Hệ Thống Ma Cà Rồng Của Tôi
Chapter 154. Cách Giải Quyết

Một số binh lính đang đứng bên ngoài tòa nhà năm thứ hai, họ đang chặn tất cả các lối vào ở cả phía trước và phía sau. Trong quá trình điều tra, tất cả học viên năm thứ hai được lệnh tập trung bên ngoài sân trước tòa nhà năm thứ hai. Rất nhiều tin đồn đã lan truyền trong đám đông học viên, tất cả họ đều tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.

 

Các giáo viên năm hai bắt đầu điều tra học viên vì họ là những người đầu tiên có mặt tại hiện trường, khi họ phát hiện ra rằng đó thực sự là một học viên năm nhất đã chết, họ đã gọi giáo viên năm nhất và giao cho họ điều tra. Ở phía sau tòa nhà, trong con hẻm, Fay và Hayley hiện đang cùng nhau điều tra hiện trường.

 

Nhìn xung quanh hiện trường khủng khiếp của vụ giết người, Hayley và Fay nhớ lại những thứ họ đã thấy trên chiến trường trong chiến tranh, đó là điều tồi tệ đối với họ. Bởi vì cả hai đều là cựu chiến binh nên họ đã trở nên miễn nhiễm với loại máu me này, khi Hayley đang quỳ trên mặt đất và kiểm tra các bộ phận cơ thể, cô ấy dường như không bị ảnh hưởng bởi toàn bộ sự việc, cô đang nhặt những mảnh xương và mảnh thịt đẫm máu giống như cô ấy đang kiểm tra một số quần áo trong một cửa hàng thời trang.

 

Sau khi nhìn quanh một lúc, có vẻ như cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó thú vị, cô bắt đầu nhặt từng bộ phận cơ thể và đặt chúng theo thứ tự cụ thể, một số bộ phận được xếp thành một hàng để cô ấy có thể kiểm tra chúng chi tiết hơn.

 

Nhìn vào những gì Hayley đang làm, Fay nói, "Cô đang cố gắng ghép chúng lại với nhau hay gì à?"

 

Hayley trả lời: “Tôi nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ về tất cả những bộ phận đã thu thập và khi xếp thành hàng, chúng đều có một điểm chung.

 

"Theo như tôi thấy thì điểm chung duy nhất của chúng là xung quanh vương vãi máu. Thế cô đã nhận thấy điều gì? Cô có nghĩ rằng đó là một loại quái thú nào đó đã đi qua một cánh cổng, hoặc có thể đó là một học viên với một dị năng khác thường?" Fay hỏi.

 

Hayley nhặt một trong những bộ phận cơ thể trông giống như một phần của chân, sau đó cô ấy đưa nó cho Fay và nói, "Anh có thấy cái này ở đây không?" trong khi cô ấy chỉ vào hai vết thủng. "Có vẻ như ai đó hoặc thứ gì đó làm điều này đã sử dụng một số loại móng vuốt để chọc vào da thịt của học viên này, nhưng trên một số bộ phận cơ thể, tôi nhận thấy những vết thương thủng trông giống như vết răng." Hayley tiếp tục, "Đôi khi thịt bị xé toạc ra khỏi cơ thể thành từng khúc, nhưng đôi khi có vẻ như có thứ gì đó đang nhai ngấu nghiếng trên đó." Cô nhẹ giọng thì thào tự nhủ: "Có vẻ như không phải để liếm máu."

 

"Được rồi, tôi hiểu những gì cô đang nói." Fay nói với sự bối rối trên khuôn mặt. “Nhưng chẳng phải điều đó khẳng định giả thuyết của chúng ta rằng chính một con quái thú đã làm việc này sao?”

 

"Chà, vấn đề là, đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những dấu vết như thế này. Anh có nhớ khi chúng ta đi qua cánh cổng màu đỏ và phát hiện ra thành viên của Chân Mộng Gia Tộc không?" Hayley hỏi. "Anh ta không phải là người duy nhất, tôi đã từng thấy những dấu hiệu tương tự trên những học viên khác trong bệnh viện trước đây."

 

"Cô không định nói hai học viên đó có liên quan đến việc này đấy chứ?" Fay hỏi một cách hoài nghi.

 

"Tôi không nói rằng họ là thủ phạm, nhưng dù đó là gì đi nữa thì rõ ràng nó đang theo dõi học viên hoặc liên kết với các em ấy theo một cách nào đó." Hayley trả lời.

 

"Sau khi cuộc điều tra này kết thúc, chắc chúng ta sẽ phải gọi hai em ấy đến để thẩm vấn thêm."

 

*****

 

Khi Vorden trở lại công viên, cậu ấy cũng giải thích những gì đã xảy ra trên đường đến đó, chẳng hạn như tin tức đã lan truyền như thế nào và liên quan đến việc điều tra hiện trường. Sau khi lau người cho Peter bằng vài chai nước và thay quần áo, họ cùng nhau trở về phòng ký túc xá.

 

Bên trong phòng ký túc xá của tòa nhà năm nhất, cả nhóm đã tập trung lại. Vorden, Peter, Quinn đều đang ngồi xuống, Layla mặt khác, không thể ngừng đi đi lại lại và lo lắng nghịch tóc.

 

"Chết tiệt!" Layla hét lên. "Tớ đã chứng kiến ​​mọi chuyện, tớ sẽ bị gọi là đồng lõa. Nếu họ phát hiện ra chuyện này, chúng ta có thể bị tống cổ vào ngục. Lúc đó tớ sẽ phải nói gì với bố mẹ?"

 

Đây là lần đầu tiên cả nhóm thấy Layla hoảng hốt như vậy. Mặc dù đôi khi cô ấy có xu hướng phản ứng thái quá với mọi thứ, nhưng dường như chưa bao giờ phải lo lắng như vậy.

 

"Peter, tớ nghĩ cậu nợ bọn tớ một lời giải thích." Vorden nói. "Công bằng mà nói, nếu cậu đói và cần ăn gì đó thì tại sao bạn không đến với chúng tớ? Cậu biết chúng tớ đang đợi bạn ở bên ngoài mà. Đây là lần thứ hai cậu làm điều này."

 

"Tớ xin lỗi, tớ không biết điều gì đã đến với mình." Peter nói. "Khi cơn đói tăng lên và Earl tát tớ, tớ mới mất kiểm soát. Cho tới khi tớ lấy lại được kiểm soát, tớ đã ăn xác cậu ta rồi, tớ không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc đó."

 

Peter hóa ra là một diễn viên khá ấn tượng. Cậu ta trông sợ hãi và lo lắng, và mọi người ở đó đều tin vào điều đó, ngay cả Vorden cuối cùng cũng tin cậu ta, mặc dù lúc đầu cậu ấy cũng không chắc chắn. Tuy nhiên, có một ngoại lệ.

 

"Cậu ấy đang nói dối." Hệ thống nói.

 

"Ý ngươi là gì?" Quỳnh hỏi.

 

"Hãy nhớ rằng tôi đã nói rằng cậu ta sẽ phải ăn thịt người. Trường hợp xấu nhất là cậu ta sẽ mất kiểm soát vào ngày mai. Ngay cả khi đó, quá trình cũng sẽ không diễn ra nhanh như thế này. Cậu ta sẽ bị đói trước, và sau đó sẽ dần dần trở nên không ổn định. Bạn cũng sẽ cảm thấy mối liên hệ giữa hai người ngày càng yếu đi khi cậu ấy đói hơn. Nếu bạn muốn tìm ra sự thật, đây là lời khuyên của tôi, đây là điều bạn cần làm…."

 

Quinn sau đó bước tới, trước mặt những người khác, với vẻ mặt nghiêm túc khi đối mặt với Peter.

 

"Cậu cần nói cho tớ biết sự thật, Peter. Tại sao cậu lại giết hắn?" Khi Quinn hỏi câu này, cậu ấy dùng răng nanh cắn vào ngón tay cái của mình. Sau đó, cậu nhấc tay lên, và giống như một loại nam châm nào đó, Peter bị thu hút bởi nó.

 

Peter ngay lập tức bật dậy và bắt đầu mút ngón tay cái của Quinn, hút máu vào cơ thể mình. Mối liên hệ giữa hai người bắt đầu phát triển mạnh mẽ trở lại và đôi mắt của cả hai bắt đầu phát sáng.

 

"Dừng lại!" Quinn nói với giọng uy quyền, khiến Peter phải làm theo lời cậu ta và lùi lại.

 

"Bây giờ hãy nói cho tớ biết, tại sao cậu lại giết tên đó?" Quinn lại sử dụng giọng nói uy quyền đó.

 

Đôi mắt của Peter sáng lên màu đỏ và cậu cảm thấy như bị thôi thúc phải trả lời thật lòng. Nó giống như một câu thần chú sự thật kỳ diệu, nó buộc Peter phải trung thực với chủ nhân của mình. Cậu ấy ngay lập tức bắt đầu nói với Quinn sự thật.

 

"Earl, nếu có kẻ nào đáng chết thì chính là hắn. Bất cứ ngày nào, bất cứ khi nào tớ ở một mình và khi không có ai bên cạnh, hắn sẽ đến tra tấn tớ. Nếu tớ không nghe lời, hắn sẽ bẻ ngón tay của tớ, rồi họ cử một người chữa bệnh đến và chữa lành ngón tay, tiếp tục lặp lại quá trình tra tấn ấy." Peter nói rõ lý do của mình, thở dài trước khi tiếp tục.

 

Hắn ta coi tớ như một mục tiêu yếu đuối. Nếu muốn thoát khỏi nỗi đau, tớ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của hắn. Sau khi gặp Duke, tớ đã nhận được phần thưởng là những cuốn sách kỹ năng, nhưng Earl không nhận được gì từ Duke, vì vậy hắn ta muốn trút giận lên tớ.

 

Hắn ta đưa tớ đến con hẻm đó với một kế hoạch đánh đập tớ, chỉ để thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Nhưng lần này thì tớ đã có sức mạnh để chống trả, vì vậy tớ quyết định cho hắn thấy rằng hắn không thể gây rối với tớ nữa, hắn xứng đáng với mọi thứ mình nhận được. Có lẻ tớ đã hơi quá tay."

 

Nghe sự thật từ miệng Peter khiến Quinn cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Nếu cậu ta làm điều đó vì niềm vui, hoặc vì tâm trí không chế ngự cơn thèm thịt người, thì điều đó sẽ khiến Quinn thực sự sợ hãi. Tuy nhiên, Peter có lý, dù hơi cực đoan.

 

Hiện tại, cách trường học và toàn thế giới vận hành, bất cứ ai đột nhiên vươn lên nắm quyền một cách quyết liệt sẽ đứng lên và trả đũa những kẻ đàn áp họ. Đó chỉ là cách hệ thống hoạt động. Tất nhiên, điều này không xảy ra thường xuyên, bởi vì hầu hết mọi người không có cách nào để phát triển quyền lực nhanh hơn những kẻ áp bức họ, không giống như Quinn và Peter.

 

"Peter, hành động của cậu không sai, và nếu tớ ở trong hoàn cảnh của cậu, tớ cũng sẽ làm điều tương tự." Vorden nói. "Nhưng tớ và cậu khác nhau ở chỗ này. Hành động của cậu cũng sẽ khiến Quinn gặp nguy hiểm. Nếu cậu bị bắt, luôn có khả năng nó sẽ khiến họ nhắm đến Quinn. Và hơn thế nữa, chúng tớ cũng có liên quan." Vorden lườm Peter trước khi tiếp tục, "Tớ dự định sẽ trả thù Duke và Momo khi chúng ta lên năm hai, nhưng nếu làm điều đó, tớ sẽ làm nó một cách cẩn thận để không ai khác bị thương."

 

Khi Vorden nói điều này, cậu ấy cũng đang nói về chính mình. Điều xảy ra với Peter khiến cậu ấy cảm thấy như đó là sự phản ánh hành động của chính mình. Chỉ vì Vorden chọn chơi với họ, điều này làm đảo lộn trật tự mọi thứ ở trường, và sau đó Duke đã nhắm mục tiêu vào cậu ấy. Và để tiếp cận Vorden, ông ta nhắm đến bạn bè của mình trước.

 

Đó là lý do tại sao Vorden không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Peter về hành động của mình.

 

Với mọi thứ đã được phơi bày ra, không còn ích gì để nói về nó nữa. Tốt nhất là họ không bao giờ nói về những gì đã xảy ra nữa, nhưng tất cả họ đều biết rằng nó sẽ sớm bị lộ ra.

 

"Hệ thống, có cách nào để Peter ngừng ăn thịt không? Có cách nào không...?" Quinn hỏi.

 

"Tất nhiên là có, nhưng bạn sẽ không thích câu trả lời mà tôi sắp đưa ra cho bạn đâu." Hệ thống nói. "Giống như bản thân bạn khi hấp thụ máu, bạn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, điều tương tự cũng xảy ra với Peter khi cậu ta ăn thịt người. Mặc dù đối với cậu ta thì sẽ có giới hạn. Nhưng sẽ tới lúc, cậu ta trở nên mạnh mẽ đến mức có thể tiến hóa và sẽ không còn cần thịt người nữa."

 

Như hệ thống đã nói, Quinn không thích câu trả lời này chút nào. Giải pháp để Peter không còn phải ăn thịt người nữa là ăn nhiều thịt người hơn...

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương