Hệ Thống Cướp Đoạt Chư Thiên Nữ Nhân
1: Xuyên Không Về Quá Khứ


Long Quốc, thành phố Thiên Long.

Đây là thành phố phát triển nhất trong các thành phố của Long Quốc, đồng thời cũng là thủ đô của Long Quốc.

Tại thành phố này dễ thấy nhất có lẽ những tòa nhà cao tầng trực thẳng bầu trời cùng với tiếng tuýt còi xe buýt ồn ào của các tài xế trên những con đường.

Nơi đây còn được gọi là kinh đô ánh sáng, là để chỉ sự thịnh vượng và phát triển của nó, ngay cả khi về đêm, ánh sáng của nó cũng không bao giờ tắt.

7 giờ 55 phút tối, ngày hai mươi bảy, tháng ba, năm 2039.

Cửa hàng tiện lợi Tada, một thanh niên mặc đồng phục quản lí thần sắc dửng dưng, đang ngáp ngắn ngáp dài, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ.

Trong cửa hàng ngoài thanh niên ra thì chỉ có vài khách hàng đang mua đồ.

Sau khoảng năm phút, cửa kính được đẩy ra, một thanh niên khoảng chừng mười chín hai mươi đi vào.

" Trần Nam ca, khí sắc không tệ a " Thanh niên lên tiếng hướng phía thanh niên kia cười nói.

" Tiểu tử được lắm, dám cười đểu anh mày "Trần Nam liếc xéo hắn, thanh niên kia chỉ cười hì hì.

Trần Nam vứt cho hắn một chùm chìa khóa, nói " Ca của chú mày là đến 2 giờ đêm, chờ người trực tiếp theo đến là có thể về, nhớ kỹ không được ngủ gật "" Anh yên tâm, em đây không bao giờ ngủ gật " Thanh niên cười hì hì nói.


Trần Nam gật gật đầu, dặn dò thanh niên một ít việc rồi đẩy cửa rời đi.

Trần Nam trở về chỗ ở của mình, trước khi về hắn cũng không quên ghé qua một quán bún chả làm cho đẫy cái bụng, sau khi cảm thấy no nê thì mới lết mông rời đi.

Trần Nam đi đến một tòa chung cư cỡ nhỏ, nơi đây nằm ở phần ở phía ngoài rìa của thành phố Thiên Long, cách trung tâm thành phố khá xa, nói đùa, trung tâm thành phố này đều dành cho đám nhà giàu, giá phòng ở đó giá cắt cổ, hắn mới không đi thuê ở đó, ở đây phòng vừa rẻ lại còn sạch sẽ yên tĩnh, không thơm sao, với lại trạch nam như hắn cũng không quan tâm chỗ ở cho lắm, chỉ cần có một chỗ để chui ra rúc vào là được rồi.

Trần Nam đi thang máy lên tầng ba hai, số phòng 3212, hiện tại nơi đây chính là ổ chó của hắn, thực ra Trần Nam cũng không nhớ đây là căn phòng thứ bao nhiêu của mình từ khi bắt đầu lên thành phố này kiếm sống.

Trần Nam mở cửa phòng, vẫn là phòng khách quen thuộc, cách vài mét là phòng bếp, bên cạnh phòng khách là phòng ngủ, phòng khách khá đơn giản, chỉ có bộ ghế sô pha và cái bàn, không có ti vi, Trần Nam cũng không thích xem ti vi.

Trần Nam nhìn căn phòng quen thuộc, ánh mắt đăm chiêu, đồng thời có chút thất thần.

Ài, cuộc sống có chút vô vị a, ăn rồi ngủ, ngủ rồi dậy, dậy thì đi làm, đi làm xong lại về ngủ, vong lặp tuần hoàn này cứ thế diễn ra trong cuộc sống của hắn.

Trần Nam lắc lắc đầu, sau đó trở về phòng mở tủ quần áo lấy đồ, tiếp đó đi đến phòng tắm.

Ào ào ào, tiếng nước chảy trong phòng tắm rất nhanh truyền ra.

Sau khoảng năm phút, Trần Nam tắm xong, lau khô đầu, hắn thay đổi một bộ quần cộc tiến về phòng.

Trần Nam mở mày tính, chọn trò chơi bóng đá mà hắn hay chơi, đăng nhập, vào game, chế độ xếp hạng.

Trận đầu tiên, gặp phải đối thủ ở trình độ cao thủ ba sao, Trần Nam mới hôm qua lên cao thủ, hiện tại đang là một sao.


Trận đấu khá khó khan, mới đầu đối phương tấn công dồn dập, Trần Nam chống đỡ có chút khó khan, nhưng sau một lúc hắn dần quen tay, bình tĩnh lại, sử dụng áp sát dồn dập cùng phản công nhanh chớp thời cơ, ghi được một bàn thắng dẫn trước, sau đó cứ có bóng là hắn áp dụng lối đá cầm bóng chắc, hạn chế để đối phương có bóng.

Sau hết thời gian bù giờ hiệp hai, tỉ số vẫn là 1- 0 nghiêng về phía Trần Nam.

Chiến thắng.

Trần Nam hơi hơi thở phào, trận đầu tiên lên cao thủ có chút khó khan nhưng hắn vẫn kiểm soát được.

Trần Nam tiếp đó lại chơi vài trận, có thắng, có thua, có hòa.

Trận đấu cuối cùng là một đối thủ mới lên cao thủ một sao như hắn vừa này, Trần Nam lúc này đang là ba sao, đã có kinh nghiệm đấu với cao thủ cho nên trận đấu này Trần Nam dành chiến thắng dễ dàng.

Phù, Trần Nam thoát game, tắt máy, cảm giác chơi hôm nay không tệ lắm.

Trần Nam sau đó buồn chán không biết làm gì thì nghịch điện thoại, lên mạng xã hội lướt lướt một lúc.

Mạng xã hội thì đủ thứ tạp nham trộn lẫn,nnhưng không hiểu sao vẫn có những người vẫn yêu thích nó, thậm chí là nghiện, bây giờ còn là nơi để các cặp đôi thả thính yêu đương, Trần Nam nhìn qua có chút phát chán, hắn cảm thấy độc thân cẩu vẫn là tốt nhất, tự do tự tại, không bị thứ khác ảnh hưởng, bình tĩnh sống một cuộc đời lặng lẽ, Trần Nam không phải là kẻ nghiện mạng xã hội, hắn lướt một lúc cũng thấy có chút chán, thỉnh thoảng cũng có vài tin tức giật gân.

Nào là nghệ sĩ ăn chặn tiền từ thiện của nhân dân.


Nam ca sĩ bị tố đạo nhạc, nữ diễn viên bị tố hai mắt.

Thầy tu chín mươi tuổi có quan hệ với nhiều tăng ni sinh ra mười người con.

Ngọa tào.

Trần Nam có chút bội phục sư thầy này.

Ngoại chứ ấn tượng với ông thầy này thì những cái khác hắn không quan tâm cho lắm.

Trần Nam nhìn thời gian một chút, phát hiện đã mười giờ tối, hắn liền nhớ ra hôm này mình chưa đọc truyện tủ, bèn lên trang web truyện kiểm tra, phát hiện đã có chương mới, Trần Nam có chút háo hức.

Trần Nam ngoài chuyện ăn rồi ngủ thì sở thích của hắn chính là đọc truyện, nhất là thể loại hậu cung, nam chính bằng vào dâm uy khuất phục các nhân vật nữ xinh đẹp khác.

Đây cũng chính là bí mật thầm kín của hắn, hắn đúng là không muốn yêu đương, yêu đương đúng là rất phiền phức, nhưng có nhiều phụ nữ thì lại khác, ngẫm lại cảm giác rất kích thích a.

Đúng là có chương mới, hẳn ba chương, bạo a.

Trần Nam không chờ đợi mà say sưa đọc, đọc xong hắn vẫn còn có chút không thỏa mãn, hừm, không tệ, nhiều nữ nhân, ai ai cũng miêu tả là sắc nước nghiêng trời, thành thục quyến rũ, chỉ tiếc là nam nhân vật chính cũng quá nhát gan đi, sợ đầu sợ đuôi, Trần Nam cảm giác tên này đúng là con cưng của tác giả, tính cách không quả quyết, khiến nữ nhân đội lên đầu mình như vậy, nếu thay vào hắn là mình, nhất định sẽ khiến các nàng khuất phục dưới dâm uy, à nhầm, thiên uy của mình.

Trần Nam thấy thời gian không còn sớm, bèn lười biếng đứng dậy tắt đèn, hắn chuẩn bị đi ngủ, cũng coi như là kết thúc một ngày của hắn.

23 giờ 30 phút, bây giờ đã gần là nửa đêm.

Trần Nam vẫn chưa ngủ, hắn nằm trên giường, khuôn mặt lờ mờ trong bóng đêm, ánh sáng yếu ớt trên bầu trời le lỏi qua cánh cửa sổ làm bằng kính.


Trần Nam có chút thổn thức, có lẽ bản thân sẽ sống như vậy hết cuộc đời a, cuộc sống không ồn ào, không nhiều màu sắc, cứ bình đạm như vậy, giống như câu nói mẹ hắn nói với hắn khi còn rất nhỏ “ Tiểu Nam à, hãy sống một cuộc đời bình an nhé ”Mẹ của hắn đã mất từ khi Trần Nam còn rất nhỏ, hắn lớn lên dưới sự chăm sóc của lão ba và một người mẹ kế, mẹ kế và lão ba hắn đã ly hôn được vài năm.

Trần Nam nhắm mắt, hắn nhất thời lâm vào những suy nghĩ mông lung mà không biết mình thiếp đi từ lúc nào.

Ngày hai mươi tám tháng ba, năm 2029.

Buổi sáng.

6 giờ 30 phút.

Đinh đinh đinh, đinh đinh…Trần Nam đang đắm chìm trong mộng đẹp, trong mơ, hắn thấy mình đang chuẩn bị mây mưa với cô giáo hồi cấp ba của hắn thì một tiếng chuông đột ngột vang lên réo rít khiến Trần Nam giật cả mình tỉnh ngủ.

Trần Nam ngáp dài một tiếng, nhoài người ngồi dậy, hắn vẫn còn hồi tưởng lại dư âm của trận giao hoan trong mơ vừa rồi, bản thân vẫn chưa thỏa mãn, thật ra là vì lúc này hắn đang chuẩn bị đút vào cái của cô giáo thì đột nhiên tỉnh giấc, cảm thấy có chút tiếc nuối, lần nào cũng như vậy, mẹ kiếp, sao không cho lão tử đút vào rồi mới tỉnh lại, lão thiên đúng là biết chơi khăm.

Trần Nam nhìn thấy chỗ giữa quần mình có một mảnh ướt ướt, muốn tìm giấy lau đi, nhưng trước tiên phải tắt tiếng báo thức điện thoại đi đã, tiếng chuông bây giờ vẫn đang kêu làm hắn hơi khó chịu, bèn lấy tay mò mẫm bên dưới gối.

Tắt chuông báo thức xong, Trần Nam lập tức cảm giác có chút không đúng, điện thoại mình hôm nay có chút nhỏ a, với lại nhìn trông cũng hơi cũ kỹ, Trần Nam cảm giác chiếc điện thoại này có chút quen thuộc, nhưng tuyệt không phải chiếc hôm qua của hắn a, chiếc điện thoại của hắn không phải quá đắt tiền gì nhưng dù sao cũng là bản mới ra năm nay a, mẫu mã đẹp, tính năng không cần phải nói, hắn đã phải cắt da cắt thịt hơn một tháng lương để mua, còn chiến này, hình như là loại của chục năm về trước a, bây giờ cũng chỉ có mấy bà bán rau ngoài chợ còn dùng.

Trần Nam tiếp tục cảm thấy không đúng, chăn đệm mình dùng hôm qua cũng khác, quần áo trên người cũng thay đổi, không, phải nói là cả căn phòng thay đổi, Trần Nam chợt nhận ra đây chính là căn phòng ở nhà của hắn, tuy có chút khác nhưng về cấu trúc vẫn không thay đổi, càng giống là của mười năm về trước.

Trần Nam có chút giật mình, lẽ nào …Phải đi xác minh trước mới được.

Trần Nam có chút hoảng hốt, chạy ra khỏi phòng, tìm tới nhà tắm, nơi đó có gương.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương