Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi
Chương 63: bài học "máu" dành cho thanh hạ, tiểu ngạo và ninh tâm.



Ngày tháng dần trôi, khi mặt trời liên tục đá đít... À nhầm, khi mặt trời liên tục đổi chỗ với mặt trăng.

Ngày đầu tháng, Lớp D Mới không có động thái gì với việc thăng hạng, tĩnh lặng có thể do bầu không khí của ba người Mục Thanh Hạ, Đường Tiểu Ngạo và Ninh Tâm đem lại.

Màu sắc U buồn đến từ ba người, kẻ thì Cao Ngạo, kẻ bám lấy Huyền Long, kẻ hòa đồng hoạt bát còn đâu mà thay vào đó là u buồn.

Lớp bắt đầu dồn ánh mắt vào Huyền Long gì hắn vốn là tâm điểm của ba kẻ này nhưng nhận lại là khuôn mặt Đừng nhìn ta, ta không phải bảo mẫu.

Ba kẻ này được quan tâm hỏi hang từ bạn học nhưng họ chỉ trả lời "Không sao." Trên khuôn mặt lại nở nụ cười chua chát, nụ cười này vốn được nặng ra chứ không phải...

...........

Sau cùng thì đâu cũng có cái nguyên nhân của nó.

Cuối tháng bốn người Huyền Long, Ninh Tâm, Đường Tiểu Ngạo, Mục Thanh Hạ được Cao Phong đặc biệt gọi mục đích...

Bốn kẻ này được giao nhiệm vụ đặc biệt đã thông qua viện trưởng.

[Nhiệm vụ.]

Tìm diệt phản loạn ở khu B thành phố.

Số Lượng: 0/4

..........

Nhiệm vụ bất ngờ và được Cao Phong cùng ba người thần bí khác giám sát, tất nhiên Cao Phong sẽ không để học sinh ưu tú của mình gặp nguy đồng thời nhiệm vụ cũng do hắn đề cập với Viện Trưởng.

Nhiệm vụ chính xác được lấy từ quân đội điều này càng khiến thân phận của Cao Phong càng thêm bí hiểm.

Và tất nhiên kẻ nhận nhiệm vụ trên cương vị học sinh với tiết ngoại khóa đặc biệt cảm thấy cực không thổi mái.

Đây là gì "Diệt" nghĩa là phải giết , kiểu quái thấy giáo nào bắt học sinh 12 tuổi đi giết người, ai mà biết Cao Phong nghĩa cái gì nhưng càng đáng nghĩ thêm Viện Trưởng quái nào lại đồng ý việc này nó thật khó hiểu với một người ngoài cuộc nào nếu vô tình biết chuyện này.

Giờ thì chập nhận với sự thật đi, rằng bốn đứa trẻ này phải làm nhiệm vụ "giết người" đầu tiên trong cuộc đời chúng.

........

...

.

Trong con hẻm vắng của thành phố về đêm hiện có hai thân ảnh đang chạy đuổi nhau trên từng mái nhà nhỏ nơi con hẻm.

Kẻ đuổi là thiếu niên tuổi tầm 12 mái tóc đen ngắn hơi rối, với đôi mắt tím huyền bí, thân hắn lúc này mặc áo khoác màu đen ngắn bên trong là áo thung đen và một chiếc quần đen hợp màu tông với áo, tay hắn khi để ý kĩ có thể thấy có 5 cái vòng làm bằng chất liệu không rõ, chân cũng có 5 chiếc và tất cả đều bị áo và quần che mất.

Kẻ này không ai khác Huyền Long.

Kẻ bị đuổi là một trung niên mặc áo choàng xám chùm kính đầu chỉ hiện lên nửa khuôn mặt sợ hãi đang cố bỏ chạy, thân liên tục vận hồn lực tăng cường nhầm tăng tốc cắt đuôi Huyền Long.

Kẻ bị Huyền Long đuổi giết có Nhị Hoàn và Võ Hồn là Sói Chiến Binh, một con sói hình người mặc giáp với hồn kĩ giúp người sở hữu tăng khả năng vật lí thể chất và tốc độ "Biến hình".


Trong màn đêm mập mờ thân ảnh chạy nhanh dưới ánh trăng có thể thấy kẻ bị Huyền Long đuổi có chiếc đuôi sói, tay có vuốt, thân cũng mọc lông đây chính là đặc tính của Võ Hồn kẻ này sử dụng.

Vèo! Phập!

"A!"

Ầm!!

Kẻ bị đuổi trong lúc chạy thục mạng thì trong cái chớp mắt một con dao ngắn nhỏ phi nhanh cấm thẳng vào chân khiến hắn đau đớn hét tiếng sau cùng mất thăng bằng ngã vèo từ trên xuống đất khuôn mặt nhăng nhó gì đau đớn.

Truy sát ư? Nó vốn quá quen thuộc với Huyền Long hắn chỉ đang mèo đuổi chuột mà thôi.

Không đánh giá cao nhiệm vụ lắm dù sao thì nó cũng dành cho học sinh, hắn sẽ đánh giá cao nó khi diệt cả tổ chứ không phải nhỏ lẻ thế này.

Trở lại với vấn đề, con dao Huyền Long vậy mà có buộc một sợi dây tơ nhỏ ngay khi kẻ kia ngã xuống Huyền Long ngay lập tức giật ngược con dao lại khiến khớp gói nơi con dao cấm vào cắt xéo một đường lớn khiên tên áo xám không thể chạy tiếp gì một chân gần như phế.

Huyền Long tiếp cận tên đối diện máu từ chân chảy đầm đìa, hắn chỉ cắn răng lùi lại bộ dạng trong thấy đã từ trinh chiến bị thương không ít nếu không đã kêu la thảm thiết gì gân chân bị cắt nát.

Huyền Long một bước thì kẻ kia hai tay một chân lùi lại một khoảng, hai kẻ cứ thế cho đến khi tên kia lùi tới tường xác định không lùi được nữa mới dừng lại đưa ánh mắt tức giận nhìn Huyền Long.

Huyền Long lúc này đôi mắt mang đầy sát khí lại vẻ lúc sáng tối của trăng khi bị mây che khuất khiến hắn trong khác nào quỷ dữ.

"Không ngờ ta lại chết trong tay một đứa trẻ..."

Kẻ này vậy mà mở miệng lời nói mang tuyệt vọng thấy rõ.

"Lời trăng trói của ngươi đó sau."

Huyền Long lên tiếng.

"Dù ngươi có giết ta thì vẫn cò..."

Xoẹt!

Kẻ này ngay lập tức bị Huyền Long một dao cắt cổ bộ thi thể ngã ngang một bên.

"Kẻ chết nói rất nhiều, ta không có thời gian.

Để dành nói với kẻ phía dưới đi."

Huyền Long nhanh chóng thu dọn tất nhiên chỉ là thối quen nhiệm vụ không yêu cầu, sau khi hoàn thành hắn quay lại điểm tập kết.

Tất nhiên kẻ âm thành giám sát cũng quay lại điểm tập kết.

.....

Nơi tập kết, không khí có vẻ tĩnh lặng 7 thân ảnh đang đợi hắn và...

Ba người Mục Thanh Hạ, Ninh Tâm và Đường Tiểu Ngạo đang cúi đầu xuống đất mặt tối xầm.

Huyền Long tiến đền thì.

"Ngươi qua bên đó đứng đợi."

Cao Phong giọng lạnh lùng nói.

Huyền Long không nói gì hắn vốn đoán được kể quả từ trước, chả phải quá rõ sao.

"Ba ngươi có gì giải thích không?"

Cao Phong nhìn ba học sinh của mình hỏi.

"..."

"..."

"..."

Im lặng không ai trong ba người trả lời.

"Ninh Tâm và Tiểu Ngạo hai ngươi bắt được người nhưng lại không dám giết người, đang xem lời ta dặn dò là gió sao?"

Cao Phong có vẻ giận dữ.

"Các ngươi không muốn sống đúng không? Các ngươi vốn hiểu Hồn Sư đáng sợ tại sao còn muốn làm Hồn Sư?"

Tất cả lại im lặng không ai trả lời.

"Ta nói các ngươi biết, Tinh Đấu là nước nhỏ nhất trong ba nước bất cứ lúc nào các ngươi cũng sẽ bị truy sát hoặc phải chiến đấu trên chiến trường bay giờ các ngươi nhìn lại mình đi? Không đủ quyết đoán."

Cao Phong nhìn sang Mục Thanh Hạ.

"Ngươi bước lên."

Thanh Hạ bước lên.

Chát!!!

Cao Phong vậy mà tác Mục Thanh Hạ, âm thanh vang giọng cô không nói khuôn mặt uất ức nước đã động trên khóe mắt.

"Ngươi nghĩ sao mà đi lơ đễnh trước kẻ thù còn xém chút bị giết.

Bỏ cái tự tôn của quý tộc đi

Bỏ luôn cái tôi của bản thân

Nó không giúp ngươi sống trên chiến trường đầu.

Cả ba ngươi từ ai có thể chuyển lớp nếu muốn, ta thà cầm một tờ giấy rác còn hơn nuôi một con chim kiểm. Giấy rác ít ra cũng có thể đốt có thể phóng hỏa, còn chim kiểm như các ngươi làm được gì?

Đừng làm trò tiêu khiển cho kẻ khác.


Ba ngươi về đi."

Cao Phong mệt mỏi đuổi ba người về hắn quay sang Huyền Long.

"Ngươi qua đây."

Huyền Long đứng đối diện Cao Phong.

"Cảm giác giết người ra sao?"

Cao Phong hỏi Huyền Long.

"Không nhớ lắm, cảm xúc vào trận chiến là không cần thiết."

Huyền Long trả lời bộ dáng không quan tâm.

"Được, ngươi về đi."

Huyền Long không chần chừ quay lưng nhưng...

"Biết giết người là tốt nhưng đừng có mà lạc lối.

Chính tay ta sẽ giết ngươi nếu chuyện đó xảy ra."

Cao Phong bỗng phát ra sát khí kinh ngươi.

"Không đâu, ta sợ ngươi lắm."

Huyền Long cũng quay lại sát khí cũng chả thua kém ba kẻ giám sát xíu đã động nhưng bị Cao Phong ngăn lại.

Cả hai nhìn nhau một lúc thì Huyền Long quay đầu.

"Ngươi có nghỉ là hơi quá với bọn nó không?"

Huyền Long bất ngờ hỏi Cao Phong.

"..."

Câu hỏi của Huyền Long chứ ý gì đó khiến Cao Phong lâm vào suy nghĩ.

"Bọn chúng cũng ngốc quá nhỉ? Bỏ chạy là được... Phải không?"

Huyền Long bất ngờ nhìn Cao Phong nở nụ cười sau đó cất bước bỏ đi.

"Đứa trẻ này..."

Khi bóng Huyền Long phức dạng một người áo đen nhìn Cao Phong nói.

"Không sao, cứ kệ chúng.

Bọn chúng dù gì cũng là học sinh của ta."

Câu trả lời không đâu khớp đâu nhưng ý rất rõ "Nếu có chuyện gì, ta sẽ tự thân giải quyết."

"Huyền Long? Ngươi có thật là một đứa trẻ?

Thật đáng cười khi một đứa trẻ lại nhìn thấu ta."

Cao Phong suy nghĩ.

......

Huyền Long bước ra khỏi con hẻm, ba thân ảnh đã chờ hắn sẵn.

"Các ngươi không về à?"

Huyền Long nhìn ba người nói.

Nhưng đáp lại với hắn chỉ có 3 đôi mắt nhìn về phía hắn.

Ninh Tâm như muốn nói gì đó nhưng bất ngờ Mục Thanh Hạ lao thẳng về phía Huyền Long ôm chầm lấy hắn.

Cô òa khóc nức nở.

"Vụ gì đây? ... Bên kia chả phải cũng có tên Con Trai sao... À phân nửa nhỉ?"

Bất ngờ Huyền Long có suy nghĩ gì đó không hợp lẽ...

Ninh Tâm nhìn cảnh này liền phùng mang trợn má mày nheo mà dặn chân bỏ đi miệng lẩm bẩm.

"Ta cầu trời đánh chết ngươi."

Đường Tiểu Ngạo thì có khuôn mặt "Nhường ngươi bữa nay vậy." Rồi hắn cũng bỏ đi.

Hai bóng dáng có vẻ đã tốt hơn nhưng vẫn thấy rõ sự nặng nề của hai người, lời nói của Cao Phong quá nặng nề với họ chăng hay thế giới tốt đẹp của họ lung lay chỉ có họ mới biết.

Huyền Long nhìn cô gái khóc nức nở trong ngực nhìn lòng thầm nghĩ.

"Quá sức với ngươi rồi! Thôi kệ, cho ngươi chút tiện nghi."

"Hức, Hức... Hu hu..."

.........

.....

...

.

Trở lại với hiện tại.

Lớp học nhanh chóng kết thúc, một ngày chóng vắng.


"Huyền Long họ sao vậy?"

Lâm Anh dò hỏi.

"Tổn thương tinh thần."

Huyền Long nói.

"Hể?"

Lâm Anh như nghe nhầm gì đó.

"Thời gian."

Huyền Long lại nói.

"Thời gian??"

Lâm Anh ngốc ra không hiểu gì.

Huyền Long bỏ đi với ý cười.

......

Phòng 602.

Bên trong phòng, Ninh Tâm đang ngồi trên giường hai tay ôm lấy hai chân cô vậy mà nhớ đến lời của Cao Phong nói bộ dạng suy nghĩ.

Phù~

"Á~"

Huyền Long bất ngờ thổi nhẹn vào tai cô khiến cô giật phẳng người.

"Ngươi! Tên khốn ngươi làm gì thế hả?"

Ninh Tâm cao có quát.

"Đoán xem?"

Huyền Long vậy mà mặt dày lăn ra giường Ninh Tâm bộ dáng hưởng thụ.

"Tên khốn ngươi không đi lo cho tình nhân của mình à?"

Ninh Tâm liếc xéo Huyền Long nói.

"Tình nhân? Hô hô, ngươi ghen à? Ha là tối ta bù cho nhé."

Huyền Long bộ dáng đen tối nói.

"Bù, bù cái đầu ngươi! đừng có nói mấy câu dễ hiểu lầm ai nghe thấy thì sao?"

Ninh Tâm đỏ mặt quát Huyền Long.

"Hiểu lầm? Tu luyện thôi mà, hiểu lầm gì?"

Huyền Long bộ dáng ngốc ngốc nói.

Ninh Tâm đỏ tai tím mặt máu sấp dồn lên não mà chết.

"Tên khôn ngươi! Cút khỏi giường ta mau!"

Ninh Tâm không chịu nổi bắt đầu động tay chân đá đạp lung tung.

Đánh trúng Huyền Long thì hơi khó hắn nhanh chóng lượn về giường mình.

"Nghĩ cái gì? Chả phải ngươi cứ là ngươi, ăn ngủ cho khỏe, việc quốc gia mình ngươi gánh đâu mà lo. Khi nào đánh không lại thì chạy, tại sao cứ phải thay đổi những thứ không thể thay đổi thế."

Huyền Long bộ dáng không quan tâm nữa hắn kéo chăng ngủ.

Bên này Ninh Tâm nhìn hắn lâm lâm rồi cô bỗng phì cười miệng lẩm bẩm.

"Tên khốn ngươi cũng biết động viên kẻ khác, hừ tha cho ngươi lần này."

Ninh Tâm bỗng nhớ chuyện gì đó cô lại quay sang nhìn Huyền Long.

"Còn hắn thì sao? Chả phải hắn mới giết người sao? Tại sao lại bình thản thế kia?"

Ninh Tâm bắt đầu tò mò về Huyền Long nhưng cô không hỏi gì dù có hỏi hắn cũng không trả lời cô chắc chắn vậy.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương