Hệ Thống Khởi Động, Truy Tìm Lò Sưởi!
-
Chương 150: Hoàng Hôn (19)
" Bệ hạ, người cố chịu một chút." Tiểu cận vệ lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng bệ hạ bá đạo mạnh mẽ sụp đổ trước mặt, trực tiếp bị dọa đến toàn thân run rẩy kịch liệt, khó khăn lắm mới có thể chống đỡ được hàn khí tỏa ra từ người Nhiễm Thanh Vân, đỡ y tiến vào nhà gỗ nhỏ mới dựng xong. Bên trong không có đồ đạc, chỉ có một ván gỗ nhỏ được bọn họ tùy tiện ghép từ mấy thân cây, Nhiễm Thanh Vân được đặt ngồi lên trêи.
Nhiễm Thanh Vân không nói gì, chỉ âm trầm để tiểu cận vệ đỡ mình lên giường, toàn thân căng thẳng cứng nhắc.
Bên phía Phó Kim Phong thì không được yên ổn như Nhiễm Thanh Vân. Khụ khụ... mặc dù bên phía Nhiễm Thanh Vân cũng không được tính là yên ổn lắm.
Vào thời điểm nửa tháng trước, sau khi Nhiễm Thanh Vân lấy cớ hồi kinh rời khỏi biên cảnh được một khoảng thời gian, Mục Lễ liền cho người tới kinh thành thông báo tình hình ở biên cương mỗi tháng một lần, cũng chính vào ngay lúc đó, Phó Kim Phong phát hiện Nhiễm Thanh Vân biến mất.
Cho dù có chậm chạp đến đâu, Nhiễm Thanh Vân lên đường hồi kinh trước, chắc chắn sẽ không thể chậm chạp đến mức hiện tại cũng chưa thể quay lại... vậy mà đến giờ Phó Kim Phong vẫn không nhận được tin tức gì từ chỗ Nhiễm Thanh Vân. Nếu... nếu vậy, chỉ còn một khả năng, đám người Nhiễm Thanh Vân gặp phải thích khách, hơn nữa còn có khả năng lành ít dữ nhiều.
Triều chính không thể một ngày không vua, Nhiễm Thanh Vân rời đi hơn một tháng Phó Kim Phong khó khăn lắm mới có thể duy trì đại cục đến giờ... hiện tại nghe được tin dữ, cho dù Phó Kim Phong có dùng độc của mình uy hϊế͙p͙ đám đại thần không cho bọn họ làm loạn thì chính y lại không thể tự mình vượt qua cú sốc này.
Từ khi nhận được tin báo từ biên cảnh, mỗi ngày, Phó Kim Phong đều phải ở trước mặt đám đại thần phát ra uy khí, tối đến lại không chịu nổi cô đơn mà cuồn ở trêи long sàn, trốn trong chăn vàng óng, cố gắng tìm kiếm mùi hương thuộc về Nhiễm Thanh Vân.
Nhưng Nhiễm Thanh Vân vốn rời đi rất lâu rồi, mùi hương của y vốn không thể nào vương lại tới bây giờ.
Phó Kim Phong cả người bất an, trốn ở trong ổ chăn tựa như rùa nhỏ, mất đi cảm giác an toàn, thu toàn bộ cơ thể vào trong mai cứng.
" Đừng lo, ta sẽ làm mọi cách để có thể truyền hoàng vị cho ngươi."
Đại não đột ngột xuất hiện giọng nói của người thương, câu nói đó vốn đã trải qua hơn một tháng lại tựa như vừa mới đọng lại bên tai, ngay cả ngữ khí, âm tần, đều rõ mồn một.
Phó Kim Phong đột ngột run rẩy toàn thân.
Khi đó, nghe thấy câu nói này, Phó Kim Phong vốn không hề để tâm, dù sao hai người bọn họ cũng đã cùng nhau giải đáp nghi vấn trong lòng đối phương... Phó Kim Phong tin rằng, Nhiễm Thanh Vân sẽ không... sẽ không...
Người kia, không phải sẽ lấy lý do này để đám đại thần chấp nhận để y ngồi lên ngôi vị đó chứ? Rõ ràng y không phải người có khả năng sẽ bỏ rơi...
Nhưng nếu y thật sự bỏ rơi ta thì sao?
Năng lực của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong hiểu rất rõ, chắc chắn Nhiễm Thanh Vân sẽ không vì bị ám sát mà xảy ra chuyện, sẽ không vì bị người khác ngăn cản mà không trở về bên cạnh y. Vậy, vậy thì chỉ còn một khả năng, Nhiễm Thanh Vân không muốn về bên y nữa.
Phó Kim Phong ngẩn người, bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, trăng khuyết ngoài hiên không còn sở hữu ánh sáng thanh lạnh, lần đầu tiên kể từ khi Phó Kim Phong nhận định Nhiễm Thanh Vân cảm nhận được sợ hãi.
Nếu Nhiễm Thanh Vân thật sự muốn bỏ y lại thì sao? Nếu Nhiễm Thanh Vân thật sự không cần y nữa thì sao? Nếu Nhiễm Thanh Vân... không yêu y như y vẫn tưởng... thì phải làm sao?.
Phó Kim Phong càng nghĩ miên man, tim càng đau đớn, hơi thở càng trở nên nặng nề. Y hít thở khó khăn, đột nhiên đứng bật dậy, rời khỏi giường, khoác lên người một lớp sa mỏng, bước ra khỏi tẩm điện.
" Công tử?" Cận vệ canh phòng bên ngoài thấy Phó Kim Phong nửa đêm chạy ra ngoài, hơi hốt hoảng.
" Ta muốn hít thở không khí một lát, các ngươi không cần quan tâm." Phó Kim Phong ảm đạm phất tay.
" Công tử nhớ hoàng thượng sao?"
"...." Phó Kim Phong yên lặng nhìn trăng, không đáp.
" Công tử đừng lo, hoàng thượng là thân thiên tử, chắc chắn ngài không có việc gì, mọi người đều đang gấp rút đi tìm..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Phó Kim Phong lạnh giọng ngăn cản.
Lòng y hiện tại đang rất rối loạn, không có tâm tư nghe người khác nói chuyện.
Phó Kim Phong nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thềm, yên tĩnh ngẩn người, mái tóc dài xõa tung sau lưng, tay phải nắm chặt trâm ngọc mà Nhiễm Thanh Vân tặng, chặt đến nỗi, làn da dưới cánh tay bị chính móng tay đả thương, thế nhưng Phó Kim Phong dường như một chút cũng không cảm nhận được đau đớn.
Hai cận vệ vốn canh phòng ở đây từ rất lâu, bọn họ đương nhiên được tận mắt chứng kiến quãng thời gian tình nống ý đậm của thiên tử cùng vị nam phi này...nhưng cũng là biết nam phi này ở phía sau lưng tính toán thiên tử, còn có một thời gian nhốt thiên tử ở tẩm cung của mình.
Thiên tử đem quân đi biên cảnh một thời gian dài, nam phi này không hề lộ ra dáng vẻ thương nhớ gì đó, ngược lại, còn cai quản triều chính rất tốt, không khỏi khiến bọn họ cảm thấy ác cảm. Nam phi này rõ ràng muốn nhân cơ hội thâu tóm triều cương, bọn họ không hiểu vì sao, đến bây giờ, hoàng thượng vẫn giữ lại cái gái này.
Vừa sáng nay, bọn họ vẫn còn tụ tập nói xấu người này, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ ngay vào ban đêm lại được chứng kiến một mặt bi thương của mĩ nhân. Mĩ nhân u sầu, cảnh tưởng đẹp đến nao lòng.
Phó Kim Phong ngồi lặng một chỗ, không gian chỉ còn tiếng hít thở hỗn loạn nặng nề, giọt nước trong suốt không hề báo trước, đột ngột chảy ra từ hốc mắt, dọa hai tên cận vệ nhảy dựng.
" Công.. công tử, ngài đừng quá đau buồn."
" Phải đó, công tử, bệ hạ chắc chắn sẽ không sao."
Hai tiểu cận vệ không giỏi ăn nói, đứng trước mĩ lệ của Phó Kim Phong, lắp bắp không thành tiếng, cố gắng an ủi Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong nghiêng đầu, dường như không nghe được mấy câu loạn xạ của cẩn vệ, ngẩn người dùng tay trái lau đi nước mắt mặn chắt.
Y không khóc!
Cho dù người kia có thật sự không cần y nữa, y cũng sẽ không khóc!
- ---
Vỏ kiếm: Xét thấy tên lò sưởi này có chút bộ dạng thành thật, ta phá lệ đưa ngươi tới chỗ chủ nhân.
Bất Vong: Ngươi bây giờ mới chịu hành động? Nếu không phải chủ nhân ném ta trong không gian không chịu thả ra, ta đã lôi cái lò sưởi kia tới chỗ chủ nhân lâu rồi. Quả nhiên ngươi chỉ xứng đáng làm vỏ kiếm.
Vỏ Kiếm: Nồi nào úp vung nấy.
Nhiễm Thanh Vân không nói gì, chỉ âm trầm để tiểu cận vệ đỡ mình lên giường, toàn thân căng thẳng cứng nhắc.
Bên phía Phó Kim Phong thì không được yên ổn như Nhiễm Thanh Vân. Khụ khụ... mặc dù bên phía Nhiễm Thanh Vân cũng không được tính là yên ổn lắm.
Vào thời điểm nửa tháng trước, sau khi Nhiễm Thanh Vân lấy cớ hồi kinh rời khỏi biên cảnh được một khoảng thời gian, Mục Lễ liền cho người tới kinh thành thông báo tình hình ở biên cương mỗi tháng một lần, cũng chính vào ngay lúc đó, Phó Kim Phong phát hiện Nhiễm Thanh Vân biến mất.
Cho dù có chậm chạp đến đâu, Nhiễm Thanh Vân lên đường hồi kinh trước, chắc chắn sẽ không thể chậm chạp đến mức hiện tại cũng chưa thể quay lại... vậy mà đến giờ Phó Kim Phong vẫn không nhận được tin tức gì từ chỗ Nhiễm Thanh Vân. Nếu... nếu vậy, chỉ còn một khả năng, đám người Nhiễm Thanh Vân gặp phải thích khách, hơn nữa còn có khả năng lành ít dữ nhiều.
Triều chính không thể một ngày không vua, Nhiễm Thanh Vân rời đi hơn một tháng Phó Kim Phong khó khăn lắm mới có thể duy trì đại cục đến giờ... hiện tại nghe được tin dữ, cho dù Phó Kim Phong có dùng độc của mình uy hϊế͙p͙ đám đại thần không cho bọn họ làm loạn thì chính y lại không thể tự mình vượt qua cú sốc này.
Từ khi nhận được tin báo từ biên cảnh, mỗi ngày, Phó Kim Phong đều phải ở trước mặt đám đại thần phát ra uy khí, tối đến lại không chịu nổi cô đơn mà cuồn ở trêи long sàn, trốn trong chăn vàng óng, cố gắng tìm kiếm mùi hương thuộc về Nhiễm Thanh Vân.
Nhưng Nhiễm Thanh Vân vốn rời đi rất lâu rồi, mùi hương của y vốn không thể nào vương lại tới bây giờ.
Phó Kim Phong cả người bất an, trốn ở trong ổ chăn tựa như rùa nhỏ, mất đi cảm giác an toàn, thu toàn bộ cơ thể vào trong mai cứng.
" Đừng lo, ta sẽ làm mọi cách để có thể truyền hoàng vị cho ngươi."
Đại não đột ngột xuất hiện giọng nói của người thương, câu nói đó vốn đã trải qua hơn một tháng lại tựa như vừa mới đọng lại bên tai, ngay cả ngữ khí, âm tần, đều rõ mồn một.
Phó Kim Phong đột ngột run rẩy toàn thân.
Khi đó, nghe thấy câu nói này, Phó Kim Phong vốn không hề để tâm, dù sao hai người bọn họ cũng đã cùng nhau giải đáp nghi vấn trong lòng đối phương... Phó Kim Phong tin rằng, Nhiễm Thanh Vân sẽ không... sẽ không...
Người kia, không phải sẽ lấy lý do này để đám đại thần chấp nhận để y ngồi lên ngôi vị đó chứ? Rõ ràng y không phải người có khả năng sẽ bỏ rơi...
Nhưng nếu y thật sự bỏ rơi ta thì sao?
Năng lực của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong hiểu rất rõ, chắc chắn Nhiễm Thanh Vân sẽ không vì bị ám sát mà xảy ra chuyện, sẽ không vì bị người khác ngăn cản mà không trở về bên cạnh y. Vậy, vậy thì chỉ còn một khả năng, Nhiễm Thanh Vân không muốn về bên y nữa.
Phó Kim Phong ngẩn người, bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, trăng khuyết ngoài hiên không còn sở hữu ánh sáng thanh lạnh, lần đầu tiên kể từ khi Phó Kim Phong nhận định Nhiễm Thanh Vân cảm nhận được sợ hãi.
Nếu Nhiễm Thanh Vân thật sự muốn bỏ y lại thì sao? Nếu Nhiễm Thanh Vân thật sự không cần y nữa thì sao? Nếu Nhiễm Thanh Vân... không yêu y như y vẫn tưởng... thì phải làm sao?.
Phó Kim Phong càng nghĩ miên man, tim càng đau đớn, hơi thở càng trở nên nặng nề. Y hít thở khó khăn, đột nhiên đứng bật dậy, rời khỏi giường, khoác lên người một lớp sa mỏng, bước ra khỏi tẩm điện.
" Công tử?" Cận vệ canh phòng bên ngoài thấy Phó Kim Phong nửa đêm chạy ra ngoài, hơi hốt hoảng.
" Ta muốn hít thở không khí một lát, các ngươi không cần quan tâm." Phó Kim Phong ảm đạm phất tay.
" Công tử nhớ hoàng thượng sao?"
"...." Phó Kim Phong yên lặng nhìn trăng, không đáp.
" Công tử đừng lo, hoàng thượng là thân thiên tử, chắc chắn ngài không có việc gì, mọi người đều đang gấp rút đi tìm..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Phó Kim Phong lạnh giọng ngăn cản.
Lòng y hiện tại đang rất rối loạn, không có tâm tư nghe người khác nói chuyện.
Phó Kim Phong nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thềm, yên tĩnh ngẩn người, mái tóc dài xõa tung sau lưng, tay phải nắm chặt trâm ngọc mà Nhiễm Thanh Vân tặng, chặt đến nỗi, làn da dưới cánh tay bị chính móng tay đả thương, thế nhưng Phó Kim Phong dường như một chút cũng không cảm nhận được đau đớn.
Hai cận vệ vốn canh phòng ở đây từ rất lâu, bọn họ đương nhiên được tận mắt chứng kiến quãng thời gian tình nống ý đậm của thiên tử cùng vị nam phi này...nhưng cũng là biết nam phi này ở phía sau lưng tính toán thiên tử, còn có một thời gian nhốt thiên tử ở tẩm cung của mình.
Thiên tử đem quân đi biên cảnh một thời gian dài, nam phi này không hề lộ ra dáng vẻ thương nhớ gì đó, ngược lại, còn cai quản triều chính rất tốt, không khỏi khiến bọn họ cảm thấy ác cảm. Nam phi này rõ ràng muốn nhân cơ hội thâu tóm triều cương, bọn họ không hiểu vì sao, đến bây giờ, hoàng thượng vẫn giữ lại cái gái này.
Vừa sáng nay, bọn họ vẫn còn tụ tập nói xấu người này, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ ngay vào ban đêm lại được chứng kiến một mặt bi thương của mĩ nhân. Mĩ nhân u sầu, cảnh tưởng đẹp đến nao lòng.
Phó Kim Phong ngồi lặng một chỗ, không gian chỉ còn tiếng hít thở hỗn loạn nặng nề, giọt nước trong suốt không hề báo trước, đột ngột chảy ra từ hốc mắt, dọa hai tên cận vệ nhảy dựng.
" Công.. công tử, ngài đừng quá đau buồn."
" Phải đó, công tử, bệ hạ chắc chắn sẽ không sao."
Hai tiểu cận vệ không giỏi ăn nói, đứng trước mĩ lệ của Phó Kim Phong, lắp bắp không thành tiếng, cố gắng an ủi Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong nghiêng đầu, dường như không nghe được mấy câu loạn xạ của cẩn vệ, ngẩn người dùng tay trái lau đi nước mắt mặn chắt.
Y không khóc!
Cho dù người kia có thật sự không cần y nữa, y cũng sẽ không khóc!
- ---
Vỏ kiếm: Xét thấy tên lò sưởi này có chút bộ dạng thành thật, ta phá lệ đưa ngươi tới chỗ chủ nhân.
Bất Vong: Ngươi bây giờ mới chịu hành động? Nếu không phải chủ nhân ném ta trong không gian không chịu thả ra, ta đã lôi cái lò sưởi kia tới chỗ chủ nhân lâu rồi. Quả nhiên ngươi chỉ xứng đáng làm vỏ kiếm.
Vỏ Kiếm: Nồi nào úp vung nấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook