Mất đi rồi có lại, thật ra từ góc độ nào đó mà nói cũng xem như cửu biệt gặp gỡ, vì thế thời gian hơn hai tháng quay phim ngược lại trở thành cơ hội ở chung khó có được, hai người “mắt đi mày lại” giao lưu thảo luận, hỗ trợ nhau diễn xuất, chớp mắt <Nguy Cấp> đã đóng máy hơn nửa tháng.

Đối với Tô Trạm mà nói, lấy địa vị của y hiện tại, căn bản không cần phải liều mạng nhận diễn, huống chi y còn có phòng làm việc tư nhân, có nghệ nhân dưới cờ, cho nên gần hai năm này, Tô Trạm theo thông lệ “lao động kết hợp với nghỉ ngơi”, hàng năm sẽ chọn ra một hai bộ điện ảnh, hoặc một bộ phim truyền hình chế tác hoàn mỹ, vậy là đủ rồi, thời gian còn lại thì nghỉ ngơi hoặc tùy ý sắp xếp.

Mà sau khi <Nguy Cấp> đóng máy, vừa vặn tháng sau là Tết âm lịch, đương nhiên Tô Trạm muốn nhàn tản.

Ngược lại, làm người mới, Phó Diệc Sâm bận tối mày tối mặt.

Không thể phủ nhận, đội ngũ làm việc dưới trướng Tô Trạm vô cùng xuất sắc, quả thực chu đáo cực kỳ. Từ sau khi Phó Diệc Sâm ký hợp đồng, đội ngũ của Tô Trạm bắt đầu phối hợp với bên phía nhà sản xuất, nhà tài trợ <Nguy Cấp> bắt đầu toàn lực tuyên truyền cho Phó Diệc Sâm, nhưng khống chế số lượng rất vừa phải, không quá làm người phản cảm.

Đến khi <Nguy Cấp> đóng máy, Phó Diệc Sâm chưa quảng bá đã nổi. Đủ loại thương hiệu, nhất là phát ngôn quảng cáo nối gót mà tới, ai cũng muốn chiếm trước thời cơ, dù sao đợi đến khi điện ảnh quảng bá rộng rãi, hắn sẽ lập tức hot, mang đến lợi ích kinh tế không đong đếm được.

Phó Diệc Sâm là người mới, đương nhiên không thể giống Tô Trạm tinh khiêu tế tuyển còn phải dựa vào tâm trạng, càng đừng nói đến khoản phí kếch xù khi làm đại sứ thương hiệu.

Đương nhiên, không phải ai đến cũng nhận, lúc này phòng làm việc liền phát huy tác dụng, chọn lựa cho hắn, phối hợp tuyên truyền… bận rộn đủ đường.

Tóm lại, Tô Trạm đã u oán suốt hơn nửa tháng qua, nháy mắt, bọn họ đã không gặp mặt hơn hai mươi ngày rồi, hơn nữa qua vài ngày nữa sẽ đến Tết âm lịch, hàng năm Tô Trạm đều phải về nhà ăn Tết với cha mẹ, nhưng năm nay y cũng muốn trải qua bên Phó Diệc Sâm, cho nên… Tô Trạm càng thêm sầu não.

Tô Trạm là một ông chủ quen thói nhận việc phủi tay, may mắn y có đội ngũ siêu mạnh sau lưng. Gần đây, ghé qua phòng làm việc, y không ỉu xìu thì cũng ngẩn người suốt nửa ngày, khiến cho Lữ Thần cực kỳ cạn lời, thật sự nhìn không nổi nữa, thà cho y về nhà còn hơn. Dùng cách nói của Lữ Thần là “Nhìn cái bộ dạng như oán phụ của em kìa, có chút tiền đồ nào không hả?”

Đối với vấn đề này, Tô Trạm mắt điếc tai ngơ, theo thói quen với lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Phó Diệc Sâm, nhưng ngẫm lại có lẽ hắn đang làm việc, nên lại yên lặng bỏ di động vào túi.

Thẳng cách đêm giao thừa còn bốn năm ngày, cha mẹ trong nhà thúc giục hết lần này đến lần khác, cuối cùng Tô Trạm đã nhận được điện thoại báo Phó Diệc Sâm chấm dứt công tác.

“Đến chỗ em đi.” Phó Diệc Sâm cong môi, hiển nhiên, hơn nửa tháng không gặp, hắn nhớ bà xã đến nỗi nằm mơ cũng thấy rồi.

“Được, ngày mai anh đến tìm em.” Tô Trạm không giấu nổi sung sướng.

Phó Diệc Sâm đã dọn nhà lần nữa rồi, đây là chỗ ở mà phòng làm việc sắp xếp cho hắn, vốn Tô Trạm muốn Phó Diệc Sâm trực tiếp chuyển đến khu nhà cao cấp của y, dù sao cũng yêu nhau lâu rồi. Nhưng Lữ Thần hết lần này đến lần khác nhấn mạnh, trước khi điện ảnh công chiếu, chính xác mà nói, trước khi Phó Diệc Sâm chứng minh được thực lực của mình, được mọi người tán thành, chuyện của bọn họ tuyệt đối không thể để lộ, nếu không sẽ hủy hoại mọi thành quả của hai người, hoặc nói trắng ra là hủy hoại Phó Diệc Sâm.

Cho nên sau khi suy xét nhiều phương diện, địa điểm hai người gặp gỡ liền biến thành căn hộ nhỏ của Phó Diệc Sâm, chứ không phải mục tiêu lớn như khu nhà cao cấp của Tô Trạm.

Vì tránh những phiền phức không cần thiết, hơn nửa đêm Tô Trạm mới đến, vừa mở cửa, mọi nhung nhớ và rét lạnh lập tức bị hòa tan trong cái ôm ấm áp của ai kia.

Phó Diệc Sâm nhanh chóng kéo Tô Trạm bọc đến kín kẽ vào phòng, lúc này mới cười cười giúp y cởi áo lông, mũ, khẩu trang, xoa xoa lỗ tai có hơi đỏ lên của y.

“Bên ngoài lạnh lắm phải không, ” Phó Diệc Sâm mang theo ý cười, dứt lời liền đem người giam vào trong ngực ôm chặt, tiếp đến là một cái hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước, “Uống nước ấm dạ dày.”

Tô Trạm nhận lấy nước ấm Phó Diệc Sâm đưa tới, ý cười bên khóe miệng không cách nào che giấu được. Tuy nhiên, y vẫn có hơi mất mát một tẹo, vốn tưởng rằng lâu ngày không gặp, vừa thấy nhau đáng nhẽ phải giống trên TV chứ, cái kiểu vừa vào đã bị đặt trên cửa điên cuồng hôn môi rồi củi khổ ~ bốc lửa gì đó, hoặc là điên cuồng ôm hôn lăn đến sô pha gì đó… Quả nhiên, y suy nghĩ nhiều rồi.

“Đỡ hơn chưa?” Phó Diệc Sâm cười hỏi, nửa đêm rất lạnh, không ai sợ lạnh hơn Tô Trạm cả.

“Ừm, thoải mái hơn nhiều.” Tô Trạm cũng giương mắt nhìn Phó Diệc Sâm.

Rồi sau đó, hai người ngồi trên sa lông nhìn nhau cười, Tô Trạm nghiêng người lần nữa nhào lên, Phó Diệc Sâm cũng tự nhiên duỗi hai tay ôm y. Không nói gì, cũng không cần nhiều lời, cứ vậy yên lặng ôm nhau, cảm nhận nhịp tim và nhiệt độ của nhau, đây là khoảnh khắc an ổn nhất trên đời.

Lúc lâu sau, hai người không hẹn mà cùng tách ra, Phó Diệc Sâm ôm Tô Trạm dựa vào sa lông, Tô Trạm thì tự nhiên nửa tựa lên vai Phó Diệc Sâm.

Tuy rằng ngày nào cũng call video, tin nhắn chưa từng gián đoạn, nhưng hai người vẫn không nhịn được mà kể về tình hình công tác gần đây hoặc một ít chuyện vụn vặt khác, đương nhiên, còn có nhung nhớ, chẳng khác nào đôi tình lữ lâu ngày gặp lại.

Phó Diệc Sâm quay đầu rũ mắt, Tô Trạm ngửa đầu giương mắt, rồi sau đó thật tự nhiên hướng về nhau, môi răng giao hòa.

Hết dịu dàng hôn môi lại đến điên cuồng chiếm hữu, hai người đàn ông ôm ấp nhau mùi mẫn nửa ngày trên ghế sa lông.

Mùi mẫn thẳng đến cuối cùng hai người đều có chút lửa ~ dục đốt người, dù sao đều là đàn ông đang độ huyết khí tràn đầy, lại đối mặt với người mà mình ngày nhớ đêm mong, khó mà tránh khỏi phát hỏa.

Phó Diệc Sâm đột nhiên dùng sức đem người đẩy ngã trên sa lông, rồi sau đó không chờ Tô Trạm kịp phản ứng hắn liền phủ lên, sau khi chấm dứt nụ hôn thật sâu mà ẩn nhẫn, Phó Diệc Sâm hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm lồng ngực lên xuống phập phồng của Tô Trạm, nhất là cặp mắt ướt nước trong trẻo, cùng với đôi môi mỏng hồng nhuận dụ người.

Phó Diệc Sâm nuốt ngụm nước miếng, “Anh muốn không?”

Tô Trạm nhìn chằm chằm người trên đỉnh đầu, chính y cũng có chút ngại ngùng đỏ mặt, thật ra, trên ghế sa lông này nọ cũng rất kích thích, có điều play phòng khách gì đó, hình như hơi quá đáng với lại xấu hổ nhỉ?

Tô Trạm có chút ngượng ngùng, nhưng thật ra trong lòng y cũng muốn, vì thế cứ mất tự nhiên, đến khi nói ra miệng lại thành ý khác.

“Hay là tắm rửa trước đã, sau đó lên giường?”

Bốn mắt nhìn nhau, nơi đáy mắt đều đang bốc lửa. Tô Trạm không hề hay biết, đề nghị này của y lại đẩy mình vào một tình cảnh càng xấu hổ hơn.

Phó Diệc Sâm cong khóe môi, hai mắt lóe lên, rồi sau đó bỗng đứng dậy, không chờ Tô Trạm kịp phản ứng liền khom lưng ôm ngang người lên, vội vã xoay người hướng về phía phòng tắm.

“Để em tắm cho anh.” Phó Diệc Sâm tỏ vẻ cực kỳ tình nguyện.

Tô Trạm bị nhấc bổng lên, vội vàng ôm cổ Phó Diệc Sâm vùi đầu vào ngực người nào đó, y tỏ vẻ mình hoàn toàn không có ý này.

Vì thế nằm trong dự liệu, vốn chỉ mất hai mươi phút tắm táp, giờ tẩy rửa sạch sẽ đến một tiếng rưỡi, sở dĩ thời gian dài như vậy, không cần nghĩ cũng biết.

( Ơ, tui biết gì đâu, tác giả ngài không nói rõ thì ai biết được chứ T.T)

Chờ đến khi Tô Trạm tinh bì lực tẫn (1) được ôm ra, đối với sự rụt rè và ngượng ngùng hồi nãy của mình tỏ vẻ biết vậy chẳng làm, dù sao trên ghế sa lông cũng không mệt bằng phòng tắm.

Đương nhiên, nếu y nói vậy với Phó Diệc Sâm, Phó Diệc Sâm nhất định sẽ bảo chưa chắc đâu, thử mới biết được.

Phó Diệc Sâm trực tiếp nhét y vào ổ chăn, rồi lập tức cũng nằm lên, rất tự nhiên vươn tay ôm Tô Trạm, giúp y tìm một vị trí thoải mái trên khuỷu tay, chỉnh chăn xong xuôi, rồi hôn bẹp một cái lên trán y.

Phó Diệc Sâm đối với cuộc sống như vậy thỏa mãn đến độ khóe miệng luôn treo ý cười. Đại khái bởi vì khó có được, càng bởi vì người này là Tô Trạm, cho nên Phó Diệc Sâm cực kỳ quý trọng, cũng vô cùng hạnh phúc.

“Ngủ đi.” Phó Diệc Sâm ôm người trong lòng, thầm nghĩ cả đời này chỉ muốn ôm mình y.

Tô Trạm nghiêng người nằm trong ngực Phó Diệc Sâm, gối lên cánh tay rắn chắc của Phó Diệc Sâm, bên tai chính là tiếng tim đập, trong lòng cũng ấm áp tựa như cái ôm của Phó Diệc Sâm, ấm đến nỗi mỗi tế bào trên người y đều giãn nở.

“Thật muốn có một ngôi nhà thuộc về chúng ta, cái kiểu quang minh chính đại ấy.” Tô Trạm đột nhiên rầu rĩ nói.

Phó Diệc Sâm rũ mắt vò vò cái đầu lông xù của người trong ngực cười nói, “Sẽ có.”

“Emkhông sợ à?” Tô Trạm lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Sâm, cho dù là y, nếu come out không chừng cũng sẽ ngã xuống hố sâu vạn trượng. Huống chi là người mới tài năng đang dịp nở rộ như Phó Diệc Sâm, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả cơ hội chuyển mình cũng không có, hắn không giống Tô Trạm có lượng fans hùng hậu chống lưng, huống chi lấy năng lực và điều kiện của Phó Diệc Sâm, tiền đồ vô lượng, hơn nữa nghiệp diễn cũng là giấc mộng của Phó Diệc Sâm, hắn thật sự nguyện ý vì y mạo hiểm vậy ư?

Thật ra trong lòng Tô Trạm vẫn luôn lo lắng cho tương lai của hai người. Y thì không cần kiêng dè gì cả, chứ đừng nói đến cha mẹ người thân vẫn luôn ủng hộ y.

Sao Phó Diệc Sâm có thể không hiểu được nỗi băn khoăn của Tô Trạm, trái lại, hắn rất rõ ràng, Tô Trạm càng cẩn thận từng li từng tí thì hắn càng rõ ràng, nhưng so với nói miệng, Phó Diệc Sâm càng thích dùng hành động chứng minh hơn.

“Sợ?” Phó Diệc Sâm vươn tay nâng cằm y, “Em có anh là đủ rồi.”

Nếu là lúc trước chưa gặp Tô Trạm, Phó Diệc Sâm có lẽ không xác định được mình có thể vì nghiệp diễn mà đánh đổi tình cảm cá nhân không, sợ rằng hắn có kết hôn sinh con với một người phụ nữ, cũng sẽ băn khoăn về sự nghiệp. Nhưng hiện tại, nếu bắt hắn chọn, hắn sẽ không chút do dự chọn Tô Trạm, chẳng sợ nghìn người chỉ chỏ, vạn người thóa mạ.

Nhưng Phó Diệc Sâm không nói gì cả, hắn chỉ nhìn thẳng vào y không nhanh không chậm, “Em có anh là đủ rồi”. Đứng trước y, những thứ có thể nắm giữ hay buông bỏ, hoặc bất luận là khó khăn gian khổ phải đối mặt, đều không đáng nhắc tới. Nếu gặp, hai người cùng nhau đối mặt, không gặp, xem như trời xanh chiếu cố hai người họ.

Không hơn, chỉ đơn giản vậy thôi.

Có lẽ Tô Trạm không hiểu hết được ý ngoài lời của Phó Diệc Sâm, nhưng hai người nắm tay làm bạn, tâm ý tương thông, hiện tại, y chỉ cần hiểu rằng, trái tim và thái độ của Phó Diệc Sâm hướng về y là được rồi, y chỉ cần bỏ xuống lo lắng mà hưởng thụ hạnh phúc, như thế đủ rồi.

Tự nhiên, tâm trí Tô Trạm trở nên rõ ràng. Cho nên khóe miệng Tô Trạm hơi nhếch lên, mím môi nhìn Phó Diệc Sâm, ý cười không giấu được.

Phó Diệc Sâm buồn cười ấn đầu Tô Trạm trở lại trong ngực mình, một bên xoa xoa cái đầu xù lông của y một bên cười nói, “Muốn cười thì cười, ở trước mặt em còn rụt rè gì nữa.”

Quả nhiên Tô Trạm phụt một tiếng ghé vào người Phó Diệc Sâm bật cười, Phó Diệc Sâm cũng theo sau hé miệng ra, dùng cằm cào cào tóc y.

Tô Trạm cười xong, tâm tình hoàn toàn thả lỏng, vốn nghẹn cả buổi không mở miệng, đột nhiên liền có dũng khí nói ra.

“Vài ngày nữa sẽ đến năm mới, em có tính toán gì không?”

Trong ngực đột nhiên truyền đến thanh âm từ Tô Trạm, mang theo một tia thăm dò, Phó Diệc Sâm ngẩn người, năm mới… Nói thật, từ sau khi ông nội bà nội qua đời, đừng nói tới năm mới là ngày quan trọng mà cả gia đình đoàn viên, bất luận ngày lễ truyền thống nào cũng trở thành một loại tra tấn đối với hắn. Hắn tình nguyện bận rộn còn hơn phải chịu đựng từng giây từng phút vào những ngày lễ như vậy.

Nhưng hiện tại khác rồi, hắn có Tô Trạm, hắn không còn cô đơn. Nhưng lại nói, Tô Trạm thì không phải chỉ có mình hắn, y còn có cha mẹ, anh trai thương y.

“Năm mới à…” Phó Diệc Sâm âm thầm thở dài một hơi, ý đồ muốn che giấu đủ loại cảm xúc chôn sâu dưới đáy lòng.

Không ngờ vừa rũ mắt, Tô Trạm thấy hắn tạm dừng nên lần nữa ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn.

Phó Diệc Sâm giật mình, nửa đùa nửa thật, “Trước đây, một con cẩu độc thân như em thì có gì mà qua chứ? Nhưng giờ không sao rồi, nghe anh hết, anh muốn thế nào thì thế đấy.”

“Nghe anh?” Tô Trạm thầm vui vẻ, dứt khoát nghiêng người ghé vào trong ngực Phó Diệc Sâm, có chút vui sướng nhìn hắn, “Thật không?”

Phó Diệc Sâm ôm y gật gật đầu, không ngờ câu tiếp theo của Tô Trạm thiếu chút nữa làm hắn cắn phải đầu lưỡi.

“Vậy năm mới cùng anh về nhà thế nào?” Đây là điều mà Tô Trạm vẫn luôn muốn hỏi trong khoảng thời gian này.

Thật ra y đã trộm nói chuyện có bạn trai với ba mẹ, trong nhà bởi vì sự kiện này đã nổ tung rồi đó, cuối cùng bọn họ nhất trí bắt Tô Trạm mang người về, chủ yếu là giúp Tô Trạm – bảo bối đơn thuần trong mắt cả nhà – kiểm tra nhân phẩm vân vân.

Tuy rằng đây là chuyện sớm muộn, nhưng Tô Trạm vẫn luôn ngại mở miệng với Phó Diệc Sâm, một là hắn quá bận, hai là lỡ may Phó Diệc Sâm không đồng ý thì sao?

Phó Diệc Sâm thật sự hoảng sợ, “Anh nói… gặp gia trưởng?” Phó Diệc Sâm nheo mắt lại.

Tô Trạm hai mắt tỏa sáng theo dõi hắn gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Phó Diệc Sâm nhướng mày, “Đùa đấy à?”

“Nghiêm túc.” Tô Trạm không chớp lấy một cái.

Gặp gia trưởng? Lấy mạng hắn còn hơn, nếu Tô Trạm là một người phụ nữ, hắn còn có thể tin một phần, nhưng không phải. Đừng nói đến điều kiện của Tô Trạm ưu tú như vậy, hắn đứng cạnh chẳng khác nào kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ nói đến vấn đề đồng tính, hắn vừa đến cửa có bị đánh nhừ tử là điều dễ hiểu, nhưng sao Tô Trạm lại không có lấy nửa điểm lo lắng?

“Yên tâm, ba anh sẽ không đánh em đâu, ” Đại khái nhìn thấu nghi hoặc trong mắt Phó Diệc Sâm, Tô Trạm cười nói, “Cả nhà đã sớm biết anh là gay.”

“Vậy à.” Phó Diệc Sâm thở phào một hơi, nếu thật là vậy, lo lắng của hắn từ trước tới nay ngược lại có thể buông xuống bảy, tám phần, dù sao Phó Diệc Sâm vẫn luôn lo lắng chuyện của bọn họ sẽ mang đến khổ sở cho Tô Trạm và người nhà của y.

Nhưng rất nhanh Phó Diệc Sâm lại có chút khẩn trương, “Em thế này có được không?” “Con rể” đến gặp cha mẹ vợ, tâm lý đột nhiên hốt hoảng.

“Cực kỳ ổn.” Tô Trạm vỗ vỗ ngực Phó Diệc Sâm, rồi sau đó bẹp một cái hôn hắn rồi nhanh chóng chui lại vào trong ngực Phó Diệc Sâm, trên mặt không ngừng tràn ra ý cười.

Chú thích:

(1) Tinh bì lực tẫn: “Tinh bì” ở đây là chỉ tinh thần mỏi mệt, còn ” lực tẫn” là chỉ sức lực kiệt quệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương