Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Mắt chúng phóng viên đều sáng lên!

Mặc dù ánh sáng từ video hơi tối, nhưng mặt nam chính, mọi người vẫn nhận ra!

Chính là Giang Diệc Thừa!

Trời ạ!

Không nghĩ tới, Giang thiếu khẩu vị nặng như vậy, chơi khác người như vậy.

Tức khắc…

Một ít phóng viên có lực liên tưởng tốt, đột nhiên linh quang chợt lóe.

Không phải là…

Bởi vì thân thể Diệp tiểu thư không tốt, không thỏa mãn được vị thiếu gia này, mới vắng vẻ kiều thê, đi ăn trộm?

Dưới âm thanh mãnh liệt, Giang Diệc Thưa bị ánh mắt ái muội của mọi người nhìn, khuôn mặt tuấn tú đã đen như đít nồi.

“Nhìn cái gì? Cắt ghép thôi, đây không phải tôi!”

Vân Khuynh không để ý tới hắn, cắn cắn môi, lại nói: “Video này có thật không, hoan nghênh mọi người tới kiểm tra.”

“Như mọi người đã thấy. Đủ loại hành vi phản bội hôn nhân của Giang tiên sinh, đã xảy ra nhiều lần. Mà buổi chiều hôm qua lúc tôi đi tìm anh ta, đã tận mắt nhìn thấy…”

“Câm miệng! Diệp Vân Khuynh, cô câm lại cho tôi!”

Vân Khuynh còn chưa nói xong, Giang Diệc Thừa đã ngắt lời.

Bộ dáng phẫn nộ kia, quả thực muốn xé xác nàng ngay lập tức!

Mấy người đàn ông mặc áo đen lanh lẹ chặn hắn lại.

Giang Diệc Thừa bị giữ lại, ánh mắt giận dữ nhìn Vân Khuynh, khuôn mặt tuấn tú đã vặn vẹo giống như ác quỷ.

“Diệp Vân Khuynh, cô bịa đặt đủ chưa!?”

Vân Khuynh nhếch môi: “Tôi có bịa đặt hay không, trong lòng anh rõ ràng. Mấy chuyện dơ bẩn đó của mấy người, thật cho rằng tôi không biết?”

Con ngươi Giang Diệc Thừa hiện lên hung ác nham hiểm, nhìn nàng như nhìn người chết.

Vân Khuynh bị ánh mắt oán độc kia nhìn chằm chằm, ngược lại cười.

Nàng buông microphone, bình tĩnh bước về trước một bước, đến gần Giang Diệc Thừa.

Trước khi người đàn ông kịp phát tác, môi đỏ Vân Khuynh khẽ nhếch, không tiếng động nói ra hai từ.

Thân thể Giang Diệc Thừa nháy mắt dừng lại.

Hắn xem hiểu, lời nàng nói là, Diệp Âm Âm, biệt thự nhà họ Diệp.

Xem ra, buổi chiều ngày hôm qua… Ả đàn bà này, thực sự đã thấy rồi!

Chỉ sợ, còn ghi lại nữa.

“Thế nào? Bằng chứng như núi, Giang tiên sinh còn muốn phủ nhận?”

Không cho Giang Diệc Thừa nhiều thời gian, Vân Khuynh đã mở miệng: “Kỳ thật, hai người chúng tôi, vốn là liên hôn kinh doanh… Việc đã đến nước này, tôi không muốn truy cứu nữa. Không bằng, hảo tụ hảo tán (*).”

(*) hảo tụ hảo tán: dễ đến với nhau thì dễ chia tay.

Nàng chủ động tắt video, hướng về truyền thông nói: “Cũng mong mọi người có thể chứng kiến. Đêm nay, tôi với Giang tiên sinh, kết thúc.”

Nói xong, Vân Khuynh không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy, đưa ra trước mặt mọi người.

Đơn ly hôn! Hai bản, Vân Khuynh đã sớm ký xong.

Các phóng viên đều bùng nổ!

Vị thiên kim nhà họ Diệp này, đúng là nói là làm!

Tin tức giật gân đêm nay, một cái lại tiếp một cái a!

Tức khắc, mọi người chuyển hướng về phía nam chính, sôi nổi suy đoán, vị Giang thiếu này, có ký hay không?

Mặt ngoài, Giang Diệc Thừa đã bình tĩnh lại, tiếp nhận đơn ly hôn.

Nhưng, hắn vừa nhìn, lửa giận trong nội tâm, lập tức hừng hực!

Kỹ nữ này, tiện nhân này, trong điều khoản phân chia tài sản, thế nhưng viết rõ muốn 25% cổ phẩn tập đoàn nhà họ Giang!

Phải biết rằng, tập đoàn nhà họ Giang là xí nghiệp của cả gia tộc.

Nhưng, sản nghiệp tuy lớn, các chi hệ lại đông đảo, đấu tranh cũng rất kịch liệt.

Một mạch của Giang Diệc Thừa, tuy rằng là dòng chính, cũng chỉ chiếm 65% cổ phần.

Một yêu cầu này của Diệp Vân Khuynh, làm mất một phần ba thế lực của hắn!

“Không có khả năng!”

Sắc mặt Giang Diệc Thừa âm trầm tới cực hạn, ánh mắt nhìn Vân Khuynh, lộ ra sát khí rõ ràng.

“Không có khả năng?” Mỉa mai trong mắt Vân Khuynh chợt lóe.

“Xem ra Giang tiên sinh muốn làm lớn chuyện? Chuyện buổi chiều ngày hôm qua… nếu lộ ra cho toàn thiên hạ, có lẽ, tổn thất của ngài, so với 25% này, còn nhiều hơn.”

Vân Khuynh đang uy hiếp.

Nhưng thật ra, chuyện vô sỉ của bốn người ngày hôm qua, nàng tuy thấy được, nhưng chỉ cố chạy, căn bản không lấy ra được chứng cứ.

Nàng đang đánh cuộc!

Đánh cuộc người đàn ông này, không dám mạo hiểm!

Giang Diệc Thừa cắn răng, trong lòng đại loạn, thế nhưng thật sự bị dọa.

Không sai!

Nếu chuyện Âm Âm cùng ba người bọn họ bị đưa ra ánh sáng, hình tượng của tập đoàn họ Giang, tất nhiên sẽ tuột dốc không phanh.

Mà tiểu yêu tinh đơn thuần Âm Âm, cũng sẽ chịu đủ thương tổn!

Đều tại kỹ nữ này!

Thật lâu sau…

“Tôi ký.”

Giang Diệc Thừa cầm bút, hung hăng ký tên mình lên, tiếp theo, quay đầu, đi về sau sân khấu!

Diệp Vân Khuynh, tôi đúng là đã xem thường cô!

Nội tâm hắn quay cuồng, với ả đàn bà độc ác này, đã tuyên án tử hình.

Lấy đi nhiều cổ phần như vậy, chỉ sợ kỹ nữ này không có mạng để hưởng!

Mà dưới sân khấu.

Các phóng viên kích động đến sắc mặt ửng hồng!

Giang thiếu đã ký rồi!

Cái này, ai là người ngoại tình, đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Rất nhanh, Vân Khuynh lấy một phần đơn ly hôn, lần nữa hướng mọi người triển lãm.

Cuối cùng, nàng nâng mắt, nói với mọi người.

“Cảm ơn mọi người đã chứng kiến. Cũng hy vọng, việc này đến đây kết thúc.”

Nói xong, Vân Khuynh khom lưng. Khi nàng ngẩng lên, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, trong đôi mắt kia, có hơi nước.

Nhưng, nàng rất nhanh đã khôi phục lại khí độ của thiên kim hào môn, hơi ngửa đầu, nhếch môi cười.

Một nụ cười này, bắt mắt đến cực điểm.

Sau đó, vài người đàn ông mặc áo đen đi trước mở đường, hộ tống Vân Khuynh đi ra hội trường.

Nhất thời mọi người vẫn chưa phản ứng lại được.

Vài giây sau, Vân Khuynh đã bước tới cạnh cửa.

Các phóng viên mới tỉnh mộng đuổi theo.

“Diệp tiểu thư…”

“Diệp tiểu thư, có thể trình bày cẩn thận lại chuyện của cô cùng Giang thiếu sao?”

“Gặp phải chuyện này, cô có bóng ma tâm lý trong lòng không…”

Bước chân Vân Khuynh vốn vội, bỗng nhiên nhanh hơn, bước vào thang máy.

“Ngăn cản bọn họ!”

Một đống phóng viên, bị bảo vệ chắn ở ngoài thang máy.

“Leng keng –“

Tới tầng một, trong mắt Vân Khuynh lóe ra tia giảo hoạt.

Cửa vừa mới mở ra một nửa —

“Diệp tiểu thư!”

“Diệp tiểu thư từ từ…”

Âm thanh ồn ào quen thuộc, lại gần.

Không phải đâu?!

Vân Khuynh nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce màu đen, trong lòng vui vẻ, đang chuẩn bị đi qua —

“Diệp tiểu thư! Giang thiếu ngoại tình, chẳng lẽ không phải lỗi của cô sao?”

Bỗng nhiên, một giọng nữ bén nhọn, xuyên qua mọi người, vang lên.

Bước chân Vân Khuynh dừng lại.

Nàng nhăn mày, quay đầu.

Đoàn phóng viên, yên lặng khó có được.

Mọi người có chút kỳ dị nhìn về phía vị đồng nghiệp nữ vừa cất cao giọng.

Chỉ thấy cô gái kia trang điểm vô cùng quyến rũ, nâng bàn tay sơn móng màu hồng, che miệng cười.

“Loại đàn ông cực phẩm như Giang thiếu, vốn nên được hoan nghênh. Diệp tiểu thư không có mị lực để giữ, sao còn đẩy sai lầm lên người anh ấy?”

Đây… là người nào a!?

Vân Khuynh nhìn cô gái kia, nhất thời cạn lời.

“A. Lý ca,” mà lúc này, trong đoàn phóng viên, một thanh niên trẻ tuổi kéo tay tiền bối bên cạnh mình, nói thầm: “Cô, co ấy sao lại nói vậy a?”

Việc này, rõ ràng là vị Giang thiếu kia sai. Nghĩ đến vừa rồi mình lên án sai người, thanh niên thấy rất hổ thẹn.

Vị mỹ nữ này, vừa rồi còn nói đòi “công đạo” mà, hiện tại, sao lại…

Người được gọi là Lý ca kia liếc mắt nhìn tay mơ này một cái, căn bản không muốn nhiều lời.

Mà lúc này, nữ phóng viên kia vẫn còn tiếp túc: “Diệp tiểu thư xúc động ly hôn, phụ nữ đã qua tay một người, còn có đàn ông nào muốn…”

Vân Khuynh quả thật giận quá hóa cười.

Nàng hơi hé miệng, vừa định nói vậy thì liên quan gì đến cô.

Bỗng nhiên, một quầng sáng chiếu tới.

Giây tiếp theo.

Một chiếc xe màu đen lóe ra, thẳng tắp đi về phía mọi người!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương