Hệ Thống Livestream Tử Vong
-
Chương 128: Sự kết hợp hoàn mỹ giữa tâm lý học và trò chơi
......
Vu Kiện vừa nhìn màn hình tối đen như mực, vừa châm một điếu thuốc.
"Liệu ván này bọn chúng có tiếp tục tuân thủ theo luật chơi? Dưới tình cảnh thiếu thốn ánh sáng, lại không được mượn dùng công cụ khác, chỉ sợ sẽ giống như lần livestream trước, bẫy cạp lấy mạng!"
Tần Lãng đáp: "Bọn chúng cần thời gian thích ứng. Dưới điều kiện bóng tối, các tế bào hình nón trong mắt sẽ rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, chỉ còn tế bào cảm quang hình que làm việc. Có một loại sắc tố được gọi là "Rhodopsin" nằm trong các tế bào cảm quan hình que, rất mẫn cảm đối với ánh sáng yếu và được tổng hợp dần với điều kiện thiếu ánh sáng. Trong tình huống này, cần năm phút thời gian để nhãn cầu tạo ra 60% rhodopsin."
"Tôi nghĩ bọn họ nên để đám gà lông xù kia mở đường, như vậy chẳng phải sẽ hoàn hảo tránh thoát bẫy rập trên mặt đất sao?" Phục Cường cảm giác IQ của mình đã online.
Vu Kiện lắc đầu: "Anh cho rằng Nhà Thiết Kế Tử Vong chưa nghĩ tới à? Ánh đèn tắt, lũ gà sẽ không chạy loạn. Thêm nữa hắn thiết kế cho bọn nó ăn no ở ván thứ nhất, vì thế càng chẳng thèm động."
"Mịa! Cái gì cũng tính ra? Đầu óc bị nghiền ép, vậy còn chơi thế nào được?" Phục Cường sờ sờ tóc, cảm giác trí thông minh lại offline.
Triệu Thiên Lâm ở một bên phân tích: "Ngoài ra cũng phải kể đến, thời hạn ván này chỉ có mười lăm phút, không kịp để cho mắt thích ứng với bóng tối, tránh né bẫy rập. Nếu vẫn tiếp tục không phạm quy, bọn chúng chết chắc!"
"Cho nên mới gọi là Trò Chơi Nhất Định Phải Phạm Quy!"
Hàn Khả Tâm đáp: "Cũng không hẳn vậy, Nhà Thiết Kế Tử Vong bảo rằng góc tường đặt đèn pin cỡ nhỏ, hẳn là loại công cụ phụ trợ. Xem xét cách thiết kế trò chơi, tôi cho rằng bọn chúng sẽ không gặp bẫy trên đường, ngược lại, thời điểm rời khỏi mới là trùng điệp bẫy rập!"
"Mặt khác dưới khía cạnh tâm lý học, trong tình huống hoàn toàn bất lực, con người thường có khuynh hướng khá cực đoan, nhưng một khi lấy được đèn pin vào trong tay, bọn chúng sẽ trở nên cực kỳ cẩn thận. Đấy cũng chính là chỗ cao minh của Nhà Thiết Kế Tử Vong. Không thể không nói, hắn đã đem tâm lý học kết hợp hoàn mỹ với trò chơi!"
"Khó trách hắn bảo ván này khảo nghiệm trí lực, thể lực, sức phán đoán và vận khí của bọn chúng!"
Vu Kiện hít một ngụm khói thật sâu.
"Nếu thật như vậy, giờ phút này Nhà Thiết Kế Tử Vong cũng đang ở trong phòng, đồng thời đeo dụng cụ nhìn ban đêm, bắt đầu chuẩn bị thả bẫy rập!"
Vụ Kiện nói xong, ánh mắt hơi co lại: "Tắt đèn đi, sau đó ghi lại cẩn thận buổi livestream!"
Vị!
Toàn bộ đèn bên trong Tổ trọng án số 0 tắt ngóm.
Mấy người đứng giữa bóng đêm, lẳng lặng quan sát cái màn hình đen kịt.
Giờ khắc này, bốn người Hồ Thiêm Tôn lần mò tìm được quần áo, xé ra một chút băng bó vết thương rồi mặc phần còn lại lên người.
Sau khi làm quen với bóng tối, Đổng Hạo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "CMN, hai phút rồi, làm gì bây giờ? Lão Nghiêm?"
"CMN! Sao tôi biết được?"
"Ha ha ha..." Hồ Thiêm Tôn lại nở nụ cười âm trầm.
Da gà trên người Đổng Hạo lập tức nổi lên, hét lớn: "Anh cười cái gì nữa vậy?"
"Các anh cứ tiếp tục suy nghĩ, bây giờ lão tử đi lấy con số đây. Tôi chọn góc tường bên phải cánh cửa!"
Nghiêm Tiểu Kiệt đang chuẩn bị hỏi hắn làm sao vượt qua, thì đã nghe thấy tiếng Hồ Thiêm Tôn sải bước tiến lên.
"CMN! Anh cứ nghênh ngang đi qu như vậy? Muốn chết à?"
Ba người đều kinh hãi.
Cư dân mạng cũng chấn kinh.
Chỉ có mấy thành viên trong Tổ chuyên án số 0 là bắt đầu bội phục Hồ Thiêm Tôn.
"Cái tên Hồ Thiêm Tôn này rất dũng cảm!"
"Đừng quên hắn là một kẻ điên biế.n thái!"
"Nếu hắn có thể an toàn đi đến góc tường, vậy liền chứng minh phỏng đoán của Khả Tâm là chính xác!"
Hồ Thiêm Tôn giờ phút này đang bước đi trong bóng tối. Mỗi lần bước xuống, hắn đều dẫn sẵn sàng phản ứng nếu bẫy rập xuất hiện. Cho nên sau khi bình bình tiến lên hơn bảy đến tám mét, trái tim đều muốn nhảy ra ngoài.
CMN! Hù chết lão tử!
Hồ Thiêm Tôn nhẹ nhàng thở phào, lau mồ hôi lạnh trên mặt, tiếp đó nở nụ cười âm trầm.
"Vận may hôm nay của mình không tệ, ha ha ha..."
Cười xong, sắc mặt Hồ Thiêm Tôn lại sạm xuống. Hắn đánh giá một chút, dựa vào quan sát trước khi đèn tắt, bọn họ đang ở đại sảnh tầng một của tòa nhà bỏ hoang, diện tích khoảng hai trăm mét vuông, tính ra hắn đã đi được gần một nửa.
Hô!
Hồ Thiêm Tôn thở ra.
"Hôm nay lão tử sẽ đánh bại mày!"
Đạp, đạp, đạp...
Một bước hai bước ba bước...
Tiếng bước chân của hắn nghe càng ngày càng xa.
Tâm tình ba người Đổng Hạo cũng càng ngày càng phức tạp.
"CMN! Lão Hồ thật may mắn!"
"Không nghe thấy tiếng kêu cứu, tôi cảm thấy hắn sắp đến góc tường rồi!"
"CMN, đúng không sợ chết!"
"Đã ba phút, mắt tôi hình như nhìn được ít đồ, chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian thôi. Nhớ kỹ, đừng nhấc bằng chân lên mà trượt trên mặt đất ấy, tôi chọn góc tường bên trái cửa!" Trang Hán Lĩnh nói xong, hai đế giày cọ sát trên sàn, phát ra thanh âm xoàn xoạt.
Còn lại Đổng Hạo và Nghiêm Tiểu Kiệt. Hai người giật mình, khoảng cách hai cái góc tường cuối cùng và cửa lớn đâu chỉ gấp đôi.
CMN!
Cùng lúc, Hồ Thiêm Tôn an toàn một hơi tiến lên bảy, tám mét nữa.
"Sặc! Chẳng lẽ hôm nay được thần linh tương trợ? Ha ha ha..."
Hồ Thiêm Tôn cười ha hả, dần dần trong mơ hồ, hắn đã thấy một vật thể hình trụ tròn màu trắng.
"CMN! Gia hoả này vậy mà vẫn còn sống!"
"Tiếng cười của hắn mẹ nó thật đáng sợ, tôi nghe đến đau cả não!"
"Trò chơi kí.ch thích nhịp tim, gấp cái gì, hiện tại đen như mực, hắn chết chúng ta cũng không thấy. Theo tôi trò hay chỉ vừa mới bắt đầu!"
"Lầu trên phân tích rất hợp lý, xem mà muốn nín thở."
Tuy nhiên Hồ Thiêm Tôn vẫn rất cẩn thận trong hai bước cuối cùng. Toàn bộ động tác giống như hiệu ứng làm chậm trong phim. Bước chân khẽ khàng, hai tay nhẹ giơ lên trong không khí, sau đó chậm rãi hạ xuống, đầu ngón tay chạm vào một thứ lành lạnh - đèn pin.
Xác định bên trên không có các loại dây thép trói buộc gì, Hồ Thiêm Tôn mới cầm lấy, phát hiện thân đèn lồi ra một cái nút.
Tách!
Hồ Thiêm Tôn ấn xuống, ánh sáng yếu ớt xuất hiện.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên.
"Ai?!"
Vu Kiện vừa nhìn màn hình tối đen như mực, vừa châm một điếu thuốc.
"Liệu ván này bọn chúng có tiếp tục tuân thủ theo luật chơi? Dưới tình cảnh thiếu thốn ánh sáng, lại không được mượn dùng công cụ khác, chỉ sợ sẽ giống như lần livestream trước, bẫy cạp lấy mạng!"
Tần Lãng đáp: "Bọn chúng cần thời gian thích ứng. Dưới điều kiện bóng tối, các tế bào hình nón trong mắt sẽ rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, chỉ còn tế bào cảm quang hình que làm việc. Có một loại sắc tố được gọi là "Rhodopsin" nằm trong các tế bào cảm quan hình que, rất mẫn cảm đối với ánh sáng yếu và được tổng hợp dần với điều kiện thiếu ánh sáng. Trong tình huống này, cần năm phút thời gian để nhãn cầu tạo ra 60% rhodopsin."
"Tôi nghĩ bọn họ nên để đám gà lông xù kia mở đường, như vậy chẳng phải sẽ hoàn hảo tránh thoát bẫy rập trên mặt đất sao?" Phục Cường cảm giác IQ của mình đã online.
Vu Kiện lắc đầu: "Anh cho rằng Nhà Thiết Kế Tử Vong chưa nghĩ tới à? Ánh đèn tắt, lũ gà sẽ không chạy loạn. Thêm nữa hắn thiết kế cho bọn nó ăn no ở ván thứ nhất, vì thế càng chẳng thèm động."
"Mịa! Cái gì cũng tính ra? Đầu óc bị nghiền ép, vậy còn chơi thế nào được?" Phục Cường sờ sờ tóc, cảm giác trí thông minh lại offline.
Triệu Thiên Lâm ở một bên phân tích: "Ngoài ra cũng phải kể đến, thời hạn ván này chỉ có mười lăm phút, không kịp để cho mắt thích ứng với bóng tối, tránh né bẫy rập. Nếu vẫn tiếp tục không phạm quy, bọn chúng chết chắc!"
"Cho nên mới gọi là Trò Chơi Nhất Định Phải Phạm Quy!"
Hàn Khả Tâm đáp: "Cũng không hẳn vậy, Nhà Thiết Kế Tử Vong bảo rằng góc tường đặt đèn pin cỡ nhỏ, hẳn là loại công cụ phụ trợ. Xem xét cách thiết kế trò chơi, tôi cho rằng bọn chúng sẽ không gặp bẫy trên đường, ngược lại, thời điểm rời khỏi mới là trùng điệp bẫy rập!"
"Mặt khác dưới khía cạnh tâm lý học, trong tình huống hoàn toàn bất lực, con người thường có khuynh hướng khá cực đoan, nhưng một khi lấy được đèn pin vào trong tay, bọn chúng sẽ trở nên cực kỳ cẩn thận. Đấy cũng chính là chỗ cao minh của Nhà Thiết Kế Tử Vong. Không thể không nói, hắn đã đem tâm lý học kết hợp hoàn mỹ với trò chơi!"
"Khó trách hắn bảo ván này khảo nghiệm trí lực, thể lực, sức phán đoán và vận khí của bọn chúng!"
Vu Kiện hít một ngụm khói thật sâu.
"Nếu thật như vậy, giờ phút này Nhà Thiết Kế Tử Vong cũng đang ở trong phòng, đồng thời đeo dụng cụ nhìn ban đêm, bắt đầu chuẩn bị thả bẫy rập!"
Vụ Kiện nói xong, ánh mắt hơi co lại: "Tắt đèn đi, sau đó ghi lại cẩn thận buổi livestream!"
Vị!
Toàn bộ đèn bên trong Tổ trọng án số 0 tắt ngóm.
Mấy người đứng giữa bóng đêm, lẳng lặng quan sát cái màn hình đen kịt.
Giờ khắc này, bốn người Hồ Thiêm Tôn lần mò tìm được quần áo, xé ra một chút băng bó vết thương rồi mặc phần còn lại lên người.
Sau khi làm quen với bóng tối, Đổng Hạo xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "CMN, hai phút rồi, làm gì bây giờ? Lão Nghiêm?"
"CMN! Sao tôi biết được?"
"Ha ha ha..." Hồ Thiêm Tôn lại nở nụ cười âm trầm.
Da gà trên người Đổng Hạo lập tức nổi lên, hét lớn: "Anh cười cái gì nữa vậy?"
"Các anh cứ tiếp tục suy nghĩ, bây giờ lão tử đi lấy con số đây. Tôi chọn góc tường bên phải cánh cửa!"
Nghiêm Tiểu Kiệt đang chuẩn bị hỏi hắn làm sao vượt qua, thì đã nghe thấy tiếng Hồ Thiêm Tôn sải bước tiến lên.
"CMN! Anh cứ nghênh ngang đi qu như vậy? Muốn chết à?"
Ba người đều kinh hãi.
Cư dân mạng cũng chấn kinh.
Chỉ có mấy thành viên trong Tổ chuyên án số 0 là bắt đầu bội phục Hồ Thiêm Tôn.
"Cái tên Hồ Thiêm Tôn này rất dũng cảm!"
"Đừng quên hắn là một kẻ điên biế.n thái!"
"Nếu hắn có thể an toàn đi đến góc tường, vậy liền chứng minh phỏng đoán của Khả Tâm là chính xác!"
Hồ Thiêm Tôn giờ phút này đang bước đi trong bóng tối. Mỗi lần bước xuống, hắn đều dẫn sẵn sàng phản ứng nếu bẫy rập xuất hiện. Cho nên sau khi bình bình tiến lên hơn bảy đến tám mét, trái tim đều muốn nhảy ra ngoài.
CMN! Hù chết lão tử!
Hồ Thiêm Tôn nhẹ nhàng thở phào, lau mồ hôi lạnh trên mặt, tiếp đó nở nụ cười âm trầm.
"Vận may hôm nay của mình không tệ, ha ha ha..."
Cười xong, sắc mặt Hồ Thiêm Tôn lại sạm xuống. Hắn đánh giá một chút, dựa vào quan sát trước khi đèn tắt, bọn họ đang ở đại sảnh tầng một của tòa nhà bỏ hoang, diện tích khoảng hai trăm mét vuông, tính ra hắn đã đi được gần một nửa.
Hô!
Hồ Thiêm Tôn thở ra.
"Hôm nay lão tử sẽ đánh bại mày!"
Đạp, đạp, đạp...
Một bước hai bước ba bước...
Tiếng bước chân của hắn nghe càng ngày càng xa.
Tâm tình ba người Đổng Hạo cũng càng ngày càng phức tạp.
"CMN! Lão Hồ thật may mắn!"
"Không nghe thấy tiếng kêu cứu, tôi cảm thấy hắn sắp đến góc tường rồi!"
"CMN, đúng không sợ chết!"
"Đã ba phút, mắt tôi hình như nhìn được ít đồ, chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian thôi. Nhớ kỹ, đừng nhấc bằng chân lên mà trượt trên mặt đất ấy, tôi chọn góc tường bên trái cửa!" Trang Hán Lĩnh nói xong, hai đế giày cọ sát trên sàn, phát ra thanh âm xoàn xoạt.
Còn lại Đổng Hạo và Nghiêm Tiểu Kiệt. Hai người giật mình, khoảng cách hai cái góc tường cuối cùng và cửa lớn đâu chỉ gấp đôi.
CMN!
Cùng lúc, Hồ Thiêm Tôn an toàn một hơi tiến lên bảy, tám mét nữa.
"Sặc! Chẳng lẽ hôm nay được thần linh tương trợ? Ha ha ha..."
Hồ Thiêm Tôn cười ha hả, dần dần trong mơ hồ, hắn đã thấy một vật thể hình trụ tròn màu trắng.
"CMN! Gia hoả này vậy mà vẫn còn sống!"
"Tiếng cười của hắn mẹ nó thật đáng sợ, tôi nghe đến đau cả não!"
"Trò chơi kí.ch thích nhịp tim, gấp cái gì, hiện tại đen như mực, hắn chết chúng ta cũng không thấy. Theo tôi trò hay chỉ vừa mới bắt đầu!"
"Lầu trên phân tích rất hợp lý, xem mà muốn nín thở."
Tuy nhiên Hồ Thiêm Tôn vẫn rất cẩn thận trong hai bước cuối cùng. Toàn bộ động tác giống như hiệu ứng làm chậm trong phim. Bước chân khẽ khàng, hai tay nhẹ giơ lên trong không khí, sau đó chậm rãi hạ xuống, đầu ngón tay chạm vào một thứ lành lạnh - đèn pin.
Xác định bên trên không có các loại dây thép trói buộc gì, Hồ Thiêm Tôn mới cầm lấy, phát hiện thân đèn lồi ra một cái nút.
Tách!
Hồ Thiêm Tôn ấn xuống, ánh sáng yếu ớt xuất hiện.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên.
"Ai?!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook