CHƯƠNG 90

Tống Đoan Nghi đứng bật dậy: “Ngươi nói là từ sau khi thức tỉnh Đấu Linh mới có năng lực này à?”

Hà Duy gật đầu: “Đúng vậy.”

Nghe Hà Duy nói thế, sắc mặt Tống Đoan Nghi khẽ biến, nhưng ngay lập tức che giấu nét mặt, nhẹ giọng hỏi: “Ta nhớ Đấu Linh của ngươi là Kết Linh Tiên Y.”



“Vâng.”

“Theo ta được biết, Kết Linh Tiên Y đâu có năng lực này.”

Hà Duy nhíu mày, tiếp tục nói: “Đích xác không có năng lực ấy, nhưng ta…”

Hà Duy chưa nói hết câu, Tống Đoan Nghi lại như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên cầm tay cậu.

“Để ta tham linh một chút được không?”

Hà Duy thoáng sửng sốt, đáp: “Được, mời sư tôn.”

Có thăm dò kiểu nào thì trong cơ thể cậu cũng chỉ có ba linh thể gồm Kết Linh Tiên Y, Băng Thế hoa và Triền Tình hoa, làm gì còn thứ khác nữa.

Đang mải nghĩ, nguồn linh lực xuất phát từ Tống Đoan Nghi liền xâm nhập thân thể, vì Hà Duy không bài xích nên hắn đánh thẳng một mạch, tiến vào linh cảnh. Tu vi Hà Duy đã lên kỳ hợp dung, linh cảnh vững chắc, linh thể cũng đã hợp nhất với bản thể, thành ra Tống Đoan Nghi có thể thấy rõ chỉ còn Băng Thế hoa chưa hợp dung.

Nhưng hắn chưa dừng lại mà nghiêm túc quan sát thêm, rồi bất ngờ rút linh khí về.

Hà Duy không hiểu lắm, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Tống Đoan Nghi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Lát nữa chắc sẽ hơi khó chịu, ngươi cố chịu một chút.”

Hà Duy nom dáng vẻ của hắn, tự biết sự tình không đơn giản. Tuy cậu vô cùng tin tưởng Tống Đoan Nghi, nhưng trong lòng cũng hơi nghi ngờ, hệ thống nữ thần kia rất bịp bợm, dù là sư tôn cũng không có khả năng tra xét được đâu nhỉ.

Đang nghĩ thì Tống Đoan Nghi bỗng vươn tay áp lên bụng cậu.

Tại đại lục Đấu Linh, linh thể thường tồn tại trong tim túc thể, nên về sau linh cảnh cũng thành lập ở đó. Chính vì quan trọng như vậy, sau khi tu vi tới kỳ linh cảnh, rất hiếm người cho phép người khác tham linh. Hà Duy biết Tống Đoan Nghi sẽ không tổn thương mình, thế nên mới cho phép.

Ban nãy đúng là Tống Đoan Nghi thăm dò linh, nhưng giờ lại đặt lên bụng là sao?

Hà Duy đang mù tịt chả hiểu gì, bụng đột nhiên bị một luồng sức mạnh xâm nhập, ngay sau đó là cảm giác đau đớn kịch liệt. Hà Duy bị đau đến chau mày, phải cắn môi mới không kêu ra tiếng.

Sau cơn đau đớn lại là cảm giác khiến cậu có chút kinh hãi.

Trong lúc mơ hồ, dường như cậu nhận thấy sự tồn tại của đan điền… Cơ mà, điều này sao có thể?

[Vong Đồ] từng giới thiệu rằng tại đại lục Đấu Linh, mỗi người chỉ có thể dựa vào linh thể để tu luyện.

Sở dĩ như vậy là bởi trong cơ thể sinh linh tại đây không có nơi tồn trữ linh lực, cũng chính là đan điền mà đại đa số tiểu thuyết tiên hiệp hay nhắc tới.

Cũng do thiếu đan điền, không thể nạp linh, nên mới cần ỷ vào linh thể, nếu Hà Duy đã đến thế giới này và biến thành Hà Duy, thì tại sao lại có thứ đó?

Hà Duy nghĩ mãi chẳng ra, đầu óc rối tinh rối mù, ngay tiếp theo, việc khiến cậu càng kinh ngạc hơn đã xảy ra.

Trong bụng cậu có một vật gì đó hình bán nguyệt, bị sức mạnh của Tống Đoan Nghi lôi kéo, thứ ấy phát ra ánh sáng xanh biếc óng ánh, càng lúc càng rõ nét và nổi bật, đầu Hà Duy lập tức tích một tiếng: “Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện ngoại lực xâm nhập, sắp khởi động hình thức ngủ say.”

Chả lẽ cái thứ hình bán nguyệt này là hệ thống?

Hà Duy há miệng, toan nói chuyện với Tống Đoan Nghi, nhưng nháy mắt sau, đầu cậu liền choáng váng, mất ý thức.

Tống Đoan Nghi đang chăm chú quan sát, ngay lúc Hà Duy té xỉu, hắn nhanh chóng đưa tay đỡ cậu, tính xem tiếp thì bất chợt cảm thấy một lực bài xích mãnh liệt, sau đó mạnh mẽ bắn ngược hắn ra ngoài.

Lồng ngực Tống Đoan Nghi quay cuồng, rụt lui mấy chục bước mới đứng vững, hắn khẽ ho nhẹ, khóe miệng có tia máu tràn ra. Dù bị lực lượng hùng mạnh kia phản phệ, nhưng mắt hắn lại tỏa sáng kinh người.

Thật chẳng ngờ nó lại ở đây!

Tìm hàng vạn năm không thấy, ai dè nó thế mà ngủ say trong cơ thể một thiếu niên.

Tống Đoan Nghi nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn Hà Duy càng thêm ôn hòa, không hổ là người hắn chọn mà.

Thoáng cái, hắn nghĩ tới mấy “Hà Duy” khác, mắt hơi trầm xuống, nhưng rồi lại giãn mày.

Cũng thế thôi, dễ như bỡn ấy mà.

Hà Duy triệt để ngất đi, khi tỉnh lại đã quay về không gian hệ thống.

Trong hệ thống có ánh sáng đỏ lập lòe, hình như đang chữa trị cho bản thân, Hà Duy cũng chẳng rõ nó làm sao. Song bấy giờ, cậu lại ý thức được rằng có lẽ hệ thống không phải không thể chạm tới như cậu tưởng, nó tựa hồ… cũng là đồ vật.

Hồi tưởng hình ảnh trước đây, lòng nghi ngờ của Hà Duy càng nặng hơn.

Không ai phát hiện ra hệ thống là vì nó tồn tại trong đan điền của Hà Duy, nếu hôm nay Tống Đoan Nghi không thăm dò, sợ là đời đời kiếp kiếp cũng chẳng ai biết.

Nhưng sao Tống Đoan Nghi có thể chạm đến?

Phương thức tu luyện của toàn bộ đại lục Đấu Linh đều chẳng can hệ gì với đan điền nạp khí, làm thế nào Tống Đoan Nghi biết được?

Tuy nhiên, lòng tin Hà Duy dành cho sư tôn có chút mù quáng, hắn quả thực hiểu biết rất rộng, chung quy thế gian ẩn giấu vô số điều huyền bí, biết đâu sư tôn thấy được thiên đạo nào đó không chừng.

Hà Duy vẫn có chút buồn bực, chẳng lẽ hệ thống là vật tu chân? Nhưng chạy vô người cậu làm chi?

Thêm nữa… Hà Duy cẩn thận ngẫm lại công năng của nó, trong lòng càng ngờ vực.

Mục tiêu xâm lăng, nhiệm vụ, kỹ năng, tất cả đều liên quan tới bốn người họ, bên trong có mối liên hệ gì chăng?

Hà Duy đang tự hỏi thì đầu bất thình lình chấn động, cậu mở bừng mắt.

Lăng Vân Dực! Lăng Vân Dực bên kia xảy ra vấn đề!

Hà Duy cuống quýt chọn túc thể, nhoáng cái đã xuyên qua.

Vừa mở mắt ra, cảm giác rơi xuống ập tới, Hà Duy chưa kịp đánh giá quang cảnh xung quanh đã phát hiện cánh tay rắn chắc bên hông, hắn dồn sức quá mạnh nên hơi đau, song Hà Duy lại an tâm đến lạ.

“Tỉnh rồi sao? Không việc gì đâu,” nam tử tóc đen ôm chặt cậu, “có ta ở đây.”

Dứt lời, trường kiếm đỏ thẫm rút khỏi vỏ, huyết khí phồn thịnh bay đầy trời, Lăng Vân Dực ôm Hà Duy đứng trên thân kiếm giữa ánh lửa hừng hực.

Hà Duy đình chỉ ngự linh quyết, thành thật đứng cạnh Lăng Vân Dực, cậu nhìn nhìn bốn phía, cũng hiểu đại khái tình hình.

Tuy vị trí của họ có rất nhiều tinh thạch, nhưng vô cùng bằng phẳng, không có bất kỳ hố sâu nào. Vừa rồi chẳng rõ xảy ra chuyện gì, đáy biển bỗng dưng phát sinh động đất, một mảnh đất lớn đột nhiên biến mất, phía dưới là vực sâu vạn trượng, bọn họ đang ngự kiếm phi hành mà như đứng giữa hư không vô biên vô hạn, nhìn không tới nền đất nào.

Trống rỗng mờ mịt như thế khiến người ta có chút hoảng hốt.

Thực tình Hà Duy chẳng biết làm sao, ngự kiếm phi hành cần tiêu hao linh lực, dù linh khí trong người Lăng Vân Dực có hùng hậu chăng nữa, thì cũng bay được bao lâu tại một nơi vô bờ bến thế này?

Ý nghĩ vừa hiện lên, Lăng Vân Dực đã nắm tay cậu: “Đứng vững, ta muốn tăng tốc.”

Hà Duy gật đầu, lại nhịn không được phải mở miệng: “Ngươi biết mà đúng không, chúng ta nên đi…”

Cậu chưa nói xong đã buộc phải câm nín, tốc… tốc độ nhanh quá rồi!

Đàn ông nào chả có đam mê cố chấp với đua xe, Hà Duy cũng không ngoại lệ, nhưng cậu đâu ngờ sẽ có một ngày đua kiếm, tốc độ còn nhanh đến không tưởng!

Đành rằng Lăng Vân Dực đã dựng vòng bảo hộ cho cậu, song tốc độ đáng sợ vẫn làm vòng bảo hộ vặn vẹo không ngừng, cậu vẫn nhận thấy gió lạnh điên cuồng thổi ngược qua tai. Nếu không có vòng bảo hộ, cậu chắc chắn sẽ bị luồng lực này kéo xé thành bã vụn!

Hà Duy mau chóng tập trung tinh thần nhìn kỹ, mới thấy đã sợ hết hồn.

“Lăng Vân Dực! Chúng ta xuống dưới làm gì?” Đúng vậy, lúc này họ đang lao nhanh xuống vực sâu khủng bố.

Lăng Vân Dực không quay đầu, hắn híp mắt, tinh quang sôi trào trong mắt đen, vẫn sâu không lường được.

“Dưới kia có gì đó.”

Hắn nói thế, Hà Duy cũng dòm theo, tiếp theo thấy được chớp đỏ gần giống đầu kim tại nơi u ám nhất.

Đúng là có gì đó, hơn nữa ánh sáng mỗi lúc một mỏng manh như sắp tan biến.

Hà Duy tức thì hiểu được hành động của Lăng Vân Dực.

Không thể động vào nước biển phía trên, mà đất đai xung quanh đã sụp đổ hết, thay vì lãng phí khí lực bôn ba trên vùng đất bất ổn, chẳng bằng trực tiếp vọt xuống dưới tìm tòi đến cùng.

Ánh sáng ngày càng nhỏ, nếu không dốc toàn lực, e rằng sẽ mất hẳn tung tích.

Tới lúc ấy, bọn họ cũng hoàn toàn mất luôn tọa độ!

Hà Duy nhất thời hơi căng thẳng.

Hên là Lăng Vân Dực công lực thâm hậu, phản ứng lại cực nhanh, bọn họ không bỏ lỡ tí thời gian nào, sau vài giờ truy đuổi, rốt cuộc cũng bắt kịp đuôi tia sáng ngay tại khắc chỉ mành treo chuông.

Điểm đỏ càng lúc càng lớn, từ đầu kim hóa thành bóng bàn, rồi đến bóng đá, sau đó khổng lồ như mặt trời.

Hà Duy hơi lo lo: “Đây… là cái gì?”

Lăng Vân Dực ôm chặt cậu, nhướn mày: “Một cửa vào.”

“Cửa vào?” Hà Duy hỏi lại.

Giây sau, Lăng Vân Dực dồn sức thật lớn để dẫn cậu xông vào.

Đằng sau ánh sáng đỏ chói mắt là quang cảnh rộng mở sáng sủa.

Hà Duy được Lăng Vân Dực che chở trong lòng nên chẳng tổn hại mảy may, cậu khẽ hé mắt, vừa thấy cảnh tượng liền quên cả hít thở.

Non xanh nước biếc, đồng hoang mênh mang, khung cảnh hết sức phồn vinh, nơi này là đại lục Đấu Linh mà.

Bọn họ… trở lại rồi hả?

Sao, sao có thể chứ?

Khắc trước còn ở đáy biển Vô Vọng, cớ sao khắc này đã về tới trung tâm đại lục?

Hai người lơ lửng giữa không trung, trông xuống phía dưới là một thành bang giàu có hưng thịnh, Hà Duy đánh giá sơ lược, căn cứ vào phong cách kiến trúc, cậu lập tức ra phán đoán.

Đây là lãnh địa Nhân tộc…

Hiềm nỗi không biết là phương nào.

Khoan đã, Hà Duy chợt nheo mắt.

Số người hành tẩu trong thành có Nhân tộc lưng đeo binh khí, Yêu tộc trán in thú văn, thậm chí có cả Mộc tộc tóc xanh biêng biếc…

Ba chủng tộc đấu nhau không chết không thôi sống chung hòa thuận bằng cách nào vậy?

Không riêng Hà Duy ngạc nhiên, ngay cả Lăng Vân Dực cũng thoáng nhướn mày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương