Hệ Thống Truy Phu
Chương 135

Kiến tuyết lẫn vào cùng với băng thiên tuyết địa thành một thể, toàn thân màu trắng, mỗi con to bằng một ngón tay cái, chúng tựa như thiên quân vạn mã, đuổi theo ba người Vân Túc, không ngừng bò về phía trước, phát ra tiếng động xoàn xoạt, tốc độ có thể sánh với tốc độ chạy nhanh của ba người, khoảng cách giữa hai bên không xa không gần.

Kiến tuyết vẫn không đuổi kịp được ba người Vân Túc, mà ba người Vân Túc cũng không thoát khỏi sự theo đuôi của kiến tuyết.

“Vân huynh, chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Những con kiến tuyết kia tốc độ nhanh như vậy, chỉ sợ chờ chúng ta kiệt sức rồi sẽ chen nhau mà lên, cắn xé ba người chúng ta tới một mẩu xương cũng không còn!”

Lang Kha vừa chạy vừa lo lắng nghĩ, chẳng lẽ hắn đường đường là đại đệ tử thủ tịch của Tất Vân tông, là Lục sư đệ của tông chủ đương nhiệm, lại phải táng thân như thế này ư?

Tất cả mọi người đều biết, những con kiến tuyết này không chỉ mang độc trong thân, hơn nữa chỉ cần đã nhắm tới tu sĩ nào, sẽ chen chúc lên như thủy triều, chờ sau khi kiến đi rồi, chỉ còn lại từng bộ xương trơ trọi, tuy rằng cấp của chúng đều chỉ là cấp một, cấp hai, nhưng số lượng khổng lồ, cho dù có là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ cũng khó mà ngăn được công kích của chúng.

Có điều may mà tốc độ của chúng không nhanh bằng tốc độ của tu sĩ, nếu không, lấy thực lực bây giờ của ba người, muốn thoát khỏi kiến tuyết, càng thêm khó như lên trời.

“Tiếp tục chạy!” Vân Túc mặt lạnh nói, gió lạnh sắc bén, quất lên mặt y, đau như bị kim châm, Cung Tiểu Trúc kéo tay Vân Túc, không ngừng vận chuyển linh lực vào cơ thể y để duy trì nhiệt độ cơ thể, y lắc đầu với Cung Tiểu Trúc: “Tiểu Trúc, đừng truyền nữa, duy trì thực lực.”

Bởi linh lực của Cung Tiểu Trúc lúc này đã sắp hao hết, thế nên hắn quyết đoán nghe theo lời y nói, chỉ là tay vẫn không buông ra như trước.

Lang Kha chạy bên cạnh hai người, cầm một bình ngọc trên tay, chạy được một đoạn đường, đổ một viên đan dược bên trong ra nuốt vào. Đan dược này chính là do Cung Tiểu Trúc lấy từ trữ vật giới ra, bởi thần thức bị áp chế, sau khi khôi phục lại tu vi mới mở ra được một chút, chờ tới khi cầm được mấy bình đan dược ra, hắn cũng không dám dùng thần thức nữa.

Bị kiến tuyết đuổi theo chạy thật lâu, rốt cuộc ba người cũng thấy được ánh rạng đông, chỉ thấy sắc trời phía trước không còn là một mảnh oánh bạch nữa mà là quang mang rực rỡ chiếu rọi trên không trung, trên mặt đất cũng không còn bị tuyết trắng bao phủ, mà là cành khô lá héo chồng chất trên nền đất xám xịt.

Ba người Cung Tiểu Trúc như nhận được sự cổ vũ, càng cố gắng chạy về phía trước, mắt thấy đã sắp thoát khỏi vùng đất băng tuyết, sắp tiếp cận tới nơi kia, một đạo pháp thuật đỏ như lửa tấn công trước mặt ba người, thiếu chút nữa lan tới gần ba kẻ tay trói gà không chặt, sau đó là một tiếng hô to vang dội.

“Các ngươi là ai? Vì sao lại tới nơi này?”

Người nói một lát sau mới xuất hiện trước mặt ba người, người này khí vũ hiên ngang, một thân pháp bảo rộng rãi đón gió mà phất phơ, hắn nhanh nhẹn nhảy từ trên cây cao xuống dưới đất, mặt không biểu cảm nhìn ba người, cầm một món pháp bảo trong tay, bộ dáng tùy thời chuẩn bị khai chiến, sau khi nhìn ba người vài lần, mới ngạc nhiên hỏi: “Các ngươi là tu sĩ nhân loại?”

※※※

Ở nơi sâu nhất trong Vạn Thú sâm lâm, có một tòa cung điện khổng lồ được xây dựng, ngoài cung điện có vô số yêu thú thủ vệ, sau khi qua cổng cung điện, có vô số yêu tu Nguyên Anh kỳ cầm cây thương dài thủ vệ từng phần của cung điện, tận tới đại điện trong cùng.

Cơ Vân từ trên không trung hạ xuống trước cửa cung điện, thu hồi pháp bảo trong tay, lập tức chạy vội vào bên trong, xuyên qua từng lớp thủ vệ, tận tới tận cùng của cung điện, đó là một tảng thạch bích bóng loáng, dưới cùng có một cánh cửa đá.

Cơ Vân dừng chân ngay trước cửa đá, trực tiếp khuỵu chân quỳ xuống, cúi đầu nói vọng vào bên trong: “Khởi bẩm bệ hạ, chuyện lớn không tốt, các tu sĩ nhân loại bị nô tỳ giam giữ đã tiếp cận tới mắt trận, bây giờ đang tấn công vào mắt trận, chỉ cần thêm nửa canh giờ nữa, đại trận sẽ bị công phá, việc này nên xử lý thế nào, xin bệ hạ quyết đoán.”

Vừa dứt lời, cửa đá vỡ ra ầm ầm, một trận khí lãng đập vào mặt mà tới, đẩy Cơ Vân ngã ra đất, làm cho ả phun mạnh một ngụm máu tươi ra, khuôn mặt trắng bệch dán sát vào mặt đất run rẩy, vẻ mặt nhìn cửa đá hoảng sợ tới cực điểm, hiển nhiên là do cực kỳ sợ hãi người bên trong.

Cơ Tu đi vội từ trong ra, trong nháy mắt đã tới trước mặt Cơ Vân, đưa chân đạp lên ngực ả, tức tối nói: “Phế vật, chút chuyện này mà cũng làm không xong, ngươi còn có tác dụng gì nữa?”

Nói xong, Cơ Tu vội bước ra ngoài, Cơ Vân quỳ rạp trên mặt đất duy trì tư thế và vẻ mặt vừa rồi, không biết bằng cách nào, bắt đầu từ tứ chi, rồi toàn bộ cơ thể đều hóa thành bột phấn, biến mất trong không trung, một khắc cuối cùng, Cơ Vân cũng không động đậy dù chỉ một chút, vẫn duy trì vẻ mặt hoảng sợ, cứ vậy mà hương tiêu ngọc vẫn.

Cơ Tu bước nhanh tới một gian phòng khác, gõ cửa, nhẹ giọng thầm thì với người bên trong: “Thư Vân, ngươi có khá hơn chút nào không? Vừa rồi có kẻ tới báo chỗ đại trận xảy ra chút chuyện, ta đi rồi sẽ về, ngươi cứ ở bên trong chữa thương, đừng đi lung tung khắp nơi, biết chưa?”

Đang nói, Thường Thư Vân đã mở cửa đi từ trong ra, nói: “Ta và ngươi cùng đi.”

Tuy rằng Cơ Tu cực kỳ vui vẻ vì có thể cùng đồng hành với Thường Thư Vân, nhưng vẫn nói: “Không được, vết thương của ngươi chưa lành, nếu cùng đi, nhỡ có sơ xuất gì xảy ra thì phải làm thế nào? Ngươi vẫn nên ở trong phòng chờ ta trở lại thì hơn! Thư Vân?”

Thường Thư Vân liếc xéo gã bằng một mắt mà nói: “Ta nói ra tức là đã quyết định rồi, không phải là muốn thương lượng với ngươi.” Sau đó liền đi ra ngoài.

Cơ Tu bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo sau Thường Thư Vân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương