Hệ Thống Ma Cà Rồng Của Tôi
Chapter 141. Bị Hủy Bỏ

Tất cả các học viên trong chuyến thám hiểm đã được tập hợp lại và được đưa đến Hội trường năm nhất. Họ không được phép quay lại ký túc xá hoặc cất thiết bị của mình. Tất cả những gì họ có thể làm là nói chuyện với nhau và suy đoán tại sao chuyến thám hiểm bị hủy bỏ.

 

Dần dần, một bầu không khí kỳ lạ bắt đầu tràn ngập căn phòng. Chuyện xảy ra đột ngột như vậy không phải là chuyện bình thường.

 

"Tớ thấy một số cơ giáp từ thành phố rời khỏi nơi trú ẩn." Một học viên cho biết.

 

"Nghiêm túc chứ? Tại sao họ lại huy động những thứ đó, tớ tưởng họ nói quái thú cấp cao nhất trên hành tinh là trung cấp."

 

"Cậu không nghe sao?" Một học viên khác chen vào. "Một học viên phát hiện ra khói đen từ xa trong sa mạc. Có vẻ như cậu ấy phát ra từ một con tàu."

 

“Ý cậu là—?” Cậu học viên há hốc mồm.

 

"Đúng vậy, tớ nghe nói đó có thể là một Dalki." Học viên kia đáp.

 

Một cuộc điểm danh đã được thực hiện, và nó đã được thực hiện nhiều lần. Sau khi điểm danh xong, có vẻ như các giáo viên đang rất lo lắng khi họ nói chuyện với nhau.

 

Fay đứng trước tất cả các học viên năm nhất, chuẩn bị đưa ra thông báo nhưng cô ấy vẫn đang chờ đợi thêm thông tin. Một người lính đến bên cạnh cô và thì thầm điều gì đó vào tai cô, sau đó họ điểm danh thêm vài lần nữa.

 

"Anh có chắc không?" Fay đã trả lời. "Anh đã kiểm tra học viện chưa, có lẽ họ đã quay lại?"

 

Người lính gật đầu đáp lại.

 

Tất cả những gì Fay có thể làm là nắm chặt tay, báo cáo đã nói rằng họ đã tìm thấy xác của cả Hugo và Ben ở ngoài sa mạc. Họ có thể xác nhận rằng hai học viên này đã chết vì Dalki, tuy nhiên, ba người còn lại trong nhóm của họ không được tìm thấy.

 

Điều duy nhất họ có thể suy đoán là cho rằng Dalki cũng đã giết hết những học viên kia. Năm học viên này là một nhóm nên đó là kết luận hợp lý nhất.

 

"Chú ý!" Fay hét lên. Các học viên ngay lập tức xếp hàng và chào cô.

 

Sau đó, một màn hình ba chiều xuất hiện phía sau họ. Đó là bảng điểm với tất cả điểm số của các đội.

 

"Điều đầu tiên, như các em đã biết, cuộc thám hiểm đã bị hủy bỏ." Fay giải thích. "Điều đó có ý nghĩa gì đối với tất cả các em? Đó là số điểm các em đạt được trong hai ngày đầu tiên trước khi cuộc thám hiểm kết thúc sẽ là điểm số cuối cùng cho kỳ thi này."

 

"Cái gì?!" Erin buột miệng và cô không phải là người duy nhất. Lúc này nhóm của họ vẫn còn giữ tất cả tinh thể Thằn Lằn Có Cánh mà họ lấy được từ nhóm của Berg. Họ không có thời gian quay trở lại nơi trú ẩn để đếm.

 

Khi Erin nhìn vào vị trí của đội mình, họ vẫn có cùng số điểm như trước và được xếp ở giữa các nhóm khác. Trong khi nhóm của Berg vẫn ngồi đầu bảng.

 

"Đủ rồi, có nhiều thứ quan trọng hơn bài kiểm tra!" Fay hét lên, làm dịu cuộc trò chuyện giữa các học viên. "Ngay bây giờ, có khả năng cao là một số bạn học của các em đã chết trong bài kiểm tra này. Và tệ nhất là mối đe dọa mà tất cả chúng ta đang luyện tập để chống lại, Dalki."

 

Cuộc trò chuyện lại bắt đầu và lần này cô ấy ném vũ khí của mình xuống đất. Nó gây ra một tiếng nổ lớn khi các rung động của nó dội lại từ các bức tường và vang vọng khắp toàn bộ hội trường.

 

"Tàu Dalki đã nhanh chóng bị xử lý và có vẻ như đây không phải là một cuộc tấn công được lên kế hoạch mà là một con tàu đi lạc. Đây là một sự kiện đáng tiếc nhưng những điều này thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Và đây cũng là lời nhắc nhở tất cả các em tại sao chúng ta cần phải khổ luyện đều đặn mỗi ngày như vậy, hy vọng các em ghi nhớ điều đó. Hai ngày tiếp theo chúng ta sẽ nghỉ ngơi, sau đó lớp học sẽ trở lại bình thường. Tất cả giải tán." Fay nói, kết thúc bài phát biểu của mình.

 

Ngay sau khi Fay rời đi, tiếng ồn ào trong hội trường trở lại như cũ. Các học viên không thể tin được những gì đã xảy ra và nhanh chóng bắt đầu nhận ra nhóm nào có khả năng đã bị Dalki giết nhất.

 

Nhưng Erin không bận tâm về điều đó. "Cậu!" Cô hét lên và chỉ vào Quinn. "Tại sao cậu lại che giấu sức mạnh của mình? Nếu cậu chiến đấu với chúng tôi vào ngày hôm đó thay vì trốn dưới chiếc ô đó thì chúng ta đã có điểm cao hơn."

 

“Đợi đã, bình tĩnh nào Erin.” Layla nói khi cô ấy cố chen vào giữa hai người.

 

"Tớ cũng không hài lòng với cậu Layla, cậu biết tất cả những điều này, phải không?" Erin cau mày với cô ấy trước khi quay sang Quinn, "Và sức mạnh kỳ lạ của cậu là thứ quái quỷ gì vậy? Cậu đã chữa lành vết thương cho Peter như thế nào? Đáng lẽ cậu ấy đã chết! Không còn lời bào chữa nào nữa, tớ muốn câu trả lời cho mọi chuyện đã xảy ra!" Cô hét lên.

 

Erin nhìn vào bảng điểm một lần nữa khi thấy vị trí của họ đang ở giữa và sau đó nhìn lại Quinn, nhưng lần này khuôn mặt cô ấy giàn giụa nước mắt. "Nếu cậu mạnh như vậy, tại sao không giúp?" Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô.

 

Từ hành động của Erin, Quinn biết rằng bài đánh giá này là quan trọng đối với cô ấy, nhưng cách cô ấy hành động bây giờ gần như là đang bị ám ảnh. Mọi người đều cố gắng trở thành người giỏi nhất hoặc đứng đầu nhưng không phải như thế này. Những hành động này không bình thường.

 

“Tớ nghĩ tốt nhất là tất cả chúng ta nên quay về phòng của mình.” Layla nói. "Chúng ta có thể giải thích mọi thứ ở đó và tớ chắc rằng Peter có rất nhiều câu hỏi của riêng mình."

 

***

 

Trong khi các học viên năm nhất đang được thông báo về những gì đã xảy ra thì ba vị tướng đang có một cuộc họp riêng. Họ đang ở tầng cao nhất của học viện và mỗi người đang ngồi ở một chiếc bàn tròn trong văn phòng của Tổng tư lệnh. Chiếc ghế duy nhất còn trống là của Tổng tư lệnh.

 

Nathan, lãnh đạo của năm nhất, Duke, lãnh đạo của năm hai và vị tướng cuối cùng Mike, Đội trưởng phòng ngoại giao. Công việc của anh ấy là phối hợp với các cơ sở quân sự khác và lên kế hoạch cho các cuộc tập trận chung hoặc các nhiệm vụ cùng nhau.

 

Ba người họ ngồi đó trong im lặng, Nathan và Duke không thể không nhìn chằm chằm vào nhau. Cho đến khi Duke phá vỡ sự im lặng.

 

"Tôi tự hỏi có bao nhiêu học viên của anh sẽ chết trong chuyến thám hiểm đó nếu không có Trung sĩ Leo." Duke nói.

 

"Anh có cảm thấy buồn vì không thể mua chuộc Leo ở bên cạnh mình với một trong những cuốn sách dị năng đất không?" Nathan trả lời. "Thật đáng tiếc là chiến thuật tuyển dụng của anh chỉ có tác dụng với những kẻ ngu ngốc yếu đuối."

 

Duke sau đó đứng dậy khỏi ghế và có vẻ như định đánh Nathan, nhưng cùng lúc đó, Mike đã bước tới trước mặt cả hai. "Cả hai người bình tĩnh lại, tôi nói cho hai anh biết. Nếu như chúng ta rời khỏi gian phòng này hoặc là trong thời gian ở học viện, mà tôi nhìn thấy trên người hai anh có vết thương, tôi sẽ không trị liệu cho các anh, càng sẽ không để cho hai anh tìm đến cháu gái Hayley của tôi."

 

Mặc dù Mike đã cố gắng trấn an hai người họ, nhưng anh biết hầu hết những lời anh nói chỉ như nói cho người điếc thôi, vì vốn dĩ hai người này luôn ghét nhau. Nhưng sau đó, một người có thể giúp họ bình tĩnh lại bước vào phòng.

 

Cánh cửa mở toang và một người đàn ông trung niên mặc vest công sở bước vào. Ông ta có mái tóc cắt gọn gàng và một chiếc va li trên tay. Ông ta trông không giống là một phần của quân đội. Nhưng ngay khi bước vào phòng, cả ba người đàn ông đều cúi đầu chào.

 

"Chúng tôi hoan nghênh Tổng tư lệnh!" Tất cả họ đều nói cùng một lúc.

 

"Bình tĩnh nào, toàn bộ tình huống này đã đủ đau đầu rồi." Tổng tư lệnh ngồi xuống chỗ của mình khi ông đưa ra một bản báo cáo ban đầu cho cả ba người họ xem.

 

"Tất cả chúng ta đều biết những cuộc tấn công kỳ lạ này đã xảy ra trên các hành tinh quái thú trong một thời gian. Có vẻ như những cuộc tấn công này đang xảy ra thường xuyên hơn, nhưng không chỉ vậy. Nếu nhìn vào hệ mặt trời quái thú, mỗi lần một cuộc tấn công diễn ra, nơi chúng xuất hiện dường như ngày càng tiến gần hơn đến hành tinh khởi đầu của chúng ta."

 

"Ngài có nghĩ rằng chúng đang nhắm đến nhà ga thành phố?" Mike hỏi.

 

"Có thể." Tổng tư lệnh đáp. "Hiện tại tôi tin rằng những Dalki đơn lẻ này chỉ được gửi đi với tư cách là do thám. Chúng không biết chúng ta đã trở nên mạnh mẽ như thế nào trong khoảng thời gian này và cũng không biết có những biện pháp an ninh nào, nhưng tôi sợ điều này có nghĩa là chiến tranh sẽ sớm quay trở lại."

 

Sau khi nói về những vấn đề này với các Tướng lĩnh khác, Tổng tư lệnh tiếp tục nói về một vài điều khác. Rất hiếm khi ông ấy thực sự có mặt ở trường vì ông ấy thường bị gọi đi họp, nhưng sau khi xem qua tất cả những việc cần làm, có một điều cuối cùng ông ấy cần đề cập.

 

"Trong vài tuần nữa, chúng ta có chuyến viếng thăm của Ngài True Dream của Chân Mộng Gia Tộc, điều đó có nghĩa là tôi sẽ cần anh chuẩn bị một số học viên cho ngài ấy."

 

Ba vị tướng nhìn nhau một cách khó xử khi nghe tin này.

 

"Duke, tôi hy vọng anh sẽ làm tốt như mọi lần." Tổng tư lệnh nói.

 

"Ngài có thể tin tưởng vào tôi thưa ngài." Duke trả lời.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương