Đằng đông mặt trời chẳng biết đã mọc lên từ lúc nào, mưa cũng đã tạnh, những tia sáng lấp lóe chiếu lên cỏ xanh mơn mởn làm nó rực rỡ nguồn sức sống mãnh liệt.

Một người, một ngựa bước đi lều thều tiến thẳng về phía chân trời đằng đông.

Sau cơn mưa, dấu vết còn sót lại duy nhất để có thể tìm được Tiểu Phong, là hướng đông, nghe Hách Thất bảo chính là hướng lều của Đại Thiền Vu Đột Quyết tộc.

Chính xác, một người một ngựa đó chính là Tần Quân và bạch mã.

“Hí…”
Bạch mã bỗng trở nên xao động, vuốt ve bờm ngựa, Tần Quân vô cùng ngạc nhiên:
“Tiểu Bạch, mày sao thế?”
Tiểu Bạch, tên do hắn đặt.

Hắn quyết định đặt cho ngựa trắng một cái tên, với tiêu chí đơn giản, không tốn tế bào não, cái tên Tiểu Bạch ra đời.

“Mày bảo mày cảm nhận được khí tức quen thuộc ư?”
Lẽ nào…
“Nhanh, mau đến.



Tần Quân thúc ngựa chạy nhanh.

Tiểu Bạch nhanh chóng lao về phía một vùng đồi, xung quay cây cối xanh um, che khuất ánh nắng ban mai.

“Là ngựa của Tiểu Phong!”
Chỉ nhìn lướt qua, Tần Quân đã lập tức nhận ra ngay.

Nó là một con ngựa nhỏ màu đỏ, có thể gọi là xích mã, trông vô cùng đặc biệt, thế nên Tần Quân ấn tượng rất lâu.

Không khó đến nhìn thấy một thiếu nữ đàng nằm ngủ gần đấy, vẻ đẹp xinh xắn của nàng đã bị nét trắng bệch trên khuôn mặt che lấp, đến cả lúc ngủ, trán nàng vẫn nhăn lại vương nét lo âu, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải thương tiếc.

Tần Quân ngay lập tức xuống ngựa, toan tiến đến chỗ nàng, thì cơ thể bỗng nhiên đông cứng lại.

Ngoảnh mặt sang bên, một thanh niên nom có vẻ uể oải ngồi trên dốc cỏ, gặm một miếng thịt bò sấy khô, ra vẻ chưa nhận ra hoặc không quan tâm đến sự xuất hiện của Tần Quân.

Đáy mắt Tần Quân lóe lên một tia sát khí khó ai phát hiện, sắc mặt âm trầm.

“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười:
“Tình cờ đi qua.


Tần Quân nghe vậy thì cười cười:
“Thái tử điện hạ thật rảnh rỗi nhỉ?”
Lý Thừa Ngân nghe vậy thì nhíu mày, sa sầm cúi gằm mặt xuống:
“Thái tử ư?”
Tần Quân nhíu nhíu vai tỏ vẻ vô tội:
“Chứ sao, người là do Hoàng Hậu nuôi lớn, có thể coi là một nửa con của Hoàng Hậu, con của Hoàng Hậu trở thành thái tử là danh chính ngôn thuận, lẽ dĩ nhiên, không sớm thì muộn chức vụ kia cũng thuộc về người thôi.


“Tại sao “thái tử” người lại phải tốn sức như thế?”
Lý Thừa Ngân nghe vậy, miệng nở nụ cười, nhưng trong mắt lại sắc lẹm.


“Biểu ca thật thích đùa.


Tần Quân lại làm ra vẻ suy tư, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Lý Thừa Ngân:
Chẳng lẽ là nghĩa phụ, Sóc Bác dụng binh quy mô như vậy, Tiềm Long Sứ tìm hiểu chút thông tin hẳn là không khó.

Càng nghĩ, âm trầm trong đáy mắt của Tần Quân càng dâng cao, không gian xung quanh như đông lạnh.

Tần Quân liếc mắt về phía Tiểu Bạch, thanh đao đang treo trên yên ngựa.

Lý Thừa Ngân là ai chứ, sống tại nơi thâm cung, âm mưu quỷ kế nào chưa từng chứng kiến, ngay lập tức nhận ra có điều khác thường, thân thể căng cứng, chuẩn bị đối phó với bất kỳ tình huống nào.

Đương lúc mâu thuẫn trở nên gay gắt, sắp lên đến đỉnh điểm, một tiếng ho phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.

“Sư phụ! Là chàng ư?”
Tần Quân quay sang, phát hiện Tiểu Phong đã tỉnh dậy.

Dẹp bỏ tất cả mọi thứ, Tần Quân vội vàng tiến về phía nàng.

“Tỉnh dậy rồi à, nàng không sao chứ?”
Tần Quân cười cười, nhưng khi chạm vào người nàng, nụ cười của Tần Quân bỗng dập tắt.

Thật nóng! E là cơn mưa hôm qua đã làm nàng bị sốt.

“Thiếp không sao!”

Sau đó Tiểu Phong bỗng lo lắng hỏi Tần Quân:
“Sư phụ, Hách Thất bọn họ…”
“Đừng lo, bọn họ đang ở một chỗ rất an toàn.


Mắc dù không quá chắc chắn, nhưng Tần Quân vẫn nói vậy để an ủi.

Dù sao nàng đang sốt, làm nàng an tâm là hơn.

Tiểu Phong thở ra một hơi dài, lúc này nàng mới phát hiện bên cạnh còn một người nữa.

Nàng nhớ lúc sắp ngất, nàng mơ hồ thấy một bóng hình, người ấy không phải sư phụ, vậy thì hẳn là người này.

“Kia là?”
Không đợi Tần Quân giới thiệu, Lý Thừa Ngân đã lên tiếng:
“Ta tên Cố Tiểu Ngũ, là biểu đệ của Tần Quân huynh ấy.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương