Hệ Thống Chọc Ngươi Chơi
-
Chương 14: Nhiệm vụ chính thứ 2
Edit: Méo Mèo Meo
Được rồi! Cùng hệ thống nghiêm túc ngươi sẽ thua, trước vẫn nên xem người bệnh trước mắt đi.
Kỳ thật cô với Nhiếp Sở cũng không có gì thâm cừu đại hận, hiện tại cứu hắn cũng không cảm thấy gì, tuy rằng lúc này thương thế của hắn đã ổn định, cũng sẽ không chết, nhưng nếu đem hắn bỏ lại chỗ này vậy thì không nhất định rồi, nếu có thể cứu hắn, vậy thì cứu đi.
Thế là Lâm Trinh nâng Nhiếp Sở về quán trọ, đến lúc đưa được Nhiếp Sở lên giường thì trời cũng đã sáng.
Lâm Trinh để ba lô lên bàn, lấy ra đồ hệ thống vừa thưởng, một cái bình đen nhỏ, một kiện nội y phòng ngự, vải dệt mềm mại cảm giác giống như làm từ Kim Tằm Ti: "Hệ thống, giải thích công dụng một chút đi."
[Thuốc chỉnh dung: Ăn một viên trong vòng 1 giờ có thể tùy ý biến thành hình dáng cô mong muốn, chỉ là sau khi thay đổi sẽ không thể khôi phục lại được thành bộ dáng ban đầu. Nội y phòng ngự: Mặc vào đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, là trang phục phòng ngự nhiều người mong ước tha thiết.]
Hoàn hảo ~ đây toàn là đồ tốt a! Thuốc chỉnh dung nếu ở hiện đại có bán, đảm bảo sẽ gây ra cuồng loạn a, không cần động dao kéo mà vẫn có thể tùy ý biến thành hình dạng mơ ước, vừa thuận tiện lại dùng tốt a! Nội y phòng ngự lại càng không phải nói thêm gì nữa, có cái này rồi nguy hiểm đến mấy cũng thành an toàn.
Lâm Trinh vui vẻ đem đồ vật cất lại vào trong ba lô, xoa xoa bả vai.
Đột nhiên Lâm Trinh sửng sốt, sau đó trực tiếp té ngã trên đất. Mẹ nó! Vui vẻ quá mà quên mất trên quần áo có Nhuyễn gân cốt!!!!
Lâm Trinh nằm trên đất khóc không ra nước mắt, đây chính là tự tìm đường chết đúng không? Nếu hiện tại có người đến giết cô, vậy là xong rồi.
Mẹ nó, trên mặt đất lạnh quá. Hi cọng Nhiếp Sở nhanh chóng tỉnh lại, nâng cô lên giường nằm a.
Thế là Lâm Trinh nghẹo đầu nhìn chằm chằm Nhiếp Sở trên giường. Một lát sau, Nhiếp Sở tỉnh lại, Lâm Trinh lập tức vui vẻ.
Nhiếp Sở tỉnh lại liền lập tức ngồi bật dậy, sau đó cúi đầu nhìn bản thân, dùng tay che ngực, cảm thụ trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực.
Hắn không chết?
Nhiếp Sở chấn kinh, thương thế của hắn thế nào tự hắn biết, lục phủ ngũ tạng đều nát, tậm chí ngực cũng bị kiếm đâm xuyên, coi như Đại La Thần Tiên tái thế cũng khó sống được, nhưng mà hiện tại hắn không chỉ thương thế khỏi hẳn hơn nữa công lực còn ẩn ẩn có đột phá, điều này căn bản không phải là điều do con người làm đi? Chẳng lẽ hắn đang nằm mơ?
Không! Hắn có thể cảm nhận được máu nóng đang chảy, trái tim đang đập, nhiệt độ cơ thể, cái này sao có thể là mơ được.
Lúc này một giọng nói thanh thúy vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn: "Này! Ngươi tỉnh rồi!"
Nhiếp Sở nhìn hướng phát ra âm thanh, hơi sững sờ, một nử tử nằm dưới đất? Hơn nữa còn có chút quen mắt, a, đây không phải nữ tử cứu người từ trong tay hắn đi sao: "Là ngươi?"
Lâm Trinh vui mừng cười nói: "Không ngờ đại ca ngươi còn nhớ ta a."
"Là ngươi cứu ta?" Nhiếp Sở nghi ngờ hỏi.
"Đại ca à, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi làm sao lại ở trong phòng ta a?" Lâm Trinh nói.
Nhiếp Sở chấn động, không thể tin nhìn Lâm Trinh, nữ nhân này sao có thể đem thương thế của hắn chữa khỏi trong một buổi tối. Nhưng không thể không tin, thương thế của hắn chính xác là đã tốt lên, nữ nhân kia rốt cuộc là đã dùng biện pháp gì cứu sống hắn? Chẳng lẽ nữ nhân này không chỉ có khinh công cao cường mà y thuật cũng tuyệt đỉnh, có thể khởi tử hồi sinh?
Lâm Trinh thấy Nhiếp Sở nhìn cô với khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi, trong lòng nghĩ: chẳng lẽ cứu hắn rất bất ngờ sao?
"Mặt lạnh! Rốt cuộc ngươi tỉnh rồi, mau giúp đỡ ta đi?" Lâm Trinh vội vàng nói.
Nhiếp Sở lúc này cũng đã thôi rung động, khôi phục bộ mặt lạnh lùng thường ngày, hắn rất muốn hỏi nàng dùng biện pháp gì cứu hắn, nhưng hắn cũng biết đấy là một việc nghịch thiên, nàng không có khả năng nói cho hắn, nên cũng thu hồi tâm tư.
Mà Nhiếp Sở lúc này cũng nghi vấn vì sao Lâm Trinh lại nằm trên mặt đất, thế là hắn lãnh nhạt hỏi: "Ngươi vì sao nằm trên mặt đất?"
"Ách! Ta trúng thuốc, hiện tại toàn thân nhũn ra, không dùng lực được, cho nên mới nằm trên mặt đất, ngươi tỉnh rồi thì giúp ta lên giường nằm đi!" Lâm Trinh do dự một chút rồi quyết định nói thật.
Nhiếp Sở nhìn chăm chú vào Lâm Trinh, nói: "Được."
Nhiếp Sở xuống giường đi đến bên cạnh Lâm Trinh, tay còn chưa đụng vào Lâm Trinh, liền bị Lâm Trinh kêu ngừng lại: "Đừng, đừng, ngươi trước tiên đừng đụng ta."
Nhiếp Sở đứng lên hỏi: ÝTại sao?"
"Y phục của ta có rắc thuốc, ngươi đụng vào sẽ trúng chiêu, ngươi trước tiên đem áo ngoài của ta cởi ra trước, rồi hãn đỡ ta lên giường." Lâm Trinh nói.
Nhiếp Sở lại nhìn chằm chằm Lâm Trinh một lúc rồi im lặng không nói.
Lâm Trinh nghi ngờ hỏi: "Làm sao? Nhanh lên đi! Dưới đất lạnh muốn chết."
Nhiếp Sở lắc đầu nói: "Không thể."
Lâm Trinh giật giật khóe miệng: ÝTại sao?"
Nhiếp Sở im lặng một lát rồi nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"....." Mẹ nó, đến lúc này rồi mà còn giảng đạo lí. Thế là cô bất đắc dĩ nói: "Ta không ngại, ngươi cởi đi!"
Nhiếp Sở lại trầm mặc rồi tiếp tục giảng đạo lí: "Không thể, ôm ngươi lên giường đã là cực hạn rồi, còn muốn ta cởi quần áo ngươi, thứ lỗi ta không làm được."
"...." Rất muốn đánh hắn.
Lâm Trinh nhịn xuống câu chửi bậy, nói: "Bây giờ không phải lúc thích hợp giảng đạo lí này, ngươi cởi đi! Cầu xin ngươi đại ca a~" Khóc, cô đây là lần đầu tiên cầu xin người khác cởi quần áo a.
Nhiếp Sở nhìn Lâm Trinh bằng ánh mắt quái dị, kiên định nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, kể cả ngươi cầu xin ta cũng vô ích."
"...." Mẹ nó, đột nhiên rất muốn đem con hàng này nhét lại vào trong bụng mẹ cải tạo lại a!!!!!
Đột nhiên Nhiếp Sở quay người đi về giường, Lâm Trinh khóe miệng co giật, chẳng lẽ đúng như cô đang nghĩ sao? Người này đến cùng có bao nhiêu thuần khiết a!
Sự tình tiếp theo hoàn toàn chính xác như Lâm Trinh nghĩ, Nhiếp Sở đến bên giường cầm lấy chăn để quấn cả người cô lại, đặt lên giường.
Lâm Trinh cạn lời.
Cuối cùng Nhiếp Sở đem chăn đắp cẩn thận cho Lâm Trinh xong liền đi đến ghế ngồi, hỏi: "Ngươi bị ai hạ thuốc?"
"A? Cái này a? Là ta!" Lâm Trinh ngây ra một lúc rồi nói.
"...." Nhiếp Sở im lặng nhìn Lâm Trinh, vốn dĩ muốn biết ai hạ thuốc để đi tìm thuốc giải, nhưng hiện tại có lẽ không cần nữa.
Lâm Trinh bị Nhiếp Sở nhìn mà xấu hổ cười cười: ÝHa ha~ ~ nhất thời chủ quan, lúc ấy ta quên mất trên người mình hạ thuốc. Nhưng không sao, mấy canh giờ nữa là khỏi rồi."
"....." Nhiếp Sở trầm mặc, xem ra nữ tử trước mắt này thực sự có y thuật thần kì cải tử hồi sinh, nhưng đầu óc của nàng hình như không được " tốt" lắm.
Lâm Trinh nhìn Nhiếp Sở im lặng không nói, cô cũng không nói nữa, ai~ lần này thật là chủ quan, lần sau dùng Nhuyễn gân cốt nhất định phải cẩn thận hơn.
Bỗng nhiên Nhiếp Sở lạnh lùng nói: "Ngươi cứu mạng ta, ta thiếu ngươi một mạng. Nói đi, Ngươi muốn giết ai? Ta giết miễn phí cho ngươi một người."
"A? Ngươi nói gì cơ?" Lâm Trinh ngơ ngác hỏi.
Nhiếp Sở mặt lạnh nói: "Ta miễn phí giết cho ngươi một người. Nói đi, muốn giết ai?"
"Đại ca, không cần, ta không muốn giết ai cả." Lâm Trinh khóc không ra nước mắt nói.
"Vậy lúc nào ngươi muốn giết ai, báo với ta cũng không muộn." Nhiếp Sở nói.
"Đại ca a, ngươi có thể đừng lúc nào cũng nói giết người có được hay không? Coi như báo ân cũng không phải báo như vậy đâu." Lâm Trinh thật sự muốn quỳ hắn luôn rồi.
Nhiếp Sở nhìn thật sâu nàng rồi nói: "Phương thức báo ân của ta chỉ có 2 loại."
Lâm Trinh hỏi: "Là gì?"
Nhiếp Sở nói: "Hoặc là giết ta, hoặc là ta giúp ngươi giết người."
"....." Càng ngày càng muốn đem con hàng này nhét lại vào bụng mẹ cải tạo lại.
Được rồi! Cùng hệ thống nghiêm túc ngươi sẽ thua, trước vẫn nên xem người bệnh trước mắt đi.
Kỳ thật cô với Nhiếp Sở cũng không có gì thâm cừu đại hận, hiện tại cứu hắn cũng không cảm thấy gì, tuy rằng lúc này thương thế của hắn đã ổn định, cũng sẽ không chết, nhưng nếu đem hắn bỏ lại chỗ này vậy thì không nhất định rồi, nếu có thể cứu hắn, vậy thì cứu đi.
Thế là Lâm Trinh nâng Nhiếp Sở về quán trọ, đến lúc đưa được Nhiếp Sở lên giường thì trời cũng đã sáng.
Lâm Trinh để ba lô lên bàn, lấy ra đồ hệ thống vừa thưởng, một cái bình đen nhỏ, một kiện nội y phòng ngự, vải dệt mềm mại cảm giác giống như làm từ Kim Tằm Ti: "Hệ thống, giải thích công dụng một chút đi."
[Thuốc chỉnh dung: Ăn một viên trong vòng 1 giờ có thể tùy ý biến thành hình dáng cô mong muốn, chỉ là sau khi thay đổi sẽ không thể khôi phục lại được thành bộ dáng ban đầu. Nội y phòng ngự: Mặc vào đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, là trang phục phòng ngự nhiều người mong ước tha thiết.]
Hoàn hảo ~ đây toàn là đồ tốt a! Thuốc chỉnh dung nếu ở hiện đại có bán, đảm bảo sẽ gây ra cuồng loạn a, không cần động dao kéo mà vẫn có thể tùy ý biến thành hình dạng mơ ước, vừa thuận tiện lại dùng tốt a! Nội y phòng ngự lại càng không phải nói thêm gì nữa, có cái này rồi nguy hiểm đến mấy cũng thành an toàn.
Lâm Trinh vui vẻ đem đồ vật cất lại vào trong ba lô, xoa xoa bả vai.
Đột nhiên Lâm Trinh sửng sốt, sau đó trực tiếp té ngã trên đất. Mẹ nó! Vui vẻ quá mà quên mất trên quần áo có Nhuyễn gân cốt!!!!
Lâm Trinh nằm trên đất khóc không ra nước mắt, đây chính là tự tìm đường chết đúng không? Nếu hiện tại có người đến giết cô, vậy là xong rồi.
Mẹ nó, trên mặt đất lạnh quá. Hi cọng Nhiếp Sở nhanh chóng tỉnh lại, nâng cô lên giường nằm a.
Thế là Lâm Trinh nghẹo đầu nhìn chằm chằm Nhiếp Sở trên giường. Một lát sau, Nhiếp Sở tỉnh lại, Lâm Trinh lập tức vui vẻ.
Nhiếp Sở tỉnh lại liền lập tức ngồi bật dậy, sau đó cúi đầu nhìn bản thân, dùng tay che ngực, cảm thụ trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực.
Hắn không chết?
Nhiếp Sở chấn kinh, thương thế của hắn thế nào tự hắn biết, lục phủ ngũ tạng đều nát, tậm chí ngực cũng bị kiếm đâm xuyên, coi như Đại La Thần Tiên tái thế cũng khó sống được, nhưng mà hiện tại hắn không chỉ thương thế khỏi hẳn hơn nữa công lực còn ẩn ẩn có đột phá, điều này căn bản không phải là điều do con người làm đi? Chẳng lẽ hắn đang nằm mơ?
Không! Hắn có thể cảm nhận được máu nóng đang chảy, trái tim đang đập, nhiệt độ cơ thể, cái này sao có thể là mơ được.
Lúc này một giọng nói thanh thúy vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn: "Này! Ngươi tỉnh rồi!"
Nhiếp Sở nhìn hướng phát ra âm thanh, hơi sững sờ, một nử tử nằm dưới đất? Hơn nữa còn có chút quen mắt, a, đây không phải nữ tử cứu người từ trong tay hắn đi sao: "Là ngươi?"
Lâm Trinh vui mừng cười nói: "Không ngờ đại ca ngươi còn nhớ ta a."
"Là ngươi cứu ta?" Nhiếp Sở nghi ngờ hỏi.
"Đại ca à, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi làm sao lại ở trong phòng ta a?" Lâm Trinh nói.
Nhiếp Sở chấn động, không thể tin nhìn Lâm Trinh, nữ nhân này sao có thể đem thương thế của hắn chữa khỏi trong một buổi tối. Nhưng không thể không tin, thương thế của hắn chính xác là đã tốt lên, nữ nhân kia rốt cuộc là đã dùng biện pháp gì cứu sống hắn? Chẳng lẽ nữ nhân này không chỉ có khinh công cao cường mà y thuật cũng tuyệt đỉnh, có thể khởi tử hồi sinh?
Lâm Trinh thấy Nhiếp Sở nhìn cô với khuôn mặt không thể tưởng tượng nổi, trong lòng nghĩ: chẳng lẽ cứu hắn rất bất ngờ sao?
"Mặt lạnh! Rốt cuộc ngươi tỉnh rồi, mau giúp đỡ ta đi?" Lâm Trinh vội vàng nói.
Nhiếp Sở lúc này cũng đã thôi rung động, khôi phục bộ mặt lạnh lùng thường ngày, hắn rất muốn hỏi nàng dùng biện pháp gì cứu hắn, nhưng hắn cũng biết đấy là một việc nghịch thiên, nàng không có khả năng nói cho hắn, nên cũng thu hồi tâm tư.
Mà Nhiếp Sở lúc này cũng nghi vấn vì sao Lâm Trinh lại nằm trên mặt đất, thế là hắn lãnh nhạt hỏi: "Ngươi vì sao nằm trên mặt đất?"
"Ách! Ta trúng thuốc, hiện tại toàn thân nhũn ra, không dùng lực được, cho nên mới nằm trên mặt đất, ngươi tỉnh rồi thì giúp ta lên giường nằm đi!" Lâm Trinh do dự một chút rồi quyết định nói thật.
Nhiếp Sở nhìn chăm chú vào Lâm Trinh, nói: "Được."
Nhiếp Sở xuống giường đi đến bên cạnh Lâm Trinh, tay còn chưa đụng vào Lâm Trinh, liền bị Lâm Trinh kêu ngừng lại: "Đừng, đừng, ngươi trước tiên đừng đụng ta."
Nhiếp Sở đứng lên hỏi: ÝTại sao?"
"Y phục của ta có rắc thuốc, ngươi đụng vào sẽ trúng chiêu, ngươi trước tiên đem áo ngoài của ta cởi ra trước, rồi hãn đỡ ta lên giường." Lâm Trinh nói.
Nhiếp Sở lại nhìn chằm chằm Lâm Trinh một lúc rồi im lặng không nói.
Lâm Trinh nghi ngờ hỏi: "Làm sao? Nhanh lên đi! Dưới đất lạnh muốn chết."
Nhiếp Sở lắc đầu nói: "Không thể."
Lâm Trinh giật giật khóe miệng: ÝTại sao?"
Nhiếp Sở im lặng một lát rồi nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"....." Mẹ nó, đến lúc này rồi mà còn giảng đạo lí. Thế là cô bất đắc dĩ nói: "Ta không ngại, ngươi cởi đi!"
Nhiếp Sở lại trầm mặc rồi tiếp tục giảng đạo lí: "Không thể, ôm ngươi lên giường đã là cực hạn rồi, còn muốn ta cởi quần áo ngươi, thứ lỗi ta không làm được."
"...." Rất muốn đánh hắn.
Lâm Trinh nhịn xuống câu chửi bậy, nói: "Bây giờ không phải lúc thích hợp giảng đạo lí này, ngươi cởi đi! Cầu xin ngươi đại ca a~" Khóc, cô đây là lần đầu tiên cầu xin người khác cởi quần áo a.
Nhiếp Sở nhìn Lâm Trinh bằng ánh mắt quái dị, kiên định nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, kể cả ngươi cầu xin ta cũng vô ích."
"...." Mẹ nó, đột nhiên rất muốn đem con hàng này nhét lại vào trong bụng mẹ cải tạo lại a!!!!!
Đột nhiên Nhiếp Sở quay người đi về giường, Lâm Trinh khóe miệng co giật, chẳng lẽ đúng như cô đang nghĩ sao? Người này đến cùng có bao nhiêu thuần khiết a!
Sự tình tiếp theo hoàn toàn chính xác như Lâm Trinh nghĩ, Nhiếp Sở đến bên giường cầm lấy chăn để quấn cả người cô lại, đặt lên giường.
Lâm Trinh cạn lời.
Cuối cùng Nhiếp Sở đem chăn đắp cẩn thận cho Lâm Trinh xong liền đi đến ghế ngồi, hỏi: "Ngươi bị ai hạ thuốc?"
"A? Cái này a? Là ta!" Lâm Trinh ngây ra một lúc rồi nói.
"...." Nhiếp Sở im lặng nhìn Lâm Trinh, vốn dĩ muốn biết ai hạ thuốc để đi tìm thuốc giải, nhưng hiện tại có lẽ không cần nữa.
Lâm Trinh bị Nhiếp Sở nhìn mà xấu hổ cười cười: ÝHa ha~ ~ nhất thời chủ quan, lúc ấy ta quên mất trên người mình hạ thuốc. Nhưng không sao, mấy canh giờ nữa là khỏi rồi."
"....." Nhiếp Sở trầm mặc, xem ra nữ tử trước mắt này thực sự có y thuật thần kì cải tử hồi sinh, nhưng đầu óc của nàng hình như không được " tốt" lắm.
Lâm Trinh nhìn Nhiếp Sở im lặng không nói, cô cũng không nói nữa, ai~ lần này thật là chủ quan, lần sau dùng Nhuyễn gân cốt nhất định phải cẩn thận hơn.
Bỗng nhiên Nhiếp Sở lạnh lùng nói: "Ngươi cứu mạng ta, ta thiếu ngươi một mạng. Nói đi, Ngươi muốn giết ai? Ta giết miễn phí cho ngươi một người."
"A? Ngươi nói gì cơ?" Lâm Trinh ngơ ngác hỏi.
Nhiếp Sở mặt lạnh nói: "Ta miễn phí giết cho ngươi một người. Nói đi, muốn giết ai?"
"Đại ca, không cần, ta không muốn giết ai cả." Lâm Trinh khóc không ra nước mắt nói.
"Vậy lúc nào ngươi muốn giết ai, báo với ta cũng không muộn." Nhiếp Sở nói.
"Đại ca a, ngươi có thể đừng lúc nào cũng nói giết người có được hay không? Coi như báo ân cũng không phải báo như vậy đâu." Lâm Trinh thật sự muốn quỳ hắn luôn rồi.
Nhiếp Sở nhìn thật sâu nàng rồi nói: "Phương thức báo ân của ta chỉ có 2 loại."
Lâm Trinh hỏi: "Là gì?"
Nhiếp Sở nói: "Hoặc là giết ta, hoặc là ta giúp ngươi giết người."
"....." Càng ngày càng muốn đem con hàng này nhét lại vào bụng mẹ cải tạo lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook