Hệ Thống Thiên Tài Vô Song
Chương 5: Bé gái đi ăn xin

Chân phải vững vàng oanh kích ở trên ngực Hoa Hải Phong, lực xung kích cực lớn lấy vị trí va chạm làm trung tâm khuếch tán hướng về bốn phía.

"A ~"

Tiềng kêu thê lương thảm thiết vang lên, thân thể Hoa Hải Phong nặng tới 130 cân như va chạm vào đầu xe lửa, trực tiếp bay ngược lên, mạnh mẽ đập xuống mặt đất cách xa bốn, năm mét.

Hàm răng cắn nát đầu lưỡi, máu tươi tuôn ra ào ào, từ khóe miệng Hoa Hải Phong chảy xuống, lục phủ ngũ tạng như hoán đổi vị trí, Hoa Hải Phong thống khổ nằm trên đất hét lên.

Môt cước này như Giao Long xuất kích, làm liền một mạch, thẳng thắn dứt khoát!

Triệu Mộng Kỳ hoàn toàn sững sờ tại chỗ, mở to con mắt, khó có thể tin nhìn cả người Tiếu Lạc tỏa ra một luồng khí sát phạt, làm sao cũng không dám tin Hoa Hải Phong sẽ bị Tiếu Lạc một cước đá bay xa bốn, năm mét.

"Keng, chúc mừng Ký Chủ thu được 50 điểm tích phân!" Thanh âm thông báo của hệ thống vang lên.

"50 điểm? Tại sao lại có 50 điểm?"

Tiếu Lạc nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện nguyên lai có bốn tên bảo an ở cửa lớn cũng nhìn thấy chuyện xảy ra.

Rất nhanh, bốn tên bảo an chạy tới.

"Hoa thiếu!"

Bốn người cùng Triệu Mộng Kỳ nâng Hoa Hải Phong dậy.

Hoa Hải Phong giận giữ không nhịn nổi, giận dữ chỉ vào Tiếu Lạc hét: "Đánh, đánh chết cho ta, ta muốn hắn không đi ra được cửa lớn Hoa Hải!"

Bốn tên bảo an nào dám cãi lời, lại nói, đây chính là cơ hội lập công, nói không chừng bởi vì thay Hoa Hải Phong dạy dỗ một người liền Nhất Phi Trùng Thiên. Tuy nói kiến thức Tiếu Lạc lợi hại, bọn họ vẫn rút ra thiết côn đen thùi treo ở bên hông, hướng Tiếu Lạc bổ nhào tới.

Tiếu Lạc làm sao phải sợ chỉ là bốn tên bảo an giữ cửa, valy không rời tay, Liên Hoàn cước được tung ra, mỗi một chân đều tinh chuẩn đá vào lồng ngực một tên bảo an, chỉ nghe bốn tiếng kêu thảm thiết, bốn tên bảo an giống như Hoa Hải Phong bay ngược ra ngoài, thiết côn đều rời tay rơi trên mặt đất.

Lần này, Hoa Hải Phong nào còn phẫn nộ, sợ hãi vạn phần nhìn Tiếu Lạc như là gặp quỷ giữa ban ngày, lúc ánh mắt Tiếu Lạc hướng hắn nhìn sang, hắn càng rùng mình một cái, trong nháy mắt sau lung toát mồ hôi lạnh, không thể tin tưởng Tiếu Lạc có thân thủ đáng sợ như vậy.

Triệu Mộng Kỳ cũng như vậy, nàng hiện tại cảm thấy Tiếu Lạc cực kỳ xa lạ, căn bản cũng không phải là Tiếu Lạc lúc trước nàng từng quen biết.

Tới lúc Tiếu Lạc chạy về phía Hoa Hải Phong, nàng theo bản năng chắn phía trước Hoa Hải Phong, căng thẳng trừng mắt nhìn Tiếu Lạc: "Tiếu Lạc, ngươi...... Ngươi muốn làm gì?"

Tiếu Lạc không để ý tới nàng, chỉ mỉm cười nhìn Hoa Hải Phong đang kinh hãi, lấy giọng điệu giáo huấn nói: "Ngươi Hoa Đại thiếu không có chuyện gì đừng kiếm chuyện: nắm cổ áo người khác, như vậy là rất không lễ phép, ta đã cảnh cáo còn không buông ra, sau đó ăn một cước của ta hẳn là vẫn không phục." ánh mắt chuyển dời nhìn trên người Triệu Mộng Kỳ, cười tủm tỉm nói, "Áo du có đẹp có muốn mặc hoài, nhưng ngươi sẽ mặc bao lâu? Ba tháng, hay là nửa năm?"

Triệu Mộng Kỳ thân thể run rẩy dữ dội, lời nói của Tiếu Lạc nói đúng sự lo lắng của nàng.

Đúng, nàng tuy được toại nguyện trở thành bạn gái Hoa Hải Phong, thể nhưng nàng không có chút cảm giác an toàn nào, luôn cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ Bị Hoa Hải Phong vứt bỏ, cái này cũng là nguyên nhân hôm nay nàng tới tìm Tiếu Lạc, nội tâm của nàng vẫn hy vọng có thể coi Tiếu Lạc như một phương án dự phòng, để nàng có một cảm giác an toàn.

"Đương nhiên, đây chỉ là một lần lời khuyên, ngươi có thể coi như là gió bên tai!"

Nói xong câu đó, Tiếu Lạc bước đi không quay đầu lại.

Triệu Mộng Kỳ như lập tức mất đi linh hồn, ngây ngốc đứng tại chỗ, nàng cho rằng chia tay với Tiếu Lạc là một lựa chọn chính xác, nhưng khi người đàn ông này rời đi, trong lòng nàng chỉ cảm thấy vô tận cảm giác mất mát, vô cùng cô đơn.

Vào lúc này hình ảnh bốn năm qua không ngừng hiện lên, một tấm rồi lại một tấm, rất là bình thường, nhưng lại làm cho người nào đó lưu luyến.

Nàng nhớ tới lúc Tiếu Lạc làm cơm rang trứng, nhớ tới lúc Tiếu Lạc ở thời điểm nàng sinh bệnh dốc lòng chăm sóc, càng thêm nhớ tới Tiếu Lạc lúc nào cũng rộng lớn, lồng ngực lúc nào cũng ấm áp...... Nàng không thể không thừa nhận, bốn năm cùng Tiếu Lạc, là thời gian tốt đẹp nhất của nàng từ khi sinh ra tới nay.

Giờ khắc này nhìn bóng lưng Tiếu Lạc rời đi, tầm mắt của nàng Bị nước mắt làm mờ nhèo đi, trong long nổi lên một cảm giác phức tạp khó chịu, giống như là mất đi một cái gì đó phi thường quang trọng!

Đi trên đường cái, Tiếu Lạc cảm giác được sự ung dung tự tại, vì sao lại có cảm giác như vậy, hắn cũng nhất thời không cách nào hiểu được, hoặc là do thấy rõ mặt thật của Triệu Mộng Kỳ, hoặc là do không còn làm ở tập đoàn Hoa Hải nữa mà mang đến cảm giác này.

Không bao lâu, hắn đi tới trước cửa một quảng trường, ánh mắt dừng lại ở một nơi hẻo lánh trong quảng trường.

Ở nơi đó, có một bé gái quần áo lam lũ, tuổi tác ước chừng bảy, tám tuổi: đang xin tiền của các du khách.

Đầu tóc Bé gái rối bù, một mái tóc dài đen sơ xác tán loạn không thể tả được, đã bắt đầu kết bẩn, hai chân của nàng đi không được, cơ thịt trên đùi, bắp thịt nghiêm trọng héo rút, nàng không cách nào đứng thẳng mà đi, chỉ có thể dựa vào hai tay nhỏ xíu yếu ớt, như một con hải cẩu nhỏ yếu, cầm theo một cái chén nhỏ từ từ bò tới.

ống quần thật dài uốn lượn trên đất, dính đầy bụi bặm, xem ra giống như là hai cái khăn lau vất bẩn. Không bao lâu, bé gái ăn xin liền bò đến dưới chân của hắn, chén nhỏ nhẹ nhàng quơ quơ, vang lên một loạt thanh âm tiền xu va chạm vào thành bát.

Tiếu Lạc cúi đầu, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, tuy rằng cả người bé gái đầy vết bẩn, thậm chí trên người còn có mùi thối gay mũi, thế nhưng trong cặp mắt kia ánh lên một tia thần thánh trong sáng, sáng đến như là ngôi sao trên trời.

"Đại ca ca, ngươi xin thương xót: cho ta mấy khối tiền đi!" Bé gái chờ đợi.

Tiếu Lạc thấy nàng đáng thương, liền thả valy xuống, từ trong túi móc ra một tờ 20 đồng, đặt ở trong bát.

"Cám ơn đại ca ca, Phật tổ sẽ phù hộ ca!" Bé gái rập đầu lạy, tay nhỏ chắp tay trước ngực.

Giờ này còn có người tin Phật, lời cảm tạ của bé gái tất nhiên là không có thích hợp rồi.

Tiếu Lạc cảm thấy nàng rất hoạt bát, cũng rất ngoan ngoãn, thích thú lại lấy ra hai tờ tiền, nhét vào trong túi tiền của bé gái: "Mau trở về nhà đi, để người nhà mua đồ ăn cho con."

Hắn là thật tâm cảm thấy tiểu cô nương này rất đáng thương, tuổi tác còn nhỏ như thế, lại bị như vậy thật là đáng thương.

"Nhà?"

Bé gái khẽ run lên, hai mắt lệ rơi, tự lẩm bẩm, hoặc như là kể ra, "Ta đã không còn nhà."

Còn nhỏ tuổi như vầy, nhưng lại toát ra một cái cảm giác tịnh mịch từng trải.

Tiếu Lạc rất nghi hoặc: "Mỗi người đều có nhà, đều có cha mẹ, ngươi làm sao mà không có nhà?"

Bé gái lắc đầu, sau đó kiên cường nở nụ cười, đổi chủ đề: "Đại ca ca là người tốt, cám ơn đại ca ca."

Nói xong, gian nan di chuyển tấm thân nhỏ bé, hướng về phí xa bò đi.

Tiếu Lạc cảm thấy tiểu cô nương này rất kỳ quái, hơn nữa có cố sự, suy nghĩ một chút, sau đó không chút biến sắc đi theo......

Bé gái cuối cùng bò vào trong một đường hẻm u ám, trong đường hẻm có một chàng thanh niên vẻ mặt hung dữ chờ ở đây.

Thấy nàng trở về, chàng thanh niên đem dao nhíp bỏ vào túi, đi tới bên bé gái, cúi đầu liếc nhìn bát ăn xin của bé gái, nhất thời nổi trận lôi đình, một cước đem bé gái đạp cho một phát: "Mẹ,: xin được ít tiền như thế mà đòi nghỉ ah, con mẹ ngươi, hôm nay là không muốn ăn cơm đúng không?"

"Không dám ah: không có tiền, lão tử ngày hôm nay liền cẩn thận giáo huấn ngươi một chút!"

chàng thanh niên mặt dữ tợn thịnh nộ, vén tay áo lên xông tới, tóm chặt tóc bé gái, nhấc cả người nàng lên không trung.

"Đau...... Đau......"

hai chân Bé gái bị nhấc khỏi mặt đất, đau đớn kịch liệt làm cho nàng khóc lên.

"Khóc cái gì khóc, lại khóc, nhịn lại cho lão tử!"

Chàng thanh niên tát một phát, "Đùng" lại một cái tát, lại một cái tát tai không kiêng dè gì đánh lên trên mặt bé gái.

Bé gái chỉ có thể nhẫn nhịn đau, cắn răng không để cho mình khóc thành tiếng, thế nhưng nước mắt không ngừng trào ra mà rơi xuống, khuôn mặt nhỏ cũng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được sưng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương