Phát hiện tấm thẻ vật tư, quả nhiên đã được sắp xếp gọn gàng, chất thành một đống.

Đống ở phía bên trái kia là thức ăn.

Ngoài ra còn có loại nước, loại công cụ, loại phế phẩm...

Phân loại vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, rất là chu đáo.

Lần sau, Lâm Tử Lạc cũng không cần phải tìm kiếm đồ vật từ trong cái đống thẻ dày cộp nữa.

Vật tư vừa mới được nhặt tự động đến, ngoại trừ “Con mắt trinh sát” ra, cũng không có những cái đặc biệt nào khác.

Cũng không chú ý quá nhiều, Lâm Tử Lạc đi ra sân quần vợt.

Nhìn thời gian, cũng đã 12 giờ trưa rồi.

Ây da, tính sai rồi.

Vốn dĩ dự định đi lên lầu ba mở một cái rương bạc trắng là được rồi.

Không ngờ rằng còn gặp phải một con mèo Zombie, đã kéo dài rất nhiều thowif gian.

Bây giờ thời gian còn lại cũng không kijo để nhãn nhã mà ăn cơm trưa nữa.

Hắn cần phải nhanh chóng xuất phát đến trang viên Lý gia thôi.

Lần này, không cần phải khiêu khích mấy trăm con Zombie trên tầng một nữa.

Bởi vì...

Lâm Tử Lạc ngay lập tức mở cửa sổ trên hành lang ra.

Sau đó hướng người nhảy xuống, nhảy ra ngoài.

Theo logic mà nói, Lâm Tử Lạc nhảy từ tầng hai của nhà thi đấu xuống là vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì tầng hai của nhà thi đấu được xây cao hơn những tầng lầu khác nên cách mặt đất ít nhất là mười mét.

Tương đương với việc hắn trực tiếp nhảy xuống từ độ cao mười mét.

Cho dù là thuộc tính sức khỏe của hắn bây giờ cũng khó có thể làm được.

Chứ đừng nói là nhảy xuống mặt đất sẽ có động tĩnh lớn sẽ thu hút không biết bao nhiêu Zombie đến.

Nhưng mà, đừng quên rằng “Tạm dừng thời gian” của Lâm Tử Lạc.

Ngoài cửa sổ, Lâm Tử Lạc đang rơi xuống đất một cách nhanh chóng.

“Áo choàng cánh trắng” ở phía sau người bị gió thổi bay phấp phới.

Ngay khi hắn dùng khuôn mặt anh tuấn của mình chạm đất, Lâm Tử Lạc khởi động “Tạm dừng thời gian”.

Thân thể đang rơi nhanh xuống ngay lập tức chậm lại.

Hắn quay người trên không trung 180 độ, sau đó vững vàng tiếp đất.

Lâm Tử Lạc lại đeo mặt nạ lên một lần nữa.

Tuy rằng tác dụng của việc che giấu thông tin của hắn không có hiệu quả.

Nhưng trong thời gian đầu của tận thế không phải ai cũng sẽ đi xem xét thuộc tính, đây là một đồ vật tốt để che giấu thân phận của hắn.

...

Trang viên Lý thị.

Trong phòng khách tráng lệ huy hoàng, Lý Hạo Bác đang nằm ở trên đùi của hai người phụ nữ, một bên còn có một người phụ nữ khác đang mát xa toàn thân cho hắn.

“Sao còn chưa về nữa, có phải là mất trắng đống gạo nuôi họ rồi không? Chỉ tìm hai người thôi mà mất cả một buổi sáng?”

Lý Bác Hạo giây trước còn đang cùng người phụ nữ ve vãn đánh yêu, ngay giây sau đã tát một cái trời giáng lên mặt người phụ nữ, sau đó gào lên.

Quản gia tóc bạc ở bên chủ động đứng dậy, mở miệng nói: “Thiếu gia, sáng sớm 7 giờ đoàn lính đánh thuê mới đến đại học Ma Đô, Zombie trong đại học Ma Đô rất nhiều, tình hình phức tạp, tìm kiếm đương nhiên sẽ có chút khó khăn.”

“Đáng chết, lại là Zombie, ông đây sắp bị đám Zombie làm phiền chết rồi!” Lý Bác Hạo tức giận nói.

“Cái quái gì thế này, rõ ràng ông đây là người giết Zombie, vì cái gì mà ông đây lại không có được kinh nghiệm chứ!” Hắn chỉ vào không trung lớn giọng chửi mắng.

Hóa ra, hắn nghe nói rằng thăng cấp trò chơi tận thế có thể tăng thuộc tính của mình.

Đương nhiên là Lý Bác Hạo động lòng rồi.

Vốn dĩ sức khỏe của hắn đã yếu, thông qua cách thức này để gia tăng thuộc tính chẳng phải là chuyện tốt hay sao?

Hắn để thuộc hạ đánh cho bọn Zombie đến gần chết, sau đó tự hắn lên thu hoạch.

Vậy mà giết được mười con Zombie mới đạt được một chút kinh nghiệm.

Tự hắn không thăng cấp cũng thôi đi, ngược lại suýt chút người phế luôn cả cái cơ thể suy yếu của mình.

Lý Bác Hạo không biết, đây là một loại cơ chế đặc thù của trò chơi ngày tận thế.

Vì phòng ngừa việc người chơi cấp cao trợ giúp người chơi cấp thấp gian lận thăng cấp.

Đối với kinh nghiệm đạt được, hoàn toàn là xem chính người chơi đối với kẻ bị đánh chết cống hiến bao nhiêu phần.

Muốn dùng thủ đoạn gian lận để đạt thưởng hay là bổ đao nẫng tay trên nhận phần thưởng vẫn là tương đối khó khăn.

Trong khi Lý Bác Hạo đang nổi trận lôi đình.

Cửa lớn của đại sảnh biệt thự bị đẩy ra.

Một người đàn ông đeo kính râm đem theo một bao màu đen lớn đi đến.

Chiếc túi lớn trông có vẻ khá nặng, khi đến gần còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

“Chú Vinh, chú về rồi à, sao rồi tìm thấy con tiện nhân kia với lại đứa mồ côi kia chưa?” Lý Bác Hạo vội vàng dò hỏi người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen.

“Thiếu gia, ả đàn bà kia tìm thấy rồi, còn tên đàn ông thì không thấy.” Người đàn ông áo đen ném cái túi lớn lên mặt đất, giọng nói bình đạm.

Nghe được tìm thấy Diêu Tịnh Hàm rồi, hai mắt Lý Bác Hạo sáng lên.

Nhưng mà nghe không tìm thấy được Lâm Tử Lạc, sắc mặt Lý Bác Vinh lại thay đổi.

“Tìm được rồi, ở đây thế, để ả ta cút qua đây gặp tôi, vậy mà lại dám giấu nó đi!” Sắc mặt Lý Bác Hạo âm trầm nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương