Hệ Thống Ma Cà Rồng Của Tôi
-
Chapter 152. Cái Xác
Trong con hẻm tối tăm tránh xa ánh mắt tò mò của người khác, hai người họ đứng đó kinh ngạc nhìn Peter đang ăn thịt người. Mặc dù bây giờ họ chỉ còn cách Peter vài bước chân, cậu ấy vẫn tiếp tục xé từng miếng thịt từ cơ thể và nhét nó vào miệng, như thể đã bị thiếu thức ăn trong nhiều tuần.
Nhìn thấy cảnh tượng cực sốc này, Layla không thể chịu đựng được nữa. Cô ấy quay đầu đi và cảm thấy như sắp nôn ra, nhưng trước khi làm vậy, Vorden đã tóm lấy cô ấy, quay lưng lại và nhìn thẳng vào mắt cô.
"Đừng nôn, hãy kìm nén nó lại. Chúng ta không thể lưu lại bất cứ dấu vết gì. Nó sẽ để lại manh mối để họ phát hiện ra chúng ta ở đây." Khi Vorden nói những lời này, khuôn mặt cậu ấy hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Nhìn thấy sự hoảng loạn trên khuôn mặt của Vorden. Layla nhắm mắt lại và bắt đầu tưởng tượng. 'Hãy nghĩ về nơi hạnh phúc của cậu Layla. Chỉ cần nghĩ về những nơi hạnh phúc của cậu.'
Cảm giác khó chịu trong bụng cô bắt đầu lắng xuống và khi cô mở mắt ra, cô có thể thấy Vorden đang tiến về phía Peter. Nhưng khi hình ảnh cơ thể bị xé toạc xuất hiện một lần nữa, cảm giác trong bụng cô lại quay trở lại.
"Tớ nghĩ tớ chỉ cần bước ra khỏi con hẻm một chút và canh chừng." Layla vừa nói vừa nhanh chóng lao ra ngoài.
Gần đây Layla dường như ngày càng trải qua nhiều điều khủng khiếp hơn. Khi cô ấy nhìn thấy cái đầu mà Dalki ném vào họ, cô ấy thực sự không có thời gian để tiếp nhận trước khi nỗi sợ bị giết chiếm lấy chính mình.
Nhưng điều này thì khác; Layla có thể hoàn toàn nhìn vào cảnh Peter đang ăn thịt một người khác ngay trước mặt. Nhìn thấy những gì Peter đang làm, đột nhiên cô bắt đầu có ý tưởng thứ hai về việc Quinn biến cô thành Ngạ quỷ. Đó có phải là thứ mà cô ấy thực sự có thể xử lý? Những cuốn sách làm cho nó có vẻ dễ dàng hơn nhiều.
"Peter!" Vorden nói với giọng hung hăng nhưng nhỏ nhẹ, "Peter!"
Đột nhiên, Peter như thoát ra khỏi trạng thái mê muội. Cậu nhìn cái xác trên sàn và trên tay là một miếng thịt màu đỏ hồng. Cậu ta không biết nó đến từ bộ phận nào của cơ thể. Cậu ta ngay lập tức đánh rơi thứ đang cầm trên tay và bắt đầu chạy vụt ngược vào con hẻm.
"Đây là mình sao?" Peter nói khi nghĩ lại những gì vừa xảy ra vài phút trước.
****
Khi Earl gọi Peter và đá cậu ta xuống con hẻm, một cơn thịnh nộ đã thiêu đốt cậu.
Khi Peter đứng đó nhìn vào khuôn mặt của Earl, tất cả những ký ức về những gì đã xảy ra với cậu ấy bắt đầu hiện lên. Tất cả mọi thứ xảy ra, chỉ vì Peter yếu đuối. Chà, giờ thì cậu ấy không còn yếu nữa.
Earl chuẩn bị sẵn sàng cánh tay của mình và giáng một cái tát khác vào mặt.
Peter chộp lấy nó giữa không trung và dùng hết sức bóp nát những ngón tay của Earl. Khi Earl hét lên trong đau đớn, hình ảnh mà Peter đã tạo ra trước đó đã trở thành sự thật, biến bàn tay thành hình móng vuốt và sử dụng tất cả sức mạnh siêu nhiên mà mình có, cậu ta cào về phía cổ Earl và xé toạc cổ họng trong một nhát.
Rồi chẳng bao lâu sau, Earl đã trở thành bữa ăn ngon cho Peter.
Peter muốn nói rằng đầu óc cậu ấy đã loạn rồi, cậu ấy không biết mình đang làm gì, nhưng cậu ấy biết tất cả chỉ là dối trá. Mỗi bước đi, Peter đều biết chính xác mình đang làm gì.
Earl đã đánh Peter, cậu ấy biết mình định làm gì. Vì một khi cậu có đủ sức mạnh để trả thù, tất cả những người đã bắt nạt cậu, cậu đều sẽ loại bỏ. Dù sao thì họ cũng không cần thiết trong xã hội loài người.
Điều duy nhất Peter không lên kế hoạch là những gì xảy ra sau đó. Khi nhìn thấy cơ thể của Earl trên sàn, đôi mắt cậu ta dường như bị thu hút bởi một thứ. Đó không phải là máu mà là thứ nằm bên dưới nó. Đường màu hồng của sợi cơ và tế bào.
Trước khi Peter kịp nhận ra, cậu ta đã lao đầu vào.
****
Ngay bây giờ, trước mặt Vorden, Peter cần phải tiếp tục hành động của mình, với tư cách là một cậu bé yếu đuối. Cậu ấy quá lo lắng những người khác sẽ nghĩ gì về mình, nếu họ phát hiện ra những gì cậu ấy vừa làm.
"Tớ...tớ...vừa giết một người." Peter nói.
"Đừng nói nhảm nữa," Vorden nói, "Bây giờ không phải là lúc để hành động như thế này, cậu ta đã chết bao lâu rồi?"
"Ý cậu là gì?" Peter đã trả lời.
"Tớ hỏi là bao lâu rồi? Năm phút, mười phút?" Sự hoảng loạn trong giọng nói của Vorden dường như đang trở nên cấp bách.
"Tớ không biết, có lẽ là mười phút." Peter trả lời.
Sau đó, Vorden lao tới cái xác, nếu còn có thể gọi nó như vậy, vì nó giờ đã bị xé toạc thành từng mảnh nhỏ. Thật khó để nhận ra đây là thứ gì, ngoài các bộ phận cơ thể chính, nhưng rồi Vorden tìm thấy thứ mà cậu ta đang tìm kiếm. Chiếc đồng hồ đeo tay. Sử dụng sức mạnh của mình, cậu ta nhấc chiếc đồng hồ lên không trung trước khi ném nó theo hướng ngẫu nhiên xa nhất có thể.
Không lãng phí thời gian, Vorden tóm lấy cánh tay Peter và lôi cậu ta ra khỏi con hẻm. "Chúng ta phải ra khỏi đây ngay bây giờ." Cậu nói với giọng khẩn trương.
Khi cả hai đang chạy, họ nhanh chóng nhìn thấy Layla và cô ấy cũng có thể nhìn thấy Peter với máu dính đầy trên đồng phục. "Có chuyện gì vậy?" Layla hỏi.
"Chúng ta phải đi ngay bây giờ!" Vorden hét lên.
Cô ấy không hỏi thêm câu nào nữa và ba người họ nhanh chóng chạy khỏi tòa nhà năm hai. Sau khi ra khỏi đó, họ nhanh chóng đi về phía công viên đã ở trước đó, nhưng lần này họ không vội vã nữa.
Vorden ở phía trước thỉnh thoảng ra ngoài do thám trong khi yêu cầu hai người kia ở lại. Khi khu vực trống trải, họ sẽ đi bộ trở lại cho đến khi quay trở lại điểm trống trong khu rừng nơi họ đã luyện tập trước đó.
"Cởi quần áo ra ngay." Vorden nói.
"Cái gì cơ, mọi người sẽ nhìn thấy tớ khỏa thân." Peter đã trả lời.
Vorden sau đó bước đến chỗ Peter và bắt đầu xé quần áo của cậu ta, lúc này Vorden đã mất kiên nhẫn với Peter. Cậu biết chuyện như thế này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
"Buông ra!" Peter nói. "Tớ có thể tự mình làm lấy." Dùng cả hai tay, cậu ta xô Vorden khá mạnh nhưng Vorden vẫn đứng vững.
Lùi lại một bước, Vorden để cho Peter tự cởi bỏ quần áo.
“Các cậu đang làm gì vậy? Chúng ta vừa mới đem thi thể vứt ở trong ngõ nhỏ, nhà trường sẽ không phát hiện có học viên tử vong sao?” Layla hỏi.
"Chúng ta không có sự lựa chọn." Vorden trả lời. "Có lẽ nếu chúng ta đến đó sớm hơn một chút, thì đã có thể làm được điều gì đó. Nhưng một khi chiếc đồng hồ được tháo ra hoặc không phát hiện ra dấu hiệu của sự sống, nó sẽ gửi một tin nhắn đến trường.
"May mắn cho chúng ta là chiếc đồng hồ chờ đủ năm phút trước khi gửi loại tin nhắn này, đó là lý do tại sao tớ đang vội. Nếu chúng ta bị nhìn thấy thì sẽ không thể biện minh được. Ít nhất hiện tại chúng ta sẽ không bị bắt."
"Nhưng còn cái xác, họ sẽ không truy tìm kẻ đã làm việc này sao?"
Ngay khi Layla nói điều này, âm thanh của những chiếc lá xào xạc trên mặt đất có thể được nghe thấy khi một người khác bước vào khu rừng. Đó là một học viên cầm ô trên tay.
"Các cậu đang nói về cái xác nào vậy?" Quinn hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook