Hệ Thống Livestream Tử Vong
-
Chương 33: Róc thịt
...
Lời editor: Hình ảnh trong chương máu me, lưu ý trước khi đọc
...
Tích tích tích tích...
Tử thần đang từng bước tới gần.
Nỗi sợ hãi cái chết như bò lên mỗi một cái lỗ chân lông của ba người Chu Nghi.
Trên thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giống như vừa đi tắm, nổi hết da gà.
"Không phải như thế! Không phải như thế! Cha mẹ, mau cứu con, oa..."
"Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi! Anh muốn tôi làm gì cũng được!"
Chu Nghi và Hàn Cẩm Đông liên tục cầu khẩn. Sự kinh sợ đối với cái chết, toàn bộ hiện lên mặt.
Thời khắc này, Phạm Lệ Lệ từng ngụm từng ngụm hô hấp. Một giọt lại một giọt mồ hôi lăn trên gương mặt nát, truyền đến cảm giác đau đớn chết lặng. Cô ta đưa tay xoa lấy thân thể, phát hiện trên người đều là mồ hôi, lạnh lẽo...
Phạm Lệ Lệ khẽ giật mình, tay dời xuống, dùng sức cố gắng đẩy cái vòng cổ lên. Kết quả vòng cổ đến dưới cằm liền kẹt cứng.
Nếu muốn lấy ra, hoặc là vòng cổ to lên, hoặc là đầu mình nhỏ xuống.
Phía sau tuyệt vọng là điên cuồng!
"Tôi sẽ không chết, tôi sẽ không chết, tôi muốn về nhà..." Phạm Lệ Lệ bỗng nhiên kêu to chạy đến trước bàn, cầm lên cái bàn chải thép vẫn còn dính máu.
Động tác kế tiếp của cô ta khiến tất cả đều sợ ngây người.
Chỉ thấy cô ta đem bàn chải đặt lên cằm mình, hung hăng đập.
Chi chi chi...
Thứ bị đập giống như không phải là mặt của mình.
Ra tay vừa nặng vừa tàn nhẫn. Trong chốc lát máu thịt mơ hồ, từng khối da người rơi xuống dưới. Bên trong nào gân, nào thịt, toàn bộ đều bị đập đến huyết nhục mơ hồ, trộn lẫn với nhau.
"CMN! Con bé này điên rồi!"
"Không phải điên, cô ta là không muốn chết!"
Cư dân mạng chấn kinh. Đứng trước mặt Phạm Lệ Lệ, Chu Nghi và Hàn Cẩm Đông cũng bị dọa đến hai chân muốn nhũn ra. Hình ảnh máu me trước mắt quá kinh khủng, thật giống như đang xem phim kinh dị. Nào máu nào thịt, rầm rầm rơi xuống.
Buồn nôn!
"Chu ca, cô ta cô ta... đang làm gì vậy? Cô ta điên rồi sao?" Hàn Cẩm Đông bị dọa đến đầu lưỡi vuốt không thẳng.
"Cô ta muốn đem vòng cổ lấy xuống!" Chu Nghi nói xong, bước tới cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, không hề nháy mắt, lập tức đem thịt trên cằm rạch ra, cắt chém.
Xì xì xì...
Máu tươi như mô tơ nhỏ, hung hăng bắn ra ngoài.
"Mình cũng không thể chết, mình phải sống sót, mình phải sống sót!" Chu Nghi vừa nói vừa điên cuồng cắt thịt.
Ba! Ba! Ba!
Từng khối thịt máu me nhầy nhụa bị ném xuống đất. Chỉ chốc lát sau khi gọt xong thịt trên cằm, Chu Nghi bắt đầu lướt dao cắt thịt trên xương quai hàm của mình. Hắn như một đồ tể thành thạo đao pháp.
"Không không không, không muốn, không muốn, không cần..."
Hàn Cẩm Đông kêu to, dùng sức kéo vòng cổ. Thứ này làm từ kim loại, căn bản kéo không đứt. Thế nhưng, để hắn róc da cắt thịt, hắn căn bản làm không nổi, quá máu me, quá tàn nhẫn.
"Tôi không làm được, tôi không làm được, ai đó cứu tôi với, a a a. Cha, mẹ, con không muốn chết, oa oa oa..." Hàn Cẩm Đông một bên khóc một bên hét thảm, tròng mắt cơ hồ muốn từ trong hốc mắt bắn ra ngoài.
Giờ phút này sáu mươi giây đếm ngược còn lại hai mươi giây.
Mỗi một giây trôi qua, thân thể Hàn Cẩm Đông đều kịch liệt rung rẩy. Khí lạnh trên sống lưng càng ngày càng tăng. Hắn cảm giác mình như đang tiến vào hầm băng. Hàn ý xâm nhập đến tận cốt tuỷ.
Sáu mươi giây trở nên vô cùng dài.
Sáu mươi giây tràn đầy dày vò và khủng hoảng.
Sáu mươi giây còn muốn dài hơn mười sáu năm cuộc đời của hắn.
Đảo mắt còn lại mười giây!
10, 9, 8...
Hàn Cẩm Đông cảm giác thời gian đột nhiên trôi nhanh, một cỗ hơi thở lạnh lẽo, một cỗ không khí ngạt thở, toàn bộ tràn ra khắp thân thể. Tất cả dây thần kinh thời khắc này lập tức kéo căng.
Từng tiếng tít tít đòi mạng vượt quá khả năng chịu đựng của Hàn Cẩm Đông. Hai chân hắn mềm nhũn, mấy lần kém chút ngã quỵ xuống.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong đầu ông ông, sức nặng trên vai giảm bớt, toàn thân nhẹ như tro giấy.
"CMN! Gia hỏa này sợ tè ra quần!"
"Ha ha ha ha, mày cũng có ngày hôm nay! Đi chết đi!"
Từng dòng nước tiểu thuận theo ống quần của Hàn Cẩm Đông chảy xuống, rót vào bên trong vớ giày, sau đó tràn ra mặt đất. Một mùi hôi thối cấp tốc bốc lên.
Tí tách...
Âm thanh đếm ngược đột nhiên kéo dài, thời gian về không.
"Phanh!"
"Phanh!"
"Phanh!"
Ba tiếng nổ mạnh đồng thời vang lên.
Chỉ thấy phần cổ Hàn Cẩm Đồng trực tiếp vỡ nát. Đầu cũng bị nổ mất một nửa, còn sót lại một nửa cái miệng. Phần ót sau đó rớt ra, lăn xuống vũng nước tiểu trên mặt đất, nhìn qua vừa kinh khủng vừa buồn nôn. Thật giống như một cái đầu người phân huỷ nhiều ngày trong hầm phân. Nhãn cầu bắn ra từ trong tròng mắt, treo lủng lẳng ở trên khoé miệng. Hình ảnh vô cùng giật mình.
"Phanh!"
Thi thể Hàn Cẩm Đông lắc lư hai lần rồi ngã xuống đất.
Bất quá đằng sau thi thể của hắn, vẫn còn hai người đứng ở đó.
Một giây sau máy quay lia tới.
Mấy chục vạn cư dân mạng trong nháy mắt xém chút nữa sợ tè ra quần. Một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân bay thẳng lên đầu. Mồ hôi như mưa.
Lời editor: Hình ảnh trong chương máu me, lưu ý trước khi đọc
...
Tích tích tích tích...
Tử thần đang từng bước tới gần.
Nỗi sợ hãi cái chết như bò lên mỗi một cái lỗ chân lông của ba người Chu Nghi.
Trên thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giống như vừa đi tắm, nổi hết da gà.
"Không phải như thế! Không phải như thế! Cha mẹ, mau cứu con, oa..."
"Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi! Anh muốn tôi làm gì cũng được!"
Chu Nghi và Hàn Cẩm Đông liên tục cầu khẩn. Sự kinh sợ đối với cái chết, toàn bộ hiện lên mặt.
Thời khắc này, Phạm Lệ Lệ từng ngụm từng ngụm hô hấp. Một giọt lại một giọt mồ hôi lăn trên gương mặt nát, truyền đến cảm giác đau đớn chết lặng. Cô ta đưa tay xoa lấy thân thể, phát hiện trên người đều là mồ hôi, lạnh lẽo...
Phạm Lệ Lệ khẽ giật mình, tay dời xuống, dùng sức cố gắng đẩy cái vòng cổ lên. Kết quả vòng cổ đến dưới cằm liền kẹt cứng.
Nếu muốn lấy ra, hoặc là vòng cổ to lên, hoặc là đầu mình nhỏ xuống.
Phía sau tuyệt vọng là điên cuồng!
"Tôi sẽ không chết, tôi sẽ không chết, tôi muốn về nhà..." Phạm Lệ Lệ bỗng nhiên kêu to chạy đến trước bàn, cầm lên cái bàn chải thép vẫn còn dính máu.
Động tác kế tiếp của cô ta khiến tất cả đều sợ ngây người.
Chỉ thấy cô ta đem bàn chải đặt lên cằm mình, hung hăng đập.
Chi chi chi...
Thứ bị đập giống như không phải là mặt của mình.
Ra tay vừa nặng vừa tàn nhẫn. Trong chốc lát máu thịt mơ hồ, từng khối da người rơi xuống dưới. Bên trong nào gân, nào thịt, toàn bộ đều bị đập đến huyết nhục mơ hồ, trộn lẫn với nhau.
"CMN! Con bé này điên rồi!"
"Không phải điên, cô ta là không muốn chết!"
Cư dân mạng chấn kinh. Đứng trước mặt Phạm Lệ Lệ, Chu Nghi và Hàn Cẩm Đông cũng bị dọa đến hai chân muốn nhũn ra. Hình ảnh máu me trước mắt quá kinh khủng, thật giống như đang xem phim kinh dị. Nào máu nào thịt, rầm rầm rơi xuống.
Buồn nôn!
"Chu ca, cô ta cô ta... đang làm gì vậy? Cô ta điên rồi sao?" Hàn Cẩm Đông bị dọa đến đầu lưỡi vuốt không thẳng.
"Cô ta muốn đem vòng cổ lấy xuống!" Chu Nghi nói xong, bước tới cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, không hề nháy mắt, lập tức đem thịt trên cằm rạch ra, cắt chém.
Xì xì xì...
Máu tươi như mô tơ nhỏ, hung hăng bắn ra ngoài.
"Mình cũng không thể chết, mình phải sống sót, mình phải sống sót!" Chu Nghi vừa nói vừa điên cuồng cắt thịt.
Ba! Ba! Ba!
Từng khối thịt máu me nhầy nhụa bị ném xuống đất. Chỉ chốc lát sau khi gọt xong thịt trên cằm, Chu Nghi bắt đầu lướt dao cắt thịt trên xương quai hàm của mình. Hắn như một đồ tể thành thạo đao pháp.
"Không không không, không muốn, không muốn, không cần..."
Hàn Cẩm Đông kêu to, dùng sức kéo vòng cổ. Thứ này làm từ kim loại, căn bản kéo không đứt. Thế nhưng, để hắn róc da cắt thịt, hắn căn bản làm không nổi, quá máu me, quá tàn nhẫn.
"Tôi không làm được, tôi không làm được, ai đó cứu tôi với, a a a. Cha, mẹ, con không muốn chết, oa oa oa..." Hàn Cẩm Đông một bên khóc một bên hét thảm, tròng mắt cơ hồ muốn từ trong hốc mắt bắn ra ngoài.
Giờ phút này sáu mươi giây đếm ngược còn lại hai mươi giây.
Mỗi một giây trôi qua, thân thể Hàn Cẩm Đông đều kịch liệt rung rẩy. Khí lạnh trên sống lưng càng ngày càng tăng. Hắn cảm giác mình như đang tiến vào hầm băng. Hàn ý xâm nhập đến tận cốt tuỷ.
Sáu mươi giây trở nên vô cùng dài.
Sáu mươi giây tràn đầy dày vò và khủng hoảng.
Sáu mươi giây còn muốn dài hơn mười sáu năm cuộc đời của hắn.
Đảo mắt còn lại mười giây!
10, 9, 8...
Hàn Cẩm Đông cảm giác thời gian đột nhiên trôi nhanh, một cỗ hơi thở lạnh lẽo, một cỗ không khí ngạt thở, toàn bộ tràn ra khắp thân thể. Tất cả dây thần kinh thời khắc này lập tức kéo căng.
Từng tiếng tít tít đòi mạng vượt quá khả năng chịu đựng của Hàn Cẩm Đông. Hai chân hắn mềm nhũn, mấy lần kém chút ngã quỵ xuống.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong đầu ông ông, sức nặng trên vai giảm bớt, toàn thân nhẹ như tro giấy.
"CMN! Gia hỏa này sợ tè ra quần!"
"Ha ha ha ha, mày cũng có ngày hôm nay! Đi chết đi!"
Từng dòng nước tiểu thuận theo ống quần của Hàn Cẩm Đông chảy xuống, rót vào bên trong vớ giày, sau đó tràn ra mặt đất. Một mùi hôi thối cấp tốc bốc lên.
Tí tách...
Âm thanh đếm ngược đột nhiên kéo dài, thời gian về không.
"Phanh!"
"Phanh!"
"Phanh!"
Ba tiếng nổ mạnh đồng thời vang lên.
Chỉ thấy phần cổ Hàn Cẩm Đồng trực tiếp vỡ nát. Đầu cũng bị nổ mất một nửa, còn sót lại một nửa cái miệng. Phần ót sau đó rớt ra, lăn xuống vũng nước tiểu trên mặt đất, nhìn qua vừa kinh khủng vừa buồn nôn. Thật giống như một cái đầu người phân huỷ nhiều ngày trong hầm phân. Nhãn cầu bắn ra từ trong tròng mắt, treo lủng lẳng ở trên khoé miệng. Hình ảnh vô cùng giật mình.
"Phanh!"
Thi thể Hàn Cẩm Đông lắc lư hai lần rồi ngã xuống đất.
Bất quá đằng sau thi thể của hắn, vẫn còn hai người đứng ở đó.
Một giây sau máy quay lia tới.
Mấy chục vạn cư dân mạng trong nháy mắt xém chút nữa sợ tè ra quần. Một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân bay thẳng lên đầu. Mồ hôi như mưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook