Hệ Thống Nữ Phụ
-
Quyển 3 - Chương 22: Phiên ngoại Hàn Thiệu (3)
Nhiệm vụ chính của Ngữ Kỳ là bảo đảm nam nữ chính mỗi quyển tiểu thuyết – người có tình sẽ thành thân thuộc. Nếu sau khi nhiệm vụ hoàn thành mà cô lập tức rời đi, thì rất có khả năng nam phụ phản diện biến chất lần nữa, quay lại tìm nam nữ chính gây phiền toái.
Để tránh xảy ra vấn đề này, khi Ngữ Kỳ rời khỏi mỗi quyển sách thì tổng bộ sẽ phục chế một đồng nghiệp khác dựa theo ký ức của cô, thay thế cô ở lại trong tiểu thuyết. Đến khi tất cả kết thúc thì trí nhớ sẽ quay về trong đầu Ngữ Kỳ, trở thành kinh nghiệm quan trọng để cô hoàn thành nhiệm vụ sau này.
Giải thích đại khái là khi chủ thể Ngữ Kỳ rời đi làm nhiệm vụ kế tiếp, phân thân của cô sẽ ở lại xử lý mọi thứ.
Trong nháy mắt khi Ngữ Kỳ rời đi, một lượng lớn số liệu phân giải hết vào trong trí nhớ của đồng nghiệp được phục chế.
Đồng tử mở ra rồi nhắm lại, cô nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực gầy gò của người đàn ông, đỡ cánh tay anh, “Ở đây gió lớn, em đỡ anh về phòng.”
Ngày kế tiếp Hàn Thiệu khi tỉnh giấc, thấy Ngữ Kỳ nằm sấp ngủ say bên cạnh giường, anh muốn đưa tay sờ mái tóc đen của cô, lại phát hiện tay phải mình bị cô nắm thật chặt.
Ngẩn người, anh cầm ngược lại tay cô, âm lượng mềm mỏng gọi cô, “Lên trên giường ngủ đi, mặt đất lạnh lắm.”
Ngữ Kỳ từ từ mở mắt, đối diện với Hàn Thiệu rồi nhìn anh cười, chống người dậy nhẹ nhàng hôn lên má anh, giọng nói mềm mại, “Chào buổi sáng.”
Hàn Thiệu cười rộ lên, “Chào buổi sáng.”
Vốn dĩ 3h chiều nay sẽ lên máy bay, nhưng điều ngoài ý muốn là Ngữ Kỳ đã đổi vé thành nửa tháng sau, để cơ thể Hàn Thiệu điều dưỡng tốt hơn.
Nơi này là rừng mưa nhiệt đới cây cối rậm rạp, bờ cát xinh đẹp, trong núi có cây cỏ xanh tươi và hồ nước trong veo, hoàn toàn không cần lo lắng ở lại lâu sẽ sinh ra nhàm chán.
Mỗi ngày hai người nắm tay nhau cùng đi dạo, lòng bàn chân đi trên bãi cát mềm mại, nước biển ấm áp rửa sạch đôi bàn chân, xem chim hải âu trắng như tuyết bay lên rồi đáp xuống. Thỉnh thoảng họ đi dạo bên bìa rừng nhiệt đới, may mắn sẽ gặp vài chú chim lông sặc sỡ chợt bay qua.
Bọn họ ở trong khách sạn nhỏ xây dựng trên sườn núi, ven đường đều là bãi cỏ xanh, giẫm lên như thảm lông mềm mại.
Đa số thời gian họ ở trong khách sạn nên Ngữ Kỳ thường dốc hết tâm tư tìm đủ loại phim ảnh hài kịch, kéo kín rèm cửa rồi hai người nằm trên giường xem phim tới chiều. Sẩm tối Ngữ Kỳ mở nhạc, bật đèn trên đầu giường rồi tìm đủ kiểu báo chí, tạp chí, tiểu thuyết đọc cho anh nghe.
Mỗi lần như thế Hàn Thiệu luôn cười, khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, “Anh chỉ có dạ dày không tốt, mắt còn nhìn được.”
Nửa tháng sau, bọn họ lên máy bay, bay đến một thành phố biển xinh đẹp.
Họ mua một căn biệt thự 3 tầng, vì họ quyết định ở lại đây lâu dài.
Nơi này khí hậu dễ chịu, cây cọ bãi biển xinh đẹp, ánh mặt trời ấm áp, lại có hàng xóm vui tính. Thời gian giống như dần chậm lại, mỗi người ở đây vô cùng thoải mái, ngày ngày cứ như đang nghỉ phép.
Vốn dĩ Ngữ Kỳ muốn tự thân vận động làm mọi chuyện, Hàn Thiệu lại ngăn cản cô, mời đến hai nữ giúp việc. Anh ôm cô vào trong lòng, “Ngữ Kỳ, em làm bạn bên cạnh anh, không phải người giúp việc. Giữ em bên cạnh đã là ích kỷ tột cùng, sao anh có thể để em phải mệt nhọc như thế?”
Anh luôn cảm thấy cưới cô làm vợ là tự tay đẩy cô vào địa ngục, sâu trong lòng luôn áy náy, tự trách không thôi.
Tâm trạng không tốt có hại đối với việc hồi phục sức khỏe, Ngữ Kỳ kéo bàn tay hơi lạnh của anh áp lên đôi má ấm áp của mình, âm thanh điềm đạm, “Em cam tâm tình nguyện thì sao thấy cực khổ chứ?” Dừng một chút, cô cười ngọt ngào, “Trên đời có mấy ai có thể gả cho anh? Em là cực kỳ may mắn đó.”
“Thế nhưng cuối cùng anh không thể làm bạn bên em cả đời.” Anh vô cùng áy náy, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, quyến luyến không thôi, “Ngữ Kỳ, đồng ý với anh, sau khi anh đi em hãy tìm một người đàn ông yêu em thật lòng, để anh ta chăm sóc em cả đời.”
Cô đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy lưng anh. Dừng một chút, cô ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt xếch hẹp dài xinh đẹp của anh, dịu dàng bình tĩnh nói, “Cuộc đời này Ngữ Kỳ sẽ không yêu người nào nữa.”
Anh im lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng thở dài giống như thỏa hiệp. Anh hơi nghiêng người về trước, trán chạm nhẹ vào trán cô, nhẹ nhàng nâng tay cô, mười ngón tay giao vào nhau, “Ngữ Kỳ, anh sẽ cố gắng sống sót.” Anh dịu dàng nói, “Cho dù chỉ có thể ở cùng em một ngày.”
Mũi cô chua chua, lại cười rộ lên, giọng điệu kiên định, “Em đã nói rất nhiều lần, anh sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Mấy ngày sau, Hàn Thiệu dặn nữ giúp việc mua một con rùa Myanma, dọn cho nó một chỗ trong phòng khách.
Ngữ Kỳ không hiểu gì cả, đứng trước bể kính thủy tinh vô cùng hoang mang, “Sao anh muốn nuôi rùa?”
Hàn Thiệu nhẹ nhàng ôm bả vai cô, “Cho em làm thú cưng, thích không?”
Không hổ là Hàn Thiệu, mua thú cưng cũng khác người như thế.
Ngữ Kỳ đưa tay nắm lấy bàn tay anh đang khoát lên vai phải mình, quay đầu nhìn anh cười, “Là anh tặng thì sao không thích được? Nhưng vì sao lại là rùa?”
Hàn Thiệu cầm ngược lại tay cô, trong đôi mắt xếch hẹp dài tràn đầy ôn nhu, “Rùa sống lâu, anh hy vọng nó có thể thay anh ở bên em đến già.”
Trong nhất thời Ngữ Kỳ không nói nên lời, anh càng dịu dàng, trong lòng cô càng khó chịu.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, như đối với tiểu bối bị tủi thân, cực kỳ bao dung, “Ngữ Kỳ, Ngữ Kỳ, vui vẻ một chút, anh mua nó để em được vui vẻ, không phải khiến em thương tâm khổ sở.” Dừng một chút, như dỗ đứa nhỏ vậy hàm chứa ý cười nói, “Đặt cho nó tên gì đây?”
Ngữ Kỳ nằm trong lòng anh, giọng nói rầu rĩ, “Gọi nó là A Thiệu được không?”
Hàn Thiệu sững sờ, bỗng nhiên anh nhớ tới ngày say rượu ấy, cô uyển chuyển khẽ gọi anh là A Thiệu. Hình ảnh trong trí nhớ rõ ràng như thế, cứ như vừa xảy ra ngày hôm qua.
Phục hồi tinh thần, anh không nhịn được cười, “Được, gọi nó là A Thiệu.”
Bốn năm sau, Ngữ Kỳ 21 tuổi. Vào một ngày bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, bọn họ cử hành hôn lễ trong một nhà thờ cổ kính.
Đỉnh chóp cao cao trang nghiêm, bàn thờ nguy nga lộng lẫy làm lòng người kính sợ.
Cha sứ hỏi Hàn Thiệu, “Con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo hèn hay giàu có, xấu xí hay xinh đẹp, đau khổ hay hạnh phúc, con có hứa sẽ luôn yêu yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bảo vệ và chung thủy với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Giọng nói ngoại quốc trầm thấp quanh quẩn khắp giáo đường, là giờ phút thần thánh trang nghiêm khác hẳn mọi khi.
Hàn Thiệu gầy yếu hơn mấy năm trước, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng ấm áp như xưa, “Con đồng ý.”
Cha sứ chuyển sang nhìn Ngữ Kỳ, “Con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo hèn hay giàu có, xấu xí hay xinh đẹp, đau khổ hay hạnh phúc, con có hứa sẽ luôn yêu yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bảo vệ và chung thủy với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Đường nét gương mặt Ngữ Kỳ đã hoàn toàn nảy nở, xinh đẹp tinh tế như kiệt tác của Thượng Đế. Cô mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ và kiên định, “Con đồng ý.”
Cha sứ tuyên bố hai người có thể trao nhẫn cho nhau, Hàn Thiệu nghiêng người về phía cô, sâu thẳm trong đôi mắt xếch là dịu dàng và ấm áp. Mà cô chỉ nhìn anh cười, đôi gò má lúm đồng tiền nở nụ cười ngọt ngào.
Hàn Thiệu bật cười, theo lời cha sứ nhỏ giọng nói, “Đây là tín vật kết hôn của anh, anh muốn cưới em, yêu thương em, bảo vệ em, bất kể giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, luôn chung thủy với em.” Anh nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái cô, động tác mềm nhẹ như với đồ sứ dễ vỡ.
Ngữ Kỳ nhìn anh cười cười, cúi đầu từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái anh, hiền hòa thành kính, “Đây là tín vật kết hôn của em, em muốn gả cho anh, yêu thương anh, bảo vệ anh, bất kể giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, em đều chung thủy với anh.”
Cha sứ mỉm cười, “Hai con hãy cùng đọc theo lời cha.”
Bọn họ nhìn nhau cười, ăn ý cùng nhau mở miệng, “Anh/Em đi đâu, em/anh cũng đi tới đó. Anh/Em ở đâu, em/anh cũng ở đó. Quốc gia của anh/em là quốc gia của em/anh, thần của anh/em là thần của em/anh.” Tiếng nói phù hợp hoàn mỹ như thế, quả thực không tin được.
Giọng nói cha sứ quanh quẩn khắp giáo đường, “Căn cứ quyền hành thần ban cho chúng ta, cha tuyên bố các con là vợ chồng của nhau. Thần linh tác hợp, không ai có thể chia cắt.”
Trên mặt đất rải đầy cánh hoa hồng, anh nhẹ nhàng mở khăn che mặt màu trắng lên, từ từ cúi đầu hôn cô.
Tay anh nhẹ nhàng đặt lên mái tóc đen của cô, như một trưởng bối thân thiết bao dung, lại giống một người chồng dịu dàng quấn quýt. Anh khẽ thì thầm bên tai cô, “Ngữ Kỳ, em là cô gái đẹp nhất kiếp này anh gặp.”
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng cười.
Ở trong mắt mỗi chú rể, không ai sánh bằng cô dâu của mình.
Để tránh xảy ra vấn đề này, khi Ngữ Kỳ rời khỏi mỗi quyển sách thì tổng bộ sẽ phục chế một đồng nghiệp khác dựa theo ký ức của cô, thay thế cô ở lại trong tiểu thuyết. Đến khi tất cả kết thúc thì trí nhớ sẽ quay về trong đầu Ngữ Kỳ, trở thành kinh nghiệm quan trọng để cô hoàn thành nhiệm vụ sau này.
Giải thích đại khái là khi chủ thể Ngữ Kỳ rời đi làm nhiệm vụ kế tiếp, phân thân của cô sẽ ở lại xử lý mọi thứ.
Trong nháy mắt khi Ngữ Kỳ rời đi, một lượng lớn số liệu phân giải hết vào trong trí nhớ của đồng nghiệp được phục chế.
Đồng tử mở ra rồi nhắm lại, cô nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực gầy gò của người đàn ông, đỡ cánh tay anh, “Ở đây gió lớn, em đỡ anh về phòng.”
Ngày kế tiếp Hàn Thiệu khi tỉnh giấc, thấy Ngữ Kỳ nằm sấp ngủ say bên cạnh giường, anh muốn đưa tay sờ mái tóc đen của cô, lại phát hiện tay phải mình bị cô nắm thật chặt.
Ngẩn người, anh cầm ngược lại tay cô, âm lượng mềm mỏng gọi cô, “Lên trên giường ngủ đi, mặt đất lạnh lắm.”
Ngữ Kỳ từ từ mở mắt, đối diện với Hàn Thiệu rồi nhìn anh cười, chống người dậy nhẹ nhàng hôn lên má anh, giọng nói mềm mại, “Chào buổi sáng.”
Hàn Thiệu cười rộ lên, “Chào buổi sáng.”
Vốn dĩ 3h chiều nay sẽ lên máy bay, nhưng điều ngoài ý muốn là Ngữ Kỳ đã đổi vé thành nửa tháng sau, để cơ thể Hàn Thiệu điều dưỡng tốt hơn.
Nơi này là rừng mưa nhiệt đới cây cối rậm rạp, bờ cát xinh đẹp, trong núi có cây cỏ xanh tươi và hồ nước trong veo, hoàn toàn không cần lo lắng ở lại lâu sẽ sinh ra nhàm chán.
Mỗi ngày hai người nắm tay nhau cùng đi dạo, lòng bàn chân đi trên bãi cát mềm mại, nước biển ấm áp rửa sạch đôi bàn chân, xem chim hải âu trắng như tuyết bay lên rồi đáp xuống. Thỉnh thoảng họ đi dạo bên bìa rừng nhiệt đới, may mắn sẽ gặp vài chú chim lông sặc sỡ chợt bay qua.
Bọn họ ở trong khách sạn nhỏ xây dựng trên sườn núi, ven đường đều là bãi cỏ xanh, giẫm lên như thảm lông mềm mại.
Đa số thời gian họ ở trong khách sạn nên Ngữ Kỳ thường dốc hết tâm tư tìm đủ loại phim ảnh hài kịch, kéo kín rèm cửa rồi hai người nằm trên giường xem phim tới chiều. Sẩm tối Ngữ Kỳ mở nhạc, bật đèn trên đầu giường rồi tìm đủ kiểu báo chí, tạp chí, tiểu thuyết đọc cho anh nghe.
Mỗi lần như thế Hàn Thiệu luôn cười, khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, “Anh chỉ có dạ dày không tốt, mắt còn nhìn được.”
Nửa tháng sau, bọn họ lên máy bay, bay đến một thành phố biển xinh đẹp.
Họ mua một căn biệt thự 3 tầng, vì họ quyết định ở lại đây lâu dài.
Nơi này khí hậu dễ chịu, cây cọ bãi biển xinh đẹp, ánh mặt trời ấm áp, lại có hàng xóm vui tính. Thời gian giống như dần chậm lại, mỗi người ở đây vô cùng thoải mái, ngày ngày cứ như đang nghỉ phép.
Vốn dĩ Ngữ Kỳ muốn tự thân vận động làm mọi chuyện, Hàn Thiệu lại ngăn cản cô, mời đến hai nữ giúp việc. Anh ôm cô vào trong lòng, “Ngữ Kỳ, em làm bạn bên cạnh anh, không phải người giúp việc. Giữ em bên cạnh đã là ích kỷ tột cùng, sao anh có thể để em phải mệt nhọc như thế?”
Anh luôn cảm thấy cưới cô làm vợ là tự tay đẩy cô vào địa ngục, sâu trong lòng luôn áy náy, tự trách không thôi.
Tâm trạng không tốt có hại đối với việc hồi phục sức khỏe, Ngữ Kỳ kéo bàn tay hơi lạnh của anh áp lên đôi má ấm áp của mình, âm thanh điềm đạm, “Em cam tâm tình nguyện thì sao thấy cực khổ chứ?” Dừng một chút, cô cười ngọt ngào, “Trên đời có mấy ai có thể gả cho anh? Em là cực kỳ may mắn đó.”
“Thế nhưng cuối cùng anh không thể làm bạn bên em cả đời.” Anh vô cùng áy náy, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, quyến luyến không thôi, “Ngữ Kỳ, đồng ý với anh, sau khi anh đi em hãy tìm một người đàn ông yêu em thật lòng, để anh ta chăm sóc em cả đời.”
Cô đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy lưng anh. Dừng một chút, cô ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt xếch hẹp dài xinh đẹp của anh, dịu dàng bình tĩnh nói, “Cuộc đời này Ngữ Kỳ sẽ không yêu người nào nữa.”
Anh im lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng thở dài giống như thỏa hiệp. Anh hơi nghiêng người về trước, trán chạm nhẹ vào trán cô, nhẹ nhàng nâng tay cô, mười ngón tay giao vào nhau, “Ngữ Kỳ, anh sẽ cố gắng sống sót.” Anh dịu dàng nói, “Cho dù chỉ có thể ở cùng em một ngày.”
Mũi cô chua chua, lại cười rộ lên, giọng điệu kiên định, “Em đã nói rất nhiều lần, anh sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Mấy ngày sau, Hàn Thiệu dặn nữ giúp việc mua một con rùa Myanma, dọn cho nó một chỗ trong phòng khách.
Ngữ Kỳ không hiểu gì cả, đứng trước bể kính thủy tinh vô cùng hoang mang, “Sao anh muốn nuôi rùa?”
Hàn Thiệu nhẹ nhàng ôm bả vai cô, “Cho em làm thú cưng, thích không?”
Không hổ là Hàn Thiệu, mua thú cưng cũng khác người như thế.
Ngữ Kỳ đưa tay nắm lấy bàn tay anh đang khoát lên vai phải mình, quay đầu nhìn anh cười, “Là anh tặng thì sao không thích được? Nhưng vì sao lại là rùa?”
Hàn Thiệu cầm ngược lại tay cô, trong đôi mắt xếch hẹp dài tràn đầy ôn nhu, “Rùa sống lâu, anh hy vọng nó có thể thay anh ở bên em đến già.”
Trong nhất thời Ngữ Kỳ không nói nên lời, anh càng dịu dàng, trong lòng cô càng khó chịu.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, như đối với tiểu bối bị tủi thân, cực kỳ bao dung, “Ngữ Kỳ, Ngữ Kỳ, vui vẻ một chút, anh mua nó để em được vui vẻ, không phải khiến em thương tâm khổ sở.” Dừng một chút, như dỗ đứa nhỏ vậy hàm chứa ý cười nói, “Đặt cho nó tên gì đây?”
Ngữ Kỳ nằm trong lòng anh, giọng nói rầu rĩ, “Gọi nó là A Thiệu được không?”
Hàn Thiệu sững sờ, bỗng nhiên anh nhớ tới ngày say rượu ấy, cô uyển chuyển khẽ gọi anh là A Thiệu. Hình ảnh trong trí nhớ rõ ràng như thế, cứ như vừa xảy ra ngày hôm qua.
Phục hồi tinh thần, anh không nhịn được cười, “Được, gọi nó là A Thiệu.”
Bốn năm sau, Ngữ Kỳ 21 tuổi. Vào một ngày bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, bọn họ cử hành hôn lễ trong một nhà thờ cổ kính.
Đỉnh chóp cao cao trang nghiêm, bàn thờ nguy nga lộng lẫy làm lòng người kính sợ.
Cha sứ hỏi Hàn Thiệu, “Con có đồng ý lấy cô gái này làm vợ, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo hèn hay giàu có, xấu xí hay xinh đẹp, đau khổ hay hạnh phúc, con có hứa sẽ luôn yêu yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bảo vệ và chung thủy với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Giọng nói ngoại quốc trầm thấp quanh quẩn khắp giáo đường, là giờ phút thần thánh trang nghiêm khác hẳn mọi khi.
Hàn Thiệu gầy yếu hơn mấy năm trước, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng ấm áp như xưa, “Con đồng ý.”
Cha sứ chuyển sang nhìn Ngữ Kỳ, “Con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, bất kể ốm đau hay khỏe mạnh, nghèo hèn hay giàu có, xấu xí hay xinh đẹp, đau khổ hay hạnh phúc, con có hứa sẽ luôn yêu yêu thương, chăm sóc, tôn trọng, bảo vệ và chung thủy với anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này hay không?”
Đường nét gương mặt Ngữ Kỳ đã hoàn toàn nảy nở, xinh đẹp tinh tế như kiệt tác của Thượng Đế. Cô mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ và kiên định, “Con đồng ý.”
Cha sứ tuyên bố hai người có thể trao nhẫn cho nhau, Hàn Thiệu nghiêng người về phía cô, sâu thẳm trong đôi mắt xếch là dịu dàng và ấm áp. Mà cô chỉ nhìn anh cười, đôi gò má lúm đồng tiền nở nụ cười ngọt ngào.
Hàn Thiệu bật cười, theo lời cha sứ nhỏ giọng nói, “Đây là tín vật kết hôn của anh, anh muốn cưới em, yêu thương em, bảo vệ em, bất kể giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, luôn chung thủy với em.” Anh nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái cô, động tác mềm nhẹ như với đồ sứ dễ vỡ.
Ngữ Kỳ nhìn anh cười cười, cúi đầu từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái anh, hiền hòa thành kính, “Đây là tín vật kết hôn của em, em muốn gả cho anh, yêu thương anh, bảo vệ anh, bất kể giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, em đều chung thủy với anh.”
Cha sứ mỉm cười, “Hai con hãy cùng đọc theo lời cha.”
Bọn họ nhìn nhau cười, ăn ý cùng nhau mở miệng, “Anh/Em đi đâu, em/anh cũng đi tới đó. Anh/Em ở đâu, em/anh cũng ở đó. Quốc gia của anh/em là quốc gia của em/anh, thần của anh/em là thần của em/anh.” Tiếng nói phù hợp hoàn mỹ như thế, quả thực không tin được.
Giọng nói cha sứ quanh quẩn khắp giáo đường, “Căn cứ quyền hành thần ban cho chúng ta, cha tuyên bố các con là vợ chồng của nhau. Thần linh tác hợp, không ai có thể chia cắt.”
Trên mặt đất rải đầy cánh hoa hồng, anh nhẹ nhàng mở khăn che mặt màu trắng lên, từ từ cúi đầu hôn cô.
Tay anh nhẹ nhàng đặt lên mái tóc đen của cô, như một trưởng bối thân thiết bao dung, lại giống một người chồng dịu dàng quấn quýt. Anh khẽ thì thầm bên tai cô, “Ngữ Kỳ, em là cô gái đẹp nhất kiếp này anh gặp.”
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng cười.
Ở trong mắt mỗi chú rể, không ai sánh bằng cô dâu của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook