Hệ Thống Nữ Phụ
-
Quyển 11 - Chương 112: Nam chủ là quốc sư đại nhân (9)
Không khí bên trong an hòa yên tĩnh, hàng mi đen trầm của Cơ Mộc Phong bình yên khép lại, như một chú bướm đen đã bay lượn mệt mỏi.
Tiếng thở dài của hắn, nhẹ nhàng mà chậm chạp, yếu ớt mà bình thản, Ngữ Kỳ thử mở miệng,"Đang ngủ sao?"
Đôi mắt hắn nhắm lại, nhưng vẫn cúi đầu ừ một tiếng, khóe môi cong lên một nụ cười mỉm nhạt nhẽo.
Ngữ Kỳ lười vạch trần, chỉ cười như không cười nhìn hắn, "Đại phu nói lúc ngài tự đâm mình đã tránh đi những chỗ yếu hại, vậy mà bổn cung còn tưởng ngài căn bản không sợ chết."
"Chết cũng không sao," Đôi mắt hắn chậm rãi hàm chứa ý cười, "Nhưng ta sợ sau khi ta chết, người sẽ khổ sở."
Ngữ Kỳ nhíu mày, "Chỉ sợ ngài chết rồi còn để lại một cục diện rối rắm không ai xử lý được... Giam lỏng công chúa, uy hiếp thánh thượng, mưu đồ cứu kẻ tạo phản, sao trước kia bổn cung không phát hiện ra ngài to gan như vậy nhỉ... Dù hoàng huynh chịu thả cho Yến vương một con ngựa, nhưng ngài cho rằng sau khi làm việc này, hoàng huynh còn có thể để Cơ gia sống tốt hay sao?"
Hắn khẽ cười một tiếng, nhưng đuôi mắt lại nhuốm vẻ mệt mỏi, "Lòng dạ Thánh thượng rộng lớn, không phải người bụng dạ hẹp hòi, sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, thánh thượng sẽ chỉ đối phó với thần, chứ không phải Cơ gia... Yến vương mưu phản, trên dưới Cơ gia không một người tham dự, mấy đệ tử chi thứ còn vì dẹp quân phản loạn mà lập được công lớn, thánh thượng là minh quân, đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo."
Ngữ Kỳ nghe vậy, lòng không khỏi hơi trầm xuống, "Cơ Mộc Phong, không phải ngài đang chuẩn bị dùng mạng mình đổi lấy mạng Yến vương đấy chứ?"
Hắn chỉ im lặng mỉm cười, nụ cười rất an tĩnh, như thể không còn gì vướng bận, rốt cục cũng được giải thoát, như một đóa hoa sen xanh ngọc lẳng lặng nở rộ trong màn đêm, ôn nhuận mà bình thản.
Ngữ Kỳ nhìn hắn một lát, khuôn mặt không hề thay đổi buông tay hắn ra, ngồi thẳng người lên, từ trên cao nhìn xuống dưới quan sát hắn, "Yến vương, Cơ gia... Ngài an bài xong đường lui cho tất cả mọi người, ngài thậm chí không tiếc dùng mạng của mình đổi lấy sự bình an cho họ, nhưng còn bổn cung thì sao? Ngài có bao giờ nghĩ tới chuyện sau khi ngài chết rồi, Bổn cung sẽ làm gì không?... Lần duy nhất tùy hứng làm bậy gì chứ —— từ một khắc bước vào Thanh Ngọc sơn trang tới nay, Bổn cung cũng chỉ là quân cờ trong mắt ngài mà thôi, ngoại trừ có chút giá trị lợi dụng ra, trong lòng ngài bổn cung có lúc nào chiếm lấy được một vị trí nhỏ nhoi?"
Hắn đã thu lại ý cười trên mặt từ lâu, lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào, cũng không phản bác lại, im lặng như một gốc cây an tĩnh to lớn, chỉ có cặp mắt là phức tạp. Ánh mắt thê lương tịch liêu như vậy, phảng phất như một người đang chìm vào biển sâu, đã từ bỏ giãy dụa, rõ ràng là ánh mắt chỉ có người sắp chết mới có.
Ngữ Kỳ đối diện với hắn trong chốc lát, bên môi chậm rãi nở một nụ cười lạnh lẽo, "Trong mắt ngài, chắc bổn cung rất nực cười. Rõ ràng chỉ là con mồi, vậy mà vẫn tự cho rằng mình là bạn tri kỉ của thợ săn, vừa ngu xuẩn lại ngây thơ... Từ ngày đầu gặp gỡ, ngài hẳn đã bắt đầu tính kế... Cơ đại nhân thực sự là tâm cơ cao siêu, lòng dạ rộng lớn, khiến bổn cung thấy mặc cảm."
Mây trắng lẳng lặng cuối chân trời, trong phòng lại là một sự im lặng đến khó chịu.
Ngay lúc nàng chuẩn bị cất bước rời đi, Cơ Mộc Phong lại nhẹ giọng mở miệng, "Ta cũng chưa từng xem người là tri kỷ."
Ngữ Kỳ vốn cho là hắn sẽ nói gì an ủi làm nàng thoải mái, không ngờ lại nghe được một câu như vậy, nhất thời hơi sửng sờ.
Hắn lại phảng phất như chưa phát hiện ra sự ngạc nhiên của nàng, vẫn nhẹ giọng nói, "Trong lòng ta, công chúa Bình Dương không phải là tri kỷ, mà là nữ tử ít thấy trên thế gian... Ta không thích tri kỷ, nhưng lại không thể nào không thích một nữ tử vừa mỹ lệ vừa thông tuệ." Hắn cúi đầu,hàng mi dài tựa bướm đen rũ cánh, giọng nói trầm thấp dịu dàng hơi khàn như gió nỉ non, "... Thế nhân chỉ nhìn thấy nàng giương nanh múa vuốt, mà không thấy được sự mềm mại ẩn giấu trong lòng nàng. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng đường hoàng ương ngạnh không coi ai ra gì, nhưng chỉ có số ít người biết, nàng kỳ thực rất dễ mềm lòng, cho tới giờ không nhìn nổi người khác gặp khó khăn... Ta chưa từng xem nàng như một quân cờ, giữ nàng lại không chỉ để bảo vệ cái mạng của Yến vương, mà còn là ý muốn riêng khiến nàng ở bên ta nhiều hơn một chút." Dừng một lát, hắn chậm rãi khép mắt lại, "Suốt đời này ta không thể cưới vợ, không được động tình, cũng chẳng thể yêu ai... Cho nên ta rất rõ ràng, muốn nắm tay nàng cả đời chỉ là hy vọng xa xôi... Ta chỉ muốn nàng ở bên ta nhiều hơn một chút,, nhưng nàng lại vừa buông tay ta ra mất rồi."
Cây bích đào ngoài cửa sổ đung đưa theo gió, Ngữ Kỳ đứng thẳng người bên giường, không biết nên nói gì cho phải. Ngay cả người đã trải qua nhiều nhiệm vụ như nàng, sau khi nghe thấy lời này cũng không khỏi có chút cảm động, nếu là công chúa Bình Dương thật, có lẽ trái tim đã bay đi mất rồi.
Nếu hắn là đồng nghiệp của nàng, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ là người ưu tú nhất trong tất cả mọi người, trên đời này không có cô gái nào có thể cứng rắn cự tuyệt được hắn.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Ngữ Kỳ nghiêng người ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm tay hắn.
Cơ Mộc Phong cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay truyền tới, hơi chần chừ mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng nhìn nàng, "Người không tức giận?"
Mọi việc đều phải một vừa hai phải, Ngữ Kỳ rất am hiểu đạo lý này. Dù là ngạo kiều, nhưng kiêu ngạo quá lâu cũng thật không đáng yêu.
Cho nên nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi nhíu mày nói, "Sinh ra ở hoàng thất thì phải có giác ngộ đến một ngày sẽ bị người khác lợi dụng, Bổn cung cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi như ngài vậy." Dừng một chút, nàng lại chậm rãi dời mắt đi, hạ giọng nói, "Huống chi ta có thể làm thế nào được chứ? Không chịu tha thứ cho ngài, sau đó nhìn ngài lại tự đâm mình một đao hay sao?... Nếu ngài chết thật, ta nhất định sẽ hối hận cả đời."
Lần đầu tiên nàng không tự xưng bổn cung, đối với một công chúa luôn kiêu ngạo, ỷ vào thân phận của mình mà nói, ý tứ hàm xúc ẩn chứa trong đó không cần nói cũng biết.
Chỉ là nàng đợi hồi lâu vẫn không thấy đối phương nói gì, chần chờ quay đầu lại, đã thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, dáng vẻ như không dám tin.
Ngữ Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, "Nhìn ta làm gì? Ngài cũng không có gì muốn nói sao?"
"Ừm?" Hắn chậm rãi trừng mắt nhìn, vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác nói, "... Ta muốn uống nước."
Ngữ Kỳ trầm mặc trong chốc lát, cho hắn một ánh mắt " Ngài thắng", nhưng vẫn đứng dậy đi rót nước.
"Sai bảo bổn cung như chuyện đương nhiên vậy, cũng không biết ai cho ngài lá gan đó." Đưa ly nước tới bên môi hắn, nàng tức giận trừng hắn một cái.
Cơ Mộc Phong hơi nở nụ cười, mặt mày tuấn tú mà nhu hòa, giọng nói mặc dù còn có chút khàn khàn cũng vẫn rất ôn nhu, "Người cho."
Ngữ Kỳ nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười, "Uống nước của ngài đi, cẩn thận đừng để bị sặc chết."
Cũng không biết có phải do hôn mê lâu quá hay không, nhưng một chén nước rất nhanh đã thấy đáy, Ngữ Kỳ nhìn hắn một cái, "Còn khát không?"
Hắn mỉm cười lắc đầu.
Nàng cố tình chần chờ một lát, "... Cổ còn đau phải không?"
Lúc này đối phương đáp rất nhanh, "Ừ, rất đau, uống nước cũng đau." Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nhưng lúc hắn nói lời này, giọng nói dường như mang theo chút ủy khuất, đôi mắt giống như một chú cún bị vứt bỏ, cho dù là Ngữ Kỳ, trong lòng cũng không khỏi sinh ra chút tình thương của mẹ.
Nàng phải phí hết sức mới khống chế được tay mình không xoa đầu hắn, vội ho một tiếng dời mắt đi, nói sang chuyện khác, "Cũng không biết có phải ngài cố ý hay không... Trước mặt người khác luôn nói không sao, đến phiên ta thì nào là đau đầu, đau cổ, vết thương đau, nói tóm lại toàn thân không có chỗ nào là khỏe... Ngài rốt cuộc lừa bọn họ hay lừa ta?"
Hắn nghe vậy không nhịn được cười, kéo tay nàng qua đặt bên môi hôn một chút, "Nói với bọn họ ta không sao là để bọn họ an tâm."
Ngữ Kỳ không khỏi nhíu mày, quay đầu, "Ngài rốt cuộc thích bọn họ hay là thích ta? Để bọn họ yên tâm, còn để ta sốt ruột hay sao?"
Đôi mắt trong vắt của hắn phảng phất như có dòng sông soi chiếu ánh trăng chảy xuôi, giọng nói êm dịu mà ôn nhuận, "Thân ở vị trí này, không thể kêu khổ cũng không thể kêu mệt, bằng không sẽ không thể khiến người dưới tin tưởng dựa vào... Cho nên, chỉ có thể nói thật với người mà thôi."
Ngữ Kỳ nhìn hắn nửa ngày, bất đắc dĩ duỗi tay sờ sờ mặt hắn, thầm nghĩ thực sự là tạo hóa khéo tay nhào nặn.
"Còn có chuyện gì không thể nói với người khác được?" Nàng nở nụ cười, "Hôm nay nói hết ra đi."
Hắn ngẩn người xong, cũng cười một cái, "Chuyện thì có rất nhiều... Kỳ thực ta không thích xem tinh tượng trên trời, cũng không thích ngũ hành bát quái, chơi cờ cũng không phải vì thích, mà là vì không có việc gì để làm... Còn nữa, rất muốn nếm thử xem mùi vị thứ rượu cấm kia như thế nào, muốn nhìn ngắm Giang Nam nước biếc hay đại mạc đầy cát vàng, muốn lúc trên mặt có nếp nhăn sẽ luôn có một người ở bên..." Hắn nói, giọng nói dần nhẹ xuống, cuối cùng nhìn thần sắc dần dần ngưng trọng của nàng, nở nụ cười, "Có phải là yêu cầu quá nhiều rồi không?"
"... Không phải." Trong lòng Ngữ Kỳ bất đắc dĩ thở dài, nhưng khuôn mặt vẫn chậm rãi nở nụ cười, "Muốn uống rượu gì?"
Cơ Mộc Phong hơi sửng sờ, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi mới cười nói, "Rượu hoa lê."
Ngữ Kỳ ừ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, lại nhíu nhíu mày, "Sao ta lại cảm thấy như mình giống nữ yêu ma đang dụ dỗ thánh nhân sa đọa?"
"Ta không phải thánh nhân, ngươi lại càng không phải yêu ma." Hắn hơi nở nụ cười, ôn nhu nhìn nàng, "Dù rằng, thánh nhân sa đọa không phải vì không chống cự nổi sự mê hoặc, mà là bởi vì thích yêu ma."
"Ngài một vừa hai phải thôi." Ngữ Kỳ sờ sờ đám da gà vừa nổi lên trên cánh tay, nghiêng người trợn mắt nhìn hắn một cái, "Nếu quả thật thích một người, thì sẽ không từ thủ đoạn để được ở cùng nàng, nhìn ngươi dễ dàng bỏ cuộc như vậy, thì coi là gì? Nếu đã lợi dụng ta, thì hãy lợi dụng triệt để một chút, không nên bỏ dở nửa chừng, chỉ đổi lấy một Yến vương thì quả thực quá lỗ, giá trị của ta đối với hoàng huynh cũng không chỉ có một chút như thế."
Cơ Mộc Phong vốn chưa từng nghe thấy người nào nói chuyện như vậy, căn bản không phản ứng kịp, "Cái gì?"
"Ý của ta là, nếu như ta nguyện ý phối hợp với ngài cùng áp chế hoàng huynh mà nói... Không chỉ có thể bảo vệ cho cái mạng của Yến vương, mà chí ít cũng có thể lấy được một vị trí Phò mã."
Hắn đại khái còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ chần chờ hỏi, "Vị trí Phò mã? Cho ai?"
"Cho ai?" Ngữ Kỳ dở khóc dở cười, "Chẳng lẽ cho Yến vương hay sao?" Dứt lời nhìn hắn một cái, oán hận cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, "Bây giờ mới nghĩ ra sao?"
Cơ Mộc Phong ngơ ngẩn nhìn nàng, đưa tay sờ lên khóe môi mình, sau đó... Bên tai nổi lên một màu hồng nhạt.
Tiếng thở dài của hắn, nhẹ nhàng mà chậm chạp, yếu ớt mà bình thản, Ngữ Kỳ thử mở miệng,"Đang ngủ sao?"
Đôi mắt hắn nhắm lại, nhưng vẫn cúi đầu ừ một tiếng, khóe môi cong lên một nụ cười mỉm nhạt nhẽo.
Ngữ Kỳ lười vạch trần, chỉ cười như không cười nhìn hắn, "Đại phu nói lúc ngài tự đâm mình đã tránh đi những chỗ yếu hại, vậy mà bổn cung còn tưởng ngài căn bản không sợ chết."
"Chết cũng không sao," Đôi mắt hắn chậm rãi hàm chứa ý cười, "Nhưng ta sợ sau khi ta chết, người sẽ khổ sở."
Ngữ Kỳ nhíu mày, "Chỉ sợ ngài chết rồi còn để lại một cục diện rối rắm không ai xử lý được... Giam lỏng công chúa, uy hiếp thánh thượng, mưu đồ cứu kẻ tạo phản, sao trước kia bổn cung không phát hiện ra ngài to gan như vậy nhỉ... Dù hoàng huynh chịu thả cho Yến vương một con ngựa, nhưng ngài cho rằng sau khi làm việc này, hoàng huynh còn có thể để Cơ gia sống tốt hay sao?"
Hắn khẽ cười một tiếng, nhưng đuôi mắt lại nhuốm vẻ mệt mỏi, "Lòng dạ Thánh thượng rộng lớn, không phải người bụng dạ hẹp hòi, sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, thánh thượng sẽ chỉ đối phó với thần, chứ không phải Cơ gia... Yến vương mưu phản, trên dưới Cơ gia không một người tham dự, mấy đệ tử chi thứ còn vì dẹp quân phản loạn mà lập được công lớn, thánh thượng là minh quân, đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo."
Ngữ Kỳ nghe vậy, lòng không khỏi hơi trầm xuống, "Cơ Mộc Phong, không phải ngài đang chuẩn bị dùng mạng mình đổi lấy mạng Yến vương đấy chứ?"
Hắn chỉ im lặng mỉm cười, nụ cười rất an tĩnh, như thể không còn gì vướng bận, rốt cục cũng được giải thoát, như một đóa hoa sen xanh ngọc lẳng lặng nở rộ trong màn đêm, ôn nhuận mà bình thản.
Ngữ Kỳ nhìn hắn một lát, khuôn mặt không hề thay đổi buông tay hắn ra, ngồi thẳng người lên, từ trên cao nhìn xuống dưới quan sát hắn, "Yến vương, Cơ gia... Ngài an bài xong đường lui cho tất cả mọi người, ngài thậm chí không tiếc dùng mạng của mình đổi lấy sự bình an cho họ, nhưng còn bổn cung thì sao? Ngài có bao giờ nghĩ tới chuyện sau khi ngài chết rồi, Bổn cung sẽ làm gì không?... Lần duy nhất tùy hứng làm bậy gì chứ —— từ một khắc bước vào Thanh Ngọc sơn trang tới nay, Bổn cung cũng chỉ là quân cờ trong mắt ngài mà thôi, ngoại trừ có chút giá trị lợi dụng ra, trong lòng ngài bổn cung có lúc nào chiếm lấy được một vị trí nhỏ nhoi?"
Hắn đã thu lại ý cười trên mặt từ lâu, lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào, cũng không phản bác lại, im lặng như một gốc cây an tĩnh to lớn, chỉ có cặp mắt là phức tạp. Ánh mắt thê lương tịch liêu như vậy, phảng phất như một người đang chìm vào biển sâu, đã từ bỏ giãy dụa, rõ ràng là ánh mắt chỉ có người sắp chết mới có.
Ngữ Kỳ đối diện với hắn trong chốc lát, bên môi chậm rãi nở một nụ cười lạnh lẽo, "Trong mắt ngài, chắc bổn cung rất nực cười. Rõ ràng chỉ là con mồi, vậy mà vẫn tự cho rằng mình là bạn tri kỉ của thợ săn, vừa ngu xuẩn lại ngây thơ... Từ ngày đầu gặp gỡ, ngài hẳn đã bắt đầu tính kế... Cơ đại nhân thực sự là tâm cơ cao siêu, lòng dạ rộng lớn, khiến bổn cung thấy mặc cảm."
Mây trắng lẳng lặng cuối chân trời, trong phòng lại là một sự im lặng đến khó chịu.
Ngay lúc nàng chuẩn bị cất bước rời đi, Cơ Mộc Phong lại nhẹ giọng mở miệng, "Ta cũng chưa từng xem người là tri kỷ."
Ngữ Kỳ vốn cho là hắn sẽ nói gì an ủi làm nàng thoải mái, không ngờ lại nghe được một câu như vậy, nhất thời hơi sửng sờ.
Hắn lại phảng phất như chưa phát hiện ra sự ngạc nhiên của nàng, vẫn nhẹ giọng nói, "Trong lòng ta, công chúa Bình Dương không phải là tri kỷ, mà là nữ tử ít thấy trên thế gian... Ta không thích tri kỷ, nhưng lại không thể nào không thích một nữ tử vừa mỹ lệ vừa thông tuệ." Hắn cúi đầu,hàng mi dài tựa bướm đen rũ cánh, giọng nói trầm thấp dịu dàng hơi khàn như gió nỉ non, "... Thế nhân chỉ nhìn thấy nàng giương nanh múa vuốt, mà không thấy được sự mềm mại ẩn giấu trong lòng nàng. Tất cả mọi người đều cho rằng nàng đường hoàng ương ngạnh không coi ai ra gì, nhưng chỉ có số ít người biết, nàng kỳ thực rất dễ mềm lòng, cho tới giờ không nhìn nổi người khác gặp khó khăn... Ta chưa từng xem nàng như một quân cờ, giữ nàng lại không chỉ để bảo vệ cái mạng của Yến vương, mà còn là ý muốn riêng khiến nàng ở bên ta nhiều hơn một chút." Dừng một lát, hắn chậm rãi khép mắt lại, "Suốt đời này ta không thể cưới vợ, không được động tình, cũng chẳng thể yêu ai... Cho nên ta rất rõ ràng, muốn nắm tay nàng cả đời chỉ là hy vọng xa xôi... Ta chỉ muốn nàng ở bên ta nhiều hơn một chút,, nhưng nàng lại vừa buông tay ta ra mất rồi."
Cây bích đào ngoài cửa sổ đung đưa theo gió, Ngữ Kỳ đứng thẳng người bên giường, không biết nên nói gì cho phải. Ngay cả người đã trải qua nhiều nhiệm vụ như nàng, sau khi nghe thấy lời này cũng không khỏi có chút cảm động, nếu là công chúa Bình Dương thật, có lẽ trái tim đã bay đi mất rồi.
Nếu hắn là đồng nghiệp của nàng, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, hắn sẽ là người ưu tú nhất trong tất cả mọi người, trên đời này không có cô gái nào có thể cứng rắn cự tuyệt được hắn.
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Ngữ Kỳ nghiêng người ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm tay hắn.
Cơ Mộc Phong cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay truyền tới, hơi chần chừ mở mắt ra, vẻ mặt mơ màng nhìn nàng, "Người không tức giận?"
Mọi việc đều phải một vừa hai phải, Ngữ Kỳ rất am hiểu đạo lý này. Dù là ngạo kiều, nhưng kiêu ngạo quá lâu cũng thật không đáng yêu.
Cho nên nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi nhíu mày nói, "Sinh ra ở hoàng thất thì phải có giác ngộ đến một ngày sẽ bị người khác lợi dụng, Bổn cung cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi như ngài vậy." Dừng một chút, nàng lại chậm rãi dời mắt đi, hạ giọng nói, "Huống chi ta có thể làm thế nào được chứ? Không chịu tha thứ cho ngài, sau đó nhìn ngài lại tự đâm mình một đao hay sao?... Nếu ngài chết thật, ta nhất định sẽ hối hận cả đời."
Lần đầu tiên nàng không tự xưng bổn cung, đối với một công chúa luôn kiêu ngạo, ỷ vào thân phận của mình mà nói, ý tứ hàm xúc ẩn chứa trong đó không cần nói cũng biết.
Chỉ là nàng đợi hồi lâu vẫn không thấy đối phương nói gì, chần chờ quay đầu lại, đã thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, dáng vẻ như không dám tin.
Ngữ Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, "Nhìn ta làm gì? Ngài cũng không có gì muốn nói sao?"
"Ừm?" Hắn chậm rãi trừng mắt nhìn, vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác nói, "... Ta muốn uống nước."
Ngữ Kỳ trầm mặc trong chốc lát, cho hắn một ánh mắt " Ngài thắng", nhưng vẫn đứng dậy đi rót nước.
"Sai bảo bổn cung như chuyện đương nhiên vậy, cũng không biết ai cho ngài lá gan đó." Đưa ly nước tới bên môi hắn, nàng tức giận trừng hắn một cái.
Cơ Mộc Phong hơi nở nụ cười, mặt mày tuấn tú mà nhu hòa, giọng nói mặc dù còn có chút khàn khàn cũng vẫn rất ôn nhu, "Người cho."
Ngữ Kỳ nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười, "Uống nước của ngài đi, cẩn thận đừng để bị sặc chết."
Cũng không biết có phải do hôn mê lâu quá hay không, nhưng một chén nước rất nhanh đã thấy đáy, Ngữ Kỳ nhìn hắn một cái, "Còn khát không?"
Hắn mỉm cười lắc đầu.
Nàng cố tình chần chờ một lát, "... Cổ còn đau phải không?"
Lúc này đối phương đáp rất nhanh, "Ừ, rất đau, uống nước cũng đau." Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nhưng lúc hắn nói lời này, giọng nói dường như mang theo chút ủy khuất, đôi mắt giống như một chú cún bị vứt bỏ, cho dù là Ngữ Kỳ, trong lòng cũng không khỏi sinh ra chút tình thương của mẹ.
Nàng phải phí hết sức mới khống chế được tay mình không xoa đầu hắn, vội ho một tiếng dời mắt đi, nói sang chuyện khác, "Cũng không biết có phải ngài cố ý hay không... Trước mặt người khác luôn nói không sao, đến phiên ta thì nào là đau đầu, đau cổ, vết thương đau, nói tóm lại toàn thân không có chỗ nào là khỏe... Ngài rốt cuộc lừa bọn họ hay lừa ta?"
Hắn nghe vậy không nhịn được cười, kéo tay nàng qua đặt bên môi hôn một chút, "Nói với bọn họ ta không sao là để bọn họ an tâm."
Ngữ Kỳ không khỏi nhíu mày, quay đầu, "Ngài rốt cuộc thích bọn họ hay là thích ta? Để bọn họ yên tâm, còn để ta sốt ruột hay sao?"
Đôi mắt trong vắt của hắn phảng phất như có dòng sông soi chiếu ánh trăng chảy xuôi, giọng nói êm dịu mà ôn nhuận, "Thân ở vị trí này, không thể kêu khổ cũng không thể kêu mệt, bằng không sẽ không thể khiến người dưới tin tưởng dựa vào... Cho nên, chỉ có thể nói thật với người mà thôi."
Ngữ Kỳ nhìn hắn nửa ngày, bất đắc dĩ duỗi tay sờ sờ mặt hắn, thầm nghĩ thực sự là tạo hóa khéo tay nhào nặn.
"Còn có chuyện gì không thể nói với người khác được?" Nàng nở nụ cười, "Hôm nay nói hết ra đi."
Hắn ngẩn người xong, cũng cười một cái, "Chuyện thì có rất nhiều... Kỳ thực ta không thích xem tinh tượng trên trời, cũng không thích ngũ hành bát quái, chơi cờ cũng không phải vì thích, mà là vì không có việc gì để làm... Còn nữa, rất muốn nếm thử xem mùi vị thứ rượu cấm kia như thế nào, muốn nhìn ngắm Giang Nam nước biếc hay đại mạc đầy cát vàng, muốn lúc trên mặt có nếp nhăn sẽ luôn có một người ở bên..." Hắn nói, giọng nói dần nhẹ xuống, cuối cùng nhìn thần sắc dần dần ngưng trọng của nàng, nở nụ cười, "Có phải là yêu cầu quá nhiều rồi không?"
"... Không phải." Trong lòng Ngữ Kỳ bất đắc dĩ thở dài, nhưng khuôn mặt vẫn chậm rãi nở nụ cười, "Muốn uống rượu gì?"
Cơ Mộc Phong hơi sửng sờ, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi mới cười nói, "Rượu hoa lê."
Ngữ Kỳ ừ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, lại nhíu nhíu mày, "Sao ta lại cảm thấy như mình giống nữ yêu ma đang dụ dỗ thánh nhân sa đọa?"
"Ta không phải thánh nhân, ngươi lại càng không phải yêu ma." Hắn hơi nở nụ cười, ôn nhu nhìn nàng, "Dù rằng, thánh nhân sa đọa không phải vì không chống cự nổi sự mê hoặc, mà là bởi vì thích yêu ma."
"Ngài một vừa hai phải thôi." Ngữ Kỳ sờ sờ đám da gà vừa nổi lên trên cánh tay, nghiêng người trợn mắt nhìn hắn một cái, "Nếu quả thật thích một người, thì sẽ không từ thủ đoạn để được ở cùng nàng, nhìn ngươi dễ dàng bỏ cuộc như vậy, thì coi là gì? Nếu đã lợi dụng ta, thì hãy lợi dụng triệt để một chút, không nên bỏ dở nửa chừng, chỉ đổi lấy một Yến vương thì quả thực quá lỗ, giá trị của ta đối với hoàng huynh cũng không chỉ có một chút như thế."
Cơ Mộc Phong vốn chưa từng nghe thấy người nào nói chuyện như vậy, căn bản không phản ứng kịp, "Cái gì?"
"Ý của ta là, nếu như ta nguyện ý phối hợp với ngài cùng áp chế hoàng huynh mà nói... Không chỉ có thể bảo vệ cho cái mạng của Yến vương, mà chí ít cũng có thể lấy được một vị trí Phò mã."
Hắn đại khái còn chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ chần chờ hỏi, "Vị trí Phò mã? Cho ai?"
"Cho ai?" Ngữ Kỳ dở khóc dở cười, "Chẳng lẽ cho Yến vương hay sao?" Dứt lời nhìn hắn một cái, oán hận cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, "Bây giờ mới nghĩ ra sao?"
Cơ Mộc Phong ngơ ngẩn nhìn nàng, đưa tay sờ lên khóe môi mình, sau đó... Bên tai nổi lên một màu hồng nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook