Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
-
Chương 189
Tính tình thì tệ, cũng chẳng thú vị.
Giang Lê Thanh không được rồi.
Mắt nhìn người quá tệ.
Không giống anh ta, thích người tốt nhất trên đời là Tần Lan Nhược.
Tề Chiêu mắng một tràng khiến Hoắc Nghiên vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, ngay trước mặt Tề Chiêu, giữa tiếng kêu xé lòng của anh ta, anh đổ cả thùng cá xuống sông, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Những con cá rơi ra đều chạy mất, Tề Chiêu tức giận dậm chân:
"Hoắc Nghiên, cậu bị điên à!? Lần sau đừng có đến tìm tôi câu cá nữa!" Anh ta dừng lại một chút vẫn không hết giận: "Trời ạ, sau này tôi không chơi với cậu nữa!"
Đúng là đồ thần kinh.
**
Hoắc Nghiên sầm mặt trở về công ty.
Thư ký đang trực lễ tân thấy Hoắc Nghiên đi tới, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng đi tới: "Chủ tịch Hoắc, có một cô gái tên Giang Lê Thanh đang đợi anh." Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hoắc Nghiên, thư ký tưởng anh không vui, vội vàng bổ sung: "Tôi nói hôm nay anh nghỉ nhưng cô ấy nói đã liên lạc với anh trước rồi..."
Giọng thư ký nhỏ dần: "Nếu không tiện, tôi sẽ qua bảo cô ấy đi ngay nhé?"
Hoắc Nghiên phất tay: "Cô ấy đang ở đâu?"
"Phòng tiếp khách ạ."
Hoắc Nghiên gật đầu, quay người đi thẳng đến phòng tiếp khách ở tầng một.
Phòng tiếp khách rất lớn, vì là ngày nghỉ nên cũng không có ai, cả không gian trống trải.
Hoắc Nghiên đẩy cửa bước vào, liền thấy cô đang cuộn mình trên ghế sofa nhìn cảnh hồ nước ngoài cửa sổ.
Anh hơi uể oải, gõ nhẹ ngón tay vào cửa.
Giang Lê Thanh nhìn sang.
Cách nhau một đoạn nhỏ, hai người nhìn nhau.
Hoắc Nghiên thấy khóe mắt cô ửng đỏ, có vẻ như đã khóc, suy nghĩ theo đó mà dừng lại, giả vờ không biết gì bước vào: "Tìm tôi?"
Giang Lê Thanh chớp mắt, đưa cặp công văn cho anh: "Máy tính của anh." Quả nhiên cô đã khóc, giọng nghe có vẻ nghẹn ngào: "Tôi sợ bên trong có tài liệu quan trọng nên không đưa cho lễ tân. Lúc đến tôi đã nhắn tin cho anh nhưng anh không trả lời."
Hoắc Nghiên tìm điện thoại, quả nhiên thấy tin nhắn chưa đọc của cô.
Anh nhận lấy máy tính: "Xin lỗi." Hoắc Nghiên nuốt nước bọt, nói: "Ra ngoài gặp một người, không xem điện thoại."
Giang Lê Thanh không để ý, sau đó lại lấy ra một tập tài liệu, đưa cho anh bằng hai tay: "Đây là phương án tôi đã viết lại." Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng: "Tôi hy vọng có thể được anh công nhận theo cách của riêng tôi. Đối với cuộc thi này, tôi đã dồn hết 100% nghiêm túc và niềm tin, cũng hy vọng chủ tịch Hoắc có thể nhìn thấy sự chân thành của tôi và nhóm chúng tôi. Tất nhiên, tôi còn nhiều thiếu sót, có lẽ không thể đưa ra cho anh phương án hoàn hảo, anh có thể từ chối, nhưng tôi không muốn có yếu tố cá nhân trong đó."
Giọng cô vô cùng rõ ràng, Hoắc Nghiên cầm lấy phương án, hàng mi đang rũ xuống khẽ run lên.
Sau đó anh nhìn cô: "Ngày mai tôi sẽ trả lời cô."
"Vâng." Giang Lê Thanh cúi đầu: "Vậy tôi đi trước, tạm biệt chủ tịch Hoắc."
Giang Lê Thanh bước đi thẳng, bóng lưng thẳng tắp, kiêu ngạo và tràn đầy sức sống.
Anh mím môi, rồi lại cười.
Hoắc Nghiên trở về văn phòng, bắt đầu xem phương án.
So với nội dung lộn xộn không có sắp xếp ban đầu, nội dung mới nộp lên rõ ràng đã bỏ ra không ít tâm huyết.
Đầy đủ năm trang, mặc dù trong câu chữ vẫn còn vài phần non nớt nhưng quan điểm được thể hiện rõ ràng, lập luận có sức thuyết phục, có thể coi là một phương án đầu tư không tệ.
Hoắc Nghiên xem đi xem lại ba lần, cuối cùng không mang theo bất kỳ tư tâm nào, ký tên mình lên đó và đóng dấu công ty.
Anh muốn báo tin này cho Giang Lê Thanh nhưng khi cầm điện thoại lên thì lại khựng lại.
Vòng bạn bè của cô vừa đăng nội dung mới.
Cô gái nhỏ đang ăn tối với bạn, dòng trạng thái đi kèm là: “Một ngày hoàn hảo”.
Cô đã khóc, có lẽ cũng đã buồn rất lâu nhưng đối với cô, mặt trời sẽ luôn mọc.
Sự ưu ái và giúp đỡ mà Hoắc Nghiên dành cho cô, vì chút tiếc nuối không muốn ngọc trai bị phủ bụi; cũng là vì nhìn thấy sức sống bùng nổ trong cô, đó là thứ anh chưa từng có, khiến anh vô cùng ngưỡng mộ.
Lời của Tề Chiêu không phải không có lý.
Anh nên đặt cô vào vị trí ngang hàng, gạt bỏ mọi yếu tố về tuổi tác, thử cho cô một cơ hội.
Nhưng Hoắc Nghiên không thể tự cho mình một cơ hội.
Cô mới năm nhất, vẫn còn trẻ trung, tràn đầy sức sống, tương lai vẫn còn vô vàn cơ hội; anh thì khác, anh từng mắc kẹt trong gai góc, phải vượt núi băng rừng mới đến được vị trí như ngày hôm nay, bên ngoài có vẻ như có tất cả nhưng thực chất bên trong lại đầy thương tích.
Anh không còn giống như những người trẻ tuổi nữa.
Anh không có sở thích giống cô; không có tâm hồn tươi trẻ; ngay cả những cảm xúc đơn giản và trực tiếp nhất, như những cảm giác như niềm vui, cũng rất hiếm khi có.
Khi cảm xúc mãnh liệt lắng xuống, anh có thể mang lại cho cô điều gì?
Thích chỉ là nhất thời, còn làm bạn có thể là cả đời.
Khi cô cảm thấy anh không giống như vẻ bề ngoài, khi cô nhìn rõ con người thật của anh thì đó mới là lúc gây ra tổn thương thực sự.
Hoắc Nghiên tắt điện thoại, hoàng hôn dần buông, anh ngồi trên chiếc ghế da đen, như thường lệ, một mình đón nhận từng hoàng hôn buông xuống.
Giang Lê Thanh không được rồi.
Mắt nhìn người quá tệ.
Không giống anh ta, thích người tốt nhất trên đời là Tần Lan Nhược.
Tề Chiêu mắng một tràng khiến Hoắc Nghiên vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, ngay trước mặt Tề Chiêu, giữa tiếng kêu xé lòng của anh ta, anh đổ cả thùng cá xuống sông, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Những con cá rơi ra đều chạy mất, Tề Chiêu tức giận dậm chân:
"Hoắc Nghiên, cậu bị điên à!? Lần sau đừng có đến tìm tôi câu cá nữa!" Anh ta dừng lại một chút vẫn không hết giận: "Trời ạ, sau này tôi không chơi với cậu nữa!"
Đúng là đồ thần kinh.
**
Hoắc Nghiên sầm mặt trở về công ty.
Thư ký đang trực lễ tân thấy Hoắc Nghiên đi tới, đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng đi tới: "Chủ tịch Hoắc, có một cô gái tên Giang Lê Thanh đang đợi anh." Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Hoắc Nghiên, thư ký tưởng anh không vui, vội vàng bổ sung: "Tôi nói hôm nay anh nghỉ nhưng cô ấy nói đã liên lạc với anh trước rồi..."
Giọng thư ký nhỏ dần: "Nếu không tiện, tôi sẽ qua bảo cô ấy đi ngay nhé?"
Hoắc Nghiên phất tay: "Cô ấy đang ở đâu?"
"Phòng tiếp khách ạ."
Hoắc Nghiên gật đầu, quay người đi thẳng đến phòng tiếp khách ở tầng một.
Phòng tiếp khách rất lớn, vì là ngày nghỉ nên cũng không có ai, cả không gian trống trải.
Hoắc Nghiên đẩy cửa bước vào, liền thấy cô đang cuộn mình trên ghế sofa nhìn cảnh hồ nước ngoài cửa sổ.
Anh hơi uể oải, gõ nhẹ ngón tay vào cửa.
Giang Lê Thanh nhìn sang.
Cách nhau một đoạn nhỏ, hai người nhìn nhau.
Hoắc Nghiên thấy khóe mắt cô ửng đỏ, có vẻ như đã khóc, suy nghĩ theo đó mà dừng lại, giả vờ không biết gì bước vào: "Tìm tôi?"
Giang Lê Thanh chớp mắt, đưa cặp công văn cho anh: "Máy tính của anh." Quả nhiên cô đã khóc, giọng nghe có vẻ nghẹn ngào: "Tôi sợ bên trong có tài liệu quan trọng nên không đưa cho lễ tân. Lúc đến tôi đã nhắn tin cho anh nhưng anh không trả lời."
Hoắc Nghiên tìm điện thoại, quả nhiên thấy tin nhắn chưa đọc của cô.
Anh nhận lấy máy tính: "Xin lỗi." Hoắc Nghiên nuốt nước bọt, nói: "Ra ngoài gặp một người, không xem điện thoại."
Giang Lê Thanh không để ý, sau đó lại lấy ra một tập tài liệu, đưa cho anh bằng hai tay: "Đây là phương án tôi đã viết lại." Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng: "Tôi hy vọng có thể được anh công nhận theo cách của riêng tôi. Đối với cuộc thi này, tôi đã dồn hết 100% nghiêm túc và niềm tin, cũng hy vọng chủ tịch Hoắc có thể nhìn thấy sự chân thành của tôi và nhóm chúng tôi. Tất nhiên, tôi còn nhiều thiếu sót, có lẽ không thể đưa ra cho anh phương án hoàn hảo, anh có thể từ chối, nhưng tôi không muốn có yếu tố cá nhân trong đó."
Giọng cô vô cùng rõ ràng, Hoắc Nghiên cầm lấy phương án, hàng mi đang rũ xuống khẽ run lên.
Sau đó anh nhìn cô: "Ngày mai tôi sẽ trả lời cô."
"Vâng." Giang Lê Thanh cúi đầu: "Vậy tôi đi trước, tạm biệt chủ tịch Hoắc."
Giang Lê Thanh bước đi thẳng, bóng lưng thẳng tắp, kiêu ngạo và tràn đầy sức sống.
Anh mím môi, rồi lại cười.
Hoắc Nghiên trở về văn phòng, bắt đầu xem phương án.
So với nội dung lộn xộn không có sắp xếp ban đầu, nội dung mới nộp lên rõ ràng đã bỏ ra không ít tâm huyết.
Đầy đủ năm trang, mặc dù trong câu chữ vẫn còn vài phần non nớt nhưng quan điểm được thể hiện rõ ràng, lập luận có sức thuyết phục, có thể coi là một phương án đầu tư không tệ.
Hoắc Nghiên xem đi xem lại ba lần, cuối cùng không mang theo bất kỳ tư tâm nào, ký tên mình lên đó và đóng dấu công ty.
Anh muốn báo tin này cho Giang Lê Thanh nhưng khi cầm điện thoại lên thì lại khựng lại.
Vòng bạn bè của cô vừa đăng nội dung mới.
Cô gái nhỏ đang ăn tối với bạn, dòng trạng thái đi kèm là: “Một ngày hoàn hảo”.
Cô đã khóc, có lẽ cũng đã buồn rất lâu nhưng đối với cô, mặt trời sẽ luôn mọc.
Sự ưu ái và giúp đỡ mà Hoắc Nghiên dành cho cô, vì chút tiếc nuối không muốn ngọc trai bị phủ bụi; cũng là vì nhìn thấy sức sống bùng nổ trong cô, đó là thứ anh chưa từng có, khiến anh vô cùng ngưỡng mộ.
Lời của Tề Chiêu không phải không có lý.
Anh nên đặt cô vào vị trí ngang hàng, gạt bỏ mọi yếu tố về tuổi tác, thử cho cô một cơ hội.
Nhưng Hoắc Nghiên không thể tự cho mình một cơ hội.
Cô mới năm nhất, vẫn còn trẻ trung, tràn đầy sức sống, tương lai vẫn còn vô vàn cơ hội; anh thì khác, anh từng mắc kẹt trong gai góc, phải vượt núi băng rừng mới đến được vị trí như ngày hôm nay, bên ngoài có vẻ như có tất cả nhưng thực chất bên trong lại đầy thương tích.
Anh không còn giống như những người trẻ tuổi nữa.
Anh không có sở thích giống cô; không có tâm hồn tươi trẻ; ngay cả những cảm xúc đơn giản và trực tiếp nhất, như những cảm giác như niềm vui, cũng rất hiếm khi có.
Khi cảm xúc mãnh liệt lắng xuống, anh có thể mang lại cho cô điều gì?
Thích chỉ là nhất thời, còn làm bạn có thể là cả đời.
Khi cô cảm thấy anh không giống như vẻ bề ngoài, khi cô nhìn rõ con người thật của anh thì đó mới là lúc gây ra tổn thương thực sự.
Hoắc Nghiên tắt điện thoại, hoàng hôn dần buông, anh ngồi trên chiếc ghế da đen, như thường lệ, một mình đón nhận từng hoàng hôn buông xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook