Lúc này mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Trinh tiết của nữ tử rất là quan trọng, cũng không phải tùy tiện nói bậy được.

Hơn nữa giáo chủ Hắc Ma Tông cũng đã là một tồn tại không thể với tới rồi, chẳng lẽ lại đi nói bậy sao?
Khánh Tường vô cùng tức giận định ra tay cho tên Hắc Ám Ảnh một trận nhưng Thu Nhã đã ngăn anh lại và nhìn về phía Hắc Ám Ảnh nói:
- Hắc Ma giáo chủ.

Ngài nói vậy không cảm thấy có lỗi với sư muội đã chết của ngài hay sao? Không phải ngài vì nàng ấy mà thủ thân như ngọc? Không phải ngài vì nàng ấy mà dùng mặt nạ quỷ che đi dung nhan của mình sao? Giờ ngài nói như vậy không sợ sư muội của ngài ở dưới cửu tuyền nghe được sẽ buồn à?
Hắc Ám Ảnh giật mình.

Sư muội chính là vảy ngược của hắn, cho dù đã trải qua rất lâu rồi nhưng hắn vẫn không thể quên được sư muội.

Chỉ là chuyện này là bí mật của hắn, sao cô lại biết được?
Hắn chợt nhìn vào Khánh Tường: Phải rồi! Là Trúc Lâm! Chính là Trúc Lâm đã nói chứ không ai khác.

Xem ra vị trí của cô trong lòng Trúc Lâm không hề tầm thường chút nào.

Chỉ là càng như vậy hắn lại càng không muốn cho Trúc Lâm được hạnh phúc.

Trúc Lâm đã phụ sư muội, nếu không phải do Trúc Lâm không yêu sư muội thì nàng đâu có chết.

Nghĩ thế, Hắc Ám Ảnh bèn cười thật lớn:
- Ha ha ha… Đúng là ta đã làm một việc có lỗi với sư muội ta, không còn mặt mũi nhìn nàng.

Nhưng mà hắn…
Hắn chỉ vào Khánh Tường:
- Hắn chỉ là một tên máu lạnh thôi.

Nếu cô không phải thể thuần âm thì hắn sẽ không bao giờ cho cô chạm vào một góc áo của hắn.

Nghe đến thể thuần âm, ánh mắt của một số người đều nhìn vào Thu Nhã đầy tham lam.


Hoá ra là thể thuần âm, lại ở tu vi Luyện Hư tầng chín.

Thảo nào mà hai vị Độ Kiếp tông sư này lại giành nhau như vậy, đem cô về làm lô đỉnh thì còn gì bằng.

Tuy nhiên, dù họ có thèm thì cũng chỉ có thể dùng mắt nhìn, hai vị Độ Kiếp đang ở đó, họ mà lén phén thì có nước lên bàn thờ ngồi ngắm gà khoả thân.

Họ chưa muốn chết đâu.

Độ tức giận của Khánh Tường đang sắp đạt đến mức max rồi.

Bỗng nhiên, Thu Nhã đột nhiên vung tay lên, đồng thời hô:
- Vạn băng tiễn
Trong không trung bỗng nhiên xuất hiện vô số mũi tên bằng băng bén nhọn, đồng loạt bay về phía Hắc Ám Ảnh.

Do hắn bị bất ngờ nên không kịp phòng bị, thế là một vài mũi tên đã đâm vào mặt nạ của hắn khiến nó vỡ ra, để lộ dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Hắn tức giận hô:
- Luyện Hư thấp hèn cũng muốn ám toán bổn toạ sao?
Hắn lập tức lấy lại tinh thần vung tay lên một cái, những mũi tên băng đều lần lượt biến mất.

Tuy nhiên, những mũi tên băng vừa biến mất thì một dòng nước sôi bỗng từ trên trời đổ xuống, xối từ trên đầu hắn xối xuống.

Nếu Hắc Ám Ảnh không phải Độ Kiếp hay Thu Nhã cũng là ngang Độ Kiếp thì có lẽ Hắc Ám Ảnh đã bị luộc chín rồi.

Hai chiêu vừa rồi của Thu Nhã cũng làm cho những kẻ có lòng tham đối với cô cũng bị đập tan.

Ai nói hệ thủy không thể tấn công? Má ơi! Nội cái hơi nước nóng đó thôi cũng làm cho mấy người tu vi từ luyện hư trở xuống dù đứng cách xa 16m50 cũng thấy rát mặt.

Huống hồ chi là bị nó xối như vậy.

Eo ôi! Nghĩ thôi đã lạnh sống lưng.

Thu Nhã chính là muốn kết quả như vậy đó.

Phải cho họ biết cô lợi hại để bỏ giấc mơ bắt cô làm lô đỉnh đi.
Còn Hắc Ám Ảnh vừa kinh ngạc cũng vừa giận dữ không thôi.

Hắn vung tay bắn ra một luồng linh lực về phía Thu Nhã hòng lấy mạng cô.

Nhưng mà Khánh Tường đã kịp thời ra tay ngăn hắn lại.

Bây giờ tu vi của anh cao hơn hắn một tầng nha.

Nếu hắn muốn chết anh cũng không ngại tiễn hắn lên đường đâu.

Khánh Tường cũng bắn ra một luồng linh lực về phía Hắc Ám Ảnh, hắn không kịp né tránh nên đã bị đánh trúng nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da, không sao cả.

Khánh Tường chợt nói:
- Hắc Ám Ảnh! Nếu ngươi làm đứt một sợi tóc của nàng.

Ta sẽ lột da của ngươi làm quạt đấy! Không tin ngươi cứ thử.

Đương nhiên ở đây không ai mà không tin tưởng cả.

Hãy xem nãy giờ Khánh Tường che chở Thu Nhã, chưa bao giờ buông cô ra là biết.

Bất chợt, Hắc Ám Ảnh lại cười to hơn nữa:
- Ha ha ha… Ngươi tưởng như vậy thì các ngươi có thể đến với nhau sao.


Ngươi đừng quên các ngươi là thầy trò đấy.

Ha ha ha… các ngươi muốn loạn luân à? Ha ha ha….
Quần chúng ăn dưa lại lần nữa nhìn nhau.

Định nghị luận nữa.

Nhưng mà Khánh Tường đã nhanh miệng nói:
- Ai nói nàng là đệ tử của ta?
Cái này….

Quần chúng ăn dưa không biết à nha.

Họ cũng không phải là người của Nhật Nuyệt Tông thì làm sao biết ai là đệ tử ai không phải.

Cho nên tất cả mọi người đều dồn n con mắt vào mấy vị trưởng lão và đệ tử của Nhật Nguyệt Tông đang đứng đó.

Các trưởng lão và đệ tử của Nhật Nguyệt Tông cũng vờ giả chết, mặc dù Thanh Liên đúng là đệ tử của Giáo chủ nhưng họ cũng không thể bán đứng giáo chủ được, chỉ có thể nói thầm trong lòng: Chúng tôi không biết gì cả.

Đừng hỏi chúng tôi!
Khánh Tường lại nói:
- Nàng đã từng gọi ta là sư phụ sao?
Cái này….

Ngay cả người của Nhật Nguyệt Tông cũng không trả lời được.

Trước đó Thanh Liên bị câm thì sao có thể nghe nàng gọi sư phụ được.

Khánh Tường bèn chỉ vào một vị trưởng lão trong đám người của Nhật Nguyệt Tông:
- Ngươi! Trả lời đi.

Ngươi là chấp pháp trưởng lão của Nhật Nguyệt Tông.

Ngươi nói Thanh Liên chính là đồ đệ của ta sao? Nàng bái ta làm thầy sao?
Vị chấp pháp trưởng lão bước ra.

Thân hình ông ấy rất trang nghiêm, vẻ mặt chính trực pha lẫn sự nghiêm khắc thấy rõ.

Nhưng trước khi nói, ông ấy đã chấp tay thi lễ với mọi người, rồi mới từ từ mở miệng:
- Các vị đạo hữu! Lão phu tuy là trưởng lão của Nhật Nguyệt Tông nhưng những gì lão phu sắp nói ra không hề dối trá.


Sau đó ông ấy lại chỉ tay lên trời thề:
- Nếu có nửa lời gian dối, sẽ bị lôi điện đánh tan nguyên thần, hồn phi phách tán.
Ông vừa dứt lời thì một luồng ánh sáng từ trên trời ập xuống bao phủ lấy ông, nhưng chỉ có vài giây thì đã biến mất.

Điều đó chứng tỏ lời thề đã được thông qua xét duyệt.

Mà còn ai xét duyệt thì chưa biết, chờ khi nào thăng thiên thì mới biết được.

Cả Khánh Tường và Thu Nhã cũng đầy kinh ngạc.

Không ngờ thế giới này lại có điều này.

Thật là thú vị nha! Như vậy thì sẽ không có câu: "lời thề đầu môi chót lưỡi" nữa.

Mà ông trưởng lão làm như vậy cũng đã khiến cho mọi người tin tưởng.

Không ai dám nói ông bênh vực Trúc Lâm nữa.
Sau khi thề xong, ông ấy liền chấp tay thi lẽ với Khánh Tường một cái rồi nhìn về phía mọi người, nói:
- Lão phu nhớ năm đó Giáo chủ mang Thanh Liên về, chỉ vỏn vẹn dặn một câu là chăm sóc nàng thật tốt.

Sau đó cũng không làm lễ nhận Thanh Liên là đệ tử hay gì.

Nhưng mà nguời Nhật Nguyệt Tông chúng ta thấy cô ấy còn trẻ như vậy lại do đích thân giáo chủ mang về nên mới tự xem cô ấy là đệ tử của Giáo chủ thôi.

Cô ấy cũng chưa hề gọi Giáo chủ là sư phụ hay sư tôn gì cả.

Giáo chủ cũng chưa bao giờ làm lễ nhập môn chính thức cho cô ấy.

Cũng chưa bao giờ tuyên bố nhận cô ấy làm đệ tử cả.

Những lời của lão phu nói đều là sự thật, có trời đất chứng giám..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương