Hệ Thống Nuôi Dưỡng Thái Tử
-
Chương 4: Tiến cung thành trúc mã thanh mai
Lạc Dương vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, Tuyết Lam vén rèm xe ngựa đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cũng đã rất lâu rồi nàng mới được nhìn thấy những thứ này. Trước đây chỉ quanh quẩn trong cung điện kia, thoáng chốc đã tự giam mình nơi thành cao ấy đã mấy mươi năm. Trong đôi mắt của nàng ánh lên sự thích thú khó kiềm nén, là tâm tình vui vẻ như hài tử thấy trò vui. Vũ Kỳ Phong ngồi bên cạnh nàng, nhìn thấy những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt nhỏ bé ấy, hắn lại cảm thấy lần trở về này của mình là đúng.
Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, vốn dĩ không nên chìm trong nỗi oán hận báo thù, cứ vô tư mà sống đến khi trưởng thành là được. Thế gian không có nhiều thứ tốt đẹp, tận hưởng được bao nhiêu thì hãy ráng sống thật tốt bấy nhiêu. Từ nhỏ hắn đã không hề có khái niệm gì về ngôi vị hoàng đế, nếu không phải do đại ca, đại tỷ của hắn lần lượt đi mất. Có lẽ phụ hoàng đã chẳng để mắt đến một Nhị hoàng tử như hắn, ngày mẫu hậu đến hỏi hắn: “Phong Nhi, con có muốn ngồi lên ngai vàng hay không?” Hắn lặng lẽ lắc đầu, mẫu hậu của hắn mỉm cười đôn hậu, khẽ phất tay một cái đã giúp hắn ra được khỏi cung.
Cuộc sống tự do thế này mới là điều hắn mong muốn, chứ không phải sự xa hoa đầy toan tính phía sau bức tường thành sơn son kia. Nhưng dù hắn có tránh khỏi thì đã làm sao chứ, tiểu đệ của hắn lại là người gánh vác trách nhiệm nặng nề kia. Hài tử ấy mới bảy tuổi, mà đã vang danh khắp thiên hạ, xứng đáng là một vị minh quân kế thừa ngôi vị. Đó là những điều người khác nhìn thấy sau cái danh xưng Thái tử, còn hắn, hắn lại nhìn thấy cả một tuổi thơ bị tước đoạt của tiểu đệ mình.
Lần này hắn trở về mục đích chỉ có một, có thể như Đại tỷ của hắn năm đó, trở về mang theo tiểu muội ra khỏi cái lồng vàng này. Bây giờ không phải cả đại tỷ và tiểu muội của hắn đều rất hạnh phúc trên thảo nguyên ngoài tái ngoại hay sao. Bất giác, hắn đưa tay lên xoa đầu Tuyết Lam, hai đứa trẻ này trạc tuổi nhau, nếu có thể thân thiết thì sẽ trở thành trúc mã thanh mai cũng không chừng. Đến lúc ấy, dù hắn không thể giúp đỡ đươc gì cho Thiên Vũ nhưng cũng sẽ có một tri kỷ ở bên cạnh chia sẻ cùng tiểu đệ.
Lão thần y ngồi đối diện hai người, đôi mắt hồ ly không ngừng đưa qua đưa lại giữa Tuyết Lam và Vũ Kỳ Phong. Trong đầu ông ta đột nhiên nãy ra một suy nghĩ, cách biệt hai mươi tuổi cũng không phải là vấn đề. Đại đồ đệ tâm đắc nhất của ông xưa nay chưa từng có hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào, cả ngày chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật. Nếu không phải ông hiểu quá rõ con người của hắn, thì có lẽ đã nghĩ rằng Vũ Kỳ Phong có tâm lý cấm sắc không bình thường. Nuôi dưỡng một nương tử từ bé, lão thần y tắc lưỡi nhìn hắn, khẩu vị của đại đồ đệ này xem ra rất nặng.
Tuyết Lam không hề biết những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu hai người này, nàng chỉ cảm thấy bỗng nhiên sống lưng của mình lạnh toát. Bất giác khiến nàng rùng mình, cùng lúc đó cỗ xe ngựa chạy qua cổng hoàng cung, khung cảnh trước mắt nàng được thay thế bằng những hàng binh sĩ canh gác. Khi nhìn thấy những ngọn giáo sắc bén, lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng lại không còn tâm tình để ngắm cảnh nữa. Buông rèm xuống xoay người ngồi ngay ngắn, Vũ Kỳ Phong nhận ra tâm tình vui vẻ lúc nãy của nàng dường như đã biến mất.
Hắn thở dài một tiếng, quả nhiên hoàng cung này không hề thích hợp với một đứa trẻ, ngay cả đồ đệ của hắn vừa vào đây đã trở nên căng thẳng rồi. Hắn đâu biết thật ra nàng đã nhìn những cảnh đó đến mức buồn chán rồi, sống bên cạnh Vũ Yên mấy chục năm trong cung, thứ cần xem cũng đã xem cả. Mỗi người ôm mối tâm sự riêng cho đến khi xe ngựa dừng lại, Vũ Kỳ Phong đưa tay ra vén rèm lên, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào khiến nàng khẽ nheo mắt lại. Hắn bước ra ngồi rồi lại xoay người đưa tay vào bên trong đón lấy nàng, Tuyết Lam nương theo bàn tay của hắn rồi bước xuống xe.
Cả lão thần y cũng tự mình xuống xe, lúc ánh mắt nhìn ngang qua Vũ Kỳ Phong lại mang theo chút uất ức. Được lắm, có mới nới cũ có trăng quên đèn, không xem sư phụ này trong mắt ra gì. Nàng mặc kệ lão thần y đang bực dọc, chỉ đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Ở đằng trước xe ngựa, có một nhóm người đã đứng chờ từ lâu, nàng chẳng mất nhiều thời gian để tìm ra hắn. Thiên Vũ mặc bộ trường sam màu đen đứng cạnh Vũ Yên, hắn cũng đang quan sát nàng, Tuyết Lam nhoẻn miệng cười với hắn. Hiện giờ nàng không đeo ngọc bội bên mình vì nàng sợ xuất thân của mảnh ngọc quá nổi bật sẽ khiến người khác chú ý.
Nhưng nàng không biết rằng, khi Thiên Vũ nhìn thấy tiểu cô nương vừa bước xuống xe ngựa kia nhìn mình. Thì hắn đã có một cảm giác kỳ lạ, ngay lập tức hắn đã chú ý đến nàng, và rồi nàng đã mỉm cười với hắn. Nụ cười của nàng đã dần in sâu vào tâm trí hắn trong suốt bảy năm qua, đưa cho nàng ngọc bội là muốn làm nàng yên tâm. Thật chất chỉ cần hắn gặp lại nàng, dù hình dáng bên ngoài của nàng có ra thì hắn vẫn sẽ nhận ra. Ba tháng qua không có nàng bên cạnh, hắn rất nhớ nàng nhớ nàng đến nỗi không thể ngủ được.
Sống đến năm bảy tuổi, chưa một lần hắn phải ngủ cùng mẫu hậu, vậy mà trong vòng ba tháng đó, chỉ khi có mẫu hậu bên cạnh hắn mới ngủ được. Vì mùi hương trên cơ thể của người rất giống với nàng, là mùi hoa Hải Đường nhè nhẹ. Vũ Kỳ Phong vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ của Tuyết Lam, dẫn nàng đi về phía những người kia. Nàng nhìn thấy Vũ Yên đứng đó, từng giọt lệ rơi ra từ khóe mắt của nàng ta, phu quân của nàng ta lại âm thầm dỗ dành, lau đi những giọt lệ đó.
“Phong Nhi, cuối cùng con cũng đã trở về rồi!” Yên Yên đẩy phu quân sang một bên, ôm lấy Vũ Kỳ Phong, nước mắt vừa được lau đi nay lại một lần nữa tuôn ra ào ạt. Kỳ Phong ôm nàng bằng một tay còn lại, nhẹ nhàng vỗ lên lưng mẫu hậu của hắn: “Mẫu hậu, người đừng khóc như vậy, khác nào tiểu hài tử kia chứ!” Sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía phụ hoàng của mình, ánh mắt của hai phụ tử chạm vào nhau. Thiên Nhân nhìn Vũ Kỳ Phong một lượt, rồi cũng gật đầu với hắn: “Ngày đó khi ra đi chẳng phải đã nói sẽ không trở về nữa sao, vậy trẫm nghĩ chắc con học hành quá tệ nên bị đuổi khỏi sư môn rồi nhỉ?”
Vũ Kỳ Phong cười nửa miệng, sửa lại ý tứ trong lời phụ hoàng: “Người phải gọi là xuất sư mới đúng!” Ngoại trừ Yên Yên đang chìm đắm trong niềm vui hài tử trở về ra thì tất cả mọi người đứng ở đây đều ngửi thấy mùi thuốc súng giữa Hoàng thượng và Nhị hoàng tử. Tuyết Lam đưa mắt nhìn vị sư phụ của mình, hình như hắn rất thích gây sự với những bậc tiền bối của hắn nhỉ. Đầu tiên là lão thần y, bây giờ lại đến phụ hoàng của hắn, thật giống với Yên Yên mà ta biết, trước tiên chống đối hệ thống, sau lại đấu khẩu với Thái hậu. Mẫu tử các người thật giống nhau mà!
Giữa lúc bầu không khí căng thẳng thì bỗng nhiên lão thần y bị lãng quên nãy giờ chợt lên tiếng: “E hèm! Có thể dời cuộc hội ngộ đầy ‘tình cảm’ này vào một chỗ nào đó có thức ăn được không? Lão phu thật sự rất đói bụng!” Kèm theo đó là tiếng dạ dày của ông ta kêu lên, ngay lập tức hàng loạt ánh mắt khinh bỉ được ném tới. Lão thần y vuốt chòm râu trắng than thầm, ông ta chỉ có lòng tốt muốn phá vỡ không khí kỳ lạ thôi mà, đừng khinh bỉ đến mức này chứ.
Lúc này, Thiên Vũ bước đến gần Vũ Kỳ Phong, “Nhị ca, mừng huynh đã về!” Vũ Kỳ Phong lập tức bỏ ngay cuộc chiến đấu mắt với phụ hoàng mà cúi đầu xuống mỉm cười với Thiên Vũ. “Vũ Nhi, lớn nhanh thật đấy, ngày càng giống mẫu hậu!” Có thể nói đây là lần đầu tiên hắn gặp tiểu đệ của mình, dáng dấp ẩn chứa khí chất ngạo nghễ của bậc đế vương, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã khiến người khác không thể khinh thường. Yên Yên nghe thấy tiếng của Thiên Vũ, cố gắng kiềm nén cảm xúc rồi buông Vũ Kỳ Phong ra, xoay người lại nhoẻn miệng cười, đẩy Thiên Vũ đến trước mặt Vũ Kỳ Phong.
“Phong Nhi, xem này, dáng dấp rất giống con và đại ca con lúc nhỏ, đều hiểu chuyện như vậy.” Tuyết Lam thật sự muốn trở mặt không nhận người quen, quăng cho Yên Yên một cái nhìn xem thường. Bộ dạng lúc này của Yên Yên không khác gì một đứa trẻ đang đợi người khác khen ngợi. Tại sao lúc đấu với lão Thái hậu lại sung sức đến vậy, còn khi đứng trước mặt hài tử lại thành đứa trẻ lên ba thế này. Có lẽ vì ánh mắt của nàng đã truyền đạt hơi nhiều ý tứ “xem thường” đã khiến cho Vũ Yên để mắt đến nàng.
Nàng ta cúi đầu xuống nhìn nàng rồi ngạc nhiên hỏi Vũ Kỳ Phong: “Phong Nhi, tiểu cô nương xinh xắn này là ai vậy? Đừng nói với ta là con... đã thành thân bên ngoài rồi nhé!” Tuyết Lam lại một lần nữa quẳng về phía Yên Yên ánh mắt khinh bỉ, Vũ Kỳ Phong nhìn thấy thái độ của nàng như vậy. Hắn nén nhịn cười giới thiệu nàng với mọi người: “Mẫu hậu, đây là đệ tử của con, tên là Tuyết Lam.” Vũ Yên sững người lại khi nghe Vũ Kỳ Phong nhắc đến cái tên Tuyết Lam.
Nhưng ngay lập tức thái độ của nàng ta đã trở lại bình thường, chưa kể còn vui vẻ hơn cả lúc trước. Một tia giảo hoạt lóe lên trong đôi mắt của Vũ Yên, nàng ta hết nhìn Tuyết Lam rồi lại nhìn Thiên Vũ, sau đó đưa tay xoa đầu nàng một cái: “Rất tốt, hình như Tuyết Lam cũng trạc tuổi Thiên Vũ, vậy từ nay con hãy để bọn trẻ có nhiều thời gian để chơi cùng nhau đi. Ta cũng sẽ không cần lo lắng rằng Thiên Vũ sẽ cô đơn nữa!’’ Nàng nghiêng đầu né tránh bàn tay không yên phận của Yên Yên.
Vũ Kỳ Phong trả lời: “Đương nhiên là được.” Một câu nói của hắn đã vô tình khiến nàng mang thêm một danh hiệu nữa lên người. Nữ y Tuyết Lam, thanh mai trúc mã với Thái tử Thiên Vũ, đại đồ đệ bế môn của Nhị Hoàng tử Vũ Kỳ Phong. Một giai thoại mở ra trong dân gian vào ngày hôm đó, về người con gái tên Tuyết Lam, đã sát cánh với Hoàng đế Thiên Vũ mở rộng bờ cõi Tề quốc.
Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, vốn dĩ không nên chìm trong nỗi oán hận báo thù, cứ vô tư mà sống đến khi trưởng thành là được. Thế gian không có nhiều thứ tốt đẹp, tận hưởng được bao nhiêu thì hãy ráng sống thật tốt bấy nhiêu. Từ nhỏ hắn đã không hề có khái niệm gì về ngôi vị hoàng đế, nếu không phải do đại ca, đại tỷ của hắn lần lượt đi mất. Có lẽ phụ hoàng đã chẳng để mắt đến một Nhị hoàng tử như hắn, ngày mẫu hậu đến hỏi hắn: “Phong Nhi, con có muốn ngồi lên ngai vàng hay không?” Hắn lặng lẽ lắc đầu, mẫu hậu của hắn mỉm cười đôn hậu, khẽ phất tay một cái đã giúp hắn ra được khỏi cung.
Cuộc sống tự do thế này mới là điều hắn mong muốn, chứ không phải sự xa hoa đầy toan tính phía sau bức tường thành sơn son kia. Nhưng dù hắn có tránh khỏi thì đã làm sao chứ, tiểu đệ của hắn lại là người gánh vác trách nhiệm nặng nề kia. Hài tử ấy mới bảy tuổi, mà đã vang danh khắp thiên hạ, xứng đáng là một vị minh quân kế thừa ngôi vị. Đó là những điều người khác nhìn thấy sau cái danh xưng Thái tử, còn hắn, hắn lại nhìn thấy cả một tuổi thơ bị tước đoạt của tiểu đệ mình.
Lần này hắn trở về mục đích chỉ có một, có thể như Đại tỷ của hắn năm đó, trở về mang theo tiểu muội ra khỏi cái lồng vàng này. Bây giờ không phải cả đại tỷ và tiểu muội của hắn đều rất hạnh phúc trên thảo nguyên ngoài tái ngoại hay sao. Bất giác, hắn đưa tay lên xoa đầu Tuyết Lam, hai đứa trẻ này trạc tuổi nhau, nếu có thể thân thiết thì sẽ trở thành trúc mã thanh mai cũng không chừng. Đến lúc ấy, dù hắn không thể giúp đỡ đươc gì cho Thiên Vũ nhưng cũng sẽ có một tri kỷ ở bên cạnh chia sẻ cùng tiểu đệ.
Lão thần y ngồi đối diện hai người, đôi mắt hồ ly không ngừng đưa qua đưa lại giữa Tuyết Lam và Vũ Kỳ Phong. Trong đầu ông ta đột nhiên nãy ra một suy nghĩ, cách biệt hai mươi tuổi cũng không phải là vấn đề. Đại đồ đệ tâm đắc nhất của ông xưa nay chưa từng có hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào, cả ngày chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật. Nếu không phải ông hiểu quá rõ con người của hắn, thì có lẽ đã nghĩ rằng Vũ Kỳ Phong có tâm lý cấm sắc không bình thường. Nuôi dưỡng một nương tử từ bé, lão thần y tắc lưỡi nhìn hắn, khẩu vị của đại đồ đệ này xem ra rất nặng.
Tuyết Lam không hề biết những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu hai người này, nàng chỉ cảm thấy bỗng nhiên sống lưng của mình lạnh toát. Bất giác khiến nàng rùng mình, cùng lúc đó cỗ xe ngựa chạy qua cổng hoàng cung, khung cảnh trước mắt nàng được thay thế bằng những hàng binh sĩ canh gác. Khi nhìn thấy những ngọn giáo sắc bén, lấp lánh dưới ánh mặt trời, nàng lại không còn tâm tình để ngắm cảnh nữa. Buông rèm xuống xoay người ngồi ngay ngắn, Vũ Kỳ Phong nhận ra tâm tình vui vẻ lúc nãy của nàng dường như đã biến mất.
Hắn thở dài một tiếng, quả nhiên hoàng cung này không hề thích hợp với một đứa trẻ, ngay cả đồ đệ của hắn vừa vào đây đã trở nên căng thẳng rồi. Hắn đâu biết thật ra nàng đã nhìn những cảnh đó đến mức buồn chán rồi, sống bên cạnh Vũ Yên mấy chục năm trong cung, thứ cần xem cũng đã xem cả. Mỗi người ôm mối tâm sự riêng cho đến khi xe ngựa dừng lại, Vũ Kỳ Phong đưa tay ra vén rèm lên, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào khiến nàng khẽ nheo mắt lại. Hắn bước ra ngồi rồi lại xoay người đưa tay vào bên trong đón lấy nàng, Tuyết Lam nương theo bàn tay của hắn rồi bước xuống xe.
Cả lão thần y cũng tự mình xuống xe, lúc ánh mắt nhìn ngang qua Vũ Kỳ Phong lại mang theo chút uất ức. Được lắm, có mới nới cũ có trăng quên đèn, không xem sư phụ này trong mắt ra gì. Nàng mặc kệ lão thần y đang bực dọc, chỉ đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Ở đằng trước xe ngựa, có một nhóm người đã đứng chờ từ lâu, nàng chẳng mất nhiều thời gian để tìm ra hắn. Thiên Vũ mặc bộ trường sam màu đen đứng cạnh Vũ Yên, hắn cũng đang quan sát nàng, Tuyết Lam nhoẻn miệng cười với hắn. Hiện giờ nàng không đeo ngọc bội bên mình vì nàng sợ xuất thân của mảnh ngọc quá nổi bật sẽ khiến người khác chú ý.
Nhưng nàng không biết rằng, khi Thiên Vũ nhìn thấy tiểu cô nương vừa bước xuống xe ngựa kia nhìn mình. Thì hắn đã có một cảm giác kỳ lạ, ngay lập tức hắn đã chú ý đến nàng, và rồi nàng đã mỉm cười với hắn. Nụ cười của nàng đã dần in sâu vào tâm trí hắn trong suốt bảy năm qua, đưa cho nàng ngọc bội là muốn làm nàng yên tâm. Thật chất chỉ cần hắn gặp lại nàng, dù hình dáng bên ngoài của nàng có ra thì hắn vẫn sẽ nhận ra. Ba tháng qua không có nàng bên cạnh, hắn rất nhớ nàng nhớ nàng đến nỗi không thể ngủ được.
Sống đến năm bảy tuổi, chưa một lần hắn phải ngủ cùng mẫu hậu, vậy mà trong vòng ba tháng đó, chỉ khi có mẫu hậu bên cạnh hắn mới ngủ được. Vì mùi hương trên cơ thể của người rất giống với nàng, là mùi hoa Hải Đường nhè nhẹ. Vũ Kỳ Phong vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ của Tuyết Lam, dẫn nàng đi về phía những người kia. Nàng nhìn thấy Vũ Yên đứng đó, từng giọt lệ rơi ra từ khóe mắt của nàng ta, phu quân của nàng ta lại âm thầm dỗ dành, lau đi những giọt lệ đó.
“Phong Nhi, cuối cùng con cũng đã trở về rồi!” Yên Yên đẩy phu quân sang một bên, ôm lấy Vũ Kỳ Phong, nước mắt vừa được lau đi nay lại một lần nữa tuôn ra ào ạt. Kỳ Phong ôm nàng bằng một tay còn lại, nhẹ nhàng vỗ lên lưng mẫu hậu của hắn: “Mẫu hậu, người đừng khóc như vậy, khác nào tiểu hài tử kia chứ!” Sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía phụ hoàng của mình, ánh mắt của hai phụ tử chạm vào nhau. Thiên Nhân nhìn Vũ Kỳ Phong một lượt, rồi cũng gật đầu với hắn: “Ngày đó khi ra đi chẳng phải đã nói sẽ không trở về nữa sao, vậy trẫm nghĩ chắc con học hành quá tệ nên bị đuổi khỏi sư môn rồi nhỉ?”
Vũ Kỳ Phong cười nửa miệng, sửa lại ý tứ trong lời phụ hoàng: “Người phải gọi là xuất sư mới đúng!” Ngoại trừ Yên Yên đang chìm đắm trong niềm vui hài tử trở về ra thì tất cả mọi người đứng ở đây đều ngửi thấy mùi thuốc súng giữa Hoàng thượng và Nhị hoàng tử. Tuyết Lam đưa mắt nhìn vị sư phụ của mình, hình như hắn rất thích gây sự với những bậc tiền bối của hắn nhỉ. Đầu tiên là lão thần y, bây giờ lại đến phụ hoàng của hắn, thật giống với Yên Yên mà ta biết, trước tiên chống đối hệ thống, sau lại đấu khẩu với Thái hậu. Mẫu tử các người thật giống nhau mà!
Giữa lúc bầu không khí căng thẳng thì bỗng nhiên lão thần y bị lãng quên nãy giờ chợt lên tiếng: “E hèm! Có thể dời cuộc hội ngộ đầy ‘tình cảm’ này vào một chỗ nào đó có thức ăn được không? Lão phu thật sự rất đói bụng!” Kèm theo đó là tiếng dạ dày của ông ta kêu lên, ngay lập tức hàng loạt ánh mắt khinh bỉ được ném tới. Lão thần y vuốt chòm râu trắng than thầm, ông ta chỉ có lòng tốt muốn phá vỡ không khí kỳ lạ thôi mà, đừng khinh bỉ đến mức này chứ.
Lúc này, Thiên Vũ bước đến gần Vũ Kỳ Phong, “Nhị ca, mừng huynh đã về!” Vũ Kỳ Phong lập tức bỏ ngay cuộc chiến đấu mắt với phụ hoàng mà cúi đầu xuống mỉm cười với Thiên Vũ. “Vũ Nhi, lớn nhanh thật đấy, ngày càng giống mẫu hậu!” Có thể nói đây là lần đầu tiên hắn gặp tiểu đệ của mình, dáng dấp ẩn chứa khí chất ngạo nghễ của bậc đế vương, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã khiến người khác không thể khinh thường. Yên Yên nghe thấy tiếng của Thiên Vũ, cố gắng kiềm nén cảm xúc rồi buông Vũ Kỳ Phong ra, xoay người lại nhoẻn miệng cười, đẩy Thiên Vũ đến trước mặt Vũ Kỳ Phong.
“Phong Nhi, xem này, dáng dấp rất giống con và đại ca con lúc nhỏ, đều hiểu chuyện như vậy.” Tuyết Lam thật sự muốn trở mặt không nhận người quen, quăng cho Yên Yên một cái nhìn xem thường. Bộ dạng lúc này của Yên Yên không khác gì một đứa trẻ đang đợi người khác khen ngợi. Tại sao lúc đấu với lão Thái hậu lại sung sức đến vậy, còn khi đứng trước mặt hài tử lại thành đứa trẻ lên ba thế này. Có lẽ vì ánh mắt của nàng đã truyền đạt hơi nhiều ý tứ “xem thường” đã khiến cho Vũ Yên để mắt đến nàng.
Nàng ta cúi đầu xuống nhìn nàng rồi ngạc nhiên hỏi Vũ Kỳ Phong: “Phong Nhi, tiểu cô nương xinh xắn này là ai vậy? Đừng nói với ta là con... đã thành thân bên ngoài rồi nhé!” Tuyết Lam lại một lần nữa quẳng về phía Yên Yên ánh mắt khinh bỉ, Vũ Kỳ Phong nhìn thấy thái độ của nàng như vậy. Hắn nén nhịn cười giới thiệu nàng với mọi người: “Mẫu hậu, đây là đệ tử của con, tên là Tuyết Lam.” Vũ Yên sững người lại khi nghe Vũ Kỳ Phong nhắc đến cái tên Tuyết Lam.
Nhưng ngay lập tức thái độ của nàng ta đã trở lại bình thường, chưa kể còn vui vẻ hơn cả lúc trước. Một tia giảo hoạt lóe lên trong đôi mắt của Vũ Yên, nàng ta hết nhìn Tuyết Lam rồi lại nhìn Thiên Vũ, sau đó đưa tay xoa đầu nàng một cái: “Rất tốt, hình như Tuyết Lam cũng trạc tuổi Thiên Vũ, vậy từ nay con hãy để bọn trẻ có nhiều thời gian để chơi cùng nhau đi. Ta cũng sẽ không cần lo lắng rằng Thiên Vũ sẽ cô đơn nữa!’’ Nàng nghiêng đầu né tránh bàn tay không yên phận của Yên Yên.
Vũ Kỳ Phong trả lời: “Đương nhiên là được.” Một câu nói của hắn đã vô tình khiến nàng mang thêm một danh hiệu nữa lên người. Nữ y Tuyết Lam, thanh mai trúc mã với Thái tử Thiên Vũ, đại đồ đệ bế môn của Nhị Hoàng tử Vũ Kỳ Phong. Một giai thoại mở ra trong dân gian vào ngày hôm đó, về người con gái tên Tuyết Lam, đã sát cánh với Hoàng đế Thiên Vũ mở rộng bờ cõi Tề quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook