Hệ Thống Wechat Thần Cấp tại Tam Quốc
-
Chương 77: Thông báo thiên hạ, Viên Hoàn làm chủ Dương Châu
Viên hoàn mặc dù không giết Viên Thuật nhưng hắn sẽ không lưu lại mầm mống tai họa nào bên người lão cha hố hàng này. Toàn Bộ thân tín của Viên Thuật đều bị đem ra hành quyết, nhất là ả yêu nữ Phùng Thị, được Viên Hoàn đích thân đâm cho một thương, tiễn bà ta về vòng tay tổ tiên.
Sáng sớm hôm sau Trương Chiêu soạn một bảng thông báo, Diêm tượng phụ trách việc tuyên truyền khắp nơi, đại khái phe Viên Hoàn nói với toàn thiên hạ rằng Viên Thuật có ‘bệnh lạ’ nên cơ thể khó chịu, tạm thời giao toàn bộ việc lớn nhỏ trong Thọ Xuân cho con trai Viên Hoàn đảm nhận, riêng hắn thì chui vào hoa viên nuôi cá trồng cây, an hưởng tuổi già.
Tin tức này vừa xuất hiện, toàn bộ đế quốc Đại Hán đều kinh ngạc.
Nghiệp thành, Ký Châu.
Viên Thiệu ngồi ở ghế chủ tọa ngửa mặt cười sảng khoái:
“Ha ha ha ha! Công Lộ ơi là Công Lộ, không ngờ thằng em trai của ta cũng ngày hôm nay. Chậc chậc, đứa nhỏ Viên Hoàn này lòng dạ sắt đá, lại đủ quyết đoán, đúng là kẻ làm nên đại sự. Ài, tuy không phải con ta sinh nhưng bọn ta chảy cùng dòng máu, nhà họ Viên có một thiên tài tuyệt thế như vậy làm ta cũng cảm thấy an ủi.”
Quách Đồ cũng cười gật đầu, bước lên ôm quyền thi lễ:
“Chúa công, lần trước chúng ta đã bàn kĩ với nhau, ngài sẽ lập Lưu Ngu làm hoàng đế mới, Viên Thuật không hề đồng ý còn gửi thư cho Công Tôn Toản sỉ nhục ngài. Giờ thì hay rồi, dải đất Cửu Giang do thằng bé Viên Hoàn nắm quyền, sao chúa công không gửi một bức thư chúc mừng, tiện thể thăm dò thử ý kiến của hắn như thế nào.”
Viên Thiệu cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu rồi gật đầu:
“Công Tắc nói có lý, vậy ngươi hãy thay thế bản tướng quân viết một bức thư khen ngợi thơm phưng phức gửi cho Viên Hoàn. Dùng ngôn ngữ thật mạnh mẽ và thắm thiết vào, chắc hẳn thằng cháu yêu quý của ta sẽ vì nể mặt ta mà đồng ý.”
Cả đám quần thần nhao nhao cười hả hê, thật ra mấy tháng sau vào đúng ngày này, Viên Thiệu bởi vì vậy mà tức đến mức tim văng ra ngoài.
Đông quận, Duyện Châu.
Tào Tháo cười một cách giễu cợt:
“Văn Nhược, thật không ngờ Viên Hoàn lại ra tay với chính cha ruột của mình, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông bạn già rơi vào tay đứa con thiên tài do mình sinh ra mà vẫn còn sống sót đã là tốt lắm rồi.”
Tuân Úc cũng đồng tình với Tào Tháo:
“Viên Hoàn là một kẻ cực kì giỏi, nghe đâu người này mới đến nhận chức ở Hạ Thái chưa được nửa năm đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt của huyện nhỏ này, người dân đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, nhà nhà đều dư dả lương thực, cuộc sống no đủ.”
Trình Dục tiếp lời:
“Nhiêu đó thì có là gì? Chẳng biết kẻ này dùng cách gì lại cứu Hạ Thái một phen, giúp huyện nhỏ này thoát khỏi tai họa lũ lụt. Phải biết cơn lũ lần này suýt nữa đánh sập Dương Châu, khắp nơi điêu tàn, còn riêng chỗ hắn thì thu hoạch đầy kho, thậm chí còn nhiều gạo hơn ngày thường. Trăm họ Hạ Thái rất nể phục Viên Hoàn, ta nghe một người bạn cũ bảo rằng ở giữa đại lộ lớn nhất Hạ Thái có xây một ngôi miếu, chuyên để viết lại những công đức do Viên Hoàn làm ra, hương hỏa cúng dường rất được.”
Quách Gia ngược lại lắc đầu:
“Hừ! Tất cả chỉ là đoán mò, trên đời này làm gì có thần linh! Khởi bẩm chúa công, thật ra Viên Hoàn đã chôn một loại thiết bị kì lạ dưới lòng đất Hạ Thái, thông qua cấu tạo đặc biệt để dẫn nước sang chỗ khác mà thôi.”
Tào Tháo không khỏi hiếu kì:
“Cái gì? Trên đời này lại có thứ công cụ thần kỳ như thế sao?”
“Vâng ạ, mặc dù tại hạ không nghiên cứu được cách chế tạo gia công cụ thể, nhưng sự thật chứng minh thiên tai hoàn toàn có thể giải quyết được bằng sức con người, hạn hán hay nạn châu chấu ở phương bắc, hoặc lũ lụt ở phương nam cũng đều giống nhau, chẳng qua chúng ta không tìm ra phương pháp mà thôi.”
Tào Tháo suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Ta đồng ý với Phụng Hiếu, chúng ta nên nắm chặt thời cơ, đồng thời phái người hiểu rõ về hạn hán và nạn châu chấu đến đó cứu trợ, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tìm ra kế sách để giúp đỡ trăm họ, sau đó đề cao sản lượng lương thực năm nay. Văn Nhược, Phụng Hiếu, ta giao việc này cho hai ngươi, từ đây cho đến sang năm phải khai hoang xong ruộng, hoặc tệ lắm cũng phải tìm ra biện pháp xử lý.”
Tuân Úc, Quách Gia cúi người thi lễ:
“Tuân lệnh chúa công!”
Hạ Bì, Từ Châu.
Đào Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mi Trúc:
“Ngươi nói sao cơ? Viên Thuật cảm thấy cơ thể khó chịu nên giao hết Cửu Giang Quận cho Viên Hoàn con trai hắn cầm quyền à? Thế còn Viên Diệu đâu? Với tính cách của Viên Thuật, hắn có chết cũng không thèm để lại cơ nghiệp cho một đứa con thứ....”
Nói đến đây, Đào Khiêm chợt nhận ra điều gì đó, bàn tay khẽ run lên, nói trong sự sợ hãi:
“Chẳng lẽ Viên Diệu đã....”
Mi Trúc yên lặng thở dài:
“Vâng, mấy tháng trước Viên Diệu phạm tội cấu kết với sơn tặc núi Tượng Táo, âm mưu đốt cháy toàn bộ lương thảo Hạ Thái. Viên Thuật tức quá đá hắn vào thẳng nhà tù, tuyên bố vĩnh viễn sẽ không nhìn mặt hắn nữa, nhưng chỉ sau một ngày Viên Diệu đã sợ tội tự sát.”
Đào Khiêm cười lạnh:
“Con mẹ nó bớt giỡn đi! Thằng nhóc Viên Diệu nhát gan sợ chết hơn cả chuột mà dám sợ tội tự sát? Việc này chắc chắn là Viên Hoàn mua chuộc cai ngục giết người. Ha ha, đứa con thứ này quả nhiên ác độc vô tình, tốt lắm!”
Mi Trúc từ chối cho ý kiến:
“Tất cả mọi người ở Thọ Xuân đều nghi ngờ Viên Hoàn nhưng không có chứng cứ gì cả, tên cai ngục trực ca đó đã biến mất khi người ta phát hiện xác Viên Diệu, Viên Thuật phái người đuổi theo bắt về quy án, nhưng ba ngày sau họ lại tìm thấy xác của gã nằm trong một hẻm núi vắng vẻ.”
Đào Khiêm hít sâu một hơi:
“Giỏi cho câu nói ‘chết không đối chứng’.... Chà, làm việc gọn gang, không lộ ra chút sợ hở nào. Thằng nhãi này tuy nhỏ tuổi nhưng đã rất lão luyện trò chơi chính trị...”
Mi Trúc khó hiểu:
“Chúa công, vì sao ngài nhất định cho hung thủ là Viên Hoàn, có lẽ ai đó bất mãn với Viên Diệu thì sao? Tại hạ thấy người này đối xử với dân chúng rất được, thương yêu trăm họ như con.”
Đào Khiêm cười lắc đầu:
“Tử Trọng à, người có biết thời điểm mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, kẻ này đã đùa giỡn Lưu Bị, Tào Tháo trong lòng bàn tay như hai còn khỉ. Năm đó hắn mới có mười sáu, còn Tào Tháo và Lưu Bị đã ngoài ba mươi!”
Mi Trúc giật nảy mình:
“Thật có chuyện này sao?”
Đào Khiêm không đáp, âm thầm suy nghĩ rồi hạ lệnh:
“Ngươi tranh thủ thời gian truyền lệnh cho cha con Trần Khuê phải thủ chặt Quảng Lăng, đừng tìm cách trêu chọc hắn, nếu không hậu quả khó mà lường được!”
“Tuân lệnh! Việc này cứ để tại hạ!”
Tương Dương, Kinh Châu.
Lưu Biểu tiện tay ném bức thư bằng lụa vào trong chậu than, bùi ngùi lên tiếng:
“Quả nhiên dòng chảy lịch sử rất vô tình, bây giờ Cửu Giang đổi chủ, các ngươi thấy việc này thế nào?”
Khoái Việt cúi đầu bẩm báo:
“Chúa công đừng lo, việc này đối với ngài trăm lợi chứ không hại, bây giờ Dương Châu hỗn loạn, Kinh Châu lại yên bình không dính khói lửa nhân gian, giờ là lúc ngài nên cho quân xâm nhập Giang Đông, mở rộng quyền lực. Nếu chậm trễ sẽ bị thằng nhóc Viên Hoàn kia chiếm mất.”
Lưu Biểu giật mình, chẳng hề ngờ ra Viên Hoàn lại có thực lực này. Khoái Việt đổ thêm dầu vào lửa:
“Chúa công, ngài nghĩ thử xem, Tôn Kiên chết dưới tay Hoàng Tổ tướng quân, bây giờ con hắn là Tôn Sách đang hiệu triệu dưới lá cờ của Viên Hoàn, nếu để cho Viên Hoàn phát triển lớn mạnh, chắc hẳn không bao lâu nhà họ Viên ở Dương Châu sẽ quyết một trận sống chết với ngài.”
Mẹ nó, thù giết cha không đội trời chung!
Đạo lý này đến thằng ngu cũng biết.
Tôn Sách về với Viên Thuật là điều quá dễ hiểu, tại khu vực phía nam, Viên Thuật là chư hầu có thực lực mạnh nhất, hắn phải gia nhập phe Viên Thuật mới có thể tìm cách báo thù thay cho cha mình. Lưu Biểu im lặng suy nghĩ, rõ ràng lời Khoái Việt nói đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
Trước đây góc nhìn của Lưu Biểu rất đơn giản, kẻ ra lệnh ám sát Tôn Kiến chính là Viên Thuật, thế cho nên dù Tôn Sách có đầu quân và lập công cho Viên Thuật, thằng cha này cũng không thể mang quân đến tấn công mình, nhưng hôm nay Viên Thuật đã ngã xuống khỏi võ đài Hán mạt, xét về tầm nhìn của Viên Hoàn.... chậc, hắn nhận ra mình chẳng biết chút gì về thằng nhóc này cả.
Ở một diễn biến khác, bên trong phủ tướng quân ở Dương Châu.
Viên Hoàn vô cùng ngạc nhiên nhìn bảng tin trên hệ thống, từ ngày ban hành thông báo cho tới nay, thỉnh thoảng hắn sẽ nghe âm thanh của hệ thống báo rằng mình nhận được một mớ điểm chấn động từ khắp nơi, trong đó toàn những cái tên cộm cán như Viên Thiệu, Tào Tháo, Lưu Biểu, Đào Khiêm.
Chỉ mới mười ngày trôi qua, tổng số điểm chấn động của Viên Hoàn đã đạt được con số 400.000 điểm. Có vẻ như thằng này đã nhận ra con đường ‘làm giàu không khó’ phiên bản cổ đại.
Sáng sớm hôm sau Trương Chiêu soạn một bảng thông báo, Diêm tượng phụ trách việc tuyên truyền khắp nơi, đại khái phe Viên Hoàn nói với toàn thiên hạ rằng Viên Thuật có ‘bệnh lạ’ nên cơ thể khó chịu, tạm thời giao toàn bộ việc lớn nhỏ trong Thọ Xuân cho con trai Viên Hoàn đảm nhận, riêng hắn thì chui vào hoa viên nuôi cá trồng cây, an hưởng tuổi già.
Tin tức này vừa xuất hiện, toàn bộ đế quốc Đại Hán đều kinh ngạc.
Nghiệp thành, Ký Châu.
Viên Thiệu ngồi ở ghế chủ tọa ngửa mặt cười sảng khoái:
“Ha ha ha ha! Công Lộ ơi là Công Lộ, không ngờ thằng em trai của ta cũng ngày hôm nay. Chậc chậc, đứa nhỏ Viên Hoàn này lòng dạ sắt đá, lại đủ quyết đoán, đúng là kẻ làm nên đại sự. Ài, tuy không phải con ta sinh nhưng bọn ta chảy cùng dòng máu, nhà họ Viên có một thiên tài tuyệt thế như vậy làm ta cũng cảm thấy an ủi.”
Quách Đồ cũng cười gật đầu, bước lên ôm quyền thi lễ:
“Chúa công, lần trước chúng ta đã bàn kĩ với nhau, ngài sẽ lập Lưu Ngu làm hoàng đế mới, Viên Thuật không hề đồng ý còn gửi thư cho Công Tôn Toản sỉ nhục ngài. Giờ thì hay rồi, dải đất Cửu Giang do thằng bé Viên Hoàn nắm quyền, sao chúa công không gửi một bức thư chúc mừng, tiện thể thăm dò thử ý kiến của hắn như thế nào.”
Viên Thiệu cúi đầu nghĩ ngợi hồi lâu rồi gật đầu:
“Công Tắc nói có lý, vậy ngươi hãy thay thế bản tướng quân viết một bức thư khen ngợi thơm phưng phức gửi cho Viên Hoàn. Dùng ngôn ngữ thật mạnh mẽ và thắm thiết vào, chắc hẳn thằng cháu yêu quý của ta sẽ vì nể mặt ta mà đồng ý.”
Cả đám quần thần nhao nhao cười hả hê, thật ra mấy tháng sau vào đúng ngày này, Viên Thiệu bởi vì vậy mà tức đến mức tim văng ra ngoài.
Đông quận, Duyện Châu.
Tào Tháo cười một cách giễu cợt:
“Văn Nhược, thật không ngờ Viên Hoàn lại ra tay với chính cha ruột của mình, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông bạn già rơi vào tay đứa con thiên tài do mình sinh ra mà vẫn còn sống sót đã là tốt lắm rồi.”
Tuân Úc cũng đồng tình với Tào Tháo:
“Viên Hoàn là một kẻ cực kì giỏi, nghe đâu người này mới đến nhận chức ở Hạ Thái chưa được nửa năm đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt của huyện nhỏ này, người dân đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, nhà nhà đều dư dả lương thực, cuộc sống no đủ.”
Trình Dục tiếp lời:
“Nhiêu đó thì có là gì? Chẳng biết kẻ này dùng cách gì lại cứu Hạ Thái một phen, giúp huyện nhỏ này thoát khỏi tai họa lũ lụt. Phải biết cơn lũ lần này suýt nữa đánh sập Dương Châu, khắp nơi điêu tàn, còn riêng chỗ hắn thì thu hoạch đầy kho, thậm chí còn nhiều gạo hơn ngày thường. Trăm họ Hạ Thái rất nể phục Viên Hoàn, ta nghe một người bạn cũ bảo rằng ở giữa đại lộ lớn nhất Hạ Thái có xây một ngôi miếu, chuyên để viết lại những công đức do Viên Hoàn làm ra, hương hỏa cúng dường rất được.”
Quách Gia ngược lại lắc đầu:
“Hừ! Tất cả chỉ là đoán mò, trên đời này làm gì có thần linh! Khởi bẩm chúa công, thật ra Viên Hoàn đã chôn một loại thiết bị kì lạ dưới lòng đất Hạ Thái, thông qua cấu tạo đặc biệt để dẫn nước sang chỗ khác mà thôi.”
Tào Tháo không khỏi hiếu kì:
“Cái gì? Trên đời này lại có thứ công cụ thần kỳ như thế sao?”
“Vâng ạ, mặc dù tại hạ không nghiên cứu được cách chế tạo gia công cụ thể, nhưng sự thật chứng minh thiên tai hoàn toàn có thể giải quyết được bằng sức con người, hạn hán hay nạn châu chấu ở phương bắc, hoặc lũ lụt ở phương nam cũng đều giống nhau, chẳng qua chúng ta không tìm ra phương pháp mà thôi.”
Tào Tháo suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Ta đồng ý với Phụng Hiếu, chúng ta nên nắm chặt thời cơ, đồng thời phái người hiểu rõ về hạn hán và nạn châu chấu đến đó cứu trợ, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tìm ra kế sách để giúp đỡ trăm họ, sau đó đề cao sản lượng lương thực năm nay. Văn Nhược, Phụng Hiếu, ta giao việc này cho hai ngươi, từ đây cho đến sang năm phải khai hoang xong ruộng, hoặc tệ lắm cũng phải tìm ra biện pháp xử lý.”
Tuân Úc, Quách Gia cúi người thi lễ:
“Tuân lệnh chúa công!”
Hạ Bì, Từ Châu.
Đào Khiêm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mi Trúc:
“Ngươi nói sao cơ? Viên Thuật cảm thấy cơ thể khó chịu nên giao hết Cửu Giang Quận cho Viên Hoàn con trai hắn cầm quyền à? Thế còn Viên Diệu đâu? Với tính cách của Viên Thuật, hắn có chết cũng không thèm để lại cơ nghiệp cho một đứa con thứ....”
Nói đến đây, Đào Khiêm chợt nhận ra điều gì đó, bàn tay khẽ run lên, nói trong sự sợ hãi:
“Chẳng lẽ Viên Diệu đã....”
Mi Trúc yên lặng thở dài:
“Vâng, mấy tháng trước Viên Diệu phạm tội cấu kết với sơn tặc núi Tượng Táo, âm mưu đốt cháy toàn bộ lương thảo Hạ Thái. Viên Thuật tức quá đá hắn vào thẳng nhà tù, tuyên bố vĩnh viễn sẽ không nhìn mặt hắn nữa, nhưng chỉ sau một ngày Viên Diệu đã sợ tội tự sát.”
Đào Khiêm cười lạnh:
“Con mẹ nó bớt giỡn đi! Thằng nhóc Viên Diệu nhát gan sợ chết hơn cả chuột mà dám sợ tội tự sát? Việc này chắc chắn là Viên Hoàn mua chuộc cai ngục giết người. Ha ha, đứa con thứ này quả nhiên ác độc vô tình, tốt lắm!”
Mi Trúc từ chối cho ý kiến:
“Tất cả mọi người ở Thọ Xuân đều nghi ngờ Viên Hoàn nhưng không có chứng cứ gì cả, tên cai ngục trực ca đó đã biến mất khi người ta phát hiện xác Viên Diệu, Viên Thuật phái người đuổi theo bắt về quy án, nhưng ba ngày sau họ lại tìm thấy xác của gã nằm trong một hẻm núi vắng vẻ.”
Đào Khiêm hít sâu một hơi:
“Giỏi cho câu nói ‘chết không đối chứng’.... Chà, làm việc gọn gang, không lộ ra chút sợ hở nào. Thằng nhãi này tuy nhỏ tuổi nhưng đã rất lão luyện trò chơi chính trị...”
Mi Trúc khó hiểu:
“Chúa công, vì sao ngài nhất định cho hung thủ là Viên Hoàn, có lẽ ai đó bất mãn với Viên Diệu thì sao? Tại hạ thấy người này đối xử với dân chúng rất được, thương yêu trăm họ như con.”
Đào Khiêm cười lắc đầu:
“Tử Trọng à, người có biết thời điểm mười tám lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, kẻ này đã đùa giỡn Lưu Bị, Tào Tháo trong lòng bàn tay như hai còn khỉ. Năm đó hắn mới có mười sáu, còn Tào Tháo và Lưu Bị đã ngoài ba mươi!”
Mi Trúc giật nảy mình:
“Thật có chuyện này sao?”
Đào Khiêm không đáp, âm thầm suy nghĩ rồi hạ lệnh:
“Ngươi tranh thủ thời gian truyền lệnh cho cha con Trần Khuê phải thủ chặt Quảng Lăng, đừng tìm cách trêu chọc hắn, nếu không hậu quả khó mà lường được!”
“Tuân lệnh! Việc này cứ để tại hạ!”
Tương Dương, Kinh Châu.
Lưu Biểu tiện tay ném bức thư bằng lụa vào trong chậu than, bùi ngùi lên tiếng:
“Quả nhiên dòng chảy lịch sử rất vô tình, bây giờ Cửu Giang đổi chủ, các ngươi thấy việc này thế nào?”
Khoái Việt cúi đầu bẩm báo:
“Chúa công đừng lo, việc này đối với ngài trăm lợi chứ không hại, bây giờ Dương Châu hỗn loạn, Kinh Châu lại yên bình không dính khói lửa nhân gian, giờ là lúc ngài nên cho quân xâm nhập Giang Đông, mở rộng quyền lực. Nếu chậm trễ sẽ bị thằng nhóc Viên Hoàn kia chiếm mất.”
Lưu Biểu giật mình, chẳng hề ngờ ra Viên Hoàn lại có thực lực này. Khoái Việt đổ thêm dầu vào lửa:
“Chúa công, ngài nghĩ thử xem, Tôn Kiên chết dưới tay Hoàng Tổ tướng quân, bây giờ con hắn là Tôn Sách đang hiệu triệu dưới lá cờ của Viên Hoàn, nếu để cho Viên Hoàn phát triển lớn mạnh, chắc hẳn không bao lâu nhà họ Viên ở Dương Châu sẽ quyết một trận sống chết với ngài.”
Mẹ nó, thù giết cha không đội trời chung!
Đạo lý này đến thằng ngu cũng biết.
Tôn Sách về với Viên Thuật là điều quá dễ hiểu, tại khu vực phía nam, Viên Thuật là chư hầu có thực lực mạnh nhất, hắn phải gia nhập phe Viên Thuật mới có thể tìm cách báo thù thay cho cha mình. Lưu Biểu im lặng suy nghĩ, rõ ràng lời Khoái Việt nói đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
Trước đây góc nhìn của Lưu Biểu rất đơn giản, kẻ ra lệnh ám sát Tôn Kiến chính là Viên Thuật, thế cho nên dù Tôn Sách có đầu quân và lập công cho Viên Thuật, thằng cha này cũng không thể mang quân đến tấn công mình, nhưng hôm nay Viên Thuật đã ngã xuống khỏi võ đài Hán mạt, xét về tầm nhìn của Viên Hoàn.... chậc, hắn nhận ra mình chẳng biết chút gì về thằng nhóc này cả.
Ở một diễn biến khác, bên trong phủ tướng quân ở Dương Châu.
Viên Hoàn vô cùng ngạc nhiên nhìn bảng tin trên hệ thống, từ ngày ban hành thông báo cho tới nay, thỉnh thoảng hắn sẽ nghe âm thanh của hệ thống báo rằng mình nhận được một mớ điểm chấn động từ khắp nơi, trong đó toàn những cái tên cộm cán như Viên Thiệu, Tào Tháo, Lưu Biểu, Đào Khiêm.
Chỉ mới mười ngày trôi qua, tổng số điểm chấn động của Viên Hoàn đã đạt được con số 400.000 điểm. Có vẻ như thằng này đã nhận ra con đường ‘làm giàu không khó’ phiên bản cổ đại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook