Hệ Thống Nghịch Tập Của Pháo Hôi
-
9: Nghịch Tập Mạt Thế Trọng Sinh Văn 9
"A.
"
Bị biểu hiện chân tay luống cuống của Tần Thời Nhạc lấy lòng, Diệp Tư Niên khẽ cười một tiếng, liếm liếm môi, một tay gác cằm đặt trên bàn, mắt phượng nhẹ liếc, không chớp mắt nhìn chằm chằm vành tai đỏ lên của Tần Thời Nhạc.
Thanh niên tuấn mỹ vô trù khoé miệng nhẹ cong lên tươi cười nhợt nhạt, mắt phượng hơi nhếch lên không chút che giấu lộ ra tia tà ý, nghiêng nghiêng nhìn lại đây, bộ dạng quả thật muốn dụ người phạm tội.
Diệp Tư Niên không chớp mắt nhìn chằm chằm Tần Thời Nhạc bên cạnh, ánh mắt tùy ý đánh giá dáng người anh, trong đó ý vị ái muội rõ ràng như ban ngày.
Tần Thời Nhạc cả người cứng đờ, nhịp tim trong phút chốc có chút ngừng lại, dưới ánh mắt lộ liễu của Diệp Tư Niên đập càng nhanh.
Ý cười bên môi Diệp Tư Niên càng sâu, đột nhiên hướng về phía anh ngoắc ngón tay, tiếng nói trầm thấp, lại mang theo chút cường thế không cho phép cự tuyệt.
"Tôi muốn làm anh.
"
Tần Thời Nhạc đột nhiên ngẩng đầu, không quan tâm ly rượu bị đổ, miễn cưỡng duy trì thái độ rụt rè bình tĩnh, giọng nói khàn khàn, "Em nói thật?"
Diệp Tư Niên nhướn mày, trực tiếp duỗi tay nắm lấy cổ áo Tần Thời Nhạc, dùng sức kéo gần khoảng cách giữa hai người, hô hấp phả ra.
"Như thế nào, không dám?"
Ngón tay ấn gáy Tần Thời Nhạc, dưới lòng bàn tay là mạch máu không ngừng đập, Diệp Tư Niên nguy hiểm mà híp mắt, đột nhiên nâng cằm, đầu lưỡi liếm nhẹ khoé môi Tần Thời Nhạc.
Mạch máu toàn thân như muốn vỡ tung, Tần Thời Nhạc rốt cuộc bất chấp tất cả, đột nhiên đem người ôm lấy, dùng sức hôn trả lại.
Diệp Tư Niên nhắm mắt, làm sâu thêm nụ hôn này.
- -------------------------
Nhà họ Diệp, Diệp Liễu thay đổi tây trang định chế, đứng trước gương, hiếm thấy có chút thất thần.
Ông không biết xuất hiện vấn đề gì, từ nửa năm trước sau khi Diệp Tư Niên rời đi Diệp gia, ông làm việc gì cũng không thuận lợi.
Trong căn cứ, thế lực của Tần Thời Nhạc ngày càng lớn mạnh, thậm chí có xu hướng muốn trở thành thế lực đứng đầu, ông chịu đủ mọi chèn ép khiến thế lực ngày một giảm đi, mà bởi vì nguyên nhân do Diệp Tư Niên mà ông cùng Tần Thời Nhạc căn bản không có khả năng sống hoà bình, chỉ có thể không ngừng liên hợp với các thế lực khác miễn cưỡng chống đỡ.
Ông thậm chí còn không hiểu vì sao Tần Thời Nhạc lại coi trọng Diệp Tư Niên như vậy, chẳng lẽ chỉ vì tướng mạo của hắn?
Đúng rồi, tuy rằng tính cách cùng năng lực của hắn đều không ra sao, nhưng lớn lên xác thật rất không tồi.
Thì ra là thế!
Nghĩ đến những nam hài tử xinh đẹp trong căn cứ dựa vào cường giả sinh tồn, Diệp Liễu chán ghét nhíu mày, đối với người chảy trong mình dòng máu của ông, trong lòng không vui ngược lại tăng thêm cảm giác khinh thường.
Rõ ràng mang trong mình dòng máu của ông, vì cái gì lại không di truyền chút ưu điểm của ông vậy?
Không giống Phi Ngôn, không những hiểu ý ông, còn vô cùng nghiêm túc nỗ lực, vì giúp ông, không phân biệt ngày đêm luôn ở trong viện nghiên cứu, chỉ vì muốn sớm ngày nghiên cứu tạo ra vắc - xin phòng bệnh.
Nghĩ đến đủ loại ưu điểm của người yêu, sắc mặt Diệp Liễu mới dần dần tốt hơn.
Xác nhận bản thân không có chỗ không ổn, Diệp Liễu thở ra một hơi.
Buổi tối ở Dạ Sắc cùng tam tiểu thư Tào gia hẹn hò, tuy rằng ông đối với Tào Mộng Khinh nửa điểm hứng thú cũng không có, đối với địa phương như Dạ Sắc cũng không có ấn tượng tốt, nhưng mà ông cùng Tào gia hợp tác đúng vào thời kì mấu chốt, tuy rằng trong lòng không kiên nhẫn, thì cũng chỉ có thể kiềm chế tính tình trò chuyện cùng cô ta.
May mắn Phi Ngôn là người hiểu ý vô cùng săn sóc, đối với thủ đoạn gặp dịp thì chơi không chút để ý, bằng không ông càng thêm đau đầu.
Có người yêu như thế, còn cầu gì hơn.
- ----------------------
Dương Tuấn miễn cưỡng kiềm chế tâm tình kích động, chuẩn bị chu đáo một phen, xác nhận không chút sơ sót, lúc này mới hài lòng mỉm cười.
Phi Ngôn đã sớm có hẹn cùng hắn ở Dạ Sắc gặp mặt, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng được gặp người mình yêu thật lòng tất nhiên là vô cùng kích động.
Huống chi người yêu ngoài mặt còn thuộc về một tên đàn ông khác.
Nghĩ đến Diệp Liễu, vẻ mặt Dương Tuấn trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
Hắn vì Diệp gia cúc cung tận tụy, đào tim đào phổi nhiều năm như vậy, nhưng mà bọn họ lại đáp trả hắn như thế nào?!
Diệp Tư Niên phế đi dị năng của hắn! Diệp Liễu cứ như vậy thả hắn rời đi, nửa điểm cũng không nghĩ tới vì thủ hạ của chính mình báo thù!
Đều là Diệp gia sai!
Biến hắn thành phế nhân! Còn thương tổn Phi Ngôn, Diệp Liễu rõ ràng sắp trở thành con rễ Tào gia, thế nhưng còn dám dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Lý Phi Ngôn ở lại bên cạnh ông!
Phi Ngôn là một tồn tại tốt đẹp như vậy, Diệp Liễu căn bản không xứng với cậu.
Chính mình sẽ có ngày đoạt lại Phi Ngôn trong tay Diệp Liễu!
Dương Tuấn soi gương, chậm rãi lộ ra tươi cười vặn vẹo.
Những người dám tổn thương Lý Phi Ngôn, hắn đều sẽ báo thù thật tốt!
Khuôn mặt dữ tợn đứng trước gương hồi lâu, Dương Tuấn mới kiềm chế được cảm xúc âm u cuồn cuộn bốc lên, lấy máy truyền tin trong túi ra.
Lý Phi Ngôn nhìn tên hiện ra trên màn hình, nhíu mày, một bên tháo xuống kính phòng hộ một bên phất tay ý bảo nhóm trợ thủ nghỉ ngơi một chút, lúc này mới đi đến một góc bắt máy, "Làm sao vậy?"
"Phi Ngôn, em còn ở viện nghiên cứu sao?" Thanh âm dịu dàng của Dương Tuấn truyền ra từ máy truyền tin, làm cho người khác cảm thấy chính mình là trung tâm sinh mạng của hắn.
Lý Phi Ngôn nhếch khoé miệng, quét mắt nhìn đến chỗ nghỉ ngơi của đám trợ thủ, nói "Đúng vậy, có chuyện gì?"
"Nghĩ đến đêm nay chúng ta gặp mặt, tôi thật kích động.
" Dương Tuấn trước sau như một dịu dàng, tình ý dạt dào như muốn từ máy truyền tin tràn ra ngoài.
"Hôm trước không phải mới vừa gặp? Như thế nào, anh liền dục cầu bất mãn như vậy?" Lý Phi Ngôn bĩu môi, ngữ khí ác liệt.
Chỉ cần em còn thuộc về Diệp Liễu, tôi vĩnh viễn cũng không thoả mãn!
Ánh mắt Dương Tuấn có chút vặn vẹo, ánh mắt hắn trống rỗng mà nhìn người đàn ông phong độ trong gương, ngữ khí dịu dàng, "Tôi chỉ là quá yêu em, một phút một giây cũng không muốn cùng em tách ra!"
Chỉ tiếc chúng ta chỉ là bạn tình vụng trộm, trong mắt Lý Phi Ngôn nổi lên khoái cảm trả thù, ngữ khí tiếc nuối nói, "Đáng tiếc viện nghiên cứu không thể không có tôi.
"
"Chờ nghiên cứu thành công, chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở bên nhau!" Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Dương Tuấn vô cùng kích động, "Đến lúc đó em liền chia tay Diệp Liễu, có vắc-xin phòng bệnh, mặc kệ đi đến nơi nào cũng có rất nhiều người nịnh bợ chúng ta, không bao giờ ngưng lại tại Cảnh thành bị người khinh bỉ.
"
"Đúng vậy.
" Lý Phi Ngôn ánh mắt thâm trầm nhìn phía trước, trong thanh âm lộ ra tia bệnh trạng điên cuồng, "Đến lúc đó sẽ không cần nhẫn nại!.
"
Diệp Liễu!.
Diệp Tư Niên!.
Từng bước từng bước, cậu nhất định sẽ đòi lại tất cả!
- -----------------------------
Bức màn đóng chặt, trong phòng ngủ ánh sáng tối tăm, tiếng rên rỉ quyến rũ cùng tiếng thân thể va chạm rốt cuộc ngừng lại.
Diệp Tư Niên thở gấp mở mắt ra, đẩy người đàn ông đè trên người mình, thanh âm khàn khàn lẩm bẩm, "Nặng chết! "
Tần Thời Nhạc trầm thấp cười ra tiếng, trên mặt tràn đầy thoả mãn sau khi phát tiết, hôn hôn cổ ướt mồ hôi của người yêu, bàn tay mang theo yêu thương xoa nắn vòng eo mềm dẻo, một bên khắp nơi đốt lửa, một bên giọng nói khàn khàn, "Lại đến một lần nữa?"
"Anh muốn chơi chết em sao?" Diệp Tư Niên trừng mắt nhìn anh, mắt phượng thon dài động tình ngập nước, đuôi mắt phiếm hồng, ánh mắt tức giận muốn câu luôn hồn phách người khác.
"Thật là một tiểu yêu tinh!" Từ đáy lòng Tần Thời Nhạc phát ra tiếng cảm thán, thuần thục đè lại đôi chân dài đột nhiên đá tới, đem người giữ chặt dưới thân, gấp không chờ nổi hôn lên đôi môi đỏ mê người, trao đổi một nụ hôn kịch liệt.
Diệp Tư Niên kêu một tiếng, thừa nhận người đàn ông mạnh mẽ đâm sâu vào, đầu ngón tay thon dài xoa nắn ngũ quan tuấn mỹ của người đàn ông, gương mặt lạnh nhạt tràn đầy lửa nóng cùng si mê, hiển nhiên đã vô cùng động tình.
Tần Thời Nhạc ánh mắt thâm thúy nhìn người yêu dưới thân, anh chưa từng nghĩ tới, chính mình yêu một người sẽ yêu tới mức độ này.
Lúc mới bắt đầu chỉ là vì Diệp Tư Niên cùng tính cách trong lời đồn không giống nhau khơi gợi hứng thú, lợi dụng hắn muốn tìm ra lối tắt khác sử dụng dị năng mà nổi lên tâm tư muốn kết giao, muốn biết rõ ràng năng lực của hắn đã đạt đến trình độ nào, cho nên trên đường đi Thanh Lam huyện mới có thể phân tâm đi quan sát hắn, chú ý hắn.
Quan sát thật lâu anh mới phát hiện, diện mạo của hắn thật ưu tú, lúc cười rạng rỡ mắt phượng sẽ sáng lên, rực rỡ long lanh khiến cho tim người loạn nhịp, tính cách đôi khi có chút kiêu ngạo, làm người nhịn không được lắc đầu bật cười, lòng sinh vui mừng.
Anh đến nay vẫn có thể nhớ rõ ràng biểu tình cùng động tác lúc người này giết tang thi cấp bốn, mạnh mẽ tự tin như vậy, hấp dẫn đến mức làm người nhịn không được muốn bắt lấy cái con người sáng chói kia, chiếm làm của riêng.
Nhưng một người mạnh mẽ tự tin như vậy, làm người khác cảm thấy hắn vĩnh viễn cũng sẽ không đau thương, cuối cùng lại chỉ có thể ở trong lòng ngực anh hai mắt đỏ bừng khóc thút thít.
Trong giây phút đó, anh bỗng nhiên ý thức được, anh phải trở nên cường đại, bảo vệ chặt chẽ thanh niên nhìn qua vô cùng suy yếu vào trong ngực, khiến hắn không bao giờ phải chịu tổn thương.
Càng gần gũi tiếp xúc, mỗi ngày anh đều sẽ phát hiện nhiều niềm vui mới bên cạnh thanh niên.
Nếu mất đi hắn, chính anh có lẽ sẽ nổi điên.
Đáy mắt Tần Thời Nhạc nổi lên tia nghĩ mà sợ, đôi tay theo bản năng nắm chặt vòng eo thanh niên, dùng lực càng thêm mạnh mẽ, thâm nhập vào chiều sâu trước nay chưa từng có.
"Ưm, đồ khốn!" Diệp Tư Niên khó chịu lắc đầu, thở phì phò, hai chân gắt gao quấn chặt vòng eo cường tráng của Tần Thời Nhạc.
Tần Thời Nhạc lộ ra mạt tươi cười cuồng nhiệt, cằm gợi cảm căng chặt, mồ hôi theo động tác kịch liệt từ hầu kết lăn xuống, nhỏ lên giữa trán Diệp Tư Niên.
Diệp Tư Niên đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng cắn bờ vai của anh.
Tần Thời Nhạc ý cười càng sâu, một tay xoa sau lưng người yêu, cơ hồ đem người toàn bộ bế lên, động tác dưới thân càng thêm hung ác.
Như là muốn đem hai người hoà thành một thể.
Từ buổi chiều lăn lộn đến buổi tối, tay chân Diệp Tư Niên như nhũn ra bị Tần Thời Nhạc ôm vào phòng tắm.
Không chỉ ban ngày tuyên dâm, còn hoang đường đến mức thân thể của dị năng giả cũng không chịu nổi, tuy rằng Diệp Tư Niên sớm luyện ra da mặt dày, lúc này cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Oán hận trừng mắt nhìn Tần Thời Nhạc bên cạnh xum xuê lấy lòng mang theo khuôn mặt tươi cười ngây ngô, Diệp Tư Niên không nhịn được nói, "Hôm nay anh uống lộn thuốc?"
"Thật vất vả mới đem em từ phòng thí nghiệm kéo ra, anh đương nhiên phải nắm chặt cơ hội ăn no!" Nhìn cơ thể người yêu che kín dấu vết ái muội, còn có chất lỏng chảy xuống từ bắp đùi, ánh mắt Tần Thời Nhạc tối sầm lại, vội vàng thu hồi tầm mắt.
"Lăn lộn đến bây giờ, em sắp đói chết!" Diệp Tư Niên đá anh một cái, nhíu nhíu mày.
Ở phòng thí nghiệm lâu như vậy, hắn vốn dĩ tính toán ra ngoài thoả mãn một chút dục vọng ăn uống, lại không nghĩ rằng chính mình còn chưa ăn được gì, ngược lại còn phải đút no Tần Thời Nhạc.
Tuy rằng rất thoải mái, nhưng vẫn không thay thế được việc ăn cơm a!
"Yên tâm, nghe Tần Ca nói Dạ Sắc lại có thêm vài món ăn mới, anh kêu nó để sẵn một chỗ!" Tần Thời Nhạc cười ôm eo người yêu, trộm hôn một cái.
Diệp Tư Niên mắt trợn trắng, đối với tên như mắc chứng thèm khát da thịt này thấy nhiều không trách.
- -------------------------
Tại Tào gia, Tào Mộng Khinh xinh đẹp trẻ tuổi khinh thường mà bĩu môi, ngón tay thon dài tùy ý gạt xấp ảnh lung tung trên bàn.
Hình ảnh rõ ràng là chụp lén, những đạo cụ đặc sắc trên giường lớn, người đàn ông thân hình cao lớn đem thanh niên dung mạo xuất chúng gắt gao đè ở dưới thân, động tác dâm mỹ tư thế phóng đãng, biểu tình của hai người đều vô cùng say mê, cho dù chỉ nhìn ảnh chụp cũng khiến người mặt đỏ tim đập.
"Bất quá cũng chỉ là loại mặt hàng bị người ta áp, tôi còn tưởng rằng là loại bạch liên hoa thuần khiết gì chứ!" Tào Mộng Khinh khinh bỉ thu hồi tay, "Mệt Diệp Liễu còn đem cậu ta xem thành bạch nguyệt quang trong lòng! Hôm nay tôi liền đem lớp mặt nạ của cậu ta xé rách, tôi muốn nhìn xem một chút, cậu ta lấy tư cách gì mà tranh với tôi!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook