Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết
Chương 6: Chỉ cần 72 tiếng để yêu em 6

Edit: Sidd; Beta: Leslie

“Nếu để La Y thay thế Cái Bố Lí kế thừa sự nghiệp của cha em thì em có đồng ý không?”

Đồng ý, quá đồng ý đi chứ! Lẽ nào Lạp Uy Nhĩ cũng đã nhìn thấu lòng dạ hẹp hòi của Cái Bố Lí và không chấp nhận bản chất ích kỷ của hắn rồi?

Thấy Thượng Khả gật đầu, Lạp Uy Nhĩ không nói thêm gì nữa, hắn chỉ vươn tay xoa xoa đầu cậu.

Lúc này, Thượng Khả mới để ý trong lòng bàn tay phải của hắn có một nốt ruồi. Nghe nói những người có nốt ruồi trong lòng bàn tay không chỉ đại phú đại quý mà còn có tài lãnh đạo bẩm sinh. Cũng có người nói đây chính là tình duyên kiếp trước còn dang dở, là dấu hiệu lưu giữ để kiếp này gặp lại người mình yêu. Phật gia thì có niềm tin phổ biến rằng người có nốt ruồi trong lòng bàn tay chính là mạng thiên sát cô tinh.

Hai vế sau thì không biết thế nào nhưng Lạp Uy Nhĩ ở trước mặt cậu đây chắc chắn sẽ luôn là người chiến thắng, hắn có cuộc sống phú quý cùng tài năng lãnh đạo vẹn toàn.

Nhưng mà Thượng Khả không biết rằng trên thực tế, Lạp Uy Nhĩ đã có đủ cả ba rồi.

“Được rồi, chúng ta trở về thôi, về ăn cơm.” Lạp Uy Nhĩ đẩy Thượng Khả trở về phòng bệnh rồi bảo y tá mang thức ăn lên.

Thượng Khả ăn cái gì Lạp Uy Nhĩ sẽ ăn cái đó, cho dù chỉ là một chén cháo trắng thì hắn cũng sẽ bình thản ăn hết. Về điểm này, Thượng Khả rất bội phục Lạp Uy Nhĩ.

Mặc dù mấy ngày nay thức ăn của cậu đã có chút cải thiện nhưng thực chất sức khỏe của cậu đã suy yếu tới cực điểm, căn bản không thể hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng. Vì vậy, dù cho nhìn cậu có tinh thần như thế nào thì thân thể vẫn càng ngày càng suy yếu.

Bác sĩ Ban Ni từng nói cậu sống thêm một ngày chính là tạo thêm một kỳ tích mới. Nếu đổi lại là những người khác thì có lẽ họ đã sớm bỏ cuộc rồi. Hắn biết tại sao Khải Cơ lại kiên trì đến bây giờ, bởi vì cậu muốn tận mắt chứng kiến đế quốc mới được thành lập.

Lần đầu tiên Lạp Uy Nhĩ cảm thấy do dự không muốn tuyên bố tin này ra. Hắn sợ một khi cậu đã hoàn thành tâm nguyện thì sẽ rời bỏ thế giới này không chút lưu luyến.

Trong lòng hắn cứ luyến tiếc không đành mãi chẳng thể buông.

Buổi tối, Lạp Uy Nhĩ trở về phủ đệ.

Ca Ân tiến lên trước nói “Thuộc hạ đã giam lỏng Cái Bố Lí ở phòng dành cho khách, tướng quân định xử lý gã như thế nào?”

Lạp Uy Nhĩ mang sắc mặt lạnh lẽo đi nhanh đến khách phòng.

“Thả tôi ra, tôi là con trai của Tướng quân Ô Đặc Lôi, các người không thể đối xử với tôi như vậy!” Âm thanh huyên náo của Cái Bố Lí vọng ra từ khách phòng.

Bảo vệ có thấy cũng chỉ mắt điếc tai ngơ. Khi thấy Lạp Uy Nhĩ và Ca Ân đi tới, bọn họ lập tức khom mình hành lễ rồi mở cửa ra.

Trông thấy Lạp Uy Nhĩ tiến vào, Cái Bố Lí kích động hỏi: “Tướng quân, cuối cùng ngài cũng trở về. Xin hãy nói cho tôi biết tại sao bọn họ lại giam lỏng tôi?”

Lạp Uy Nhĩ không trả lời hắn mà chỉ ra hiệu bảo Ca Ân mở đoạn video ở bệnh viện ra.

Cái Bố Lí vừa xem liền biến sắc, hắn cắn răng nói: “Việc làm của tôi quả thật có chút quá đáng. Nhưng nếu các người biết trước đây Khải Cơ đối xử với tôi như thế nào thì có thể hiểu được nguyên nhân những chuyện tôi làm”

“Tôi không cần biết lúc trước em ấy đối xử với cậu thế nào cả” Lạp Uy Nhĩ lạnh lùng nói “Tôi chỉ biết là cậu đã nhân lúc Khải Cơ bệnh nặng nằm trên giường không những nói những lời vũ nhục em ấy mà còn ra tay đánh em ấy. Ai cho cậu lá gan lớn như vậy để cậu đối xử với một người anh hùng vừa mới trải qua đau khổ như thế?”

“Anh hùng?” Cái Bố Lí khinh thường nói “Nếu nó chịu an phận chờ ở Thái Mã Tinh thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra. Không có nó, các người cũng có thể giành được thắng lợi. Nó trở thành như bây giờ đều là do bản thân nó tự chuốc lấy. Dựa vào cái gì mà nó lại được người khác gọi là anh hùng?”

“Dựa vào cái gì?” Lạp Uy Nhĩ ra lệnh cho Ca Ân “Cậu nói cho gã biết đi”

Ca Ân lạnh lùng nhìn Cái Bố Lí nói: “Có thể sự xuất hiện của Khải Cơ thiếu gia là chuyện ngoài ý muốn và việc cậu ấy bị bắt cũng là chuyện ngoài ý muốn nhưng biểu hiện sau đó của cậu ấy đã đủ để được xưng tụng hai chữ “Anh hùng”. Vì sự lựa chọn của mình, cậu ấy chấp nhận trả giá, vì sự nghiệp của chúng tôi mà giữ vững lòng tin. Cậu nói đúng, không có cậu ấy chúng tôi vẫn có thể giành được thắng lợi, nhưng sự xuất hiện của cậu ấy đã giúp chúng tôi đánh lạc hướng kẻ thù, tranh thủ thời gian phản kích, giảm đi rất nhiều thương vong”

Dừng một chút, hắn nói tiếp “Cái Bố Lí thiếu gia, nếu là cậu thì cậu có thể làm tốt hơn cậu ấy không?”

“Sao lại không thể?” Cái Bố Lí ưỡn ngực nói “Tôi vẫn luôn ưu tú hơn nó, nỗ lực hơn nó, thích hợp kế thừa sự nghiệp của cha hơn nó”

Trong con ngươi của Lạp Uy Nhĩ bắt đầu phủ một mảng sương lạnh. Mỗi lần nghĩ đến chuyện Khải Cơ bị một tên nông cạn như vậy lăng nhục, hắn liền cảm thấy không thể chấp nhận nổi.

Hắn lạnh lùng nói: “Ca Ân, tôi giao gã cho cậu xử lý. Nhất định phải làm cho gã nếm thử được mùi vị bị tra tấn là như thế nào. Để xem có đúng như lời hắn nói là làm tốt hơn Khải Cơ hay không”

Nói xong, Lạp Uy Nhĩ xoay người đi ra khỏi phòng.

“Đợi một chút, ngài Lạp Uy Nhĩ, tôi là người thừa kế của Tướng quân Ô Đặc Lôi, ngài đối xử với hậu duệ của anh hùng như vậy không sợ dân chúng phẫn nộ sao?”

Ca Ân nhìn gã đầy thương hại. Người này vẫn chưa biết vị trí người thừa kế của mình đã sắp không giữ được nữa rồi. Trên thực tế từ sau khi Tướng quân Ô Đặc Lôi hi sinh, gia tộc Tỉ Khắc chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa. Thứ mà Lạp Uy Nhĩ gìn giữ chỉ là danh vị và công huân của gia tộc bọn họ mà thôi. Nếu Khải Cơ qua đời, người kế thừa gia tộc Tỉ Khắc đều sẽ do Lạp Uy Nhĩ sẽ toàn quyền quyết định.

Cái Bố Lí vốn dĩ là người thích hợp nhất. Đáng tiếc, gã lại tự đào mồ chôn mình, bởi vì gã đắc ý quá sớm nên cuối cùng thành xôi hỏng bỏng không.

Ca Ân lấy ống tiêm từ tay thị vệ rồi nói với Cái Bố Lí: “Khải Cơ thiếu gia đã từng bị tiêm vào người liều thuốc mẫn cảm gấp mười lần. Lần này tôi giảm giá cho cậu, chỉ dùng liều gấp năm lần thôi”

Nhìn ống tiêm trong tay Ca Ân, trong mắt Cái Bố Lí hiện rõ nỗi kinh hoàng

Đêm đó, trong khách phòng của biệt phủ Lạp Uy Nhĩ vang lên từng tiếng kêu la thảm thiết rất lâu vẫn không ngừng lại.

Sáng hôm sau, Ca Ân đến báo cáo tình hình.

“Gã chỉ cầm cự được hai tiếng” Trong video, sau khi thụ hình chừng năm sáu phút, Cái Bố Lí bắt đầu cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng thảm hại vô cùng. Phản ứng của hắn tính ra cũng không có gì lạ lẫm vì dù sao đi nữa thì cảm giác đau đớn gấp năm lần không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được. Mà đó cũng là Ca Ân đã nhẹ tay với gã, chứ nếu không thì có lẽ Cái Bố Lí còn chẳng thể kiên trì nổi một tiếng đồng hồ.

“Làm sao mà Khải Cơ thiếu gia có thể chịu đựng được những chuyện như thế này chứ?” Có Cái Bố Lí làm người so sánh, Ca Ân càng cảm thấy nể sợ Khải Cơ. Dưới sự tra tấn bằng cảm giác đau đớn gấp mười lần mà cậu vẫn có thể sống sót. Đây không chỉ đơn thuần là sự ngược đãi thân thể mà còn là sự thử thách đối với ý chí.

Lạp Uy Nhĩ hoàn toàn không có hứng thú với quá trình Cái Bố Lí chịu hình mà quay đầu nói với Ca Ân: “Hôm nay tôi sẽ ngủ lại bệnh viện.”

Ca Ân sửng sốt nói: “Nhưng ngày mai sẽ tiến hành nghi thức khai quốc”

“Tôi biết” Lạp Uy Nhĩ thản nhiên nói: “Cậu hãy mang lễ phục tới bệnh viện trước. Đến lúc đó, tôi sẽ xuất phát từ bệnh viện và trực tiếp đến quảng trường buổi lễ”

“Nhưng mà an toàn của ngài…”

“Tôi tin vào năng lực làm việc của cậu” Lạp Uy Nhĩ vỗ vai Ca Ân ra vẻ cổ vũ, sau đó hắn ra khỏi thư phòng rồi đi thẳng đến bệnh viện.

Ca Ân lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng thầm nghĩ: “Thân là người đứng đầu mà lại tùy hứng như vậy sẽ không sao chứ?!”

Lúc Lạp Uy Nhĩ đến bệnh viện, Thượng Khả đang nỗ lực nâng cánh tay lên thử nắm trái cây trên bàn.

Lạp Uy Nhĩ lập tức dùng ánh mắt sắc bén quét về phía y tá ở bên cạnh: “Tại sao không giúp cậu ấy?”

Y tá vội nói: “Khải Cơ thiếu gia muốn tự mình làm thử”

Thượng Khả gật đầu với hắn ý bảo đây là ý muốn của cậu. Mặc dù ngón tay của cậu vẫn chưa thể cử động nhưng cánh tay đã có thể linh hoạt được một chút.

Nắm trái cây thành công, Thượng Khả nở nụ cười hớn hở nhìn Lạp Uy Nhĩ sau đó đưa trái cây tới trước mặt hắn.

“Cho tôi?” Lạp Uy Nhĩ hỏi.

Thượng Khả gật đầu.

Lạp Uy Nhĩ nhận trái cây, không chê bai nghiêm túc ăn từng miếng một.

Thấy Thượng Khả chăm chú nhìn mình, hắn thuận tay cầm một miếng trái cây từ trong khay đưa tới bên miệng Thượng Khả.

Thượng Khả há miệng cắn.

Hai người vừa ăn vừa đút cho nhau, bầu không khí vô cùng ôn hòa.

Ăn xong bữa sáng mà Lạp Uy Nhĩ hình như không có ý muốn đi, Thượng Khả cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Hôm nay tôi sẽ ở bên cạnh em” Hắn vừa mở thời gian biểu vừa nói “Ăn sáng xong, chúng ta sẽ xem chương trình trong hai tiếng rồi nghỉ ngơi một tiếng, sau đó ăn trưa. Sau bữa trưa, tôi sẽ dẫn em đi dạo hoa viên hái hoa, ngắm bươm bướm và nghe nhạc. Hai tiếng sau, chúng ta sẽ uống trà ăn điểm tâm ở đình hóng mát rồi trở về phòng bệnh nghỉ ngơi. Sau khi ăn tối xong tôi sẽ thay thuốc cho em là em có thể nghỉ ngơi dưỡng thân thể và tiến hành kiểm tra như bình thường.”

Thượng Khả càng nghe càng thấy ngạc nhiên vì Lạp Uy Nhĩ giống như đang xử lý công vụ mà đọc một hơi lịch trình cả ngày hôm nay đã được sắp xếp đâu ra đấy.

“Nếu em có ý kiến thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để nói với tôi” Lạp Uy Nhĩ nghiêm túc nhìn Thượng Khả, ánh mắt ủa hắn dường như còn đang chờ cậu đáp lại.

Thượng Khả nhịn không được mà nở nụ cười, cậu nghĩ thỉnh thoảng người đàn ông này cũng thật đáng yêu.

Lạp Uy Nhĩ nhìn cậu không chớp mắt, trong đôi con ngươi xanh lam lạnh giá ẩn hiện ý cười.

Thượng Khả gật đầu biểu thị đồng ý với sự sắp xếp của hắn.

Lạp Uy Nhĩ lúc này mới dời đường nhìn, quay đầu giúp Thượng Khả đổi kênh chọn một chương trình giải trí theo ý cậu ngồi xem cùng với cậu.

Chương trình rất khôi hài, ít nhất cũng khiến Thượng Khả bật cười mấy lần nhưng Lạp Uy Nhĩ thì từ đầu đến cuối vẻ mặt chẳng chút thay đổi, khóe miệng chưa từng nhếch lên nửa phân.

Thượng Khả rất nghi ngờ dây thần kinh mặt của hắn có phải bị đứt rồi hay không.

“Sao vậy?” Phát hiện ánh mắt của Thượng Khả, Lạp Uy Nhĩ quay đầu lại hỏi.

Thượng Khả lắc đầu ý bảo không có gì.

Lạp Uy Nhĩ nhìn đồng hồ nói: “Đến giờ nghỉ ngơi rồi”

Nói xong, hắn đứng dậy đỡ Thượng Khả nằm xuống. Thấy ánh mắt cậu vẫn tỉnh như sáo, Lạp Uy Nhĩ vươn tay che mắt cậu: “Ngủ đi. Một tiếng nữa tôi sẽ gọi em dậy.”

Thượng Khả thầm nghĩ trong lòng: “Mình thật sự không muốn ngủ mà!”

Nằm ở trên giường, nội tâm Thượng Khả gào thét suốt một tiếng đồng hồ. sau đó, cậu mới ngồi dậy ăn cơm với Lạp Uy Nhĩ. Sau giờ cơm trưa là thời gian hóng gió. Trong tiếng nhạc dịu dàng, Lạp Uy Nhĩ tự mình hái hoa tặng cậu. Không biết có phải là vì hôm qua La Y tặng cho cậu một bó hoa to hay không mà Lạp Uy Nhĩ nghĩ rằng Thượng Khả rất thích hoa

Tóm lại là cả ngày hôm nay, Lạp Uy Nhĩ chỉ chuyên tâm hoàn thành thời gian biểu đã định của hắn. Thậm chí, đến buổi tối, hắn còn dự định ở lại qua đêm trong bệnh viện.

Với cương vị là người đứng đầu đế quốc mới, có phải hắn đã quá rảnh rỗi rồi không?!

Có điều, cảm giác có người “bồi ngủ” cũng không tệ lắm. Mắt thấy thời điểm ra đi đã cận kề, một ngày được sống thêm ở thế giới này thì thời gian đếm ngược cũng ngắn lại một ngày. Tuy rằng thời gian rất ngắn nhưng có thể quen được người bạn như Lạp Uy Nhĩ cũng coi như là không uổng phí.

Nhìn Lạp Uy Nhĩ đang nằm trên chiếc giường bên cạnh, Thượng Khả yên lặng nói thầm trong lòng: “Ngủ ngon, bạn của tôi”

Sáng hôm sau, vừa mở mắt, Thượng Khả lập tức nhìn thấy Lạp Uy Nhĩ mặc hoa phục, đầu đội mũ miện. Trong nháy mắt, cậu có một cảm giác như đang ở trong một buổi vũ hội.

Hắn mở miệng nói: “Hôm nay là ngày tiến hành nghi thức khai quốc. Nỗ lực mười mấy năm của chúng ta cuối cùng cũng đã có kết quả. Chúng ta sắp nghênh đón một kỷ nguyên mới rồi. Khải Cơ, đây là vinh dự thuộc về tất cả chúng ta, xin em hãy dõi theo nhé”

Thần sắc của Lạp Uy Nhĩ vô cùng trang trọng, khí thế bức người tựa như vương giả trời sinh.

Thượng Khả nhìn đến mức tim đập loạn lên. Đôi mắt cậu chợt lóe lên một tia sáng lấp lánh giống như ánh mặt trời vừa mọc khiến máu trong người Lạp Uy Nhĩ sôi cả lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương