Những người khó tính như vị giáo viên này Trần Nam đã gặp không ít, có thể nói họ là những người khó biểu đạt cảm xác chân thật ra bên ngoài, lúc nào khuôn mặt cũng tràn đầy cứng nhác, khiến người cách xa ngàn dặm, nhưng trọng nội tâm họ không xấu, chỉ là tính cách họ đã như vậy, luôn trong khuôn khổ mà bản thân đã để ra, những người như vậy thường rất chăm chỉ và tâm huyết với nghề.

“ Cả lớp yên lặng, sau đây cô sẽ gọi vài bạn lên kiểm tra bài cũ ”Giáo viên Vương Hiền giọng đanh thép nói, nàng hơi đẩy gọng kính, ánh mắt hơi hơi đảo qua phía dưới.

Một vài học sinh bị ánh mắt đảo qua thì giật thót một cái, giả vờ cúi đầu xem sách.

“ Đừng gọi mình, đừng gọi mình ”Phạm Lai Đông mồ hôi chảy ròng ròng, hơi hơi giả vờ xem sách, nhưng trong lòng thì cầu nguyện đừng gọi mình, hắn là số ít học sinh đội sổ của lớp, rất hay được giáo viên “ ưu tiên ”gọi lên trả bài.

“ Phạm Lai Đông, em lên đây ”“ Cái đệt mợ ” Phạm Lai Đông khuôn mặt tràn ngập bất đắc dĩ, trong lòng gào thét kêu khổ không thôi.

Nhìn Phạm Lai Đông thần tình tràn đầy khó coi bước lên bục giảng, Trần Nam và một vài thằng khác âm thầm cười trộm.

“ Tiểu Đông, cố gắng lên, tao tin mày ”“ Đúng vậy, Tiểu Đông, thể hiện trình độ thật sự của mày đi ”“ Tiểu Đông, trong lòng tao mày là anh hùng, nhớ câu kéo thời gian cho bọn tao ”“ Gật gật ” Trần Nam cũng gật đầu phụ họa.

Một vài thằng bạn thân chó của Phạm Lai Đông không ngừng ton hót, bộ dáng tràn đầy khâm phục và hi vọng nhìn Phạm Lai Đông.

“ Đệt mợ, bọn khốn này” Phạm Lai Đông quay lại làm một cái thủ thể fuck với bọn chúng.

Phạm Lai Đông tiến lên phía trước, nhìn gương mặt của giáo viên chỉ cách hắn chưa đến hai mét đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng lộp bộp một tiếng, lúc ở nhà trước mỗi trận đánh roi của ba hắn cũng không căng thẳng như này.

“ Bạn học Phạm Lai Đông, đọc cho tôi tác phẩm Hoàng Hạc Lâu của tác giả Thôi Hiệu ”“ Xong rồi ” Đám Trần Nam vì tên này mà mặc niệm.


Bài Hoàng Hạc Lâu gồm 8 câu, được nhà thơ Thôi Hiệu viết theo kiểu thất ngôn bát cú, đây cũng chính là bài học gần nhất mà lớp được học.

“ Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu,Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,Bạch vân thiên tải không, không! ”Phạm Lai Đông đọc được một nửa thì dừng lại, hắn chỉ nhớ được như thế, còn phần dưới thì hoàn toàn không nhớ nổi, một phần cũng là bài thơ hơi khó đọc và để nhớ, hơn nữa trong giờ học hắn không nằm ngủ thì nghịch ngợm, nhớ được thì đúng là thiên tài.

Phía dưới đám Trần Nam tuy cười trên nỗi đau của người khác nhưng cũng có người có ý định nhắc bài cho hắn, một đứa còn dùng khẩu hình miệng để giúp hắn nhưng Phạm Lai Đông cái hiểu cái không.

“ Bạch vân thiên tải không du du” Phạm Lai Đông không chắc chắn lắm tiếp tục đọc.

“ Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ ” Trần Nam dùng khẩu hình miệng cho đối phương.

“ Tình xuyên địt …” Phạm Lai Đông ánh mắt có chút ngờ vực đọc theo.

“ Đệt mợ ” Trần Nam ôm chán, ngay lập tức cúi đầu, tránh cho bị Vương Hiền phát hiện, hắn không muốn dính líu đến thằng ngu này.

“ Phốc, phốc , phốc ”“ Ha ha ”Phía dưới các học sinh cười ha ha.

Phạm Lai Đông biết mình lỡ lời, biết mình xong, dùng ánh mắt cầu cứu đám bạn chó, ai ngờ bọn nó cũng đang cười nghiêng ngả, Trần Nam thì đang cúi đầu, một bộ say sưa nghiên cứu bài học.

“ Cả lớp im lặng, các cô các cậu tự hào vì bạn mình lắm đúng không ” Vương Hiền đập bàn.

Nàng gương mặt khó coi, lạnh giọng nói “ Bạn học Phạm Lai Đông không thuộc bài, về nhà chép một trăm lần lại tác phẩm này cho tôi ”Cả lớp nhất thời im thin thít, không dám cười đùa nữa, chỉ còn đám con trai là vẫn len lén ôm bụng cười run rẩy.


Phạm Lai Đông gương mặt khó coi, hắn lúc này chỉ muốn trở về chỗ ngồi chép phạt luôn trong giờ.

“ Tiết này cậu đứng học đi, còn lần sau thì còn tiếp tục đứng ” Một tiếng nói ma quỷ sau lưng truyền đến.

Phạm Lai Đông thần tình chán nản cầm sách bút đi về phía góc phòng học.

Vương Hiền tiếp đó gọi thêm hai người lên trả bài, tình cờ là cả hai người đều học thuộc khá trôi chảy, khiến mặt của Vương Hiền cũng hơi hơi dãn ra.

Chỉ tội nghiệp cho Phạm Lai Đông, một mình lủi thủi đứng ở góc phòng, những người khác đều ngồi, còn hắn thì đứng học.

Theo cảm nhận của Trần Nam và đa số học sinh, tiết văn quả thức rất buồn tẻ, cũng không thể nói là môn văn không quan trọng bằng những môn học chính, mà là giáo viên quá khắt khe và khô khan khiến học sinh cũng ủ rũ theo.

Trong giờ, Trần Nam không có việc gì làm, trong lòng lại suy nghĩ về vấn đề trở về mười năm trước của mình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tôn Hiểu Mạn, bóng lưng xinh đẹp nổi bật với bộ ngực sữa cao ngất dưới bộ động phục học sinh.

Nhậm Giai Giai vừa nghe giảng, thi thoảng liếc nhìn về phía Trần Nam, thấy hắn rất hay để ý đến Tôn Hiểu Mạn thì trong lòng rất là khó chịu.

“ Giai Giai, bạn làm sao vậy ? ” Bạn học Hàn Tiểu Mai bên cạnh thấy vẻ mặt hơi cau có của nàng thì tò mò hỏi, trong lòng hơi lo lắng.

Nhậm Giai Giai nguyên bản không phải học sinh trường này, Nhậm Giai Giai từ lúc mười tuổi đã được ba mẹ cho ra nước ngoài du học, vừa năm ngoái mới trở về nước, chuyển vào học ban a1 từ đầu kì 1 năm hai.


Nhậm Giai Giai bề ngoài xinh đẹp, thành tích học tập khá ưu tú cho nên được rất nhiều người hâm mộ, các nhiều người muốn làm quen với Nhậm Giai Giai nhưng do tính tình khó gần mà không được, Nhậm Giai Giai khi mới chuyển vào đây được xếp ngồi chung với Hàn Tiểu Mai, tính ra đã quen nhau được hơn nửa năm, hai người khá thân với nhau, Hàn Tiểu Mai để ý thấy Nhậm Giai Giai rất hay nhìn về một chỗ nào đó, có hơi nghi hoặc.

“ Giai Giai rất hay nhìn về phía bên kia, chẳng lẽ là bạn học Trịnh Thân Hòa, hay là bạn học Trần Nam chăng ?” Hàn Tiểu Mai tính tò mò của nữ sinh trỗi dậy.

Trịnh Thân Hòa ngồi ngay phía trên Trần Nam, nếu nhìn từ góc nhìn của bọn họ rất khó phán đoán là Nhậm Giai Giai đang nhìn về người nào, Trịnh Thân Hoa thân hình có chút béo, tính cách không có gì nổi bật, chắc không thể nào, còn bạn học Trần Nam, tuy không quá cao nhưng cũng khá đẹp trại, ừm, bạn học Trần Nam có khả năng hơn a.

Hàn Tiểu Mai trí tưởng tượng phát huy, nghĩ thầm.

“ Không có gì ” Nhậm Giai Giai có chút chán nản lắc lắc đầu, Hàn Tiểu Mai thấy vậy thì gật đầu một cái rồi tiếp tục chống cằm nghe giảng.

“ Tức chết bổn tiểu thư rồi, còn dám liếc mắt đưa tình trong giờ học, phi ”“ Bổn tiểu thư vì lời hứa năm xưa trở về để gặp hắn, không ngờ tên xấu xa này làm như không hề quen biết với mình, đúng là tên xấu xa có mới nới cũ ” Nhậm Giai Giai trong lòng chửi rủa.

“ Sao ta cứ có cảm giác hắn đang nhìn ngực của Tôn Hiểu Mạn kia chứ, chẳng lẽ hắn thích ngực, phi, đúng là càng lớn lên càng xấu xa ” Nhậm Giai Giai cúi đầu nhìn xuống bộ ngực của mình, thầm nghĩ bản thân cũng không nhỏ, lúc này mới hơi hơi tĩnh lại.

Thời gian dành cho một tiết học chỉ khoảng 50 phút, tiết văn trong sự buồn chán của Trần Nam rất nhanh kết thúc, cảm giác trải nghiệm lại các tiết học thời học sinh cũng không khiến Trần Nam cảm thấy hứng thú, việc học không bao giờ là sở thích của hắn.

Giáo viên Vương Hiền sau khi thu dọn tài liệu thì rời đi phòng học, Phạm Lai Đông chờ nàng đi ra khỏi cửa lớp học thì vui sướng trở về chỗ ngồi của mình.

“ Mỏi chết lão tử rồi ” Phạm Lai Đông vừa về đến chỗ thì liền lầu bầu.

“ Uây ” Hắn thấy Trần Nam không lên tiếng thì dùng tay đẩy vai đối phương một cái.

Trần Nam hơi hơi giật mình trong suy nghĩ tỉnh lại.

“ Móa, mày đẩy tao làm cái đéo gì ” Trần Nam tức giận đấm hắn một cái.


“ Oái, thằng chó này, mày muốn giết thằng bạn thân mày à ” Phạm Lai Đông kêu rên một cái, chỗ Trần Nam đụng chạm vào là chỗ đùi của hắn, do hôm nọ đánh nhau vẫn để lại ám thương, vừa nãy lại bị phạt đứng lên bị phát tác lên, bị Trần Nam đấm một cái thì mặt mày nhăn nhúm lại.

“ Mọe mày, tao thấy mặt mày đần thộn ra thì tao gọi chứ làm gì, hôm nay đúng là đen đủi mà ”Phạm Lai Đông tiếp tục xuýt xoa chỗ đau, miệng liên tục chửi rủa.

“ Tiểu Đông, Tiểu Nam, đi tháo không mày ” Lúc này một nam sinh đầu cắt moi đi đến rủ rê.

“ Chết tiệt, tao cũng hơi mắc đái, Tiểu Nam mày đi không? ” Phạm Lai Đông gật gật đầu, quay sang hỏi Trần Nam.

“ Bọn mày đi đi ” Trần Nam có chút bất đắc dĩ, không suy nghĩ nhiều liền từ chối.

“ Ừm, vậy bọn tao đi đây ” Phạm Lai Đông khoác vai thằng vừa nãy rời đi.

“ Trần Nam ” Một giọng nói dễ nghe truyền đến.

“ Hửm ” Trần Nam quay đầu lại, đập vào mắt là một tòa núi cao ngất khiến hắn suýt chút nữa phun máu mũi.

Tôn Hiểu Mạn hai nắm tay nhỏ nhắn có chút căng thẳng, tay hơi nắm chéo áo, hai má hơi hơi nhẹ nhàng đỏ lên.

“ Có chuyện gì sao ? ” Trần Nam hơi hơi thắc mắc, trong lòng dâng lên từng trận hòa nhiệt.

Lúc này Trần Nam không đứng mà đang ngồi tại chỗ của hắn, Tôn Hiểu Mạn thì đứng ngay kế bên, lúc Trần Nam quay sang thì theo góc nhìn trước mặt hắn không phải mặt của Tôn Hiểu Mạn mà thay vào đó là hai tòa núi trước ngực nàng, Tôn Hiểu Mạn cách Trần Nam khá là gần, mặt Trần Nam gần như chạm tới phía trước ngực của nàng.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương