"Dương...!Dương chưởng quầy, Phật là gì, Tiên là gì, Thần là gì, thật sự có thuật trường sinh bất lão sao?" Triệu Nhã Chi siết chặt tay, mở to hai mắt hỏi.

Câu hỏi của Triệu Nhã Chi khiến mọi người bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: Có phải Dương chưởng quầy đã tu luyện thuật trường sinh bất lão, có phải hắn là Phật, là Tiên hay là Thần?

Nghĩ vậy, bọn hắn đều nhìn Dương Phong với ánh mắt nóng bỏng.
Tiểu Bạch nằm ở bên chân Dương Phong, trong lòng càng là nổi lên sóng gió động trời.

Thạch hầu kia là vângng ma thú gì, vừa ra đời đã có năng lực như thế, chỉ dùng ba năm liền học xong cái gì bảy mươi hai loại biến hóa cùng cái gì Cân Đẩu Vân kia, đây là thiên phú tạo nghiệt gì.

"Đúng vậy, đúng rồi, Dương chưởng quỹ, bảy mươi hai loại võ kỹ biến hóa và Cân Đẩu Vân là phẩm giai gì vậy?" Ngụy Đình Đình ngay sau đó hỏi.

"Ha ha, Phật, Tiên, Thần ơi, bọn họ đều là thần linh tu luyện tới cảnh giới nhất định, bọn họ thần thông quảng đại, bọn họ là tồn tại bất tử bất diệt."

Đó là cảnh giới gì vậy, Thần Linh? Bất Tử Bất Diệt? Thật đáng sợ, đằng sau Dương chưởng quỹ có phải là người như vậy không?

"Mà bảy mươi hai loại biến hóa gọi là Địa Sát bảy mươi hai biến cùng Cân Đẩu Vân đây chính là thuộc về tiên pháp, không thể dùng cảnh giới để phân chia."

“Tiên pháp? Là tiên pháp do tiên nhân sáng tạo ra sao?”, Triệu Nhã Phương hỏi.


"Cũng có thể nói như vậy, có lẽ...!Về sau bổn điếm cũng sẽ có những công pháp tương tự này bán ra nha."

Dương Phong cũng mặc kệ về sau có hay không có, trước tiên đưa bánh ra ngoài, về sau có thể có hay không là chuyện của hệ thống, đâu phải chuyện của bổn chưởng quỹ, dù sao bổn chưởng quỹ chỉ là làm công cho hệ thống!

"Dương chưởng quỹ...!Dương chưởng quỹ ở phía sau thì sao? Ngươi có thể nói thêm một chút không?" Ngụy Đình Đình có vẻ gấp gáp.

"Được...!Được...!Vậy thì nói thêm một chút!" Dương Phong nhìn thời gian còn sớm, lại bắt đầu nói lần thứ hai.

"

Tôn Ngộ Không thấy không còn cách nào ở lại, bèn bái biệt Bồ Đề tổ sư, lại cáo biệt các vị sư huynh, sau đó niệm khẩu quyết, điều khiển Cân Đẩu Vân.

Chưa tới một canh giờ đã về tới Thủy Liêm động ở Hoa Quả Sơn, nhìn thấy cảnh tượng hoang vu đổ nát trên Hoa Quả Sơn, rất thê thảm..."

Lần thứ hai nói chính là: Tôn Ngộ Không trở về đánh bại Hỗn Thế Ma Vương, thu phục bảy mươi hai động Yêu Vương, kết nghĩa sáu đại Ma Vương, đi Long Cung mượn binh khí, được Đại Vũ Định Hải Thần Châm, hóa thành Như Ý Kim Cô Bổng, có thể lớn có thể nhỏ, nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân.

Lại đi Âm tào Địa Phủ, gạch bỏ tên Hầu tộc từ Sinh Tử Bộ.

Dương Phong nói tình cảm vângt dào, mọi người nghe như si như say.

......

Ở một chỗ trong Huyễn Nguyệt ma sâm, hai gã nam tử người đầy máu cùng một con ma thú loại vượn đầy vết thương nhìn nhau.

Hai người này là thiếu môn chủ Thủy Nguyệt Môn Trần Phi và hộ vệ của hắn, ma thú họ Viên này là Bạo Viên cảnh, sau khi trải qua một phen đại chiến, hung thú này triệt để bộc phát hung tính, hai người này liền rơi xuống hạ phong.

Trần Phi cùng võ sư hộ vệ của hắn bây giờ là vết thương đầy người, tình huống vô cùng nguy cấp.

"Rống!"

Bạo Viên hét lớn một tiếng, hai tay nắm thành quả đấm dùng sức vỗ ngực mấy cái, xông về phía hai người Trần Phi.


Hai người cũng bất chấp bất cứ suy nghĩ gì, liều mạng xông về phía Bạo Viên.

Thế nhưng vừa mới tiếp xúc không bao lâu, bàn tay to lớn của Bạo Viên tựa như một đạo hắc quang, vỗ vào ngực Trần Phi.

"Phụt..."

Trần Phi miệng phun máu tươi trực tiếp tung bay ra ngoài, đập trên mặt đất.

"Thiếu chủ..."

Ở thời điểm tên hộ vệ phân thần, hắn cũng bị một chưởng đánh bay ra ngoài.

Lúc này Bạo Viên đắc thế không buông tha, phóng tới chỗ hai người nằm, muốn một lần hành động đánh chết hai người.

Ngay tại thời điểm hai người muốn chết ở dưới tay Bạo Viên, một đạo kiếm quang chém tới cổ Bạo Viên.

Kiếm quang này xuất hiện quá đột ngột, Bạo Viên không hề có chút phòng bị nào, bị kiếm quang chém trúng, đầu thân tách ra, thân thể nằm thẳng xuống, chết rất an tường, không có một chút đau đớn nào!

"Lưu Quan Chương!" Trần Phi nhận ra người tới.

Người tới chính là Tử Kim dong binh đoàn, người ra tay chính là đoàn trưởng Lưu Quan Chương của Tử Kim dong binh đoàn.


Bọn họ đã đến một lúc, cho tới bây giờ thời cơ tốt nhất này ra tay cho Bạo Viên một kích trí mạng.

Trần Phi cùng hộ vệ cắn răng chịu đựng đau đớn toàn thân chậm rãi bò lên, nói lời cảm tạ với Tử Kim dong binh đoàn: "Đa tạ ân cứu mạng của Lưu đoàn trưởng."

"Trần thiếu môn chủ không cần khách khí, chúng ta cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi." Lưu Quan Chương khoát khoát tay.

Nhìn hai người bị trọng thương, Lưu Quan Chương đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy ra hai bình đan dược, mỗi bình đổ ra hai viên, đưa cho hai người.

"Nhìn thương thế của hai vị chỉ sợ không kiên trì được bao lâu, đây là đan dược chữa thương cùng khôi phục linh lực."

Lưu Quan Chương lần đầu tiên nhìn hai người bị thương nặng như vậy, trong lòng không đành lòng, quan trọng nhất là muốn xem thử đan dược cửa hàng nhỏ bán có hiệu quả kia hay không, trước khi tận mắt nhìn thấy vẫn có một chút lo lắng.

Hai người cũng không chần chờ, cầm đan dược lập tức ăn vào.

Bọn hắn biết lấy tính cách của Lưu Quan Chương sẽ không làm ra chuyện gì mờ ám.

Lúc đan dược vừa vào miệng, mắt trần có thể thấy được thương thế của hai người chuyển biến tốt đẹp, trong ba cái hô hấp đã khôi phục toàn bộ, linh lực trong cơ thể cũng lập tức hồi phục đầy lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương