Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi
-
Chương 43: Dungeon của sự giả dối phần 5
Màng đêm buôn xuống êm điềm tĩnh lặng, phía trên con đường phố có một bóng người thiếu niên thân mặc bộ quần áo đơn sơ, đeo chiếc mặt nạ lúc ẩn lúc hiện trong đám người qua lại nơi Tp về đêm.
Vương Minh đi vào một con hẻm nhỏ luồn lách qua từng khúc cua khi đến cuối con đường hắn dừng lại sở dĩ nhảy qua bức tường kia là tới cổng lâu đài Bá Tước tuy nhiên hắn có khách. Bốn tên đầu đường xó chợ nhìn qua có lẽ cũng là Mạo hiểm giả, nhìn thấy Vương Minh một tên cười xấu xí nói với tên kế bên.
"Ê? tên này trong được đấy, bắt đem bán chắc được ít tiền ke ke ke."
Bồn tên nhìn nhau sau đó từng tên lấy vũ khí tiếng về phía Vương Minh, một tên cầm dao ngắn nói.
"Coi như mày xui xẻo ke ke."
Tên này nở nụ cười mang rợ xấu xí khó coi cực độ, ở phía sau chiếc mặc nạ Vương Minh nghĩ thầm.
"Mình nhớ chỉ số may mắn cũng được lắm mà sau đi đâu cũng gặp bọn thích tìm chết thế này."
Vương Minh vung nhẹn tay một luồng linh lực màu đen kết thành những lưỡi đao bắn thẳng về bốn tên. Bốn kẻ thấy được cảnh này mặt nhanh chóng tái nhợt khiến nụ cười giữa chừng xen ngang là sự sợ hãi.
" A! a a a."
Tiếng hét thảm trong phút chốc con hẻm tĩnh lặng có thể nghe thấy tiếng côn trùng bay lượng vỗ cánh. Vương Minh đi lại bốn cổ thi thể tay đưa lấy một thanh dao ngắn cầm lên tay.
"Ta mượn nhé... À chắc không quan trọng đâu nhỉ?"
Vương Minh nhảy qua bức tường tiếng thẳng đến cánh cổng lâu đài Bá Tước, như cơn gió Vương Minh lao nhanh đến chỗ cánh cổng lúc này hai tên lính rác thân mặc giáp kim loại tay cầm giáo ngang đầu. Bất chi bất giác chưa biết chuyện gì xảy ra chỉ thấy một cơn gió nhẹn lướt qua hai tên lính rác ngã gục máu chảy linh láng, cổng thành khóa Vương Minh nhảy cao lên phía trên tiếp đất trên công lướt nhẹn hơn chục kẻ ngã xuống.
Ngục long thành vốn là nơi phồn vinh nhưng chỉ với quý tộc mà thôi, bọn này ăn uống sang trọng thừa ăn dư uống còn thường dân thì nghèo đói xu cao thuế nặng. Bá Tước là kẻ có tham vọng nhất là với sự bất tử, hắn luôn luôn tìm cách luyện chết thần dược bất tử đã từng giết hơn trăm người phụ nữ chưa chồng nhầm mục đích này. Ngoài ra kẻ này rất thích thú với việc tra tấn, nghe đồn rằng phía dưới lâu đài là hầm ngục để bá tước ngày ngày thực hiện sở thích bệnh hoạn của mình.
Vương Minh đứng trên phía cổng lâu đài mắt hơi nhíu.
"Nơi này thật bốc mùi..."
Bất chợt hắn biến mất khi xuất hiện đã ở phía trong, một lần nửa hơn chục tên lính bị hắn quét sạch. Dạo bước phía trong lâu đài Vương Minh từ tốn đi từng bước như tham quan, nhà ăn, phòng bếp, phòng ngủ... Nơi sang trọng hầu như đều làm từ vàng, đã quý đính khắp nơi.
"Đứng lại!!"
Bất chợt một tiếng gọi, Vương Minh từ từ quay lại một hiệp sĩ thân mặc khôi giáp bạch kinh, tay cầm một thanh thánh kiếm, người này tóc vàng dài tới giữa lưng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt hiền dịu màu xanh dương.
Vương Minh quay lại hắn để lộ chiếc mặt nạ, chàng hiệp sĩ mắt hơi nhíu nói.
"Ngươi là ai?"
Vương Minh nhìn kẻ này lòng thầm đánh giá chắc kiểu hiệp sĩ này kia nọ gì đó, Vương Minh hơi kinh thường bọn hiệp sĩ này miệng thì một cũng vì người dân hai cũng vì người dân mà bọn chúng lại làm chó săn cho bọn lợn còn thua cả Orc.
"Ta ấy hả? Chắc là sát thủ."
Vương Minh giọng không nghiêm túc nói, lúc này một đám lính chạy đến một tên tiếng lên nói.
"Đội trưởng, lính rác tất cả bị giết..."
Chàng hiệp sĩ tóc vàng ra hiệu người lính trẻ dừng lại, hắn đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Vương Minh.
"Là ngươi làm?"
Vương Minh có thể cảm nhận được sự tức giận của kẻ trước mặt có thể là gì thuộc cấp bị giết, lòng thầm đánh giá kẻ này là một hiệp sĩ tốt nhưng hắn lại chọn nhầm người để bảo vệ.
"Bingo!!"
Vương Minh giọng điệu đùa cợt, không nghiêm túc trả lời hắn giờ cứ như một tên hề thích pha trò khiến nhiều kẻ trước mặt vô cùng khó chịu.
Ngay tức thì như lời đáp trả chàng hiệp sĩ lao đến chỗ Vương Minh tay vung mạnh thanh kiếm từ trên chém xuống, Keng!! một tiếng hắn ngay lập tức bị đẩy ngược, bên khác chỉ thấy Vương Minh tay vơ một con dao ngắn lên.
Vương Minh hạ tay xuống nhìn con dao thấy bị mẻ một lỗ lớn giọng điệu trách mắng.
"Ây da! Đây là đồ mượn nha người làm mẻ như vậy sao ta trả người ta?"
Vương Minh bất chợt biến mất khi xuất hiện đã ở trước mặt Chàng hiệp sĩ một đấm thẳng mặt, chưa kịp bị ngoại lực đẩy bay chàng hiệp sĩ đã bị Vương Minh túm lấy đầu cho một gối thẳng mặt, như chưa hả hê Vương Minh ấn mạnh đầu chàng hiệp sĩ xuống đất.
Ầm!!
Ngay lập tức bị ấn lún một lỗ nền bất động, Vương Minh liếc nhìn đám lính ngơ ngơ ngáo ngáo đang không biết chuyện gì xảy ra cười hiền hòa, mà bọn này thấy méo gì đâu hắn đeo mặt nạ mà.
"Mấy đứa chạy ha đánh?"
Vương Minh giọng vui đùa đám lính thì run như cầy sấy một số tên tay còn cầm chả nổi kiếm cảm giác sợ hãi chạy khắp người, không một phút suy nghĩ tất cả bỏ chạy.
Vương Minh nhìn xuống chàng hiệp sĩ dưới chân đang cố ngượng vậy thì.....
Binh!! Bốp!! Bụp!! Hứ!! Ự!!!
Trong bóng đem yên tĩnh liên tục những âm thanh dở nát vang lên, ngoài ra còn nghe tiếng nỉ non của ai đó.
"Này thì hiệp sĩ..."
"Đấng cứu thế này..."
"Vì người dân này..."
"Bảo Vệ đất nước này..."
"Bảo vệ người thân này..."
"Đẹp hơn ta nay..."
"Ngầu hơn ta này..."
.....
Sau một lúc thì giáp phục cũ chả còn cứ như đánh ghen áo cũng bị xé tê tua cái này giống cho hoang cắn người hơn...
[Chủ nhân quá lắm luôn, người ta đẹp trai vậy mà...]
"Hừ, Mình phải đẹp nhất thế giới! Đứa nào đẹp hơn giết. Ku ha ha ha!"
[Thới giới này sắp tuyệt chủng rồi... Haiz...]
Vương Minh nhìn chàng hiệp dưới chân co chân đá cho phát đụng dính tường.
"Nể tình ngươi là Đội Trưởng em gái ta tha ngươi một mạng."
Vương Minh lướt đi tiếng đến phòng làm việc Bá Tước nhưng không thấy đâu hắn tiếng lại gần một kệ sách tay đưa lây một quyển sách, bất ngờ một mật thất hiện ra.
"Hừ, trò trẻ con."
Quăng lại một tiếng Vương Minh đi vào phía trong, bên trong bốc mùi hôi tanh người người bị nhốt trong những căn phòng khác nhau đa phần là thú nhân.
"Cứu..."
"Giết tôi đi..."
Xung quanh là những tiếng thang khóc bất lực, tuyệt vọng đến cùng cực. Vương Minh một đường đi vào phía trong không quan tâm tới những lời cầu cứu, vang xin. Đối với hắn thảm kịch hôm này là tự bọn họ chuốc lấy, đó chính là do sự yếu đuối ngu ngốc của họ mà ra nếu nhận thức được thì đã không như ngày hôm nay.
Đi đến một căn phòng, một con lợn mập khuôn mặt xấu xí đang vung roi lên một thú nhân miệng thì liên tục cười Ha Ha. Vương Minh nở nụ cười lạnh.
"Cùng Sở Thích!"
Đêm đó dưới lòng đất một con lợn hét thảm, từng múi thịt bị lóc còn lại xương trắng, mắt bị mốc treo lên, chân tay bị cắt lìa, ruột gan bị mốc ném sang bên.
Đêm đó, Lâu đài Bá Tước bốc cháy hơn 200 thú nhân chạy thoát trong hoảng loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook