edit: tiểu khê
Bởi vì không phải là dịp lễ, nên du khách trên núi cũng không nhiều, rất là thanh tịnh.

Đoàn người bắt đầu leo núi, cảnh sắc quanh núi cực kỳ đẹp, vốn Giang Chấp và Hạ Duẫn muốn đi ở cuối, nhưng luôn có nữ sinh cười hì hì đi sau họ, thêm mấy nam sinh vây quanh Dung Linh cũng đi chậm phía sau, nhiều đôi mắt như thế, Hạ Duẫn không tiện nói chuyện với Giang Chấp.

Vì vậy hai người hiểu ngầm đều không lên tiếng, yên lặng đi dạo.

Mặc dù không mở miệng, nhưng giữa bọn họ lại có cảm giác vô cùng hài hòa, dưới ánh nắng nhạt màu, hai người sóng vai đi cùng nhau, đôi lúc hai vai sẽ chạm vào nhau.

Một lần đụng nhau nào đó, Giang Chấp dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào lòng bàn tay Hạ Duẫn, cảm giác mềm mềm lập tức truyền khắp toàn thân, dưới tình huống nhiều người như vậy làm động tác nhỏ khiến Hạ Duẫn thậm chí có cảm giác cấm kỵ.

Trên mặt cậu không có biểu tình gì, nhưng mặt lại hơi nóng lên.

Cậu rốt cuộc cũng biết lần đầu hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, cậu tự cho là không để dấu vết gì khi chọc nhẹ vào lòng bàn tay Giang Chấp, kỳ thực Giang Chấp lập tức phát hiện được rồi đi!
Hạ Duẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn Giang Chấp, cũng không biết lúc đó Giang Chấp như thế nào, kinh ngạc? Chán ghét? Hay là không quan tâm? Phỏng chừng khi đó Giang Chấp chả có ấn tượng tốt gì với cậu rồi!
Đều do hệ thống, cứ đem cậu biến thành người có hành vi quái lạ, cũng không biết Giang Chấp coi trọng cậu điều gì chứ.

Đoàn người đi lên, họ nhanh chóng leo tới nơi cần đến, một sạn đạo(*) bằng gỗ thật dài hiện ngay trước mắt bọn họ, ngẩng đầu có thể thấy đỉnh miếu chùa xa xa.

(*) 栈道: con đường hẹp (làm bằng ván gỗ) dọc vách núi.

Trong núi hơi ẩm ướt, không khí trong lành, Hạ Duẫn hít một hơi thật sâu, tâm tình tương đối tốt.

"Nếu không bọn mình chụp chung một tấm hình nhé!" Thượng Vũ Tình đề nghị.


Mọi người lập tức giơ tay đồng ý, "Được đó!"
Mọi người tập hợp bên cạnh sạn đạo bắt đầu bày tư thế, Vương Chiêu Tuyết chụp ảnh, đầu khỉ thì chen lại gần Hạ Duẫn, hai đứa vắt vai nhau.

Hạ Duẫn vốn là cũng không cảm thấy được gì, nhưng lúc bày ra nụ cười tiêu chuẩn thì cảm giác không khí xung quanh giảm đi mấy độ.

Cậu và đầu khỉ đồng thời ngẩng đầu, Giang Chấp tuy rằng không thấy bên này, nhưng mặt mày đều là hàn ý, vóc người cùng với ngũ quan sắc nét hình thành cảm giác áp bách mạnh mẽ, khiến đầu khỉ run lập cập.

Gã vốn đã hơi sợ Giang Chấp rồi, thêm từ khi biết thân phận Giang Chấp rồi càng không muốn chọc giận hắn, vì vậy quyết đoán từ bỏ bạn tốt, nhanh chóng chạy tới chỗ khác.

Giang Chấp vẫn không hề nhìn về phía bên này, nhưng cả người lại lãnh lẽo như tượng băng, nhìn cực kỳ khó lại gần.

Hạ Duẫn hậu tri hậu giác ý thức được, Giang Chấp hình như không vui.

Là bởi vì đầu khỉ ôm vai cậu sao?
Cậu mím mím môi, trước đây cậu chưa từng quen ai nên không để ý tới mặt này, giờ phút này rốt cuộc mới ý thức được mình đã có bạn trai rồi, hình như phải tránh hiềm nghi mới đúng.

Nhưng Giang Chấp đang còn tức giận, Hạ Duẫn đi lại gần bên cạnh hắn, đứng sát bên hắn, hai người bởi vì cao cho nên đứng giữa hàng cuối, thừa lúc có người đằng trước che chắn không nhìn thấy động tác của cậu, tay cậu vòng ra phía sau kéo nhẹ mặt sau tay áo Giang Chấp.

Giang Chấp liếc nhìn cậu, nhưng không phản ứng gì.

Đầu Hạ Duẫn muốn bự lên, nhưng có thể thấy Giang Chấp ăn dấm, cậu liền cảm thấy cao hứng.

Có thể ăn dấm liền nói rõ Giang Chấp cũng không phải đột nhiên tâm huyết dâng trào mới quen với cậu, ít nhất là có nghiêm túc.


Cậu bởi vì nguyên nhân gia đình nên từ nhỏ vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn, cũng bởi như thế cậu mới không muốn dễ dàng nói chuyện yêu đương, nhưng hôm nay Giang Chấp để ý khiến cậu cảm thấy rất an tâm, bất an luôn trong lòng cũng tiêu tán không ít.

Mọi người dồn dập tạo xong dáng, ngay giây phút bấm máy, Hạ Duẫn nắm tay Giang Chấp.

Dường như không nghĩ tới Hạ Duẫn sẽ chủ động nắm tay hắn, Giang Chấp hiếm thấy giật mình, nhanh tay nắm lại tay cậu, chậm rãi mười ngón giao nhau với cậu.

Lần này đổi thành Hạ Duẫn ngây ngẩn cả người, mười ngón giao nhau, một loại rung động nào đó xông thẳng tim, tim hai người như vì động tác này mà cũng giao nhau.

Xung quanh nhiều người như vậy, động tác nhỏ bí mật của hai người lại không bị ai nhìn thấy, Hạ Duẫn tim đập mạnh, nhiệt độ lòng bàn tay hai người nóng muốn dọa người, không biết là ai đang tỏa nhiệt.

Hạ Duẫn lần đầu nhận ra Giang Chấp cũng không bình tĩnh như mặt ngoài thể hiện.

Ngọn núi này không cao, mọi người đều là người trẻ tuổi, bằng sức lực của bọn họ một hồi liền tới nơi, chùa miếu nhìn từ xa trông rất nhỏ nhưng tới nơi mới thấy được cảm giác nguy nga trang nghiêm, cửa chùa mở ra, thỉnh thoảng có du khách ra vào, người tuy nhiều nhưng bên trong lại rất yên tĩnh.

Thượng Vũ Tình quay đầu lại nhỏ giọng nói với mọi người, "Đây chính là ngôi chùa nổi tiếng nhất xung quanh, mọi người muốn đi vào cần phải yên tĩnh đừng mạo phạm gì, bây giờ là mười hai giờ trưa, hai giờ chiều chúng ta sẽ tập hợp ở đây nhé."
Mọi người dồn dập gật đầu biểu thị tán thành, Hạ Duẫn vẫn là lần đầu tiên đến chùa miếu, nhìn đâu cũng thấy mới lạ, hiếu kỳ kéo tay Giang Chấp vào trong.

Trong chùa cực lỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiểu hòa thượng mặc áo cà sa đinh ngang qua, mang lại cảm giác trang nghiêm.

Bước chân Hạ Duẫn cũng không nhịn được chậm lại, buông lỏng tay Giang Chấp ra.

Hai người đi vào trong chùa, chính giữa là một vị đại phật, bên cạnh góc để những mảnh gỗ, có không ít người đang ước nguyện rút thăm, ánh mắt Hạ Duẫn sáng lên, nhỏ giọng nói với Giang Chấp, "Chúng ta cũng đi xin quẻ đi!"
Giang Chấp nói được.


Trong thùng gỗ bày lít nha lít nhít quẻ trúc, vì ngoại hình Hạ Duẫn cùng Giang Chấp quá chói mắt, thấy bọn họ đi tới không ít du khách đều nhìn lén bọn họ, tiểu hòa thượng bên cạnh cười híp mắt nói, "các cậu tới thật đúng lúc, đúng ngày sư phụ tôi xuất quan, nếu xin được quẻ tốt, ông ấy có thể giải cho các cậu."
Hạ Duẫn không nghĩ may mắn đến như vậy, nhanh chóng nói cám ơn, trong lòng yên lặng hỏi một câu, tình cảm cậu và Giang Chấp nên làm gì để phát triển.

Cậu nín thở từ bên trong cầm một cái, quẻ trúc viết tốt nhất ký.

Hạ Duẫn sững sờ, không nhịn được nhìn về phía Giang Chấp, Giang Chấp cũng là tốt nhất ký.

Ngay cả du khách đang đứng xem cũng kinh ngạc, có người muốn nói chuyện mấy câu với bọn họ đều bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Chấp dọa lui.

Mọi người nhìn ánh mắt Giang Chấp xong liền nhìn Hạ Duẫn, không khỏi kinh ngạc khi nam sinh đẹp trai dễ tính hay cười sao lại đi cùng nam sinh lạnh lùng đến như vậy.

Tiểu hòa thượng cũng kinh ngạc, có thể bốc được quẻ tốt nhất ký rất ít người, nhưng hai người trước mắt đều rút được nó, vì thế y liền quay đầu tìm sư phụ.

Thừa dịp tiểu hòa thượng chạy đi tìm sư phụ, hệ thống điên cuồng gào thét trong đầu cậu, "Cậu xem đi! Ngay cả ông trời cũng muốn cậu quen Giang Chấp đó!"
Hạ Duẫn nói không được tâm trạng chính mình, khó giải thích được thở phào nhẹ nhõm, lại có chút hiếu kì nguyện vọng Giang Chấp là cái gì.

Cậu đang muốn mặt dày đi hỏi, tiểu hòa thượng liền mang theo sư phụ Không Tịch đại sư đến.

Không Tịch đại sư hơi cúi người hành lễ với hai người, Hạ Duẫn cẩn thận đưa quẻ tới, căng thẳng nhìn ông.

Kỳ thực cậu cũng không tin mấy chuyện này, nhưng vào giây phút này cậu không nhịn được cảm thấy căng thẳng, căng như sợi dây đàn, trong lòng chỉ thiếu reo hò đáp án thôi.

Giang Chấp không lên tiếng, nhưng ánh mắt cũng chăm chú nhìn đại sư.

Đại sư liếc mắt nhìn cả cười, đưa quẻ trả lại cho Hạ Duẫn, Hạ Duẫn hơi sốt sắng nhận lấy, đại sư cười nói, "Thí chủ, tuân theo tâm mình, quý trọng người trước mắt."
Ông không nói cụ thể Hạ Duẫn cầu mong điều gì, nhưng Hạ Duẫn lại có thể ngay lập tức hiểu lời ông.


Đại sư làm nói cậu quý trọng Giang Chấp!
Cho tới nay mê man, bất an trong lòng như tìm được khơi dòng, toàn bộ tiêu tán đi, Hạ Duẫn cảm giác như được mở rộng thanh minh.

Cậu căn bản không cần thiết lo được lo mất như vậy, nên theo trái tim mình, không cần quan tâm đến chuyện bên ngoài, như Giang Chấp, thích là thích, không thích là không thích, không bị ngoại vật gây phân tâm.

Hạ Duẫn nhìn về phía Giang Chấp, phút chốc khoảng cách giữa hai người tiêu tan đi, cậu lần đầu cảm thấy mình cách hắn gần như vậy.

Giang Chấp không còn là học bá giáo thảo gì nữa, cũng không phải là người thừa kế Giang thị, chỉ là một người bạn trai của cậu mà thôi.

Về phần Hạ Đường, bất kể cậu về sau có còn quen Giang Chấp hay không, cậu tuyệt đối sẽ không để Hạ Đường làm lỡ Giang Chấp.

Cậu thấy rộng rãi sáng sủa, lúc này đại sư nhận lấy quẻ Giang Chấp, cúi đầu nhìn một lát.

Hạ Duẫn cùng Giang Chấp liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết sao đại sư lại nhìn lâu vậy, cũng may cuối cùng đại sư cũng lộ ra mỉm cười, "Kiên trì theo đuổi, sẽ có thu hoạch."
Biểu tình lạnh lẽo của Giang Chấp rốt cuộc cũng ôn hòa lại, bọn họ trong ánh mắt rửa tội của nhiều du khách lễ phép nói tạ ơn với đại sư rồi rời đi, cảnh sắc sau chùa cũng đẹp không kém, hai người chậm rãi đi về bên đó.

Dọc theo đường đi tuy rằng không lên tiếng, nhưng tâm trạng hai người không tệ lắm, có mấy lần Hạ Duẫn muốn mở miệng hỏi Giang Chấp ước cầu điều gì, nhưng đến bên miệng thì không thể nói ra được.

Kỳ thực cũng không cần thiết hỏi, Giang Chấp chắc là hỏi về học tập sự nghiệp của bản thân rồi, đáp án của đại sư cũng không ngoài ý muốn, hắn học giỏi gia cảnh tốt, tương lai chắc chắn sẽ không tệ.

Ngược lại là Hạ Duẫn, cậu nghĩ kỹ khoảng thời gian cùng với Giang Chấp, tự hỏi tim mình, rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Bất kể có thích hay không, cậu cảm thấy mình không nên bi quan như thế.

Nguyện vọng ban đầu của cậu là về sau rảnh rỗi, không có chuyện gì thì đi du lịch chơi, nhưng bây giwof nhìn người bên cạnh ưu tú như vậy, cậu đột nhiên muốn cuộc đời có thể khác đi.

Nếu không thì xem đại học là mục tiêu đầu tiên đi, đi B thị học đại học, đi tìm Giang Chấp..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương