Hệ Thống Hỗ Trợ Cực Phẩm (Bản Dịch)
-
Chương 1
Vệ Tiểu Thiên hiện tại đang trong một giấc mộng đẹp, một thiếu nữ tuổi khoảng mười sáu phơi bày Ngọc Thể trước mặt, môi anh đào bé nhỏ, cánh tay trắng nõn mềm mại, một tấm lụa mỏng che nửa khuôn mặt phía dưới của nàng, bộ dáng vừa nhìn vào ai cũng thương, muốn trao cho nàng những 'tình thương' mà mình có.
Hắn bắt đầu chăm chú suy tính, nên bắt đầu từ vị trí nào để khám phá 'những điều mới lạ', bất chợt từ sau lưng hiện lên một cỗ sát ý kinh khủng, nhắm ngay cúc hoa bé nhỏ của hắn.
Ngay lập tức cúc hoa xiết chặt, hắn cảm thấy toàn thân tê tê dại dại, một đoàn hơi lạnh từ phía dưới chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Vệ Tiểu Thiên lập tức tỉnh dậy, hắn đứng dậy xoa xoa bờ mông đang còn nóng hừng hực.
Tiếp tục kiểm tra lấy toàn bộ phần mông và cả cúc hoa bé nhỏ, trừ việc chỉ cảm thấy nong nóng ra, căn bản không thấy bất cứ dấu hiệu bất thường gì, ngay cả đồ lót và đồ ngoài đều bình thường không tổn hại chút nào.
Cũng may là mộng, dọa ta một hồi, bà nội, tuy là Mộng Xuân nhưng có cần phải ác liệt thế không?
Ách! Không đúng!
Ta không phải đang đi du lịch, rồi thấy chuyện người đứng ra cứu giúp sao?
Chẳng lẽ đáy hồ có một hang động, sau đó ta bị nước cuốn đến nơi đây?
Mạch nước ngầm cuồn cuộn, quả thật rất đáng sợ!
Nhớ rõ lúc trước xem tiểu thuyết, những nơi như hiện giờ đều có kho báu, biết bao nhiêu nhân vật đạt được truyền thừa sau khi trải qua những việc này.
"He he, nói không chừng nơi đây có truyền thừa của ai đó, mình mà nhận được, ra ngoài sẽ đại sát tứ phương, đi ngang thế giới, thần cản đập thần, phật cản tát phật, hậu cung ba ngàn giai nhân, thất tiên nữ hầu hạ."
Vệ Tiểu Thiên cắn răng chịu đựng sự khó chịu cùng mơ hồ, vừa vịn tường đi kiểm tra xung quanh!
Đi không bao lâu, trước mắt hắn xuất hiện một khu vực rộng khoảng hai mươi mét vuông, phía trên đầu là nửa vòng tròn, ngay trung tâm có một viên hình tròn màu trắng cỡ một nắm tay đang phát sáng.
Một người ngồi phía dưới viên hình tròn này, khuôn mặt hướng lên viên hình tròn đó, bộ dáng kiểu như đang tu luyện ở trong những quyển tiểu thuyết mà hắn từng xem.
Vệ Tiểu Thiên âm thầm cảm thán, hắn có thể khẳng định, từ trước đến nay đây là nữ nhân mà hắn thấy xinh đẹp nhất, đẹp không tì vết, đẹp không biết dùng từ nào để diễn tả.
Nếu so sánh với những hoa hậu, người mẫu kiếp trước, xin thưa, không cần phải so chi cho mất thời gian!
Chim gặp chim hót, hoa gặp hoa cúi đầu thẹn thùng....
Tiên nữ hạ phàm, không cần phải ngợi ca!
Nhìn vị mỹ nữ ở trước mặt khen ngợi trong lòng một lúc, Vệ Tiểu Thiên mới chợt nhớ đến một vấn đề!
Người này tại sao lại ở đây?
Nghi hoặc cùng khó hiểu, càng lúc càng lớn lên.
Vị mỹ nữ này ăn mặc quần áo, có vẻ như không giống với thời hiện đại cho lắm.
Bên cạnh nàng còn có một thanh trường kiếm, những biểu tượng trên vỏ kiếm, khi nhìn vào liền hiện lên một phong cách vô cùng cổ xưa.
Điều đặc biệt là thanh kiếm này lại đứng thẳng, phiêu phù giữa không trung, mũi võ kiếm cách mặt đất một khoảng nhỏ.
Nhìn thấy hiện tượng phản vật lý này, Vệ Tiểu Thiên lập tức chảy mồ hôi lạnh, sau đó bất chợt vui vẻ, hắn là gặp cao thủ trong truyền thuyết, nhân sinh chẳng mấy chốc sẽ thay đổi.
Phốc!
Không để Vệ Tiểu Thiên vui vẻ lâu, vị mỹ nữ bất chợt phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân vô lực ngã xuống đất, thanh trường kiếm đang phiêu phù ở bên cạnh cũng ngã theo.
"Không ngờ rằng, Lãnh Mộ Vũ ta hôm nay phải ôm hận nằm xuống tại đây!"
Vị mỹ nữ trông bộ như phải dùng hết toàn bộ sức lực cuối cùng mới có thể chống được một nửa cơ thể, ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng cùng cừu hận nhìn chằm chằm Vệ Tiểu Thiên.
"Sau khi ta chết, nhất định sẽ hóa thành Lệ Quỷ, trở lại kéo ngươi xuống theo."
Vệ Tiểu Thiên mộng bức nhìn nàng, hình như vị mỹ nữ này đang hiểu lầm gì đó thì phải.
"Ách, ta không phải đến giết ngươi....."
Vệ Tiểu Thiên quơ quơ hai tay, vừa định giải thích rằng mình không có ác ý, tuy vậy chưa kịp nói gì liền bị nàng ấy cắt lời ngang.
"Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, súc sinh.... Ta thà chết chứ không để ngươi làm việc đó."
Lãnh Mộ Vũ tất nhiên đang hiểu lầm Vệ Tiểu Thiên, giữa nơi không người, một nam một nữ, mà người nữ lại không có chút sức phản kháng nào, chuyện xảy ra tiếp theo là gì, các vị thử tưởng tượng xem.
Tiếp đó, Lãnh Mộ Vũ dùng sức giãy giụa cơ thể, vươn tay muốn cầm lấy thanh kiếm kia, ý định tự sát trước khi bị tên thanh niên trước mắt làm điều biến thái.
Đáng tiếc, vết thương từ cơ thể quá nặng, lần này bởi vì nàng di động mà thêm trầm trọng, làm cho nàng đã vô lực nay càng vô lực hơn.
Nhận thấy tình cảnh của mình, Lãnh Mộ Vũ tuyệt vọng chảy ra hai hàng nước mắt, chẳng lẽ ngay cả cái chết mà ông trời vẫn cản.
Chuyện gì đang xảy ra?
Vệ Tiểu Thiên tưởng tượng đến một màn biểu diễn, đặc sắc, chấn động, mộng ép, cảm xúc, xấu hổ....
Mà khoan, việc này hình như cùng ta không có chút quan hệ nào nha?
Nàng ta đang nghĩ rằng ta muốn cùng nàng xảy ra quan hệ?
Quả thực nàng ấy rất đẹp, nhưng ai nói ta muốn quan hệ với nàng?
Vị mỹ nữ này có phải do tu luyện nhiều quá nên dẫn đến đầu óc bị chập, không biết còn cứu được hay không?
Vệ Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn quanh, ai đang nói chuyện vậy?
Bất quá âm thanh này hình như khá quen, giống như hắn đã từng nghe, hình như là hệ thống gì đó, sau đó cúc hoa bị gì gì đó đó.....
Vệ Tiểu Thiên tâm cũng lớn, cho nên rất nhanh liền chấp nhận chuyện này.
"Ngươi là hệ thống hỗ trợ cực phẩm?"
"Tại trong đầu ta?"
"Cha mẹ ơi, một bất ngờ thật kinh ngạc, vậy chức năng của ngươi là gì?"
"Quào, mạnh như vậy? Vậy ngươi có thể cứu vị mỹ nữ này không? Ta muốn được một lần làm anh hùng cứu mỹ nhân!"
"Ta cứu! Cứu kiểu gì?"
"Ơ ơ, được được, khởi động, khởi động."
Vệ Tiểu Thiên vừa nói xong, trong cơ thể liền xuất hiện một dòng nhiệt nóng, rất nhanh dòng nhiệt này liền tập trung vào hai mắt, nháy nháy vài cái, vị mỹ nữ kia nhìn từ từ khác đi.
Người vẫn là người, nhưng trên người nàng liền xuất hiện một bộ kinh mạch hiện lên, những chi tiết lích nha lích nhích, dù nhỏ nhất cũng hiện lên rất rõ.
Vệ Tiểu Thiên dù gì cũng là cao thủ giới tiểu thuyết, rất nhanh liền biết được những điều này là gì.
Bên trong những chi tiết rậm rạp này, có một số chi tiết khác hoàn toàn với những chi tiết còn lại, ngoài ra trên những chi tiết này còn có những con số khác nhau.
1, 2, 3, 4, 5......23, 24, 25....
chín chín tám mươi mốt cái chi tiết, tương ứng chín chín tám mươi mốt cái huyệt trên cơ thể người!
"Thảm như vậy! Thật sự quá đáng thương, hệ thống, ta lần theo những con số này có thể cứu nàng ấy không?"
Vệ Tiểu Thiên nhìn xung quanh, rất nhanh liền tập trung vào thanh kiếm đang nằm dưới đất kia, hắn đi đến nhặt thanh kiếm lên, tuy thanh kiếm nhìn bình thương nhưng lại rất nặng, trên chuôi kiếm còn khắc hai chữ Lôi Âm nhìn trông rất cổ xưa.
Lãnh Mộ Vũ nhìn thấy Vệ Tiểu Thiên cầm kiếm đi đến, nàng vừa phẫn nộ cũng vừa hoảng sợ, dùng ánh mắt không cam lòng cùng tuyệt vọng nhìn chăm chăm hắn, cuối cùng cắn răng nhắm mắt lại, nhận lấy kết quả sắp diễn ra đối với mình.
Giữa lúc Lãnh Mộ Vũ gào thét trong lòng, bất chợt nàng nghe thấy một âm thanh vô cùng hưng phấn!
"Mỹ nữ đừng sợ, ta giúp ngươi đâm một cái là được!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook