Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện Be FULL
30: Khoảnh Khắc Này Không Phải Dấu Chấm Hết Mà Là Vĩnh Hằng Là Khởi Đầu


Bộ phim có kết thúc mở.
Nam Kha từ chối cô gái bố mẹ đã sắp xếp, bị hất cà phê lên người ở tiệm, khi gọi điện thoại tới khách sạn thì hay tin Úc Ninh trả phòng rồi.

Nhớ lại buổi đêm say khướt ngày hôm ấy, anh lẩm bẩm một câu, muốn đến Bến Thượng Hải ngắm tháp Minh Châu Phương Đông(*).
(*) Tháp Minh Châu Phương Đông: Tháp truyền hình tọa lạc bên bờ sông Hoàng Phố thuộc Lục Gia Chủy, quận Phố Đông, đối diện với Bến Thượng Hải.
Ma xui quỷ khiến đến Bến Thượng Hải, nhưng cũng chẳng gặp được người mình muốn gặp.
Cứ thế tựa vào lan can, ngắm tháp Minh Châu Phương Đông phía đối diện.
Một cảnh quay dài không có bất kì lời thoại nào, độc thoại cũng không, toàn bộ đều là diễn cảnh nội tâm, độ khó vô cùng cao, nhưng từng biểu cảm rất nhỏ trên gương mặt Nam Kha đều cực kì chuẩn xác.
Không hổ danh là ảnh đế.
[Trùng hợp quá.]
Nghe thấy giọng nói ấy, trên gương mặt Nam Kha thoáng qua niềm ngạc nhiên quá đỗi.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy Úc Ninh.
Úc Ninh cũng nhìn thấy anh, thấy toàn thân ngấm cà phê của anh, tiến lại gần.
[Nên nông nỗi này cơ à.] Úc Ninh cười, đi tới bên cạnh anh, [Cả người toàn là mùi cà phê…]
[Nhưng mà, giờ em không uống cà phê nữa rồi.]
Úc Ninh cúi đầu, dùng bàn tay chắn gió lạnh, châm một điếu thuốc cho bản thân.
[Em ghét cà phê lắm.]
[Ghét hơn cả anh.]
Nam Kha cũng cười.
[Thật sao? Tốt quá rồi.]
Hai người trầm mặc dựa vào lan can, hình ảnh không ngừng phóng ra xa.
Mãi đến khi đen kịt.
Chỉ còn vài dòng đối thoại.
[Úc Ninh: Em muốn viết sách mới.]
[Nam Kha: Tên là gì?]
[Úc Ninh: Giấc mộng.]
Bộ phim kết thúc.
Vài khán giả lục đục rời đi, Lâm Nhiên và Hứa Kỳ Sâm bước ra cuối cùng.
“Ba rưỡi sáng.” Lâm Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, “Chúng ta có duyên với khoảng thời gian này nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm vùi mặt trong khăn quàng cổ, gật đầu.
Lâm Nhiên rất muốn ôm cậu một cái, cuối cùng vẫn kìm nén lại được, “Anh đưa em về.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Gần lắm, em tự đi được mà, anh về đi.”
Lâm Nhiên đút tay vào túi áo, thở dài đầy nặng nề, “Ài.”
Hứa Kỳ Sâm bắt chước dáng vẻ của anh như thật, “Ài.~”
Hai người nhìn nhau cười.
Trong buổi ghi hình chương trình thực tế ngày hôm sau, Hứa Kỳ Sâm buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt đánh nhau, không còn sức mà chạy, nhảy cũng không lên được, vừa nghỉ ngơi cái đã liên tục nốc cà phê.
Nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, không thấy mệt chút nào.
Phim ra rạp được vài ngày, danh tiếng ngày một lên cao, thậm chí còn khơi dậy một làn sóng đề cử trên mạng xã hội.
[falling4u]: Cảm xúc của [Nam Kha] thật sự rất đẹp, khung hình nào cũng có thể cắt ra làm giấy dán tường được hết!
[Gà bông cục ta cục tác]: Có đôi lúc tình yêu chính là giấc mộng Nam Kha(*), nhưng dẫu sao từng mơ thấy cũng đã tốt lắm rồi.
(*) Giấc mộng Nam Kha: Những giấc mơ viển vông, nằm ngoài tầm với.
[Idol nhà tui 4m5]: Một tác phẩm mang đầy tính thẩm mĩ điện ảnh.

Lợi ích và hiệu quả trực tiếp của việc danh tiếng được nâng cao là tăng lịch chiếu phim và doanh thu phòng vé.

Vốn dĩ là một đề tài điện ảnh “thiểu số” không được các rạp chiếu phim lớn xem trọng, giờ đây độ thảo luận đã liên tục tăng cao, trở thành “con hắc mã” cho dịp lễ Giáng Sinh này.

Phim ra rạp bốn ngày, doanh thu phòng vé đã phá hơn trăm triệu, doanh thu từng ngày vọt lên không có dấu hiệu dừng.
Hứa Kỳ Sâm đọc được một bình luận phim rất cảm động.
[Mình vốn tưởng rằng [Nam Kha] sẽ khơi dậy mối quan tâm và tranh cãi của dư luận sau khi phim chiếu, nhưng sự thật như vả vào mặt mình vậy.


Cốt lõi của bộ phim không phải chỉ đem mỗi đề tài đồng tính luyến ái – một đề tài vốn rất gây tranh cãi, ra để thảo luận, mà tập trung khắc họa tình yêu của “con người”.

Thời niên thiếu thanh xuân, ai mà chẳng từng khao khát một người, ai mà chẳng từng đào lại một người mình đã luôn cất giữ trong lòng, để rồi hồi tưởng lại thật kĩ dáng vẻ của người ấy, ở chốn thành thị bê tông cốt thép nuốt chửng cả buổi hừng đông? Tình yêu là niềm vui mừng đầy hụt hẫng, là giấc mộng Nam Kha của con người đô thị.]
Giấc Mộng Nam Kha.
Hứa Kỳ Sâm bật cười tự giễu.
Trước đây cậu cũng từng ôm trong lòng suy nghĩ đó, để rồi viết ra một kịch bản không hoàn chỉnh.

Đến cuối cùng, đạo diễn đặt ra một kết cục rất đỗi mơ hồ, nói với khán giả rằng, biết đâu giấc mộng này lại có thể trở thành sự thật.
Bạn thử lại một lần nữa xem.
Ở giới giải trí này lâu như vậy, Hứa Kỳ Sâm vẫn chưa theo kịp nhịp sống nơi đây, ngày nào cũng như đi đánh trận, thật sự là một thử thách vô cùng gian lao đối với cái tính chậm chạp của cậu.
Thời gian trong cái giới này qua nhanh như chớp mắt, chẳng tài nào níu giữ.
Chẳng mấy chốc, bộ phim đã kết thúc chuỗi ngày ra rạp, tổng doanh thu phòng vé trong nước vượt ngưỡng sáu trăm triệu, cũng được xếp vào mức đột phá lên một tầm cao mới trong hạng đề tài thiểu số, và danh tiếng của Quý Mộng Trạch không còn bị buộc chặt với mấy bộ phim ba xu nữa, rực rỡ hẳn lên.

Cũng chính vì vậy, các dự án phim mới liên tục tới gõ cửa tìm cậu, khiến Lý Vân sắp không gánh nổi tới nơi.
Là nhóm nhạc nam nổi tiếng bậc nhất, không có thời gian nghỉ ngơi ngay cả trong dịp Tết, vậy nên Hứa Kỳ Sâm đành phải từ chối lời mời đến nhà Lâm Nhiên ăn lẩu đón Tết.
Những người ở trong giới này, sao có thể cân bằng giữa tình yêu và sự nghiệp được chứ?
Còn chưa đợi Hứa Kỳ Sâm kịp ngẫm nghĩ kĩ lưỡng về vấn đề này, liên hoan phim XXX rất được quan tâm đã đến.

Gánh trên mình vầng hào quang của Trần An Bình, [Nam Kha] đã bước được chân vào đường đua chính thức của liên hoan phim không phụ sự kì vọng của mọi người.
Đột nhiên Hứa Kỳ Sâm rất hối hận, nếu trước đây mình không tạo cho cuốn tiểu thuyết này một cái kết đầu voi đuôi chuột, bây giờ có khi đã biết trước có đoạt được giải hay không, mà đoạt được giải gì.
Tức quá.

Dù gì cũng là liên hoan phim Châu Âu, phim điện ảnh Châu Á khó mà đoạt được giải thưởng chính.

Cuối cùng, Trần An Bình gặt được giải đạo diễn xuất sắc nhất, Hứa Kỳ Sâm cũng chẳng bất ngờ gì cho cam, ông thật sự là một đạo diễn vừa ưu tú vừa mang phong cách nghệ thuật.
Còn lại là các giải thưởng trong nước, đáng chú ý nhất là Lâm Nhiên từng đoạt được chức ảnh đế ở lễ trao giải Kim Đỉnh khi chỉ mới mười sáu tuổi.

[Nam Kha] chắc suất trong tổng cộng sáu hạng mục, lần này Lâm Nhiên tiếp tục đứng trong danh sách Nam diễn viên chính suất sắc nhất.

Là tâm điểm chú ý của tất cả giới truyền thông, dưới sự nỗ lực của Hứa Kỳ Sâm, cái tên Quý Mộng Trạch cuối cùng cũng được xướng lên trong hạng mục giải thưởng, vào vòng trong của giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Hôm xuất hiện tại lễ trao giải, Hứa Kỳ Sâm và Lâm Nhiên ăn vận trang trọng, cùng nhau bước trên thảm đỏ.
Hứa Kỳ Sâm có một cảm giác trọn vẹn khó lòng giải thích.
Đương nhiên, nếu như tiếng gào thét chói tai nhỏ lại, cậu sẽ còn mơ mộng nhiều hơn nữa.
Lâm Nhiên vẫn là dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, duy trì nụ cười mỉm vừa đẹp vừa đúng mực dưới ánh đèn flash.
Hứa Kỳ Sâm đứng bên cạnh ngắm nhìn, cảm tưởng như ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, sẽ luôn có một thằng nhóc giống anh y như đúc, bất thình lình xuất hiện ngay sau lưng, cười vang đầy non nớt.
Nghĩ tới đây, không nhịn được cười rộ lên.
Lâm Nhiên và Hứa Kỳ Sâm được sắp xếp ngồi cạnh nhau, vì vậy khi người dẫn chương trình lễ trao giải lên sân khấu không quên trêu chọc hai người một chút.
MC nữ: “Tôi nghĩ rằng lễ trao giải Kim Đỉnh của chúng ta cần phải tăng thêm một giải thưởng nữa mới được.”
MC nam: “Giải thưởng gì vậy?”
MC nữ đi đến bên cạnh Lâm Nhiên và Hứa Kỳ Sâm, vịn tay trên lưng ghế của Lâm Nhiên:
“Ví dụ như là… Giải cặp đôi màn ảnh đẹp nhất chẳng hạn.”
Vừa nghe đến đây, hai người cùng ăn ý cúi đầu cười, Lâm Nhiên còn dùng tay kéo khóe miệng cong lên không kiểm soát được xuống, MC nữ đưa micro qua, “Tôi rất muốn phỏng vấn hai bạn vài câu, hai người tình trong mộng của vô vàn thiếu nữ cùng đóng chung phim tình cảm là cảm giác như thế nào?”
Cố ý nhấn giọng tại ba chữ phim tình cảm.
Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy micro đã đau đầu, nghiêng mặt sang liếc mắt ra hiệu với Lâm Nhiên, Lâm Nhiên cố ý nói: “Em nói đi, lần nào cũng là anh nói rồi mà.”
Mấy minh tinh xung quanh đó cũng cười rộ lên theo, Hứa Kỳ Sâm hết cách, đành cắn răng nhận lấy micro.
“Cảm thấy… cảm thấy rất tốt.”
Dáng vẻ lắp ba lắp bắp, mù mà mù mờ của cậu làm dậy lên một tràng cười lớn.
MC nữ rất biết cách pha trò, “Rất tốt à ~ Vậy theo cậu thấy rất tốt ở điểm nào?”
Hứa Kỳ Sâm trả lời chậm rì: “Chỗ nào cũng tốt…”
MC nữ cứ như đang trêu chọc một đứa trẻ, “Mộng Trạch, cậu cảm thấy Lâm Nhiên chỗ nào cũng tốt phải không?”
Hứa Kỳ Sâm thực sự không chống đỡ được kiểu tra hỏi thế này, bộ trống lẫy trong lòng cậu sắp gõ hỏng mất rồi.
Lâm Nhiên thấy Hứa Kỳ Sâm gần như sụp đổ, từ bỏ ý định đứng bên cạnh tiếp tục bàng quan nhịn cười, nhận lấy micro, cười nói, “Chị à, em còn ở đây đấy, câu hỏi này của chị em còn không chịu nổi nữa là.”
MC nữ: “Được được được, đưa mic cho cậu, cậu nói đi.”

Lâm Nhiên cười hì hì đáp rất lươn, “Em cũng thấy rất tốt.”
Đạo diễn Trần ở bên cạnh Hứa Kỳ Sâm giơ tay lên, Lâm Nhiên nhìn thấy bèn nói, “Chị xem, đạo diễn Trần đứng ngồi không yên rồi.” Nói xong đưa mic cho đạo diễn Trần.
Trần An Bình cầm lấy mic, “Mọi người hỏi thế này làm tôi thật sự nhớ ra vài chuyện.” Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt nghiêm túc của ông, Hứa Kỳ Sâm nhìn rất quen mắt, giống như…
Giống như lúc ở bữa tiệc nọ, biên kịch Cù nhìn thấy cậu và Lâm Nhiên sánh vai vào tiến vào phòng riêng… Nụ cười bà dì.
Khuôn mặt rắn rỏi của con người lạnh lùng kia lại lộ ra nụ cười như thế, có cảm giác đáng yêu một cách rờn rợn.
Trần An Bình tiếp tục: “Lâm Nhiên có mặt trong toàn bộ buổi casting chọn vai.

Lúc Mộng Trạch tới, Lâm Nhiên diễn cùng giúp cậu ấy, sau đó…”
Lâm Nhiên vừa nghe mở đầu đã lập tức làm động tác tay dừng lại với Trần An Bình, tỏ vẻ cầu xin, nhưng Trần An Bình lại làm như không nhìn thấy, “Tối hôm đó, chúng tôi xem xong hết những màn thể hiện của diễn viên tới casting, tôi mới hỏi Lâm Nhiên rằng cậu cảm thấy ai thì phù hợp?”
Hứa Kỳ Sâm nghe mà như rơi vào trong sương mù, không hiểu vì sao Lâm Nhiên lại sắp chôn đầu xuống dưới chỗ tựa lưng đến nơi.
“Thế là Lâm nhiên bảo với tôi, đạo diễn Trần, cháu không biết chú thấy ai thì phù hợp, nhưng nếu thật sự cân nhắc tới mong muốn của cháu, cháu chỉ muốn thực hiện những cảnh quay tình cảm với một mình Quý Mộng Trạch.“
Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường sôi trào.
Ngoại trừ Lâm Nhiên đang không ngóc nổi đầu dậy và Hứa Kỳ Sâm ngây ngẩn cả người.
Bầu không khí lập tức trở nên…
Tràn ngập bong bóng màu hồng.
Dưới sự ồn ào của tất cả mọi người, Lâm Nhiên chỉ có thể giải thích, “Không phải, mọi người cũng biết kiểu tuyển chọn như thế mà, Mộng Trạch có ngoại hình đẹp, tính tình điềm đạm, diễn chung khá là hợp nhau…”
Đáp án này hết sức qua loa, mọi người vẫn ồn ào như cũ, tuy nhiên thời gian có hạn, dẫn chương trình đành phải dừng lại, tiếp tục quy trình tiếp theo.
Hứa Kỳ Sâm vốn tưởng rằng đạo diễn chỉ nói sai ý để trêu đùa thôi.
Nhưng rồi cậu nhìn thấy vành tai Lâm Nhiên đỏ bừng.

Nhớ lại thời điểm vừa khai máy ở Nice, lúc đạo diễn tìm gặp cậu để bàn về chuyện diễn xuất, ông đã từng đề cập tới.
[Lúc tôi nhìn thấy hai cậu diễn chung với nhau, về cơ bản đã xác định được trong lòng rồi.

Hơn nữa, sau đó thằng nhóc Lâm Nhiên kia còn nói với tôi…]
Hóa ra là cái này sao?
Nhìn cái gì?” Lâm Nhiên cố ý tỏ ra hung dữ, lườm cậu, “Đừng có nhìn anh.”
Hứa Kỳ Sâm cười, lùi về sau, “Dạ.”
Các giải thưởng lần lượt được công bố.
Đến lúc trao giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Hứa Kỳ Sâm – một trong những cái tên lọt vào trong danh sách cuối cùng, lại chẳng hồi hộp là bao.
Cậu có một thói quen, dù có làm bất kì chuyện gì đi chăng nữa, trước hết sẽ tự phủ nhận bản thân mình, luôn đợi kết quả tệ nhất kể cả khi chưa có chuyện gì xảy ra.
Như vậy sẽ không còn thấy thất vọng nữa.

Thành thật mà nói, Quý Mộng Trạch chưa bao giờ bước được chân vào dòng phim điện ảnh chính thống, giờ đây đã có tên trong danh sách đã là khó lắm rồi, chưa kể đề tài bộ phim tương đối đặc biệt, Hứa Kỳ Sâm đã chuẩn bị sẵn sàng trượt giải.
Vậy nên khi người trao giải đọc to cái tên Quý Mộng Trạch, Hứa Kỳ Sâm không hề phản ứng lại.
Mãi nhờ Lâm Nhiên nhắc nhở, Hứa Kỳ Sâm mới đứng dậy.
Mà cũng không biết đã lên sân khấu kiểu gì.
Lúc đứng trên sân khấu trao giải, đầu óc Hứa Kỳ Sâm vẫn rỗng tuếch như không.
Người khách mời trao giải còn vô cùng tốt bụng chỉnh lại góc độ mic giúp cậu.
“Cảm ơn ạ.” Cuối cùng Hứa Kỳ Sâm cũng mở miệng, “Thật ra… Mình không nghĩ bản thân sẽ nhận được giải, vì vậy hiện tại mình không biết nên nói gì nữa.”
Người xem dưới khán đài đều bật cười, Hứa Kỳ Sâm nói tiếp, “Trước đây mình vẫn luôn cảm thấy rằng khi nêu cảm nghĩ nhận giải, nhất định phải cảm ơn ai đó sao? Đến lúc đứng ở đây rồi mới phát hiện, ngoại trừ cảm ơn ra, mình thực sự không biết còn có thể nói được gì.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn về phía Trần An Bình.
“Lời đầu tiên, đạo diễn Trần An Bình, cảm ơn chú.

Cái tên Quý Mộng Trạch này xuất hiện trong dàn diễn viên của bộ phim sẽ vô cùng đuổi khách, điều này cháu rõ ràng hơn cả.

Nhưng đạo diễn Trần vẫn cho cháu một cơ hội, chỉ bảo cháu phải diễn ra sao, bằng không ngày hôm nay, cháu sẽ vẫn là một loại độc dược của phòng vé như cũ.”
“Tiếp theo, mình muốn cảm ơn người hâm mộ của mình.

Những bạn nữ ấy đã rất vất vả, mình từng đặt tay lên ngực tự hỏi, từ trước đến nay mình chưa làm được gì để các bạn ấy lấy làm tự hào, cũng chưa từng là một thần tượng có thể nguôi nỗi lo lắng, thế nhưng các bạn ấy vẫn luôn ủng hộ mình như trước.


Mình vừa cảm động vừa xấu hổ, giờ mọi người có thể đứng thẳng lưng lên mà nói chuyện với những người trước đây đã từng xem thường chúng ta, rằng thần tượng của các bạn không chỉ có mỗi một gương mặt.”
“Cuối cùng…”
Hứa Kỳ Sâm nhìn thoáng qua Lâm Nhiên.
“Mình muốn cảm ơn bạn diễn của mình.”
Có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng trong khoảng trống sắp xếp từng lời nói, chúng cứ kẹt cứng nơi cổ họng.
Cuối cùng, tất thảy đều hòa tan trong ánh mắt Lâm Nhiên nhìn về phía cậu.
Hứa Kỳ Sâm nở một nụ cười tường tận.
“Cảm ơn anh.”
Hứa Kỳ Sâm cầm cúp trong tay, xuống bục trao giải bước về phía trước, cúi người thật sâu, sau đó mới chậm rãi rời khỏi sân khấu.
Cúp trong tay nặng trình trịch, nhưng Hứa Kỳ Sâm vẫn luôn cảm thấy không thực chút nào.

Lúc về chỗ ngồi, Trần An Bình tươi cười vỗ vai cậu, Hứa Kỳ Sâm lại cúi đầu lần nữa, mới ngồi xuống.
Lâm Nhiên cầm lấy cúp trong tay cậu, mỉm cười, “Chúc mừng em.”
Hứa Kỳ Sâm mãn nguyện vô cùng.
Đến khi giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất được xướng lên, Hứa Kỳ Sâm – người phật hệ nhất ở cái nơi này, lại trở nên căng thẳng không kiểm soát được.

Thấy gương mặt Lâm Nhiên xuất hiện trong dàn ứng cử viên trên màn ảnh lớn, lòng bàn tay cậu đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Trong lòng bắt đầu vô thức đọc thầm tên Lâm Nhiên.
Làm ơn.
Làm ơn.
“Vậy thì… Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của lễ trao giải Kim Đỉnh năm nay là…” Người khách mời trao giải liếc mắt xuống bì thư trong tay lần nữa, ánh mắt đảo qua từng diễn viên đang ngồi.
Cô hô to một cái tên bằng niềm kích động không gì sánh được.
Mà không phải Lâm Nhiên.
Tảng đá trong lòng rơi xuống, nhưng lại rơi xuống theo cách đập thẳng vào chân đầy hung hãn.
Khuôn mặt Hứa Kỳ Sâm tràn đầy thất vọng, Lâm Nhiên cười nói, “Sao lại trưng ra vẻ mặt này rồi.”
Người lên sân khấu là một diễn viên kỳ cựu năm mươi lăm tuổi theo phái thực lực, đóng vai một lão già từng làm cảnh sát, sau khi về hưu thì mắc chứng mất trí nhớ tuổi già.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Lâm Nhiên, đáy mắt anh lóe qua ánh sáng của sự kính nể.
Thế là, trái tim cậu yên lòng lắng xuống, rất đỗi kì diệu.
Sức mạnh khi yêu thương một người, có phải quá mạnh mẽ rồi không?
Mặc dù Lâm Nhiên vuột mất giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng đoàn phim [Nam Kha] vẫn đoạt được giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất và Đạo diễn nghệ thuật xuất sắc nhất trong cùng một lần.

Danh sách có sáu hạng mục, đem về được ba giải thưởng, ấy đã là một thành tích vô cùng đáng mừng.
Kết thúc lễ trao giải, rất nhiều ký giả truyền thông tranh nhau tới phỏng vấn, Hứa Kỳ Sâm và Lâm Nhiên bị vây quanh bốn phía.

Trước đây lúc nào Lâm Nhiên cũng ứng phó với phóng viên giúp Hứa Kỳ Sâm, nhưng lần này người nhận giải là cậu, các ký giả đều đổ đề tài lên đầu cậu hết sức tự nhiên, không trả lời không được.
“Mộng Trạch nhìn bên này đi, hôm nay đoạt giải có định tổ chức hoạt động gì để chúc mừng không?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn người phóng viên kia: “Ừm… Chắc là sẽ ăn một bữa cơm cùng nhau.”
“Mộng Trạch Mộng Trạch, cậu đã nhận bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình nào tiếp chưa, có thể tiết lộ đôi chút được không?
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Tạm thời chưa quyết định vội, vẫn hoạt động cùng cả nhóm là chính.”
Các câu hỏi liên tiếp được đưa ra, Hứa Kỳ Sâm trả lời không xuể.
Mãi tới tận khi một phóng viên tiến lên phía trước hỏi: “Lâm Nhiên, hôm nay suýt chút nữa đã đoạt được giải ảnh đế Kim Đỉnh lần thứ hai rồi, cậu có cảm thấy thất vọng không?”
Lâm Nhiên cười, “Nói không thất vọng thì là nói dối rồi, nhưng màn diễn xuất của thầy Trương lần này thật sự quá xuất sắc, nhìn chú ấy rồi tôi lại cảm thấy bản thân mình vẫn còn một con đường rất dài phía trước cần bước tiếp, vậy nên lần bỏ lỡ này giống như một loại khích lệ bản thân thì hơn.”
Câu trả lời đạt điểm tối đa.
Hứa Kỳ Sâm âm thầm khâm phục tài ăn nói của Lam Nhiên.
“Vậy Mộng Trạch thì thấy sao?”
Đột nhiên bị hỏi tới, Hứa Kỳ Sâm nhìn nữ phóng viên, đối phương vô cùng mong đợi giơ bút ghi âm lên.
Lâm Nhiên không đoạt giải thưởng, hỏi cậu cảm thấy thế nào…
Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ đôi chút, trả lời bằng giọng điệu trịnh trọng.
“Trong lòng mình, Lâm Nhiên là nam diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Lâm Nhiên sững người, nhìn Hứa Kỳ Sâm bị bao vây bởi micro.
Này, có thể đừng phạm quy như vậy không…
Lâm Nhiên ngứa ngáy trong lòng, như có một con quái vật nhỏ xíu lông xù lăn lộn trong không gian chật chội này mà chẳng hề kiêng dè.
Muốn hôn cậu quá.
Có thể nói đây là mùa bội thu kép về cả danh tiếng lẫn phòng vé, nhân dịp kết thúc lễ trao giải, Trần An Bình dẫn biên kịch và đội ngũ chủ chốt trong đoàn phim [Nam Kha] tìm một khách sạn mở tiệc mừng công.
Hứa Kỳ Sâm có tình cảm sâu đậm với đoàn phim này, đặc biệt là đạo diễn Trần và biên kịch Cù, nhớ lại lần cuối cùng đi ăn cùng nhau là vào đợt chọn vai diễn, chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua quá lâu.
Để đảm bảo sự riêng tư, Trần An Bình chọn địa điểm ở tầng cao nhất của khách sạn, có thể đi thông sang bể bơi trên sân thượng, mọi người uống rượu chuyện trò, cười đùa vô cùng vui vẻ.
Hứa Kỳ Sâm được rót vài ly rượu, hơi chóng mặt, vì vậy một mình lên sân thượng, định bụng hóng gió cho tỉnh táo lại.
Gió đêm, mây trời, mặt nước gợn sóng.
Tất cả mọi thứ ở thế giới này đều quá đỗi chân thực.
Chân thực đến mức suýt chút nữa, Hứa Kỳ Sâm đã quên mất rằng đây chỉ là một thế giới giả lập mà thôi.
Là thế giới giả lập một tay cậu sáng tạo nên.

Khua tay gảy mặt nước, nước bể bơi lành lạnh.
Trong mấy trăm ngày này, cậu đã biến bản thân mình thành Quý Mộng Trạch.
Có được sự hoan nghênh của khán giả.
Có được niềm hạnh phúc không hề xuất hiện trong nguyên tác.
Có được tình yêu của Lâm Nhiên.
Có phải càng nhận được nhiều, nghĩa là càng gần hơn với thành công của nhiệm vụ không?
Hay có chăng, ngày càng tới gần bên rìa thế giới này.
“0901, tôi còn có thể ở lại nơi đây bao nhiêu lâu nữa?”
Âm thanh của 0901 không xuất hiện.
Một loại linh cảm không thể lí giải nói cho Hứa Kỳ Sâm rõ ràng rằng, Al quá mức thông minh này không phải không nghe thấy, chỉ là đang chọn giữ yên lặng mà thôi.
“Chạy ra đây một mình làm gì thế? Ngắm sao à?”
Nghe thấy giọng nói của Lâm Nhiên, Hứa Kỳ Sâm quay lưng về phía anh lau mặt, gập hai chân lên, tựa cằm trên đầu gối, “Em hơi chóng mặt, ra đây hóng gió một lúc.”
Lâm Nhiên cầm hai chai rượu ngồi xuống bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, cánh tay kề sát tay cậu, đưa cho cậu một chai, rồi ngước mắt nhìn không trung, “Thời tiết xấu thật, không thấy nổi một vì sao.”
Hứa Kỳ Sâm lơ đãng ậm ừ.
Người này càng tới gần cậu, nỗi đau âm ỉ trong lồng ngực lại càng mãnh liệt.
Trái tim là cơ quan cảm biến linh hoạt nhất.
“Em nói xem, anh phải làm sao bây giờ?”
Câu hỏi của Lâm Nhiên khiến cậu không phản ứng kịp, ngẩng đầu nhìn anh đầy nghi hoặc.
“Gì ạ?”
Lâm Nhiên rót một ngụm rượu đầy, sau đó cúi đầu cười, “Trước đây anh cảm thấy mình rất hay lo được lo mất, đã thành bệnh cũ chữa hoài không khỏi.

Hồi còn nhỏ rất muốn một chiếc ô tô đồ chơi, ngày nào đi ngang qua cũng nghĩ tới, tích góp tiền tiêu vặt từng chút một, cuối cùng cũng đợi được đến ngày có thể mua được nó về.”
“Thuở đầu ôm được nó trong tay, anh sướng đến nỗi ngủ không yên giấc, đặt nó trên bàn sách, đặt nó cạnh gối đầu, ngày nào cũng sờ cả trăm lần mà vẫn thấy ít.”
Giọng anh nhẹ nhàng và chậm rãi, cảm xúc bên trong như bị gió đêm pha loãng, khẽ khàng, lửng lơ.
“Một ngày nào đó, anh bắt đầu sợ hãi.

Anh sợ nó sẽ bị hỏng, sẽ không nhìn thấy nó, hoặc đột nhiên bị ai cướp đi.

Trái tim lộn tùng phèo, không tài nào lắng xuống.

Sau này, anh không bao giờ đi mua món đồ chơi mình yêu thích nhất nữa.”
Anh quay đầu nhìn Hứa Kỳ Sâm, “Làm sao bây giờ? Lúc này đây anh lại cảm thấy, chiếc xe hơi nhỏ kia muốn rời đi mất rồi.”
Nghe đến câu cuối cùng, Hứa Kỳ Sâm nghẹn họng.
Âm thanh như đã bị đánh cắp.
Không mở miệng được.
Lâm Nhiên lại bật cười, chiếc răng nanh nho nhỏ lấp ló, “Dù sao thì.”
Anh cầm chai rượu, cụng miệng chai vào chai rượu trong tay cậu.
“Dù sao thì, cảm ơn em đã thích anh như vậy.”
Nếu như thay đổi một khuôn mặt khác, một thân phận khác.
Em có còn yêu anh không?
Yêu bản thân anh, cả người chỉ toàn là khuyết điểm.
Trái tim đột ngột trướng lên khiến Hứa Kỳ Sâm không thể đối diện thẳng mặt Lâm Nhiên, chỉ đành lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Ngửa đầu uống một hớp rượu, chất lỏng cay gắt chảy xuống dọc theo cuống họng, thấm tràn tim phổi.
Một ngụm, rồi lại một ngụm.
Mãi đến khi cảnh đêm rực rỡ trước mắt dần nhòe mờ không rõ, mãi đến khi ý thức đã bắt đầu rã rời.
Bên tai cậu, một giọng nói trầm thấp đang nói gì đó rất nhẹ nhàng êm tai, như một băng cassette đời cũ chạy nhạc, nghe chẳng rõ ràng.
“Sau khi ở bên em, anh cũng giống như rất nhiều những người khác, trong đầu cứ hoài văng vẳng hai tiếng vĩnh viễn.

Muốn được em yêu thương vĩnh viễn, muốn được vĩnh viễn kề cạnh em.”
“Nhưng mà, vĩnh viễn nào phải một đơn vị thời gian, chẳng thể tìm ra bất kì thuật toán đo lường và tính toán nào.

Cách hình dung mơ hồ không chuẩn xác ấy, anh lại chẳng thể lí giải được.”
“Sau đó, một ngày nọ, bỗng nhiên anh nghĩ rằng, nếu mỗi người đều lựa chọn giá trị cực hạn của vĩnh viễn là vô cùng lớn, vậy thì anh có thể lấy nó làm vô cùng nhỏ hay không.”
“Lấy giá trị vô cùng nhỏ, vĩnh viễn sẽ trở thành một cái chớp mắt, vậy nên…”
Chút ý thức cuối cùng còn sót lại, tan biến trong gió đêm.
Cơ thể Hứa Kỳ Sâm vô thức ngả nghiêng, ngã nhào lên khuỷu tay của Lâm Nhiên.
“Trong cái chớp mắt này, anh có được em.”
Một điều tương đương với vĩnh viễn.
Trong cái chớp mắt sau, xin em hãy vẫn yêu anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương