Tống Tử Duệ hai tay không được chữa trị trong thời gian tốt nhất dẫn đến hoại tử phải chặt bỏ nhưng người khác thì không nghĩ như vậy.

Tô Dĩ Thần vốn không biết chuyện người nọ của hắn giả truyền mệnh lệnh.

Hắn cho rằng Tống Tử Duệ không biết hối cãi, tự chặt hai tay để làm dằn mặt hắn từ đó hắn càng căm phẫn y hơn.Hắn trực tiếp ra lệnh chỉ cho Tống Tử Duệ ăn một ngày một cử.

Phân cho y một căn nhà tồi tàn nhất phong, hắn muốn y phải trưng ra khuôn mặt khổ sở, quỳ xuống van xin hắn.

Nhưng hắn không thực hiện được, Tống Tử Duệ vẫn sinh hoạt như bình thường không quan tâm đến việc hắn làm.Trong thời gian Tống Tử Duệ cực khổ sinh hoạt như vậy, Tô Dĩ Thần và người tình của hắn sinh hoạt hết sức hài hoà.

Hắn sủng người nọ không biết ngừng, tài nguyên pháp bảo cuồn cuộn chảy vào túi người nọ.

Hắn nghĩ rằng hắn cùng người nọ sẽ sớm kết thành bạn lữ sống ngày tháng sớm tối có nhau.


Nhưng Tô Dĩ Thần hắn lầm to rồi, người nọ của hắn ở bên ngoài không biết trèo lên giường của bao nhiêu người.Người nọ còn cùng với gian phu của mình bày một vở kịch từng chút từng chút đẩy Tô Dĩ Thần vào cái chết.

Nhưng Tô Dĩ Thần hắn lại không biết, sử dụng giẻ rách mà còn tưởng xài đồ hiệu.Cuối cùng đến một ngày, trong phái tổ chức một chuyến tu tập, điểm đến là một bí cảnh.

Bí cảnh này vốn chỉ thuộc dạng bình thường không có nguy hiểm gì lớn, đối với Tô Dĩ Thần tu vi thượng thừa thì chỉ là một con kiến.

Nhưng người tình của hắn cùng với gian phu liền lập một sát trận dành tặng cho hắn.Người nọ giả vờ như bị một yêu thú tập kích, dụ dỗ hắn bước gần tới sát trận, sau đó tuyệt tình mà đẩy hắn vào trận.

Tô Dĩ Thần vừa vào, sát trận liền khởi động, hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm tấn công hắn, dưới chân biến thành cát lún cử động một chút liền chìm sâu xuống.

Dù hắn là thần tiên cũng không thoát được được sát trận này.Tô Dĩ Thần vừa quyết liệt chống trả vừa hỏi người nọ.- Vì sao lại đối với ta như vậy? Ta có từng phụ ngươi chưa?- Haa ngươi không phụ ta nhưng mà ta không có yêu ngươi.

Ngươi xem ngươi chỉ là một phong chủ, còn Minh ca tương lai sẽ trở thành chưởng môn, ngươi nghĩ ta sẽ chọn ai.- Vậy tại sao lại muốn giết ta? Tại sao? Cho dù không yêu ta nhưng tại sao lại muốn hại ta? Ta chưa từng đối xử tệ với ngươi.- Dĩ nhiên là vì tu vi của ngươi a~~.

Ngươi chết thì ta sẽ hút lấy tu vi của ngươi, chỉ cần có được tu vi của ngươi ta liền một bước lên mây ha hả.

À quên mất cái tên Tống Tử Duệ yêu ngươi lắm a, nhưng mà ngươi lại đánh gãy hai tay hắn.

Ta còn giúp ngươi bảo bên dưới không được chữa trị cho y, khiến hai tay của y hoại tử phải chặt bỏ a~~~.- Ngươi....!ngươi...- À còn có ngày hôm đó vì y phát hiện ra ta hạ độc nên ta mới cùng hắn cãi nhau.

Vốn nếu có đánh nhau thì ta không thắng nỗi nhưng ai mà ngờ ngươi lại xuất hiện chứ.

Kế hoạch hạ độc ngươi của ta từ ngày ấy cứ thất bại mãi, bởi vì hắn luôn lén dành lấy trà độc mà uống, đổi lại trà bình thường cho ngươi.

Bất ngờ không? Lúc ta biết ta cũng rất bất ngờ a~~ ngươi đạp gãy hai tay hắn mà hắn vẫn còn nặng tình như vậy chậc chậc.Tô Dĩ Thần không tin vào tai mình, hai mắt trừng lớn, tay bất giác buông lỏng, kiếm trên tay rơi xuống đất.


Thừa cơ hàng vạn kiếm đâm xuyên qua người hắn.

Máu tươi nhiễm đỏ bộ y phục trên người hắn.Tô Dĩ Thần vô lực ngã xuống đất, hình ảnh của Tống Tử Duệ lại hiện lên trong đầu hắn.

Người kia yêu hắn rất nhiều, suốt ngày bám theo hắn, chỉ cần hắn nói chuyện nhiều với y một câu y liền vui vẻ cả ngày.

Khuôn mặt người đó lúc nào cũng cười tươi.

Nhưng mà từ ngày đó y không cười nữa cũng chẳng bao giờ nhìn hắn nữa.Đều là tại hắn khiến y mất đi hai tay, tại hắn khiến y khổ sở như vậy, hắn còn ra lệnh chỉ cho y ăn một bữa một ngày, hắn còn bắt y ở một căn nhà hết sức tồi tàn, là tại hắn...Đều là tại hắn, hắn sai rồi.

Nếu có thể hắn muốn trở về quá khứ bù đắp cho y, yêu thương y sủng y vô điều kiện, ở bên y cùng nhau kết thành bạn lữ...Tử Duệ....Tin tức Tô Dĩ Thần chết rất nhanh được truyền về Bắc Hành phái.

Từ trên xuống dưới đều không tin được việc này.

Ngày đó Tống Tử Duệ ở trong phòng, một vị sư huynh trong phong chạy vào phòng y, vừa khóc vừa run rẩy lắp bắp mà nói:- Sư đệ! Sư...sư phụ...chết rồi.

Người chết rồi.Vị sư huynh đó nói rồi liền lửng thửng rời đi để báo cho những người khác.

Tống Tử Duệ nghe xong cũng không làm gì hết, gương mặt không một tia cảm xúc.

Y đứng dậy rồi lại ngồi xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.Tô Dĩ Thần sau khi chết liền bị người nọ dùng yêu pháp hút sạch tu vi.

Hắn trở thành một tia linh hồn lang thang, không ai ngìn thấy, hắn bám theo một đệ tử nội môn mà trở về Bắc Hành phái.

Hắn nhìn thấy mọi người trong đại điện đau khổ cho hắn, hắn nhìn thấy từng người khóc thương hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy Tử Duệ ở đâu.Linh hồn của hắn bay trở về phong của mình, bay đến ngôi nhà rách nát vừa lạ vừa quen kia.


Lạ là vì hắn chưa bao giờ vào, quen là vì chính hân đã kiếm nó cho y - căn nhà tồi tàn nhất phong mà hắn lựa.Hắn nhìn thấy Tống Tử Duệ, y đang ngồi trên giường, trên tay của y là thanh kiêam mà ngày đó hắn chọn cho y.

Y đang tỉ mỉ lau thanh kiếm ấy đoạn y rút nó ra khỏi vỏ.

Như biết ý định của Tống Tử Duệ, Tô Dĩ Thần ở bên cạnh liên tục gào lên, hắn muốn lấy thanh kiếm khỏi tay y nhưng hắn là linh hồn, hắn không chạm vào y được.- Tử Duệ...đừng...!đừng mà Tử Duệ, mau buông nó xuống.Tống Tử Duệ dùng hai tay cầm lấy chuôi kiếm, từ từ đưa lưỡi kiếm lên cổ mình.

"Phốc" dòng máu đỏ tươi văng ra nhiễm đỏ lưỡi kiếm.

Tống Tử Duệ ngã xuống, y tự sát, dùng cây kiếm mà Tô Dĩ Thần năm đó tặng y tự tay cắt đứt động mạch chủ của mình.- KHÔNG!!!Tô Dĩ Thần trừng lớn hai mắt, hắn muốn đỡ lấy y nhưng không được, nhìn cơ thể Tống Tử Duệ ngã xuống, máu từ cổ chảy ra đọng thành một vũng Tô Dĩ Thần như chết lặng.

Từ đầu đến cuối, Tống Tử Duệ trên môi vẫn giữ một nụ cười.- Ai đó mau tới đây, cứu Tử Duệ, cứu...cứu y đi.

Tử Duệ đừng như vậy, mở mắt ra nhìn ta, Duệ nhi, mở mắt...mở mắt ra nhìn ta...!không...!không phải...Duệ nhi...đừng...AAAAAAA.Tô Dĩ Thần ngửa đầu lên trời, gào lên một tiếng, hai mắt y nhiễm đầy tơ máu, hai tay nắm thành nấm đấm.

Nếu cho hắn một cơ hội, y nhất định sẽ giết chết đôi cẩu nam nam đó, nhất định hắn sẽ đối xử tốt với Duệ nhi chuộc lại lỗi lầm.Tô Dĩ Thần thật sự trọng sinh, hắn trở về một ngày trước đại hội tuyển sinh diễn ra.

Hắn tự hứa với lòng lần này hắn sẽ nắm thật chắc Tử Duệ.

Đem y sủng lên trời, đáp lại tâm ý của y, nếu y không thích hắn, hắn cũng nhất định đem y ôm đến bên người.Phiên ngoại hoàn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương