Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết
-
Chương 39
"Tơ không muốn ăn apple, tớ muốn ăn panda." Phong Tuyển dựa vào giường bệnh, khuôn mặt sưng vù, nói chuyện không rõ đưa ra yêu cầu. Cũng chỉ có ở trước mặt Thượng Khả, hắn mới có thể biểu hiện ra tính tình tùy hứng như vậy.
Thượng Khả một bên gọt táo một bên nói: "Được, tối nay tớ sẽ làm panda cho cậu."
Panda mà Phong Tuyển nói kỳ thật chỉ là một loại chocolate ngoài trắng trong đen, ngày thường không có việc gì làm hắn đều thích ăn hai viên.
Phong Tuyển vừa lòng, tiếp nhận miếng táo Thượng Khả vừa mới gọt, từng ngụm từng ngụm ăn.
Thượng Khả nhìn khuôn mặt thảm thương đến không nỡ nhìn của hắn, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, một lát sau, cậu lấy di động từ trong túi ra.
Phong Tuyển lập tức cảnh giác: "Cậu muốn làm gì?"
"Chụp ảnh kỉ niệm." Thượng Khả click mở cameras.
Phong Tuyển nghe vậy, lập tức dùng tay che đi khuôn mặt của mình: "Cậu không thể làm như vậy được!"
"Sợ cái gì? Vết sẹo chính là huân chương của người đàn ông, càng nhiều sẹo thì càng nhiều quang vinh." Thượng Khả không có ý tốt mà thò tay đến.
"Hừ! Bị người đánh đến biến dạng, thì quang vinh nỗi gì?" Phong Tuyển bụm mặt, liều chết không chịu khuất phục.
"Ngoan, bỏ tay ra." Thượng Khả tiếp tục dụ dỗ, "Chụp một tấm, tặng kèm một " nụ hôn "."
Phong Tuyển động tác dừng một chút, đem ngón tay tách mở, lộ ra một đôi mắt đen nhánh: "Thật sự?"
Hửm? Thật đúng là muốn "Nụ hôn" của cậu?
"Ừm." Thượng Khả gật đầu.
"Vậy được rồi." Phong Tuyển vẻ mặt không tình nguyện mà bỏ tay xuống, lãnh diễm nói, "Muốn chụp bao nhiêu thì chụp, chụp một tấm thì phải hôn một cái."
Thượng Khả nhịn không được cười rộ lên, ngồi xuống bên cạnh Phong Tuyển, giơ điện thoại, hai cái đầu nhỏ tựa vào cùng nhau sau đó "click" một cái.
Nhu nhu sợi tóc xoã xuống trên mặt Phong Tuyển, cảm giác hơi ngứa. Hắn nghiêng đầu nhìn Thượng Khả, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Thượng Khả đột nhiên ngẩng đầu lên, hạ xuống một nụ hôn trên trán Phong Tuyển, màn hình điện thoại rất trung thực đem hình ảnh này lưu lại.
Được một nụ hôn này, Phong Tuyển cảm thấy mình bị trọng thương cũng đáng giá.
Thấy Thượng Khả cất di động, hắn vội vàng nói: "Không chụp thêm mấy tấm nữa sao? Má trái, má phải, cái mũi, cái miệng của tớ đều cần kỉ niệm."
Thượng Khả không còn lời nào để nói mà trừng mắt nhìn hắn một cái, được một tấc lại muốn tiến một thước, không cần thể hiện rõ ràng như vậy đâu.
Lúc này, vợ chồng Fergus đi vào phòng bệnh, đau lòng nhìn hai người mà lải nhải một trận.
Hai người đều nhất trí ngoan ngoãn thành thật lắng nghe.
Một lát sau, Thượng Khả lấy cớ đi ra ngoài mua kẹo, không nghĩa khí bỏ lại Phong Tuyển mà chạy.
Mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên khuôn mặt Thượng Khả biến mất. Đứng trước mặt cậu là Lowen cùng vài tên trưởng quan xa lạ.
"Thượng Khả, đi cùng chúng tôi một chuyến tới cục cảnh sát đi, có một số vấn đề cần nhóc giải thích." Biểu tình Lowen rất nghiêm túc, nói.
Thượng Khả gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phòng bệnh, sau đó mới đi theo vài tên cảnh sát rời khỏi bệnh viện.
Thượng Khả biết, từ khi cậu bại lộ kỹ thuật hacker của mình ra, thì có nghĩa rằng sẽ khiến cho cảnh sát chú ý. Lần hành động giải cứu này, chắc chỉ hơn ba giờ, hiệu suất rất cao, nên làm người ta líu lưỡi.
Kỹ thuật viên cảnh sát đã phân tích, Thượng Khả không chỉ xâm nhập vào server của công ty khoa học kỹ thuật Tinh Cực, lấy được tư liệu của đối phương, mà còn xâm nhập vào cục quản lý kho hàng cho thuê của cảng Sensenbrenner. Đầu tiên là một công ty khoa học kỹ thuật, có được một lượng lớn kỹ thuật viên trình độ cao siêu, mà sau đó lại là hệ thống cơ cấu bán chính thức. Hai nơi đều không phải là nơi mà một người bình thường có thể dễ dàng xâm nhập. Nhưng Thượng Khả chỉ mới là đứa trẻ mười ba tuổi, trong khoảng thời gian mười phút, đã đem hai nơi này đảo lộn một lần. Loại trình độ kỹ thuật này, đã vượt xa những kỹ thuật viên bình thường.
Nếu cho bọn họ biết Thượng Khả còn hack vào hệ thống theo dõi của cảnh sát, lợi dụng virus Sâu nhảy nhảy nghe lén điện thoại của rất nhiều người, chắc chắn sẽ càng thêm khiếp sợ.
"Thượng, chúng tôi muốn cho nhóc làm một thí nghiệm." Lowen nói với Thượng Khả.
"Máy tính?"
"Đúng vậy." Lowen gật đầu, "Nếu thí nghiệm được thông qua, chúng tôi hy vọng nhóc có thể ở lại tổ trọng án đặc biệt của cảnh sát làm việc. Xét thấy nhóc vẫn là trẻ vị thành niên, lại vì cứu người, hành vi xâm phạm riêng tư lúc trước, chúng tôi có thể xử lý nhẹ hơn."
Cái gọi là tổ trọng án đặc biệt, chính là chỉ những người có kỹ năng đặc thù và không sợ nguy hiểm, tin tức cá nhân phải bí mật, tiếp thu giám sát của cảnh sát ZF, tiền đề là không gây nguy hại cho xã hội, ngẫu nhiên phối hợp với mệnh lệnh của chính phủ. Đương nhiên, nếu có thể gia nhập vào trong cơ quan của ZF thì càng tốt. Điều hạn chế duy nhất chính là, về sau khi muốn xuất ngoại cần phải được sự cho phép của ZF.
Thượng Khả đối với việc này đã sớm chuẩn bị tâm lý, rất thức thời đồng ý yêu cầu của bọn họ.
Nếu đã bại lộ, Thượng Khả cũng không giấu dốt nữa. Trong lúc thí nghiệm, biểu hiện thập phần xuất sắc, lợi dụng bàn phím nho nhỏ, hung hăng gây kinh sợ cho mọi người ở đây.
Lowen đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, năm đó đám người Dabumi cứ nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ không bỏ, có khả năng không phải vì giết người diệt khẩu, mà là bởi vì trình độ máy tính cao siêu của Thượng Khả. Nghĩ như vậy, người bí mật cung cấp manh mối cho cảnh sát mấy năm nay, có khả năng cũng là nhóc này. Nhưng khi đó nó mới 7 tuổi a! 7 tuổi mà đã là cao thủ máy tính? Lowen quả thực có chút không thể tin được suy đoán của mình.
Sau khi thí nghiệm kết thúc, Thượng Khả dẫm chân lên mấy cái cằm đã rơi xuống đất của mấy người trong phòng, dưới sự hộ tống của Lowen rời khỏi cục cảnh sát.
Dùng sự tự do đổi lấy sự bảo vệ của cảnh sát, Thượng Khả cho rằng vẫn rất đáng giá.
Lúc trở lại bệnh viện đã là chạng vạng, Phong Tuyển vừa thấy cậu liền hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Sao lâu thế?"
"Ở gần đây không có panda, tớ ra Lâm thành mua." Thượng Khả đem bao kẹo đưa cho hắn.
"Vì mua bịch chocolate này, mà cậu đi mất 7 tiếng đồng hồ?" Sớm biết rằng sẽ phiền phức như vậy, Phong Tuyển tình nguyện cả đời này cũng không thèm ăn panda nữa. Hắn ở bệnh viện đợi không thấy Thượng Khả, di động cũng gọi không được, gấp đến độ suýt chết.
Thượng Khả nhìn dáng vẻ của hắn liền biết vợ chồng Fergus không đem tình hình thực tế nói cho hắn biết, như vậy cũng tốt, miễn cho hắn nằm viện lại không an tâm.
"Đúng rồi, tình hình bên trong công ty khoa học kỹ thuật Tinh Cực thế nào rồi?" Phong Tuyển một bên mở bịch kẹo ra một bên hỏi.
"Cowthorn tạm thời bị giam giữ, còn khoa học kỹ thuật Tinh Cực......" Thượng Khả thuận tay đoạt lấy một con panda từ trong tay hắn nhét vào miệng mình, trả lời, "Cậu cứ yên tâm đi, tớ đã xử lý tốt."
Sau khi Phong Tuyển bị đưa vào bệnh viện, Thượng Khả lại lần nữa xâm nhập vào khoa học kỹ thuật Tinh Cực, cài đặt ngựa gỗ, cũng viết thông cáo cho bọn họ, lưu lại một đoạn văn như sau: "Tôi đã tới, kiên nhẫn chờ đợi 5 phút lại không có người nào để ý tới tôi, vì thế tôi đi rồi, tôi cũng đã để lại một phần đại lễ, không cần cảm ơn tôi đâu." Danh tự cuối cùng lưu lại chính là hai chữ vừa đơn giản vừa thô bạo -- "Hacker".
Server bị người ta xâm nhập không một tiếng động, 5 phút cũng không phát hiện ra bất thường, cuối cùng còn viết lại thông cáo cho bọn họ. Nếu là một công ty internet bình thường thì không nói làm gì, nhưng Tinh Cực chính là công ty khoa học kỹ thuật chuyên môn phụ trách vấn đề an toàn internet, số lượng kỹ thuật viên không thể nghi ngờ.
Một công ty như vậy, mà lại bị người khác dễ dàng xâm nhập, không những thế còn lưu danh lại sau đó nghênh ngang mà đi. Việc này không thể nghi ngờ là một cái tát giáng xuông trên mặt bọn họ. Hơn nữa cha con Cowthorn lần lượt được hình cảnh mời đi "Uống trà", danh dự bị đem đi quét rác, hiệu quả và lợi ích của công ty cũng xuống dốc không phanh.
Cho nên nói, chọc ai cũng được, nhưng không thể để lập trình viên tức giận.
Sau khi trải qua biến cố lần này, Phong Tuyển đưa ra một quyết định: "Tớ muốn lấy danh nghĩa của Fergus tiên sinh, thành lập một công ty tư nhân."
"Công ty kỹ thuật?" Thượng Khả hỏi.
"Đúng vậy." Phong Tuyển gật đầu nói, "Kỹ thuật Internet biến chuyển từng ngày, thời gian chính là tiền tài, càng sớm gia nhập thì càng có lợi. Nếu chờ tới lúc tớ thành niên mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, chắc chắn sẽ bỏ qua rất nhiều kỳ ngộ."
Thượng Khả cười nói: "Tớ tin tưởng cậu, chắc rằng Fergus tiên sinh cũng sẽ tin cậu."
Phong Tuyển lộ ra một nụ cười, cầm tay Thượng Khả, trong mắt lập loè ra ánh sáng nóng bỏng: "Chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau trở thành kỹ thuật viên mạnh nhất."
"Được."
Thời gian thấm thoát, nhoáng một cái lại qua bốn năm, Thượng Khả và Phong Tuyển đậu vào trường cao trung nổi tiếng nhất trong thành phố. Bọn họ sáng lập nên công ty tên là "mr.bruin" ( Hùng tiên sinh, là tên tiếng anh của hai người ghép lại. ), bây giờ cũng có chút thành tựu, ở phương diện phòng ngự an toàn, thậm chí vượt qua các công ty cùng ngành khác.
Ngoại trừ tri thức kỹ thuật của Thượng Khả "Vượt mức quy định", thì thiên phú của Phong Tuyển trong phương diện máy tính cũng là một nhân tố quan trọng. Thượng Khả chỉ đem tri thức của tương lai vận dụng cho hiện tại, mà Phong Tuyển lại dùng đầu óc của mình sáng tạo ra tân tương lai.
Trong lúc này, Thượng Khả đã tiếp nhận vài nhiệm vụ bí mật của ZF, trong lúc hai bên hợp tác, thế lực của Dabumi đã bị cảnh sát làm tan rã. Thượng Khả và Phong Tuyển rốt cuộc không cần phải lo lắng sẽ chịu uy hiếp của bọn họ nữa.
Thượng Khả bất động thanh sắc mà dọn sạch chướng ngại cho Phong Tuyển, làm cho cuộc sống của hắn càng thêm thông thuận.
Phong Tuyển từ từ trưởng thành, cũng đã tới tuổi yêu đương. Hắn rất cao, ngoại hình lại tuấn dật, năng lực xuất chúng, trong trường cao trung quả thực chính là sự tồn tại của nam thần.
Mà Thượng Khả cũng càng ngày càng xuất sắc, tuy rằng không có khí tràng cường đại như Phong Tuyển vậy, nhưng khí chất nho nhã, lại có một phen mị lực khác.
Hai anh em khiến nhiều người quan tâm như vậy, lại chưa từng quen bạn gái, thật sự làm cho người ta khó hiểu. Không ít người thậm chí còn đánh cuộc, xem xem người nào có thể hạ gục được bọn họ.
Phong Tuyển gần đây có chút buồn rầu, bởi vì Thượng Khả kiên trì muốn chia phòng ngủ với hắn.
Trưởng thành, khó tránh khỏi hormone thừa thãi, mỗi ngày đều nhịn không được xúc động, rất nhiều lần thiếu chút nữa đem khát vọng trong mộng thoát ra ngoài luôn. Khả Khả chắc là chịu không nổi sự "Nhiệt tình" của hắn, cho nên mới đề nghị chia phòng.
Phong Tuyển trong những vấn đề khác rất quyết đoán, nhưng chỉ duy nhất tình cảm đối với Khả Khả, là không dám thẳng thắn. Tuy Khả Khả cũng không cự tuyệt sự thân cận của hắn, nhưng chỉ giới hạn trong quan hệ người thân bình thường qua lại lẫn nhau mà thôi, cùng với dục vọng ẩn giấu dưới đáy lòng của hắn hoàn toàn khác biệt.
Hắn thật sợ đột nhiên có một ngày mình bùng nổ, làm ra chuyện gì đó thương tổn đến Khả Khả. Nhưng càng đè nén, lại càng khó có thể kháng cự.
Phong Tuyển đem xe chạy đến cổng trường, ngẩng đầu nhìn thấy Thượng Khả đang cùng một nữ nhân thành thục chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi nói chuyện, trên mặt còn mang theo mỉm cười ôn hòa, mái tóc ngắn mềm mại theo động tác nói chuyện của cậu nhẹ nhàng lay lộng, dáng người thẳng tắp, hai chân thon dài, khí chất lỗi lạc, làm cho cậu thoạt nhìn rất loá mắt.
Nhưng giờ phút này cậu loá mắt, lại bởi vì một nữ nhân.
Ánh mắt Phong Tuyển trầm xuống, mở cửa xe, đi nhanh về phía cậu.
"Khả Khả, về nhà thôi." Phong Tuyển đứng ở bên cạnh Thượng Khả, biểu tình lãnh ngạo đánh giá nữ nhân tóc vàng đang đứng trước mặt. Ngực thì quá lớn, diện mạo lại quá yêu mị, khẳng định không phù hợp khẩu vị của Khả Khả!
Khả Khả chắc chắn sẽ thích người có ngũ quan góc cạnh một chút, dáng người cao lớn một chút, ánh mắt sắc bén một chút, khí tràng cường đại một chút! ( Phong Tuyển: Không sai, người đó chính là tôi.)
Nữ nhân tóc vàng bị Phong Tuyển nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, hàn huyên thêm vài câu liền rời đi.
"Cô ta là ai?" Sau khi lên xe, Phong Tuyển hỏi.
"Một người bạn."
"Bạn nào của cậu mà tớ không biết?" dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của hắn, sao lại có một con cá lọt lưới?
"Quen trên mạng." Thật ra người kia là kỹ thuật viên của ZF, bọn họ thường xuyên giao lưu trên mạng.
"Trên mạng?" Sắc mặt Phong Tuyển trầm xuống. Sau khi hắn biết được trái tim của mình, đã từng nhiều lần khiêu chiến kỹ thuật máy tính với Thượng Khả, kết quả đều thất bại. Vì thế hắn không thể không bị bắt kí với cậu điều lệ không xâm phạm quyền riêng tư trên internet của đối phương.
Về sau, Thượng Khả hoạt động trên mạng, hắn hoàn toàn không biết gì cả, trừ phi cậu chủ động nói cho mình biết.
"Đêm nay tớ muốn xâm phạm cậu." Phong Tuyển đột nhiên nói.
Những lời này nếu bị người khác nghe được, khẳng định sẽ hiểu sai. Nhưng đối với Thượng Khả thì đã thành thói quen, mỗi khi tên nhóc này muốn thi đấu kỹ thuật hacker với cậu, thì thích dùng từ "Xâm phạm" đáng khinh này hơn.
Thượng Khả cũng không biết, hai chữ này của Phong Tuyển, thật ra có nghĩa như trên mặt chữ.
"Gần đây tay hơi đâu, để lần sau đi." Thượng Khả thật sự không muốn cùng hắn thi đấu,tên nhóc này tiến bộ quá thần tốc, cậu sắp hold (*) không nổi luôn. Vì bảo trụ chút ưu thế mỏng manh kia, cậu chỉ có thể lựa chọn tránh chiến.
(* đỡ, chịu đựng)
"Không muốn bị tớ xâm phạm, thì phải ngủ cùng tớ." Phong Tuyển lại thay đổi điều kiện.
"No!" Thượng Khả không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
"Vì sao?"
Còn dám hỏi cậu vì sao?! Bởi vì người nào đó tinh lực quá tràn trề, nên cậu sắp trở thành giúp việc giặt quần lót chuyên nghiệp luôn rồi đây nè!
Tuy rằng Thượng Khả đã làm tốt chuẩn bị tiếp thu Phong Tuyển, nhưng ít ra cũng phải chờ sau khi hắn trưởng thành đã. Hơn nữa hai nam nhân lại làm loại chuyện này, cậu vẫn còn có chút chưa thích ứng.
Nhóc con Phong Tuyển này còn nghĩ rằng mình đối với tâm tư của hắn hoàn toàn không biết gì cả, dục vọng mà hắn biểu hiện ra ngoài, đều sắp đột phá quần lót luôn kia kìa có thấy không?
Hai người bọn họ, hiện tại đang đứng kề cận ranh giới nguy hiểm của áp lực khắc chế. Nếu cứ tiếp tục ngủ trên cùng một cái giường, phỏng chừng dùng chưa đến nửa năm thì sẽ bị hư luôn đó!
Cậu còn muốn giữ lại chút tiết tháo đợi hắn thành niên nữa chứ!
Phong Tuyển hoàn toàn không hiểu lương tâm khổ dụng của Thượng Khả, thể xác và tinh thần đều đã nướng chín hắn, sắp biến thành "Nhẫn" giả thần quy (*) luôn rồi đây nè.
(* loài rùa có tính kiên nhẫn rất cao nha)
Ai......
Hai người đồng thời thở dài một tiếng ở trong lòng.
Thượng Khả một bên gọt táo một bên nói: "Được, tối nay tớ sẽ làm panda cho cậu."
Panda mà Phong Tuyển nói kỳ thật chỉ là một loại chocolate ngoài trắng trong đen, ngày thường không có việc gì làm hắn đều thích ăn hai viên.
Phong Tuyển vừa lòng, tiếp nhận miếng táo Thượng Khả vừa mới gọt, từng ngụm từng ngụm ăn.
Thượng Khả nhìn khuôn mặt thảm thương đến không nỡ nhìn của hắn, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, một lát sau, cậu lấy di động từ trong túi ra.
Phong Tuyển lập tức cảnh giác: "Cậu muốn làm gì?"
"Chụp ảnh kỉ niệm." Thượng Khả click mở cameras.
Phong Tuyển nghe vậy, lập tức dùng tay che đi khuôn mặt của mình: "Cậu không thể làm như vậy được!"
"Sợ cái gì? Vết sẹo chính là huân chương của người đàn ông, càng nhiều sẹo thì càng nhiều quang vinh." Thượng Khả không có ý tốt mà thò tay đến.
"Hừ! Bị người đánh đến biến dạng, thì quang vinh nỗi gì?" Phong Tuyển bụm mặt, liều chết không chịu khuất phục.
"Ngoan, bỏ tay ra." Thượng Khả tiếp tục dụ dỗ, "Chụp một tấm, tặng kèm một " nụ hôn "."
Phong Tuyển động tác dừng một chút, đem ngón tay tách mở, lộ ra một đôi mắt đen nhánh: "Thật sự?"
Hửm? Thật đúng là muốn "Nụ hôn" của cậu?
"Ừm." Thượng Khả gật đầu.
"Vậy được rồi." Phong Tuyển vẻ mặt không tình nguyện mà bỏ tay xuống, lãnh diễm nói, "Muốn chụp bao nhiêu thì chụp, chụp một tấm thì phải hôn một cái."
Thượng Khả nhịn không được cười rộ lên, ngồi xuống bên cạnh Phong Tuyển, giơ điện thoại, hai cái đầu nhỏ tựa vào cùng nhau sau đó "click" một cái.
Nhu nhu sợi tóc xoã xuống trên mặt Phong Tuyển, cảm giác hơi ngứa. Hắn nghiêng đầu nhìn Thượng Khả, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Thượng Khả đột nhiên ngẩng đầu lên, hạ xuống một nụ hôn trên trán Phong Tuyển, màn hình điện thoại rất trung thực đem hình ảnh này lưu lại.
Được một nụ hôn này, Phong Tuyển cảm thấy mình bị trọng thương cũng đáng giá.
Thấy Thượng Khả cất di động, hắn vội vàng nói: "Không chụp thêm mấy tấm nữa sao? Má trái, má phải, cái mũi, cái miệng của tớ đều cần kỉ niệm."
Thượng Khả không còn lời nào để nói mà trừng mắt nhìn hắn một cái, được một tấc lại muốn tiến một thước, không cần thể hiện rõ ràng như vậy đâu.
Lúc này, vợ chồng Fergus đi vào phòng bệnh, đau lòng nhìn hai người mà lải nhải một trận.
Hai người đều nhất trí ngoan ngoãn thành thật lắng nghe.
Một lát sau, Thượng Khả lấy cớ đi ra ngoài mua kẹo, không nghĩa khí bỏ lại Phong Tuyển mà chạy.
Mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên khuôn mặt Thượng Khả biến mất. Đứng trước mặt cậu là Lowen cùng vài tên trưởng quan xa lạ.
"Thượng Khả, đi cùng chúng tôi một chuyến tới cục cảnh sát đi, có một số vấn đề cần nhóc giải thích." Biểu tình Lowen rất nghiêm túc, nói.
Thượng Khả gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phòng bệnh, sau đó mới đi theo vài tên cảnh sát rời khỏi bệnh viện.
Thượng Khả biết, từ khi cậu bại lộ kỹ thuật hacker của mình ra, thì có nghĩa rằng sẽ khiến cho cảnh sát chú ý. Lần hành động giải cứu này, chắc chỉ hơn ba giờ, hiệu suất rất cao, nên làm người ta líu lưỡi.
Kỹ thuật viên cảnh sát đã phân tích, Thượng Khả không chỉ xâm nhập vào server của công ty khoa học kỹ thuật Tinh Cực, lấy được tư liệu của đối phương, mà còn xâm nhập vào cục quản lý kho hàng cho thuê của cảng Sensenbrenner. Đầu tiên là một công ty khoa học kỹ thuật, có được một lượng lớn kỹ thuật viên trình độ cao siêu, mà sau đó lại là hệ thống cơ cấu bán chính thức. Hai nơi đều không phải là nơi mà một người bình thường có thể dễ dàng xâm nhập. Nhưng Thượng Khả chỉ mới là đứa trẻ mười ba tuổi, trong khoảng thời gian mười phút, đã đem hai nơi này đảo lộn một lần. Loại trình độ kỹ thuật này, đã vượt xa những kỹ thuật viên bình thường.
Nếu cho bọn họ biết Thượng Khả còn hack vào hệ thống theo dõi của cảnh sát, lợi dụng virus Sâu nhảy nhảy nghe lén điện thoại của rất nhiều người, chắc chắn sẽ càng thêm khiếp sợ.
"Thượng, chúng tôi muốn cho nhóc làm một thí nghiệm." Lowen nói với Thượng Khả.
"Máy tính?"
"Đúng vậy." Lowen gật đầu, "Nếu thí nghiệm được thông qua, chúng tôi hy vọng nhóc có thể ở lại tổ trọng án đặc biệt của cảnh sát làm việc. Xét thấy nhóc vẫn là trẻ vị thành niên, lại vì cứu người, hành vi xâm phạm riêng tư lúc trước, chúng tôi có thể xử lý nhẹ hơn."
Cái gọi là tổ trọng án đặc biệt, chính là chỉ những người có kỹ năng đặc thù và không sợ nguy hiểm, tin tức cá nhân phải bí mật, tiếp thu giám sát của cảnh sát ZF, tiền đề là không gây nguy hại cho xã hội, ngẫu nhiên phối hợp với mệnh lệnh của chính phủ. Đương nhiên, nếu có thể gia nhập vào trong cơ quan của ZF thì càng tốt. Điều hạn chế duy nhất chính là, về sau khi muốn xuất ngoại cần phải được sự cho phép của ZF.
Thượng Khả đối với việc này đã sớm chuẩn bị tâm lý, rất thức thời đồng ý yêu cầu của bọn họ.
Nếu đã bại lộ, Thượng Khả cũng không giấu dốt nữa. Trong lúc thí nghiệm, biểu hiện thập phần xuất sắc, lợi dụng bàn phím nho nhỏ, hung hăng gây kinh sợ cho mọi người ở đây.
Lowen đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, năm đó đám người Dabumi cứ nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ không bỏ, có khả năng không phải vì giết người diệt khẩu, mà là bởi vì trình độ máy tính cao siêu của Thượng Khả. Nghĩ như vậy, người bí mật cung cấp manh mối cho cảnh sát mấy năm nay, có khả năng cũng là nhóc này. Nhưng khi đó nó mới 7 tuổi a! 7 tuổi mà đã là cao thủ máy tính? Lowen quả thực có chút không thể tin được suy đoán của mình.
Sau khi thí nghiệm kết thúc, Thượng Khả dẫm chân lên mấy cái cằm đã rơi xuống đất của mấy người trong phòng, dưới sự hộ tống của Lowen rời khỏi cục cảnh sát.
Dùng sự tự do đổi lấy sự bảo vệ của cảnh sát, Thượng Khả cho rằng vẫn rất đáng giá.
Lúc trở lại bệnh viện đã là chạng vạng, Phong Tuyển vừa thấy cậu liền hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Sao lâu thế?"
"Ở gần đây không có panda, tớ ra Lâm thành mua." Thượng Khả đem bao kẹo đưa cho hắn.
"Vì mua bịch chocolate này, mà cậu đi mất 7 tiếng đồng hồ?" Sớm biết rằng sẽ phiền phức như vậy, Phong Tuyển tình nguyện cả đời này cũng không thèm ăn panda nữa. Hắn ở bệnh viện đợi không thấy Thượng Khả, di động cũng gọi không được, gấp đến độ suýt chết.
Thượng Khả nhìn dáng vẻ của hắn liền biết vợ chồng Fergus không đem tình hình thực tế nói cho hắn biết, như vậy cũng tốt, miễn cho hắn nằm viện lại không an tâm.
"Đúng rồi, tình hình bên trong công ty khoa học kỹ thuật Tinh Cực thế nào rồi?" Phong Tuyển một bên mở bịch kẹo ra một bên hỏi.
"Cowthorn tạm thời bị giam giữ, còn khoa học kỹ thuật Tinh Cực......" Thượng Khả thuận tay đoạt lấy một con panda từ trong tay hắn nhét vào miệng mình, trả lời, "Cậu cứ yên tâm đi, tớ đã xử lý tốt."
Sau khi Phong Tuyển bị đưa vào bệnh viện, Thượng Khả lại lần nữa xâm nhập vào khoa học kỹ thuật Tinh Cực, cài đặt ngựa gỗ, cũng viết thông cáo cho bọn họ, lưu lại một đoạn văn như sau: "Tôi đã tới, kiên nhẫn chờ đợi 5 phút lại không có người nào để ý tới tôi, vì thế tôi đi rồi, tôi cũng đã để lại một phần đại lễ, không cần cảm ơn tôi đâu." Danh tự cuối cùng lưu lại chính là hai chữ vừa đơn giản vừa thô bạo -- "Hacker".
Server bị người ta xâm nhập không một tiếng động, 5 phút cũng không phát hiện ra bất thường, cuối cùng còn viết lại thông cáo cho bọn họ. Nếu là một công ty internet bình thường thì không nói làm gì, nhưng Tinh Cực chính là công ty khoa học kỹ thuật chuyên môn phụ trách vấn đề an toàn internet, số lượng kỹ thuật viên không thể nghi ngờ.
Một công ty như vậy, mà lại bị người khác dễ dàng xâm nhập, không những thế còn lưu danh lại sau đó nghênh ngang mà đi. Việc này không thể nghi ngờ là một cái tát giáng xuông trên mặt bọn họ. Hơn nữa cha con Cowthorn lần lượt được hình cảnh mời đi "Uống trà", danh dự bị đem đi quét rác, hiệu quả và lợi ích của công ty cũng xuống dốc không phanh.
Cho nên nói, chọc ai cũng được, nhưng không thể để lập trình viên tức giận.
Sau khi trải qua biến cố lần này, Phong Tuyển đưa ra một quyết định: "Tớ muốn lấy danh nghĩa của Fergus tiên sinh, thành lập một công ty tư nhân."
"Công ty kỹ thuật?" Thượng Khả hỏi.
"Đúng vậy." Phong Tuyển gật đầu nói, "Kỹ thuật Internet biến chuyển từng ngày, thời gian chính là tiền tài, càng sớm gia nhập thì càng có lợi. Nếu chờ tới lúc tớ thành niên mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, chắc chắn sẽ bỏ qua rất nhiều kỳ ngộ."
Thượng Khả cười nói: "Tớ tin tưởng cậu, chắc rằng Fergus tiên sinh cũng sẽ tin cậu."
Phong Tuyển lộ ra một nụ cười, cầm tay Thượng Khả, trong mắt lập loè ra ánh sáng nóng bỏng: "Chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau trở thành kỹ thuật viên mạnh nhất."
"Được."
Thời gian thấm thoát, nhoáng một cái lại qua bốn năm, Thượng Khả và Phong Tuyển đậu vào trường cao trung nổi tiếng nhất trong thành phố. Bọn họ sáng lập nên công ty tên là "mr.bruin" ( Hùng tiên sinh, là tên tiếng anh của hai người ghép lại. ), bây giờ cũng có chút thành tựu, ở phương diện phòng ngự an toàn, thậm chí vượt qua các công ty cùng ngành khác.
Ngoại trừ tri thức kỹ thuật của Thượng Khả "Vượt mức quy định", thì thiên phú của Phong Tuyển trong phương diện máy tính cũng là một nhân tố quan trọng. Thượng Khả chỉ đem tri thức của tương lai vận dụng cho hiện tại, mà Phong Tuyển lại dùng đầu óc của mình sáng tạo ra tân tương lai.
Trong lúc này, Thượng Khả đã tiếp nhận vài nhiệm vụ bí mật của ZF, trong lúc hai bên hợp tác, thế lực của Dabumi đã bị cảnh sát làm tan rã. Thượng Khả và Phong Tuyển rốt cuộc không cần phải lo lắng sẽ chịu uy hiếp của bọn họ nữa.
Thượng Khả bất động thanh sắc mà dọn sạch chướng ngại cho Phong Tuyển, làm cho cuộc sống của hắn càng thêm thông thuận.
Phong Tuyển từ từ trưởng thành, cũng đã tới tuổi yêu đương. Hắn rất cao, ngoại hình lại tuấn dật, năng lực xuất chúng, trong trường cao trung quả thực chính là sự tồn tại của nam thần.
Mà Thượng Khả cũng càng ngày càng xuất sắc, tuy rằng không có khí tràng cường đại như Phong Tuyển vậy, nhưng khí chất nho nhã, lại có một phen mị lực khác.
Hai anh em khiến nhiều người quan tâm như vậy, lại chưa từng quen bạn gái, thật sự làm cho người ta khó hiểu. Không ít người thậm chí còn đánh cuộc, xem xem người nào có thể hạ gục được bọn họ.
Phong Tuyển gần đây có chút buồn rầu, bởi vì Thượng Khả kiên trì muốn chia phòng ngủ với hắn.
Trưởng thành, khó tránh khỏi hormone thừa thãi, mỗi ngày đều nhịn không được xúc động, rất nhiều lần thiếu chút nữa đem khát vọng trong mộng thoát ra ngoài luôn. Khả Khả chắc là chịu không nổi sự "Nhiệt tình" của hắn, cho nên mới đề nghị chia phòng.
Phong Tuyển trong những vấn đề khác rất quyết đoán, nhưng chỉ duy nhất tình cảm đối với Khả Khả, là không dám thẳng thắn. Tuy Khả Khả cũng không cự tuyệt sự thân cận của hắn, nhưng chỉ giới hạn trong quan hệ người thân bình thường qua lại lẫn nhau mà thôi, cùng với dục vọng ẩn giấu dưới đáy lòng của hắn hoàn toàn khác biệt.
Hắn thật sợ đột nhiên có một ngày mình bùng nổ, làm ra chuyện gì đó thương tổn đến Khả Khả. Nhưng càng đè nén, lại càng khó có thể kháng cự.
Phong Tuyển đem xe chạy đến cổng trường, ngẩng đầu nhìn thấy Thượng Khả đang cùng một nữ nhân thành thục chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi nói chuyện, trên mặt còn mang theo mỉm cười ôn hòa, mái tóc ngắn mềm mại theo động tác nói chuyện của cậu nhẹ nhàng lay lộng, dáng người thẳng tắp, hai chân thon dài, khí chất lỗi lạc, làm cho cậu thoạt nhìn rất loá mắt.
Nhưng giờ phút này cậu loá mắt, lại bởi vì một nữ nhân.
Ánh mắt Phong Tuyển trầm xuống, mở cửa xe, đi nhanh về phía cậu.
"Khả Khả, về nhà thôi." Phong Tuyển đứng ở bên cạnh Thượng Khả, biểu tình lãnh ngạo đánh giá nữ nhân tóc vàng đang đứng trước mặt. Ngực thì quá lớn, diện mạo lại quá yêu mị, khẳng định không phù hợp khẩu vị của Khả Khả!
Khả Khả chắc chắn sẽ thích người có ngũ quan góc cạnh một chút, dáng người cao lớn một chút, ánh mắt sắc bén một chút, khí tràng cường đại một chút! ( Phong Tuyển: Không sai, người đó chính là tôi.)
Nữ nhân tóc vàng bị Phong Tuyển nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, hàn huyên thêm vài câu liền rời đi.
"Cô ta là ai?" Sau khi lên xe, Phong Tuyển hỏi.
"Một người bạn."
"Bạn nào của cậu mà tớ không biết?" dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của hắn, sao lại có một con cá lọt lưới?
"Quen trên mạng." Thật ra người kia là kỹ thuật viên của ZF, bọn họ thường xuyên giao lưu trên mạng.
"Trên mạng?" Sắc mặt Phong Tuyển trầm xuống. Sau khi hắn biết được trái tim của mình, đã từng nhiều lần khiêu chiến kỹ thuật máy tính với Thượng Khả, kết quả đều thất bại. Vì thế hắn không thể không bị bắt kí với cậu điều lệ không xâm phạm quyền riêng tư trên internet của đối phương.
Về sau, Thượng Khả hoạt động trên mạng, hắn hoàn toàn không biết gì cả, trừ phi cậu chủ động nói cho mình biết.
"Đêm nay tớ muốn xâm phạm cậu." Phong Tuyển đột nhiên nói.
Những lời này nếu bị người khác nghe được, khẳng định sẽ hiểu sai. Nhưng đối với Thượng Khả thì đã thành thói quen, mỗi khi tên nhóc này muốn thi đấu kỹ thuật hacker với cậu, thì thích dùng từ "Xâm phạm" đáng khinh này hơn.
Thượng Khả cũng không biết, hai chữ này của Phong Tuyển, thật ra có nghĩa như trên mặt chữ.
"Gần đây tay hơi đâu, để lần sau đi." Thượng Khả thật sự không muốn cùng hắn thi đấu,tên nhóc này tiến bộ quá thần tốc, cậu sắp hold (*) không nổi luôn. Vì bảo trụ chút ưu thế mỏng manh kia, cậu chỉ có thể lựa chọn tránh chiến.
(* đỡ, chịu đựng)
"Không muốn bị tớ xâm phạm, thì phải ngủ cùng tớ." Phong Tuyển lại thay đổi điều kiện.
"No!" Thượng Khả không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
"Vì sao?"
Còn dám hỏi cậu vì sao?! Bởi vì người nào đó tinh lực quá tràn trề, nên cậu sắp trở thành giúp việc giặt quần lót chuyên nghiệp luôn rồi đây nè!
Tuy rằng Thượng Khả đã làm tốt chuẩn bị tiếp thu Phong Tuyển, nhưng ít ra cũng phải chờ sau khi hắn trưởng thành đã. Hơn nữa hai nam nhân lại làm loại chuyện này, cậu vẫn còn có chút chưa thích ứng.
Nhóc con Phong Tuyển này còn nghĩ rằng mình đối với tâm tư của hắn hoàn toàn không biết gì cả, dục vọng mà hắn biểu hiện ra ngoài, đều sắp đột phá quần lót luôn kia kìa có thấy không?
Hai người bọn họ, hiện tại đang đứng kề cận ranh giới nguy hiểm của áp lực khắc chế. Nếu cứ tiếp tục ngủ trên cùng một cái giường, phỏng chừng dùng chưa đến nửa năm thì sẽ bị hư luôn đó!
Cậu còn muốn giữ lại chút tiết tháo đợi hắn thành niên nữa chứ!
Phong Tuyển hoàn toàn không hiểu lương tâm khổ dụng của Thượng Khả, thể xác và tinh thần đều đã nướng chín hắn, sắp biến thành "Nhẫn" giả thần quy (*) luôn rồi đây nè.
(* loài rùa có tính kiên nhẫn rất cao nha)
Ai......
Hai người đồng thời thở dài một tiếng ở trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook