Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
-
Chương 1170: Chủ tể chi tranh (2)
Tiếu Quỳnh Hoa ngẩng đầu, bộ dáng khiêu khích, thêm ánh mắt khinh bỉ.
- Được rồi, đừng cãi nhau, nếu ngươi có thực lực, có năng lực, như vậy cho ngươi chức quan cũng được, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc, nếu ngươi biểu hiện không tốt, như vậy không cần nói nữa.
Dương Lỗi dứt khoát nói.
- Thật sự? Đại nhân, ngươi thật tốt quá, oa oa, ta thật sự là rất cao hứng.
Tiếu Quỳnh Hoa nghe vậy reo lên.
- Đại nhân, ngươi dự định khi nào đi tiếp thu đại quyền?
Tiếu Khắc Thân cũng không biện pháp phản đối, đối với muội muội hắn thật đau đầu, có lẽ vị đại nhân này có thể quản được nàng đi, nếu nàng có thể trở thành nữ nhân của vị chủ tể tương lai, vậy thì càng tốt hơn.
- Ta sẽ đi ngay bây giờ, ta không có nhiều thời gian lãng phí.
Dương Lỗi đáp.
…
Rất nhanh, Dương Lỗi theo sự dẫn dắt của hai huynh muội đi tới phủ đệ chủ tể Mộc Nguyên Tinh.
Đây là nơi tu luyện của các đời chủ tể Mộc Nguyên Tinh, linh khí sung túc, là nơi có long mạch, địa phương có linh khí nồng nặc nhất tinh cầu, ở nơi này tu luyện tiến triển cực nhanh, là bảo địa tu luyện mà các tu luyện giả luôn ước mơ.
- Đứng lại, nơi này là phủ đệ chủ tể, người ngoài cấm vào.
Ba người đi tới cửa phủ, lại bị ngăn chặn bên ngoài.
- Nhìn xem ta là ai? Mù mắt chó của các ngươi sao, tránh ra!
Tính tình Tiếu Quỳnh Hoa nóng nảy, thấy có người dám ngăn cản mình nhất thời phẫn nộ quát.
- Ta mặc kệ các ngươi là ai, chủ tể đại nhân có lệnh, không được hắn cho phép, không cho ai đi vào.
Hộ vệ lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người:
- Các ngươi mau nhanh thối lui, bằng không ta sẽ không khách khí.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Chủ tể đại nhân? Mộc Nguyên Tinh khi nào thì xuất hiện thêm một chủ tể sao?
Tiếu Khắc Thân giận dữ quát, nếu làm cho Dương Lỗi giận dữ, cả Mộc Nguyên Tinh xem như xong rồi.
- Ngươi thành thật nói cho ta biết, bằng không ta giết cả nhà ngươi, giết toàn bộ cửu tộc ngươi!
Dưới khí thế kinh khủng của Tiếu Khắc Thân, thủ vệ làm sao có thể chống cự, bật người cầu xin:
- Đại nhân, không thể trách chúng tôi ah, là chủ tể đại nhân mệnh lệnh, chúng tôi chỉ phụng lệnh làm việc mà thôi.
- Đồ khốn, lão chủ tể đại nhân Mộc Tham đã chết trận, chủ tể mới còn chưa kế nhiệm, nơi nào đến chủ tể đại nhân? Ngươi nói, rốt cục là ai ở trong này giả danh lừa bịp?
Tiếu Khắc Thân đã phẫn nộ tới cực điểm, lúc Mộc Nguyên Tinh gặp đại nạn, không ai đứng ra, hiện tại nguy nan vừa giải trừ, lại có người dám chiếm chủ tể phủ, còn dám tự xưng là chủ tể, quả thật là chán sống.
- Ca, còn dông dài với bọn hắn làm gì, trực tiếp giết đi vào là được, bản thân ta muốn xem rốt cục là ai dám càn rỡ như thế.
Tiếu Quỳnh Hoa rút kiếm, quát lớn.
- Đừng, đừng, ta nói, ta nói.
Thủ vệ run rẩy lắp bắp nói.
- Người chiếm chủ tể phủ, rốt cục là ai?
Dương Lỗi lên tiếng, người có gan khiêu khích chính mình, dám trích trái cây của mình, phải có đủ thực lực mới được, không có thực lực, thì chỉ có thể biến thành chất dinh dưỡng trong thiên địa này.
- Đại nhân, chiếm chủ tể phủ chính là Mộc Lê Hoa tướng quân cùng Mộc Hoa Lê phu nhân.
Thủ vệ vì mạng sống bất chấp hết thảy, nói ra.
- Hai người này là ai?
Dương Lỗi nhìn Tiếu Khắc Thân, hỏi.
- Đại nhân, hai người này là anh em họ, Mộc Hoa Lê là phu nhân của lão chủ tể Mộc Tham, không nghĩ tới bọn hắn cấu kết với nhau, muốn chiếm chủ tể phủ, thật sự là đáng hận.
Tiếu Khắc Thân nói:
- Uổng chi Mộc Tham đại nhân từng xem trọng bọn hắn như vậy, hiện tại ngài vừa chết, bọn hắn không đi báo thù, còn nghĩ cách chiếm chỗ tốt, đáng chết, thật sự là đáng chết!
- Chúng ta đi vào, ta thật muốn xem hai người kia rốt cục có chỗ nào lợi hại, lại lớn mật muốn chiếm trái cây của ta!
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng đi thẳng vào.
Sau khi ba người đi vào, bắt lấy người hầu trong phủ, mới biết được hai người đang ở hậu viện, đã ba ngày chưa ra, còn thường truyền ra thanh âm bất nhã.
Nghe tin tức này hai huynh muội vô cùng phẫn nộ.
- Súc sinh, thật sự là súc sinh, ta muốn làm cho bọn hắn muốn sống không được!
- Bính…
Mộc Lê Hoa cùng Mộc Hoa Lê đang tằng tịu với nhau, đột nhiên cửa phòng bị đá văng, hai người nhất thời kinh hoảng, Mộc Lê Hoa bị dọa đến thoát dương.
Hắn vô cùng tức giận, phẫn nộ hét to:
- Là tên vương bát đản nào, dám xông vào chủ tể phủ, thật sự không biết chết sống!
- Hừ, thật sự là uy phong ah, Mộc Lê Hoa đại tướng quân.
Thực lực Mộc Lê Hoa không tệ lắm, đạt tới chuẩn thánh bát giai, không kém hơn Tiếu Khắc Thân bao nhiêu.
- Tiếu Khắc Thân? Là ngươi, ngươi thật lớn mật, nơi này là chủ tể phủ, ngươi dám xâm nhập?
Nhìn thấy người đến, sắc mặt Mộc Lê Hoa khẽ biến, nhưng ngữ khí vẫn mạnh mẽ cứng rắn.
- Lá gan của ta không lớn, nhưng thật ra ngươi, lại dám câu dẫn chủ tể phu nhân, đây mới thật sự là cả gan làm loạn, tội không thể tha thứ.
Tiếu Khắc Thân tràn ngập sát khí.
- Hoa ca, giết bọn họ, bằng không chúng ta đều phải chết!
Mộc Hoa Lê kêu lên.
- Người đâu!
Mộc Lê Hoa đương nhiên cũng biết nếu chuyện này bộc lộ ra ngoài, khẳng định chỉ còn con đường chết, Mộc Tham vì Mộc Nguyên Tinh chết trận, nhưng chuyện lén lút của mình cùng Mộc Hoa Lê nếu bại lộ ra, làm sao còn có thể sống sót trong Mộc Nguyên Tinh.
- Không cần hô, sẽ không có người tới.
Tiếu Quỳnh Hoa lạnh lùng nhìn hắn:
- Người chủ tể phủ đều đã bị ta đánh ngất, ngươi không cần nằm mơ, hai người các ngươi tự sát đi, lưu các ngươi toàn thây.
- Lưu ta toàn thây, chuyện cười, các ngươi nghĩ có thể đối phó chúng ta sao? Đừng quên nơi này là chủ tể phủ.
Mộc Hoa Lê cười lạnh nói, vung tay lên, một cửa đá mở ra, cường quang liên tục chớp lóe, cường quang vừa tắt mọi người đều thấy rõ đồ vật bên trong.
Một lồng sắt cực lớn, bên trong là một người khổng lồ bị khóa chặt, gương mặt dữ tợn, ánh mắt khủng bố, khí thế cường đại làm người sợ hãi, đây là một sát thần, người chết trong tay hắn vô số, thực lực đã đạt tới cảnh giới ngụy thánh.
- Hống hống…
- Man Vương, đây là Man Vương, hắn không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này? Các ngươi…các ngươi thật lớn mật, lại đem Man Vương che giấu đi!
Tiếu Khắc Thân thất thanh kêu lên.
- Hừ, thì tính sao!
Mộc Hoa Lê hừ lạnh một tiếng:
- Sớm đoán được sẽ có một ngày như thế, các ngươi đều đi chết đi!
Mộc Hoa Lê đánh ra thủ ấn, toàn bộ trói buộc phong tỏa Man Vương đều biến mất, khí thế Man Vương không ngừng kéo lên.
- Man Nô, giết bọn họ cho ta!
- Hống…
Man Vương giãy dụa vài cái, nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn tan rả, biến thành đỏ đậm điên cuồng, không còn chút thanh tỉnh, Man Vương này lại bị Mộc Hoa Lê khống chế.
- Giết bọn họ!
Mộc Hoa Lê hô quát, Man Vương hướng ba người giẫm tới.
- Lui, lui ra phía sau, đại nhân, ngươi mang theo Quỳnh Hoa đi trước, ta ngăn trở hắn!
Tiếu Khắc Thân thập phần lo lắng, lai lịch Man Vương hắn biết rõ ràng, lúc trước vì đối phó Man Vương, toàn bộ trưởng lão Mộc Nguyên Tinh cơ hồ chết sạch, yếu nhất cũng là chuẩn thánh hậu kỳ, hiện tại bên mình chỉ có ba người, ngoài ra còn bị Mộc Lê Hoa cùng Mộc Hoa Lê như hổ rình mồi.
- Được rồi, đừng cãi nhau, nếu ngươi có thực lực, có năng lực, như vậy cho ngươi chức quan cũng được, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc, nếu ngươi biểu hiện không tốt, như vậy không cần nói nữa.
Dương Lỗi dứt khoát nói.
- Thật sự? Đại nhân, ngươi thật tốt quá, oa oa, ta thật sự là rất cao hứng.
Tiếu Quỳnh Hoa nghe vậy reo lên.
- Đại nhân, ngươi dự định khi nào đi tiếp thu đại quyền?
Tiếu Khắc Thân cũng không biện pháp phản đối, đối với muội muội hắn thật đau đầu, có lẽ vị đại nhân này có thể quản được nàng đi, nếu nàng có thể trở thành nữ nhân của vị chủ tể tương lai, vậy thì càng tốt hơn.
- Ta sẽ đi ngay bây giờ, ta không có nhiều thời gian lãng phí.
Dương Lỗi đáp.
…
Rất nhanh, Dương Lỗi theo sự dẫn dắt của hai huynh muội đi tới phủ đệ chủ tể Mộc Nguyên Tinh.
Đây là nơi tu luyện của các đời chủ tể Mộc Nguyên Tinh, linh khí sung túc, là nơi có long mạch, địa phương có linh khí nồng nặc nhất tinh cầu, ở nơi này tu luyện tiến triển cực nhanh, là bảo địa tu luyện mà các tu luyện giả luôn ước mơ.
- Đứng lại, nơi này là phủ đệ chủ tể, người ngoài cấm vào.
Ba người đi tới cửa phủ, lại bị ngăn chặn bên ngoài.
- Nhìn xem ta là ai? Mù mắt chó của các ngươi sao, tránh ra!
Tính tình Tiếu Quỳnh Hoa nóng nảy, thấy có người dám ngăn cản mình nhất thời phẫn nộ quát.
- Ta mặc kệ các ngươi là ai, chủ tể đại nhân có lệnh, không được hắn cho phép, không cho ai đi vào.
Hộ vệ lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người:
- Các ngươi mau nhanh thối lui, bằng không ta sẽ không khách khí.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Chủ tể đại nhân? Mộc Nguyên Tinh khi nào thì xuất hiện thêm một chủ tể sao?
Tiếu Khắc Thân giận dữ quát, nếu làm cho Dương Lỗi giận dữ, cả Mộc Nguyên Tinh xem như xong rồi.
- Ngươi thành thật nói cho ta biết, bằng không ta giết cả nhà ngươi, giết toàn bộ cửu tộc ngươi!
Dưới khí thế kinh khủng của Tiếu Khắc Thân, thủ vệ làm sao có thể chống cự, bật người cầu xin:
- Đại nhân, không thể trách chúng tôi ah, là chủ tể đại nhân mệnh lệnh, chúng tôi chỉ phụng lệnh làm việc mà thôi.
- Đồ khốn, lão chủ tể đại nhân Mộc Tham đã chết trận, chủ tể mới còn chưa kế nhiệm, nơi nào đến chủ tể đại nhân? Ngươi nói, rốt cục là ai ở trong này giả danh lừa bịp?
Tiếu Khắc Thân đã phẫn nộ tới cực điểm, lúc Mộc Nguyên Tinh gặp đại nạn, không ai đứng ra, hiện tại nguy nan vừa giải trừ, lại có người dám chiếm chủ tể phủ, còn dám tự xưng là chủ tể, quả thật là chán sống.
- Ca, còn dông dài với bọn hắn làm gì, trực tiếp giết đi vào là được, bản thân ta muốn xem rốt cục là ai dám càn rỡ như thế.
Tiếu Quỳnh Hoa rút kiếm, quát lớn.
- Đừng, đừng, ta nói, ta nói.
Thủ vệ run rẩy lắp bắp nói.
- Người chiếm chủ tể phủ, rốt cục là ai?
Dương Lỗi lên tiếng, người có gan khiêu khích chính mình, dám trích trái cây của mình, phải có đủ thực lực mới được, không có thực lực, thì chỉ có thể biến thành chất dinh dưỡng trong thiên địa này.
- Đại nhân, chiếm chủ tể phủ chính là Mộc Lê Hoa tướng quân cùng Mộc Hoa Lê phu nhân.
Thủ vệ vì mạng sống bất chấp hết thảy, nói ra.
- Hai người này là ai?
Dương Lỗi nhìn Tiếu Khắc Thân, hỏi.
- Đại nhân, hai người này là anh em họ, Mộc Hoa Lê là phu nhân của lão chủ tể Mộc Tham, không nghĩ tới bọn hắn cấu kết với nhau, muốn chiếm chủ tể phủ, thật sự là đáng hận.
Tiếu Khắc Thân nói:
- Uổng chi Mộc Tham đại nhân từng xem trọng bọn hắn như vậy, hiện tại ngài vừa chết, bọn hắn không đi báo thù, còn nghĩ cách chiếm chỗ tốt, đáng chết, thật sự là đáng chết!
- Chúng ta đi vào, ta thật muốn xem hai người kia rốt cục có chỗ nào lợi hại, lại lớn mật muốn chiếm trái cây của ta!
Dương Lỗi hừ lạnh một tiếng đi thẳng vào.
Sau khi ba người đi vào, bắt lấy người hầu trong phủ, mới biết được hai người đang ở hậu viện, đã ba ngày chưa ra, còn thường truyền ra thanh âm bất nhã.
Nghe tin tức này hai huynh muội vô cùng phẫn nộ.
- Súc sinh, thật sự là súc sinh, ta muốn làm cho bọn hắn muốn sống không được!
- Bính…
Mộc Lê Hoa cùng Mộc Hoa Lê đang tằng tịu với nhau, đột nhiên cửa phòng bị đá văng, hai người nhất thời kinh hoảng, Mộc Lê Hoa bị dọa đến thoát dương.
Hắn vô cùng tức giận, phẫn nộ hét to:
- Là tên vương bát đản nào, dám xông vào chủ tể phủ, thật sự không biết chết sống!
- Hừ, thật sự là uy phong ah, Mộc Lê Hoa đại tướng quân.
Thực lực Mộc Lê Hoa không tệ lắm, đạt tới chuẩn thánh bát giai, không kém hơn Tiếu Khắc Thân bao nhiêu.
- Tiếu Khắc Thân? Là ngươi, ngươi thật lớn mật, nơi này là chủ tể phủ, ngươi dám xâm nhập?
Nhìn thấy người đến, sắc mặt Mộc Lê Hoa khẽ biến, nhưng ngữ khí vẫn mạnh mẽ cứng rắn.
- Lá gan của ta không lớn, nhưng thật ra ngươi, lại dám câu dẫn chủ tể phu nhân, đây mới thật sự là cả gan làm loạn, tội không thể tha thứ.
Tiếu Khắc Thân tràn ngập sát khí.
- Hoa ca, giết bọn họ, bằng không chúng ta đều phải chết!
Mộc Hoa Lê kêu lên.
- Người đâu!
Mộc Lê Hoa đương nhiên cũng biết nếu chuyện này bộc lộ ra ngoài, khẳng định chỉ còn con đường chết, Mộc Tham vì Mộc Nguyên Tinh chết trận, nhưng chuyện lén lút của mình cùng Mộc Hoa Lê nếu bại lộ ra, làm sao còn có thể sống sót trong Mộc Nguyên Tinh.
- Không cần hô, sẽ không có người tới.
Tiếu Quỳnh Hoa lạnh lùng nhìn hắn:
- Người chủ tể phủ đều đã bị ta đánh ngất, ngươi không cần nằm mơ, hai người các ngươi tự sát đi, lưu các ngươi toàn thây.
- Lưu ta toàn thây, chuyện cười, các ngươi nghĩ có thể đối phó chúng ta sao? Đừng quên nơi này là chủ tể phủ.
Mộc Hoa Lê cười lạnh nói, vung tay lên, một cửa đá mở ra, cường quang liên tục chớp lóe, cường quang vừa tắt mọi người đều thấy rõ đồ vật bên trong.
Một lồng sắt cực lớn, bên trong là một người khổng lồ bị khóa chặt, gương mặt dữ tợn, ánh mắt khủng bố, khí thế cường đại làm người sợ hãi, đây là một sát thần, người chết trong tay hắn vô số, thực lực đã đạt tới cảnh giới ngụy thánh.
- Hống hống…
- Man Vương, đây là Man Vương, hắn không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này? Các ngươi…các ngươi thật lớn mật, lại đem Man Vương che giấu đi!
Tiếu Khắc Thân thất thanh kêu lên.
- Hừ, thì tính sao!
Mộc Hoa Lê hừ lạnh một tiếng:
- Sớm đoán được sẽ có một ngày như thế, các ngươi đều đi chết đi!
Mộc Hoa Lê đánh ra thủ ấn, toàn bộ trói buộc phong tỏa Man Vương đều biến mất, khí thế Man Vương không ngừng kéo lên.
- Man Nô, giết bọn họ cho ta!
- Hống…
Man Vương giãy dụa vài cái, nhưng cuối cùng ánh mắt vẫn tan rả, biến thành đỏ đậm điên cuồng, không còn chút thanh tỉnh, Man Vương này lại bị Mộc Hoa Lê khống chế.
- Giết bọn họ!
Mộc Hoa Lê hô quát, Man Vương hướng ba người giẫm tới.
- Lui, lui ra phía sau, đại nhân, ngươi mang theo Quỳnh Hoa đi trước, ta ngăn trở hắn!
Tiếu Khắc Thân thập phần lo lắng, lai lịch Man Vương hắn biết rõ ràng, lúc trước vì đối phó Man Vương, toàn bộ trưởng lão Mộc Nguyên Tinh cơ hồ chết sạch, yếu nhất cũng là chuẩn thánh hậu kỳ, hiện tại bên mình chỉ có ba người, ngoài ra còn bị Mộc Lê Hoa cùng Mộc Hoa Lê như hổ rình mồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook