Hệ Thống Ma Cà Rồng Của Tôi
Chapter 159. Cơn Đói Mãnh Liệt

"Ngươi bình tĩnh lại được không?!" Raten hét lên.

 

Vorden liên tục đi đi lại lại khi thấy Sil điều khiển chiếc ghế trong căn phòng tối. Đó là một sự xuất hiện hiếm hoi. Sil thường xuất hiện trong những lúc nguy hiểm và khi nguy hiểm qua đi, cậu ta sẽ quay trở lại góc tối của mình. Tuy nhiên, vì một số lý do, Sil dường như hơi thay đổi kể từ lần đầu tiên Vorden gặp Quinn.

 

Vorden thích sự thay đổi và nghĩ rằng Quinn cuối cùng sẽ có ảnh hưởng tốt đến Sill. Nhưng giờ không phải lúc. Họ đang ở trong một tình thế căng thẳng và Quinn đã có quá đủ thứ phải suy nghĩ trong đầu. Vorden không thể làm gì ngoài việc đứng đó. Cậu ấy sợ nếu tiếp cận Sil, Quinn có thể hoảng sợ và bối rối trong suốt thời gian này.

 

"Vorden, cậu mới chơi đá đúng không?" Quinn thì thầm lại.

 

Sill nhanh chóng lắc đầu thật nhanh. "Em đã nói với anh rồi, tên em là Sil. Em đã chờ đợi để gặp anh, Quinn."

 

Quinn không biết làm thế nào để phản ứng với điều này. Cậu bình tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ. Làm thế nào mà Vorden xoay sở để thoát khỏi cuộc thẩm vấn với người phụ nữ? Đó có phải là do dị năng của Vorden? Hoặc một cái gì đó khác? Ngay bây giờ, Vorden đang tự xưng là một người khác. Nếu người trước mặt không giống hệt Vorden, Quinn sẽ tin cậu ta.

 

"Có lẽ đó là một dị năng cậu ta đã sao chép trước khi đến đây?" Quinn nghĩ. "Một khả năng hoán đổi tâm trí cho phép Vorden đánh lừa người phụ nữ. Vorden, cậu là một thiên tài."

 

"Rất vui được gặp cậu Sil." Quinn cười đáp lại. "Cảm ơn vì đã giúp đỡ, chúng tớ thực sự nợ cậu."

 

"Không có vấn đề gì cả." Sil nói. Cậu ta đưa tay lên và bắt đầu xoa mái tóc xoăn của Quinn, như thể đó là một chú chó dễ thương. Quinn bắt đầu có cảm giác kỳ lạ về việc này. Nếu chỉ có hai người họ trong một căn phòng, cậu ta sẽ gạt ra hoặc thậm chí đẩy Vorden. Nhưng họ vẫn đang bị theo dõi và cậu không muốn gây chuyện. 

 

"Nếu anh cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, anh luôn có thể gọi cho em."

 

Bên trong căn phòng đen kịt, Sil rời khỏi ghế và bước đi. Khi đi ngang qua Vorden, cậu ấy nói, "Cảm ơn, có vẻ như anh ấy sẽ không trở thành một Caser khác."

 

Nghe thấy cái tên đó gợi lại những ký ức tồi tệ cho Vorden và Raten, nhưng giờ không phải lúc để nghĩ về nó. Vorden nhanh chóng lao tới chiếc ghế và giành lấy quyền kiểm soát. Bên cạnh Vorden là Quinn, tuy nhiên, tay cậu vẫn đang đặt trên tóc Quinn. Mặt cậu đỏ bừng khi cậu rút tay lại.

 

"Xin lỗi về điều đó... đó là... đó là..." Vorden bắt đầu nói lắp.

 

"Đó không phải là cậu, tớ có thể nhận ra." Quinn đáp. "Suy nghĩ về việc hoán đổi tâm trí. Hiện tại, miễn là không ai trong chúng ta bị nhìn thấy vào ngày hôm đó, chúng ta không có gì phải lo lắng."

 

Khi những từ đó toát ra miệng Quinn, cậu cảm thấy có thứ gì đó mờ dần khỏi cơ thể mình. Cậu ấy đang đánh mất một phần quan trọng của bản thân, mối liên hệ với một thứ gì đó đang bị mất đi và cậu ấy biết chính xác đó là gì.

 

"Chuyện gì vậy?" Vorden hỏi.

 

Ôm ngực, Quinn trả lời: "Tớ nghĩ đó là Peter, cậu ấy đang đói. Tớ không thể kiểm soát cậu ấy lâu hơn nữa. Tớ đã mất kết nối rồi."

 

"Nhưng Peter mới chỉ ăn vào ngày hôm qua?" Vorden nói, cố gắng hạ giọng xuống.

 

"Tớ biết, có lẽ chúng ta không may mắn. Cứ thế này, nếu Peter không được ăn mỗi ngày, cậu ấy sẽ tiếp tục đói. Và tớ sợ khi Peter đói, tớ sẽ không thể kiểm soát cậu ấy như lúc trước."

 

Khi Vorden nghe những lời của Quinn, tâm trí cậu quay trở lại thời điểm trước khi đến văn phòng của Nathan. Khi bước vào phòng, cậu nhớ đã thấy Layla chĩa mũi tên vào Peter.

 

'Chả lẽ đã bắt đầu từ lúc đó rồi sao?' Voden nghĩ.

 

Họ đã ở trong phòng thẩm vấn gần hai tiếng đồng hồ rồi. Khi họ nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã lặn và thay vào đó là bầu trời đêm đen kịt.

 

"Quinn, chúng ta phải ra khỏi đây!" Vorden nói, nắm lấy tay Quinn. "Tớ nghĩ Layla đang gặp rắc rối."

 

Một tiếng bíp vang lên trong phòng khi cánh cửa trượt mở và Nathan bước vào, theo sau là Fay và Hayley.

 

"Có vẻ như chúng ta gặp may và có người đã tìm thấy một vài thứ." Nathan nói với một nụ cười.

 

Ngay phía sau họ, một học viên khác bước vào phòng.

 

****

 

Trong phòng ký túc xá, Peter đã ăn hết từng miếng thịt sống mà cậu có thể tìm thấy trong tủ lạnh, nhưng nó chẳng giúp cậu bớt đói chút nào. Và những cơn đau trong dạ dày của cậu ấy bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.

 

"Peter, làm ơn đi! Cậu đang thực sự bắt đầu làm tớ sợ đấy." Layla nói

 

Bây giờ cậu ta đang khom người trên sàn, ôm bụng. "Layla làm ơn đi đi!" Peter hét lên.

 

"Tớ không thể! Nếu cậu lại giết ai đó thì sao? Thôi nào, cậu có thể vượt qua chuyện này mà. Tớ đã từng ăn kiêng, nó còn tồi tệ hơn thế này gấp mười lần. Có lần tớ chỉ uống nước trái cây mà không có thức ăn. Cậu có tin không?" Layla tiếp tục lải nhải, với hy vọng xoa dịu cơn đau của cả Peter cũng như của chính cô.

 

"Tớ thà là chết còn hơn làm hại đến người khác." Peter vừa nói vừa ngước nhìn cô từ dưới đất. "Cậu là người đã dạy tớ biết tớ là một kẻ đê tiện như thế nào, nhưng bây giờ tớ đã khác." Ngay lúc đó, cậu cảm thấy như thể ai đó đang thò tay vào bụng cậu và cố gắng lôi tất cả thức ăn cậu vừa ăn ra và ném xuống sàn.

 

Vài giây sau, mọi thứ mà Peter đã ăn trở lại cùng với một số chất lỏng màu xanh lục.

 

"Peter, cậu không sao chứ?!" Layla hỏi, với vẻ mặt lo lắng.

 

Khi Peter ngẩng đầu lên, đôi mắt của cậu ấy đang phát ra một màu đỏ tươi. Hai chiếc răng nanh phía trước lớn dần. Chúng nhô ra trên môi dưới của Peter. Cậu ấy từ từ đứng dậy khỏi mặt đất và tiến về phía Layla.

 

"Peter, tớ xin lỗi." Layla nói khi Peter tiến lại gần cô. Cô buông mũi tên, nhắm vào đầu gối của Peter.

 

Mũi tên trúng đích. Chẳng có gì khác biệt vì Peter thậm chí còn không cố né mũi tên. Cậu ta rút mũi tên ra khỏi đầu gối và bẻ gãy nó trong tích tắc. Dấu vết do mũi tên để lại được chữa lành ngay lập tức.

 

Layla cố gắng hết sức để kiểm soát cậu ta nhưng rõ ràng là Peter đã không còn hiện diện nữa. Bây giờ cậu ta chỉ là một con quái vật khác. Cô với lấy cánh cửa và cố mở nó, nhưng một tiếng va chạm lớn, như thể ai đó vừa làm vỡ một tấm kính, khiến cô khựng lại.

 

Quay lại, cô thấy cửa sổ phòng ngủ đã bị phá vỡ. Cô lao đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, không có dấu vết nào của Peter. Họ hiện đang ở trong một tòa nhà ba tầng. Nếu một người nhảy xuống từ đây mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, họ sẽ bị gãy chân. Nhưng Peter đã không còn là con người nữa.

 

Peter đi khập khiễng trong bóng tối về phía khu rừng. Cú ngã khiến chân cậu ấy bị gãy nhưng ngay cả khi cậu ấy bước đi, chúng vẫn tiếp tục lành lại. "Tớ sẽ không làm hại bất kỳ ai trong số các cậu. Tớ hứa." Peter tự nhủ. “Nhưng tớ phải làm gì đó để thoát khỏi cơn đói này”.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương