Thời khắc hoàng hôn tới gần, thành Lưu Ly đổ bóng xuống như được kéo dài vô tận, bao gồm cả hai người một ngựa đang chậm rãi bước đi trên đường. Lúc này Tô Trạm có chút suy yếu cưỡi trên lưng ngựa, Phó Diệc Sâm thì kéo dây cương chậm rãi đi phía trước, mặt trời ngả về Tây, trên đường chỉ còn sót lại hai người, cùng với vài hài đồng bướng bỉnh chờ cha mẹ gọi ăn cơm. Hai người một ngựa vô tình tạo nên cảnh tượng đẹp đẽ khiến người đi đường không tự giác dừng chân.

Sắc trời tuy rằng sẩm tối, hai người cũng hơi đói bụng, nhưng Phó Diệc Sâm vẫn không nóng nảy, ngược lại từ tốn, thậm chí cố ý thả chậm cước bộ, chỉ hy vọng người trên lưng ngựa có thể thoải mái chút.

Mặc dù lúc này Tô Trạm đang từ trên lưng ngựa nhìn xuống, nhưng vẫn thấy thân ảnh phía trước cao lớn như cũ, ánh tịch dương phủ xuống tựa hồ khiến hắn trông nhu hòa rất nhiều, Tô Trạm không kiêng nể gì mà ngắm đến mê mẩn. Nhất là khi cái bóng của Tô Trạm trùng hợp chồng lên bóng hắn, trong nháy mắt đó, đáy lòng Tô Trạm rung động không nói nên lời.

Trên thực tế, sau khi bị hệ thống “trừng phạt”, trong một thời gian dài Tô Trạm đã hoàn toàn đánh mất lý trí, nhưng những ký ức sau khi chỉ số thông minh bị kéo xuống ba tuổi, ở trong ngực người ta cọ tới cọ lui, Tô Trạm vẫn mơ hồ nhớ rõ một ít, mặc dù không phải toàn bộ, nhưng “một ít” kia đã đủ để y che mặt tự kiểm điểm.

Thêm nữa, sau khi “trừng phạt” kết thúc, lý trí khôi phục lại một chút, y lớn bằng này rồi còn lấy tư thế như vậy cột vào một người đàn ông khác, đã thế còn ngồi trên đùi người ta, tựa vào ngực người ta, ôm cổ người ta… Tóm lại, bất cứ hình ảnh nào cũng đều làm Tô Trạm xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Tô Trạm rất ít khi rơi vào tình trạng suy sụp, cho dù là trước hay sau khi bước vào giới giải trí, bởi y luôn cố gắng để biến mình trở nên ưu tú, khiến người khác không có cơ hội trách móc y.

Trên thực tế, chỉ có tự y mới biết mình nhát gan đến mức nào, may mắn y vẫn luôn ngụy trang rất tốt, nhưng hiện tại lạc vào một thế giới lạ lẫm, cho nên có chuyện liền lộ nguyên hình. Theo lý mà nói, dưới tình huống xấu hổ như vậy, phản ứng đầu tiên của Tô Trạm đương nhiên là tiếp tục giả chết, giả đến khi nào tất cả khôi phục bình thường, nếu không y thật không cách nào nhìn thẳng quốc sư.

Nhưng làm Tô Trạm bất ngờ chính là, quốc sư đại nhân mặt lạnh ít nói, trên thực tế cũng là một người đàn ông ấm áp tỉ mỉ. Đại khái sợ y tỉnh lại sẽ cảm thấy quẫn bách, khi vừa đến thành Lưu Ly, quốc sư đã ôm y xuống ngựa, đồng thời cũng cởi mảnh vải cột hai người ra, sau đó đem y đặt trên cỏ, cứ vậy để y dựa vào lòng chờ tỉnh dậy.

Hành động của quốc sư không thể nghi ngờ khiến trái tim lão gay Tô Trạm ấm đến trôi nổi, thậm chí so với mấy động tác võ công soái nổ tung của hắn càng thêm rung động.

Bản thân có tài, công khí mười phần, lại còn cẩn thận tri kỷ như vậy, quả thật chính là tuyệt thế nam nhân, dù có đốt đèn lồng cũng tìm không ra. Tô Trạm phát hiện đối diện với quốc sư, y không hề có sức chống cự, thậm chí không kiềm chế được toát ra một cỗ xúc động muốn vứt bỏ hết thảy mà lưu lại đây…

Vì thế, Tô Trạm lâm vào bế tắc, hơn nữa trong khoảng thời gian bị hệ thống “trừng phạt”, bởi vì quốc sư cẩn thận chiếu cố y, thế nên điểm tích phân bất tri bất giác tăng tới sáu mươi, điều này làm cho Tô Trạm vừa cao hứng vừa rối rắm.

Khi tỉnh lại đối diện chính là bóng dáng anh tuấn của quốc sư, sâu thẳm nơi con ngươi còn lộ ra tia lo lắng không nói nên lời, trong giây phút đó trái tim Tô Trạm đập dồn dập, thiếu chút nữa quên mất phải đặt một dấu chấm kết thúc cho vai diễn “bệnh nặng mới khỏi”.

Dĩ nhiên, đang còn trầm mê trong sự ấm áp của quốc sư, Tô Trạm không hề phát hiện ra trong mắt Phó Diệc Sâm ngoại trừ lo lắng, còn tản ra ý cười khó phát hiện.

“Đỡ hơn chưa?” Phó Diệc Sâm dứt lời, rất tự nhiên dùng đưa tay lên trán y kiểm tra, cử chỉ thân mật đến mức giống như bọn họ vốn thân thiết như vậy từ lâu.

Tô Trạm “bệnh nặng mới khỏi” lúc này bị động tác cùng sự quan tâm của đối phương làm cho xấu hổ, còn có cả cảm động, hình tượng quốc sư tự nhiên hoàn mỹ thêm vài phần.

Sau đó, Tô Trạm hoàn mỹ diễn xong cảnh “bệnh nặng mới khỏi”, đồng thời đem những chuyện mất mặt nào đó “quên” không còn một mảnh, như một đứa nhỏ vô tội vừa tỉnh ngủ, xem như hết thảy lúc trước đều do y mộng du, y căn bản không biết biết đến một đoạn kia.

Phó Diệc Sâm từ đầu đến cuối nghẹn cười nhìn y diễn, quả thực yêu đến chết dáng vẻ làm bộ làm tịch này của Tô ảnh đế. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một người khiến trái tim hắn rung động đến độ này, hơn nữa còn là một tên đàn ông hàng thật giá thật.

Không thể phủ nhận, phỏng đoán của Tô Trạm là hoàn toàn chính xác, Phó Diệc Sâm đúng là vì không nỡ để y rơi vào tình huống quẫn bách nên mới cố ý xuống ngựa chờ y “tỉnh lại”, duy nhất không đúng ở chỗ, Phó Diệc Sâm toàn bộ quá trình đều đứng một bên nhìn y giả chết, hơn nữa còn mang theo tâm tình sung sướng, thưởng thức toàn bộ màn trình diễn của y.

Tiếp nữa, trước khi vào thành, Phó Diệc Sâm lại nhường ngựa cho Tô Trạm còn có chút suy yếu, mình thì đi trước dắt ngựa. Vì thế mới hình thành bức họa hai người một ngựa tắm mình trong ánh chiều tà.

Giang Nam bao gồm sáu bảy thị trấn nhỏ, mà thành Lưu Ly chính là nơi lớn nhất cũng như phồn vinh nhất, nhưng đó cũng không phải nguyên nhân Phó Diệc Sâm bọn họ tới đây, mà bởi vì nơi này chính là căn nguyên của nạn trộm cướp Giang Nam. Hơn nữa vốn biết rõ kịch bản, nơi này không chỉ là căn nguyên của nạn trộm cướp, mà quan huyện, thậm chí dân chúng toàn thành đều kỳ lạ.

Nói cách khác, hai người đơn thương độc mã xông tới đây, chẳng khác nào chủ động xâm nhập vào hang ổ của bọn thổ phỉ, hơn nữa còn là chính bọn họ tự chui đầu tìm đường chết, quả thật ngu xuẩn cực điểm.

Nhưng, đau trứng ở chỗ, đây là kịch bản được viết dưới ngòi bút của tác giả Mary Sue, hơn nữa, nếu bọn họ không đến nơi này, nạn trộm cướp Giang Nam sẽ mãi mãi không giải quyết được, đồng nghĩa với việc cốt truyện sẽ không tiếp diễn.

Cho nên nếu đã tiến vào hang ổ kẻ địch, cho dù họ cẩn thận che dấu thế nào đều cũng sẽ bại lộ, không bằng cứ đường đường chính chính, nói không chừng còn tạo ra hiệu quả bất ngờ.

Vì thế hai người Phó Diệc Sâm trực tiếp dựa theo kịch bản đến “khách điếm đáng nghi”, đây là kết quả rút ra sau khi thương lượng với Tô Trạm, hiển nhiên, Tô Trạm cũng đồng ý, về điểm này, có thể nói Tô Trạm đã sùng bái quốc sư đại nhân đến mù quáng.

Đêm đó, hai người lần thứ hai ngủ chung, hơn nữa giống như lần đầu, Tô Trạm nằm trong Phó Diệc Sâm giữ bên ngoài. Nhất thời, cảnh tượng chung chăn gối chiếc dường như chồng lên lần trước ở thành Nam Dương, này đó bị Tô Trạm tận lực giấu dưới đáy lòng như ngựa thoát cương xông ra.

Vì thế Phó Diệc Sâm còn chưa có động tác gì, Tô Trạm đã lâm vào trạng thái xấu hổ, không còn mặt mũi nào nhìn người khác, thẳng đến nửa ngày, rốt cục Phó Diệc Sâm cũng mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

“Hoàng Thượng tính toán thế nào?” Phó Diệc Sâm đang nằm ngửa đột nhiên xoay đầu nhìn về phía Tô Trạm.

Không biết do đâu, cái cảm giác đồng sàng cổng chẩm thảo luận chính sự này, Phó Diệc Sâm dường như đặc biệt thích. Thậm chí còn không tự chủ được ảo tưởng ra cảnh tượng như vầy, sau một ngày làm việc mệt mỏi, hai người nằm trên giường dựa sát vào nhau kể cho đối phương nghe một ngày của mình, hoặc trao đổi cách nhìn về kịch bản, phân tích nhân vật, thậm chí giúp đỡ đối phương trau dồi diễn xuất, cứ vậy trải qua một đời, dường như vô cùng viên mãn hạnh phúc.

Tô Trạm nghe vậy cũng vô thức quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt Phó Diệc Sâm, giật mình, trong vài giây đó, không chừng trong đầu hai người đều sinh ra cùng một viễn cảnh.

Hơi hơi bình tĩnh lại, Tô Trạm xoay đầu nhìn đỉnh màn nghiêm túc nói, “Ngay từ khi chúng ta vừa bước vào thành Lưu Ly này, e rằng đã bị bọn họ theo dõi, nhưng chúng ta càng lộ liễu bọn họ càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này nhanh chóng điều tra rõ sự tình ngọn nguồn.”

Tô Trạm nói xong có chút không nhịn được nhìn thoáng qua Phó Diệc Sâm, đây là một loại để tâm đã ngấm vào tiềm thức, để tâm người kia có tán thành ý kiến của y không. Quả nhiên, sau khi thấy quốc sư đại nhân nhướng mày đồng ý, Tô Trạm sung sướng, thân thể buộc chặt cũng bắt đầu thả lỏng.

Có thể nói là không mưu mà hợp với ý tưởng của hắn, Phó Diệc Sâm hài lòng nhíu mày, “Ta cũng có ý này.”

Phó Diệc Sâm nói xong lại tiếp tục, “Nhưng Hoàng Thượng không có võ công, mà nơi chốn trong thành đều lộ ra quỷ dị, vẫn nên cẩn thận, tốt nhất Hoàng Thượng thời khắc nên đi theo thần.” Đã vậy, Phó Diệc Sâm dường như còn cố ý nhấn mạnh mấy chứ “không có võ công”.

Tô Trạm lúc này một trận chột dạ mắt lóe lóe, nhưng một khi lời nói dối đã thoát ra, về già càng không cách nào mở miệng, vì thế Tô Trạm mới không tự nhiên dời đề tài.

“Hôm nay thật sự phải cám ơn quốc sư.” Nhưng nói xong Tô Trạm liền hối hận, đây gọi là vạch áo cho người xem lưng.

Phó Diệc Sâm khóe miệng câu lên, “Vốn là việc thần nên làm,” Nói xong lại bổ sung một câu, “Nhưng thần cũng không nghĩ tới, thân thể hoàng thượng lại… yếu ớt đến thế.”

“Khụ ~” yếu ớt… Tô Trạm thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, hai chữ nghẹn trong cổ họng đến mức cả khuôn mặt y đỏ bừng, may mắn xung quanh tối đen không thấy quá rõ.

“Trẫm từ nhỏ… sống trong nhung lụa, để quốc sư chê cười.” Tô Trạm đáy lòng âm thầm đem hệ thống mắng không ngừng, nhưng vừa vặn đúng lúc này, tích phân lại giảm 1, mặt Tô Trạm càng nóng, nhưng lần này là do tức giận.

Trong bóng đêm Phó Diệc Sâm xoa cằm từ chối cho ý kiến, sau khi tạm dừng vài giây, Phó Diệc Sâm đột nhiên chậm chạp nói, “Có điều, không nghĩ tới lúc Hoàng Thượng sinh bệnh thật đúng là…”

Trái tim Tô Trạm treo lên, ma xui quỷ khiến rất muốn biết, “Thật đúng là cái gì?” Nói xong mới cảm thấy hành động vừa rồi của mình rất không ổn trọng, trong lúc còn đang ảo não, bỗng nghe quốc sư đại nhân chậm chạp phun ra hai chữ.

“Đáng yêu.”

Lúc này, hai má Tô Trạm triệt để đỏ như muốn nứt ra. Cùng với âm máy móc 【 Tích phân trừ 1】trong đầu, tiếng tim đập kịch liệt, sắc hồng lan từ mặt xuống tận cổ.

Thật sự, ngoại trừ lúc còn nhỏ được nghe qua, lớn lên không ai gán mấy từ này với Tô Trạm nữa, cũng không phải y thích được khen đáng yêu, mà là hai chữ đáng yêu này lại toát ra từ trong miệng một người đàn ông công khí lan tràn, trái tim yếu đuối của y thế nhưng trong phút chốc thỏa mãn dị thường.

Quả thực, mất mặt vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương