tôi không hợp. Để tôi ra ngoài mua cho cô vài cái?”
“Không cần.” Đinh Đinh vội khoát tay “Mua đổ đều phải dùng tiền, anh mua những thứ này chắc tốn rất nhiều? Tôi có hương nến là đủ rồi, những thứ khác thật không cần!”
Tống Gia Diễn nghi ngờ nhìn Đinh Đinh nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Đèn đã lên, những tòa cao ốc ngoài cửa sổ nhiều không kể xiết, ánh sáng rực rỡ của đèn neon trang điểm cho toàn bộ thành phố, phồn hoa như gấm. Phương Á Hi giơ cái ly đế cao lên, không hiểu nhìn về phía Nhiếp Phàn. Từ lúc bọn họ gặp mặt anh đã không tập trung, không, phải nói là từ khi người đàn ông kia đi ra khỏi phòng anh ngày hôm đó anh đã luôn như vậy. Trước khi cô vào bọn họ đã nói những chuyện gì, làm sao lại khiến cho anh thất hồn lạc phách như vậy? Phải biết rằng cô và anh đã quen biết nhiều năm như vậy, cũng chỉ có trong một tháng sau cái chết của cô gái kia với bây giờ anh mới có tình trạng như vậy….
“Phàn, anh có tâm sự gì phải không?”
Nhiếp Phàn ngay lập tức hồi phục lại tinh thần, cười xin lỗi: “Không, không có chuyện gì…”
Phương Á Hi đặt ly xuống, nắm lấy tay Nhiếp Phàn ở trên bàn, “Anh nghĩ là anh có thể giấu được em?”
Bàn tay bị cầm khẽ động, Nhiếp Phàn do dự không biết có nên nói cho cô biết hay không. Đường Đinh đã chết hơn một năm nay nhưng mấy ngày trước lại được một người xa lạ nhắc đến, thậm chí còn nghi ngờ anh liên quan đến cái chết của cô. Trước đây chính tai anh cũng nghe được người kia ở đồn cảnh sát hỏi tin tức về chuyện của cô, anh ta rốt cuộc là đã biết những gì rồi….
“Có một người anh ta tới hỏi chúng ta có biết Đường Đinh hay không?”
“Người mà em ngày đó đã gặp sao?”
“Không sai, anh ta nói anh ta đang ở trong nhà trọ của Đường Đinh trước khi chết….”
Đường Đinh, Đường Đinh, lại là cô ta. Phương Á Hi không thể hiểu nổi tại sao đến khi chết đi rồi cô ta vẫn làm ảnh hưởng đến Nhiếp Phàn. Là bởi vì anh với cô ta là thanh mai trúc mã hay bởi vì anh đã đứng trước mộ của cha mẹ cô ta hứa sẽ chăm sóc cho cô ta cả đời?
Cô gái Đường Đinh này nhu nhược, con mắt trống rỗng chậm chạp, có điểm nào có thể xứng với Nhiếp Phàn? Cô ta chỉ không ngừng đem lại cho anh những chuyện phiền toái, vụn vặt mà không phải là trợ giúp. Người sắp chết hay nói lời thật, người cũng đã chết hơn một năm, sao còn gây sóng gió cho cuộc sống của họ? Vì cái gì còn muốn quấy rầy tình cảm của cô và Nhiếp Phàn?
Phương Á Hi oán hận nghĩ, móng tay dài như muốn xuyên thủng bàn tay mình.
Gần tới tháng chín nhưng thời tiết vẫn vô cùng nóng bức. Trong quán cà phê đối diện cửa hàng bách hóa, gió đang thổi mát rượi, một người phụ nữ cao gầy đeo kính râm đi vào, nhìn xung quanh rồi đi đến một góc, ngồi xuống đối diện một người đàn ông không có vẻ gì đặc biệt.
“Xin chào, cô Phương!”
Phương Á Hi lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra, đẩy qua: “Giúp tôi điều tra người đàn ông sống tại địa chỉ này, lai lịch của anh ta, gần đây đã tiếp xúc với ai, làm những chuyện gì và đặc biệt là có quan hệ gì với Đường Đinh, càng cặn kẽ càng tốt. Chuyện tiền bạc không thành vấn đề.”
Người đàn ông nhìn địa chỉ xong liền cất vào trong túi áo, cười nịnh nọt: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Tôi đã làm việc thì cô cứ yên tâm.”
“Vậy được! Mười ngày sau chúng ta tại nơi này gặp mặt. Nếu như trong thời gian này xảy ra chuyện gì quan trọng phải lập tức báo lại cho tôi biết.” Phương Á Hi nói xong liền đứng dậy vội vàng đi ra khỏi quán cà phê.
Người đàn ông lúc này mới lấy tờ giấy trong túi áo ra xem lại, miệng lẩm bầm thì thầm: “Đường Vô Thường….tầng ba tòa nhà B2…”
Người đàn ông cùng Phương Á Hi nói chuyện là người của cục tình báo thành phố A. Trong ngành này mỗi người sẽ có một biệt hiệu riêng, khi thực hiện giao dịch thì cũng sử dụng biệt hiệu. Người đàn ông này trong ngành được gọi là A Sái.
Hiện tại, A Sái đang đứng trên đường Vô Thường, bóng cây tầng tầng lớp lớp toát ra vẻ tĩnh mịch mà lại uy nghiêm đáng sợ, đứng dưới ánh nắng chói chang mà vẫn bỗng cảm thấy lạnh cả người. Nuốt một ngụm nước miếng, A Sái lấy hết can đảm đi tiếp.
Trên đường đi, ngay cả khi đã đến chỗ giao giữa khu A và khu B, anh ta vẫn chưa gặp qua người nào, lại lấy tờ giấy Phương Á Hi đưa cho, chỉ xuống, xác định là không sai.
Thế nhưng nơi đây thật sự có người ở sao?
Nghĩ như vậy, đang định đi về hướng khu B, A Sái chợt nghe có tiếng người nói chuyện, loáng thoáng có thể thấy bóng dáng một người đàn ông đang từ trên lầu tòa nhà số hai của khu B đi xuống. Anh ta vội vàng trốn vào một cái cầu thang trong khu A, dù sao thì anh ta tới cũng là để điều tra. Ở đây bình thường hình như người cũng rất ít, anh ta vẫn không nên xuất đầu lộ diện thì tốt hơn, lỡ đâu phá hủy vụ này thì coi như xong.
Đứng trong hành lang tối tăm, A Sái híp mắt nhìn theo người đàn ông trẻ tuổi đầu đội mũ lưỡi trai đi ngang qua chỗ anh ta ẩn núp, miệng khẽ mấp máy dường như đang nói cái gì đó. Người A Sái nghiêng về phía trước, mơ hồ nghe thấy vài từ….
“…Đinh Đinh…hương, nến….muốn…”
Thấy người kia đi xa, A Sái mới từ chỗ núp chạy ra, cảm thấy ở người nọ có cái gì đó không đúng. Hai tay anh ta đều để ở trong túi quần jean, không thể nào là đang nói chuyện điện thoại, chẳng lẽ anh ta mang tai nghe bluetooth? Thế nhưng người đàn ông này mua hương và nến để làm gì? Tiết thanh minh đã qua rồi mà!
Trong đầu muốn điều tra người từ trong tòa nhà mới đi ra ngoài, A Sái liền thử vận may một chút, theo sát người đàn ông trẻ tuổi ra khỏi đường Vô Thường đi về phía bên trái. Khu vực này là nơi toàn bán đồ dành cho tang lễ, A Sái trong lòng thầm mắng xúi quẩy, dự tính sau khi xong việc phải mua một ít men lá để đến lúc tắm thì xoa vào.
Người đàn ông vào một cửa hàng, ông chủ với anh ta dường như rất quen thuộc, vừa nói vừa cười. Đợi khoảng mười phút anh ta mang theo một túi đồ đi ra. A Sái đứng lặng dưới tàng cây trên đường đối diện nhìn anh ta theo đường cũ trở về, cào cào tóc, anh ta qua đường đi về phía cửa hàng kia.
Đồ đạc trong cửa tiệm rất cũ kỹ, trong tủ bày đủ loại bài vị, lư hương. A Sái cầm một cây đèn cầy được chế tạo rất đẹp, hỏi: “Aiz, ông chủ, tôi muốn cúng bái tổ tiên, xin hỏi cần phải mua những gì vậy?”
“Hương, nến, giấy tiền vàng mã là nhất định phải có rồi! Nhưng mà cậu còn phải chuẩn bị thêm một ít hoa cúc, trái cây, đồ ăn các loại. Chàng trai, cúng bái tổ tiên mà làm qua loa đại khái là không được đâu nhé!”
A Sái đảo mắt một vòng nói: “Tôi vừa thấy một người từ trong cửa hàng của ông đi ra, anh ta mua cái gì vậy?”
“A, cậu nói A Diễn đó hả? Cậu ta cũng mua hương nến các loại, nói là cúng cho bạn.”
“Cúng cho bạn?”
“Đúng rồi, tuần trước cậu ta đến đây có mua một cái bài vị, còn khắc là ‘Bài vị cúng bái cho bạn Đường Đinh’…”
Bạn bè? Đường Đinh? Đây không phải là tên người mà cô Phương đã nhắc tới sao? Lẽ nào người mà hắn theo dõi bậy bạ lại chính là người phải tìm?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook