CHƯƠNG 86

Lăng Vân Dực tỉnh đúng lúc lắm, Hà Duy thực tình sắp chống đỡ hết nổi rồi.

Hên là mấy tháng nay luyện thần kỹ miểu truyền không hề uổng phí, vèo cái Hà Duy đã về bên Lăng Vân Dực.

*miểu truyền: truyền đi trong một giây

Ngặt nỗi, tuy rằng đã trở lại, nhưng cậu vẫn rõ ràng cảm giác được Trúc Uyên trên người mình, môi lưỡi quấn quýt, ngón tay dịu dàng, từng chút từng chút một đều đánh thẳng lên não, khiến toàn thân cậu có chút choáng váng.

Cũng may cậu còn kiểm soát được.

Cơ hồ ngay lúc cậu đứng vững, Lăng Vân Dực liền mở mắt, đôi mắt đen âm u sâu thẳm, dù tỉnh lại từ giấc ngủ dài, nhưng chẳng hề có vẻ mờ mịt. Hắn nhanh chóng nhìn quét bốn phía, rồi yên lặng khóa chặt người đối diện.

Hà Duy đứng trước mặt hắn, thấy hắn không sao mới thoáng an tâm, nhẹ giọng nói: “Lăng Vân Dực, ngươi…”

Hà Duy chưa dứt lời đã bị chính giọng mình dọa sợ hết hồn.

Giọng này… cũng quá gì gì kia rồi!

Mặc dù khác thân thể, song vẫn là một người, nên chắc cậu hãy còn chịu ảnh hưởng.

Mặt bất giác đỏ ửng, Hà Duy không dám lên tiếng.

May mà nháy mắt sau, Lăng Vân Dực đã ôm cậu lại, im lặng quá lâu khiến giọng hắn hơi khàn, âm điệu rất thấp, đồng thời càng thêm gợi cảm.

Hà Duy chẳng rõ có phải mình say rồi không, mà lúc này nghe Lăng Vân Dực mở miệng, dẫu chỉ gọi tên mình, cậu đã cảm thấy tim đập cực nhanh, hơi nóng cuồn cuộn dâng lên, chỉ hận không thể thiêu cháy chính mình.

Lăng Vân Dực nghiêm túc nhìn cậu, nở nụ cười nhàn nhạt.

Người ta vẫn bảo người ít cười, lúc cười lên là đẹp nhất.

Giờ đây Hà Duy đang nghiệm chứng lời ấy một cách vô cùng sinh động, khóe miệng xưa nay luôn lạnh lùng xa cách khẽ cong lên, vẽ nên nụ cười hạnh phúc nhường kia, đúng là đẹp tới độ khiến người ta chẳng nỡ dời mắt.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Hà Duy cũng chả hiểu mình nghĩ gì, chỉ cảm thấy rất muốn hôn hắn. Bờ môi mỏng lành lạnh, hương vị mê người, hết thảy đều đang dụ dỗ cậu.

Đầu ong lên, cậu kiễng chân hôn hắn.

Ấm áp, ngây ngất, Hà Duy cố kiềm nén cơn run rẩy trong lòng mà cọ xát một cách vụng về.

Kế tiếp, cậu bị ôm lấy.

Lăng Vân Dực ghì chặt eo cậu, cúi đầu, ra sức hôn lên cùng sự cuồng nhiệt đã nhẫn nhịn hồi lâu.

Hà Duy cảm giác mình sắp điên mất thôi, vì giờ Trúc Uyên cũng đang hôn cậu, bị kích thích đồng thời như vậy, cậu cơ hồ bị nụ hôn nóng bỏng làm tước vũ khí đầu hàng.

Cơ mà… chỉ mới bắt đầu thôi.

Thời điểm phát hiện Lê Viêm tỉnh lại, đầu óc cậu đã có xu thế hỗn loạn.

Kỳ thực Lê Viêm đã sớm có ý thức, hắn từng “chết” quá nhiều lần, lần thảm nhất đến xương cốt cũng chẳng còn, chỉ sót lại một vũng máu, song hắn vẫn sống. Tuy cực kỳ đau đớn, nhưng hắn thực sự không chết được.

Lúc này đây, hắn cứ ngỡ mình sẽ chết, bởi nơi này quá trống rỗng, hắn không cảm thụ được sự tồn tại của huyết linh, nếu mất đi nguồn suối sinh tồn, hắn sẽ chết thật.

Nhận thức được chuyện này, hắn chẳng hề sợ hãi mà hết sức bình thản, chỉ hơi có chút mất mát.

Cuộc đời hắn quá dài, quá buồn chán, khó khăn lắm mới tìm được người vừa ý, cuối cùng vẫn không cách nào có được cậu.

Lê Viêm không hiểu ái tình, hắn chỉ tuân theo bản năng, thích máu Hà Duy, dẫn tới thích cậu, muốn chiếm lấy, muốn chinh phục, muốn có được cậu trọn vẹn.

Hắn luôn luôn thuận theo lòng mình, thế nên mới vì Hà Duy mà rơi xuống đáy biển Vô Vọng.

Có điều, lần này e là lành ít dữ nhiều.

Đang hư vô mờ mịt thì Hà Duy tới cứu hắn.

Suốt khoảng ba tháng liên tục cung cấp huyết linh và máu cho hắn, dốc lòng chăm sóc, toàn tâm bảo hộ, chân chính bất ly bất khí.

Lê Viêm từng sống lại rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào có người ở bên như bây giờ.

Da thịt mới sinh ra, máu tụ lại, mùi vị ấy thật chẳng dễ chịu, song chỉ cần cảm giác bên cạnh còn một người, hắn lập tức không thấy đau đớn nữa, chỉ muốn tỉnh lại, tỉnh lại sớm một chút, sau đó…

Hắn ôm chấp niệm mãnh liệt đó mà tỉnh lại.

Đập vào mắt chính là thiếu niên tóc đen da trắng, Lê Viêm dứt khoát đứng dậy ôm trọn cậu vào lòng, đồng tử đỏ rực sáng rỡ như mặt trời, nốt ruồi tinh xảo càng lộ vẻ đa tình quyến rũ.

Hắn lẳng lặng ngắm Hà Duy, chất giọng biếng nhác chan chứa tình cảm: “Hà Duy, làm vợ của ta vĩnh viễn, được không?”

Mắt Hà Duy mờ sương, cậu kinh ngạc nhìn hắn, phản ứng chốc lát mới gọi khẽ: “Lê… Lê Viêm…”

“Ừ.” Lê Viêm nhìn cậu không chớp mắt, “Nhận lời ta đi.”

Hà Duy hơi nhíu mày, cậu nghe không rõ lời hắn lắm, nhưng thấy Lê Viêm tỉnh lại, cậu vui mừng khôn xiết, chẳng muốn chọc hắn giận, nên thoáng ngần ngừ một lát cũng gật đầu.

Thấy cậu đồng ý, mắt Lê Viêm càng sáng hơn, hắn không hề che giấu sung sướng trong lòng, vội vàng lấy dao găm trong lòng ra cắt cổ tay.

Máu tươi tuôn ồ ạt, mùi hương ngọt ngào cấp tốc lan ra, Hà Duy chợt sửng sốt, đột nhiên hoàn hồn, nôn nóng hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

Lê Viêm không trả lời cậu, chỉ nâng tay đưa đến miệng Hà Duy.

“Một khế ước hoàn chỉnh hẳn nên bắt đầu từ đầu!”

Hà Duy chau mày, ngay tiếp theo liền bị hương thơm nồng nàn mê hoặc.

Cậu cũng không phải Huyết tộc, nhưng trong cơ thể cậu có máu Lê Viêm, giờ khắc này nếm lại lần nữa, thoáng cái kích phát cảm giác đã sớm xâm nhập cốt tủy.

Thứ này giống như mồi nhử ngon lành nhất, dụ cậu mắc câu một cách dễ dàng, cuối cùng trầm mê trong đó.

Hà Duy thỏa sức nhấm nháp, dáng vẻ say sưa khiến Lê Viêm miệng khô lưỡi khô, hắn đè nén con tim đập loạn, kéo Hà Duy lên, rồi dừng mắt trên cái cổ trắng nõn.

Làn da tinh tế nom vô cùng mịn màng, mà dòng máu ẩn bên dưới lại thơm ngọt biết bao, nóng rực biết mấy, dù hắn chỉ hưởng một lần cũng mãi mãi không quên.

Mà hiện tại, cậu đang ở ngay cạnh hắn, bọn họ sắp vĩnh viễn hợp làm một.

Trao đổi máu, nước sữa giao hòa, bấy giờ chính là bầu bạn bên nhau đời đời kiếp kiếp.

Xưa kia chỉ thấy trói buộc, bây giờ lại khát vọng tới độ cả ***g lực đang kêu gào.

Lê Viêm liếm liếm môi dưới, răng nanh trắng bóc khiến hắn dung nhan xinh đẹp thêm vài phần nguy hiểm, lại càng gợi cảm hơn.

Kế đó, hắn rốt cuộc kiềm chế hết nổi, bèn cắn mạnh xuống.

Dễ dàng đâm rách da thịt, nhận thấy người trong lòng khẽ run lên, dòng máu ngào ngạt khiến linh hồn người ta say đắm tràn vào khoang miệng.

Quá tuyệt vời! Đúng là sướng rơn như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào!

Sau cơn đau nhói cực nhỏ trên cổ, lòng Hà Duy cũng rung động, cậu tức thì không thấy đau đớn nữa, chỉ thấy máu toàn thân đang reo hò vì khoái cảm. Mặc dù bị hút máu, nhưng cậu lại nếm trải vui sướng khó tả thành lời.

Máu vốn bình lặng đang xao động, như mang theo dòng diện chạy tán loạn trong cơ thể, dấy lên từng đợt khí nóng khiến da đầu người ta tê dại, gần như không thể khống chế.

—–

#team_Lê_Viêm O(≧▽≦)O

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương