Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược
-
Chương 3: Bắt gặp
Editor: Hepc
"Thủ trưởng!"
Âm thanh đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, người đàn ông dẫn đầu đi tới, một thân quân trang hiên ngang. Môi mỏng anh cong lên, mắt đen thâm thúy yên lặng, không nhìn ra phập phồng gì.
"Tiểu nha đầu, không nhận ra anh rồi hả?" Liêu Phàm dừng chân, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt.
Đôi tay Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng nắm lại, mắt nhìn chằm chằm mủi chân, "Em không phải tiểu nha đầu, năm nay em đã 30 rồi."
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ánh mắt dịu dàng, "Ở trước mặt anh, em vĩnh viễn đều là tiểu nha đầu."
"Anh rất già sao?" Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, hơi chau chân mày nhìn về phía anh ấy.
"Không già à?"
Quyền Sơ Nhược lắc đầu một cái, ánh sáng nhỏ vụn vặt thoáng qua đáy mắt, "Không già."
Không phải lớn hơn cô mười ba tuổi sao? Già chỗ nào?!
Môi Liêu Phàm nhẹ mỉm, nói: "Anh xem như đây là em đang khích lệ anh."
Môi đỏ mọng Quyền Sơ Nhược cong lên. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ thích cùng người đàn ông này cãi vả.
Vô luận thắng bại, Quyền Sơ Nhược ưa thích chính là cái loại cảm giác này.
"Sao anh đột nhiên trở về?"
"Rất đột nhiên sao?" Liêu Phàm nhíu mày, cười nói: "Vừa vặn mấy ngày nay có ngày nghỉ, cho nên trở về."
Ngày nghỉ của anh không cân bằng. Quyền Sơ Nhược nhớ, lần trước anh về nhà giờ đã qua 73 ngày.
"Đồng Đồng kêu anh trở về hả?" Quyền Sơ Nhược nói toạc ra, "Lần này con bé thi giữa kỳ thành tích không tệ, anh nên trở lại ăn mừng với con bé."
"Ba ——"
Phía trước xuất hiện một bóng người, nhanh như tia chớp vọt tới đây. Liêu Phàm theo bản năng đưa tay, tiếp được con gái nhào tới.
Đôi tay Liêu Đồng bấu víu cổ ba mình, cả người giống như gấu koala bám trên người của anh, "Con mở mắt luôn chờ ba... thế nào giờ ba mới trở về?"
"Thật xin lỗi, buổi sáng ba có chuyện tạm thời phải xử lý."
Liêu Đồng cong miệng lên, nhỏ giọng lầm bầm ba mình, "Công việc của ba luôn luôn quan trọng hơn con!"
Khóe mắt người đàn ông trầm xuống, lại thấy con gái quay đầu đi, "Dì Quyền Quyền."
Liêu Đồng từ trong ngực ba mình nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Quyền Sơ Nhược, thân thiết lôi kéo tay của cô, nói: "Ba không trở về nhà, dì cũng không về nhà, hai người bàn bạc với nhau rồi đúng không?"
Quyền Sơ Nhược đưa tay nhéo mũi cô bé, "Dì đi nơi khác đến đây mà."
"Như vậy hả, " Liêu Đồng chép chép miệng, nói: "Vậy thì con tha thứ cho dì."
Nghe được lời của cô bé..., môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược khẽ mấp máy, khóe miệng nhuộm mấy phần nụ cười, "Chủ nhiệm lớp của con đã gọi điện thoại cho dì, nói là kỳ thi giữa kỳ lần này của con thành tích không tệ, con nghĩ muốn tặng quà gì nào?"
"Uhm......" Liêu Đồng cau mày, mắt cong cong cười, "Con còn chưa nghĩ ra."
Thấy lời nói của con gái, Liêu Phàm bất đắc dĩ cau mày, hỏi cô bé: "Đồng Đồng, con cũng quá không khách sáo."
"Con theo dì Quyền Quyền không cần phải khách sáo." Liêu Đồng quay đầu nhìn về phía ba mình, hả hê nói: "Ba à ba không cần phải hiểu."
Mày kiếm Liêu Phàm cợt nhã, lại thấy trên mặt Quyền Sơ Nhược cũng mang theo ý cười, anh ấy chỉ có thể than thở không tiếng động. Con gái với cô, vĩnh viễn cùng chiến tuyến.
"Dì Quyền Quyền, dì muốn đi ăn cơm với ba và con không?"
Quyền Sơ Nhược cúi đầu, lòng bàn tay rơi vào bên trên Liêu Đồng, "Hôm nay không được, dì có chuyện."
"À." Liêu Đồng khéo léo đáp lời, lôi kéo người đàn ông bên cạnh xoay người.
"Đợi đã nào...!"
Ánh mắt Quyền Sơ Nhược rơi vào người đàn ông, ánh mắt lo lắng, "Vết thương của anh khỏi hoàn toàn rồi sao?"
Đường cong gò má Liêu Phàm rõ ràng cứng rắn, anh ấy tự tay vỗ vỗ bên phải xương sườn, đáp: "Hoàn toàn tốt."
Nghe vậy, Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, ánh mắt nhìn cha con bọn họ rời đi.
Quyền Sơ Nhược luôn luôn không nghĩ ra, người đàn ông như anh ấy, còn cần liều mạng như thế sao? Hai mươi mấy năm này, vết thương của anh không lớn thì nhỏ sẽ không giảm bớt đi, lần gần đây nhất bị thương là trước khi cô kết hôn. Bởi vì lính đặc chủng tập huấn thường có các học viên mới mạo hiểm, Liêu Phàm vì cứu người nên gãy mất hai cây xương sườn phía bên phải.
Liều mạng!
Quyền Sơ Nhược thở dài, ánh mắt ảm đạm. Trên chiến trường của Liêu Phàm, cô đã từng tận mắt thấy qua, nếu như muốn dùng một cái từ để hình dung, chỉ có thể là anh dũng không sợ!
Cửa sổ sát đất phòng khách, Quyền Yến Thác nghiêng người tựa vào bên cửa sổ, nhếch miệng lên cười chói mắt, "Ai chà chị à, chị cười thật rạo rực?!"
Quyền Sơ Nhược quét mắt nhìn phòng khách, sắc mặt bình tĩnh: "Mẹ đâu?"
"Cùng bà nội đi xem trò vui rồi." Quyền Yến Thác xoay người nhảy vào trên sô pha, hai chân khoác lên trên khay trà, "Nghe nói mẹ buộc chị sinh con à."
Buông cặp công văn trong tay, Quyền Sơ Nhược ngồi xuống bên cạnh anh, nâng chung trà lên uống một ngụm nước, nói: "Quyền Yến Thác, phiền phức của chính em thu thập không xong, bớt can thiệp vào chuyện của chị nhé."
"Ông đây có cái gì phiền phức?" Quyền Yến Thác không phục nhìn chằm chằm hỏi cô.
"Trước khi Sở Kiều đi La Mã, có đi đến chỗ chị ký thỏa thuận li hôn."Quyền Sơ Nhược không nhanh không chậm mở miệng, mắt thấy vẻ mặt anh thay đổi.
"Cô ấy nghĩ hay lắm!"
Quyền Sơ Nhược nhếch môi, giọng nói sắc bén, "Chị thích tính cách của cô ấy, quyết định cũng không hối hận! Hơn nữa bỏ rơi em, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt!"
"Mẹ nó!"
Trong nháy mắt sắc mặt Quyền Yến Thác biến đổi, tức giận nói: "Có người chị nào như chị không?"
Quyền Sơ Nhược cúi đầu uống trà, lười phản ứng lại anh.
Một người nhà họ Quyền lên mặt nửa ngày, sau cùng không có cách liền cọ tới bên người cô, "Chị à, thật ra thì em cảm thấy được đó, chị có tiềm chất đặc thù làm mẹ kế, xem chị đối với Liêu Đồng thật tốt, nhiều năm như vậy vừa làm cha vừa làm mẹ......"
"Em muốn chị mau sớm ly hôn?" Quyền Sơ Nhược nhìn anh, ánh mắt dần dần yên tĩnh lại.
Mắt thấy sắc mặt chị mình thay đổi, Quyền Yến Thác lập tức câm miệng, nói: "Chị à chị dịu dàng một chút được không? Em là em trai ruột của chị, cũng không thấy chị cười qua mấy lần, nhưng ngươi mỗi lần thấy Liêu Phàm thì chị cười giống như đóa hoa vậy."
"Chị...... Có sao?" Quyền Sơ Nhược giơ tay lên sờ sờ mặt, cảm thấy gương mặt ê ẩm.
"Đương nhiên là có!" Quyền Yến Thác rất khẳng định gật đầu, còn diễn nặng hơn vẻ mặt mới vừa rồi của cô.
Quyền Sơ Nhược quét mắt, ngược lại cảm thấy anh diễn có mấy phần giống.
"Chị!"
Người đàn ông bên cạnh chợt nghiêm chỉnh lại, vòng chắc bả vai của cô, nói: "Chị kết hôn cùng anh rể, bản thân không thể thay đổi thất thường biết không?"
Môi mỏng anh mím lại, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch nhẹ nheo lại, "Anh Liêu Phàm với chị, không thể nào."
Lông mày Quyền Sơ Nhược chau lại, vẻ mặt không nhìn ra phập phồng gì.
Chị cứng nhắc, Quyền Yến Thác biết rõ điều đó. Đáng tiếc chị là phụ nữ, mặc dù cường thế, nhưng có rất nhiều chuyện chị cũng không thể hiểu được như là suy nghĩ của đàn ông.
"Chị lên lầu chờ mẹ." Quyền Sơ Nhược mở tay của anh ra, rất không khách khí đứng dậy.
"Chị!"
Quyền Yến Thác gọi cô, lại thấy cô rời đi một mạch. Anh than thở, ánh mắt thâm thúy lộ ra mấy phần lo lắng. Mỗi lần chỉ cần nhắc tới Liêu Phàm, vô luận là người nào, Quyền Sơ Nhược cũng không cho cơ hội nói chuyện.
Quyền Yến Thác hiểu, Liêu Phàm trong lòng cô chính là tử huyệt, người nào đụng tới người đó chết!
Sáng sớm hôm sau, Quyền Sơ Nhược đang nghiên cứu hồ sơ, điện thoại trên bàn vang lên, "Chị Quyền, có vị Liêu...... Thủ trưởng tìm chị."
Cô gái nhỏ ở trước đại sảnh lầu một, quét mắt nhìn người đàn ông mặc quân trang trên hai vai có bốn sao, cặp mắt từ từ sáng lên.
Quyền Sơ Nhược nắm điện thoại mỉm cười, giọng nói cũng không có gì gợn sóng, "Tôi biết rồi."
Giây lát, cô từ trên lầu đi xuống, xa xa liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở dưới ánh mặt trời.
"Ảnh hưởng em làm việc sao?"
Liêu Phàm xoay người, khóe miệng lạnh lùng mang theo ý cười. Anh thường năm ở bộ đội, thái độ chỉ có một loại. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Quyền Sơ Nhược, anh luôn tận lực mỉm cười, lo lắng sẽ hù dọa cô.
Ánh nắng vàng óng ánh, xuyên thấu qua lá cây ngô đồng chiếu xuống đầu vai người đàn ông. Có chút ít ánh sáng làm hoa mắt, Quyền Sơ Nhược nheo mắt lại, dung mạo trước mặt so với ngày trước càng thâm thúy hơn rõ ràng.
"Không ảnh hưởng." Quyền Sơ Nhược đứng đối diện anh, ánh mắt song song rơi vào bờ vai của anh ấy.
Liêu Phàm cúi đầu, nhìn trên mặt cô là cặp mắt kính màu đen, đáy mắt mơ hồ lộ ra nụ cười, "Đồng Đồng nói, hôm nay muốn cùng chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Cơm trưa hay là cơm tối?" Quyền Sơ Nhược nâng đồng hồ lên, bắt đầu tính toán thời gian.
Liêu Phàm biết cô bận rộn công việc, nói: "Buổi tối đi, Đồng Đồng buổi trưa còn có lớp, anh cũng có một số chuyện muốn đi làm."
"Được." Quyền Sơ Nhược Nhất miệng đồng ý.
Bàn tay người đàn ông khẽ động, động tác muốn xoa đầu cô thì biến thành vỗ nhẹ đầu vai của cô, "Làm việc không cần quá vất vả."
Quyền Sơ Nhược nhìn biến đổi của anh ấy, khóe mắt thoáng qua vẻ đặc biệt. Cô theo dõi ánh mắt của anh, bật cười nói: "Làm việc điên cuồng không có tư cách dạy dỗ người khác!"
"Ha ha......"
Liêu Phàm cười khẽ một tiếng, ánh mắt dịu dàng, "Anh nói không lại em."
Anh cầm trong tay một cái túi màu đen, bỏ vào trong tay Quyền Sơ Nhược, nói: "Cái này là tròng kính nhập khẩu từ nước ngoài, không có bất kỳ tổn thương gì đối với thị lực."
Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, nụ cười xẹt qua một tia đỏ ửng. Cô nhận đồ vật, cúi đầu mở cái hộp ra, dần cong khóe miệng lên.
Mấy năm nay cô lên tòa án, tính kiêu căng năm đó đã sớm không còn. Chỉ là Liêu Phàm vĩnh viễn sẽ không quên, cô len lén đi theo phía sau mình, khi đó quấn anh ấy đòi học bắn súng, khóc nước mắt lưng tròng bộ dáng đáng thương.
Anh ấy luôn cảm thấy cô khóc lên, một đôi mắt giống như thanh tuyền (ý là trong suốt, yên ắng)
Chiếc xe Jeep quân đội ven đường lái đi, Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm sườn xe đi xa mới trở về phòng luật sư.
Sau khi tan việc, Quyền Sơ Nhược đi lấy quà tặng đặt trước, sau đó mới lái xe đi tới Lam Điều. Thời điểm cô đến, Liêu Phàm đã dẩn con gái tới đây, đang bên cửa sổ đợi cô.
"Ở chỗ này!"
Cô bé hết sức phấn khởi nhón chân lên, dốc sức ngoắc Quyền Sơ Nhược.
Quyền Sơ Nhược đi nhanh tới đây, cô bé tinh mắt nhìn thấy cô ôm hộp quà, đưa hai tay nhỏ bé ra, nói: "Là tặng cho con sao?"
"Đồng Đồng, không có lễ phép!"
Liêu Phàm cau mày, mở miệng dạy dỗ con gái.
"Hừ!" Liêu Đồng căn bản không để ý ba mình, mở quà tặng của Quyền Sơ Nhược ra.
"Oa!"
Liêu Đồng vui mừng thét chói tai, "Kiểu ipad mới nhất, thị trường trong nước còn chưa có!"
"Mỗi ngày chỉ có thể chơi nửa tiếng." Quyền Sơ Nhược giữ chặt tay của cô bé, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu như con vi phạm, dì sẽ tịch thu."
"Biết ạ." Liêu Đồng cúi gằm đầu, cũng không dám phản bác lời của cô.
Liêu Phàm nhìn giữa hai người, hai mắt sâu sắc giật giật.
"Gọi thức ăn thôi."
Liêu Phàm đưa thực đơn cho Quyền Sơ Nhược, cô trở tay đẩy tới trước mặt Liêu Đồng, nói: "Hôm nay mời con ăn cơm, Đồng Đồng con chọn đi!"
Vẫn là dì Quyền Quyền hiểu ý cô bé nhất, Liêu Đồng liếc nhìn thực đơn, thức ăn có sắc có hương.
Rất lâu không ở cùng con gái, mỗi lần trở về, Liêu Phàm đều đã cảm thấy được con bé lại lớn lên rất nhiều, hiểu chuyện rất nhiều.
Ghi xong món ăn, nhân viên phục vụ xoay người rời đi.
Liêu Đồng học tiểu học năm thứ tư, tính tình hướng ngoại, ở trong ban là học sinh khá giỏi, là đối tượng trọng điểm để thầy cô bồi dưỡng. Có cô bé ở đây, tuyệt đối sẽ không nhạt nhẽo.
Quyền Sơ Nhược nghiêm túc nghe chuyện cười của cô bé, ánh mắt dịu dàng. Đứa nhỏ này coi như là cô nhìn nó lớn lên, từ nhỏ không có mẹ, hàng năm ba không có ở nhà, lớn lên với ông bà nội.
Đứa bé có quá ít sự quan tâm, Quyền Sơ Nhược hi vọng cô bé có thể khỏe mạnh lớn lên.
"Chú Lục!"
Bỗng chốc, Liêu Đồng vui mừng kêu to, mắt nhìn chằm chằm ngay phía trước.
Quyền Sơ Nhược quay đầu lại, quả nhiên là trông thấy gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh đang mỉm cười, cất bước đi tới bên này.
"Thủ trưởng!"
Âm thanh đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, người đàn ông dẫn đầu đi tới, một thân quân trang hiên ngang. Môi mỏng anh cong lên, mắt đen thâm thúy yên lặng, không nhìn ra phập phồng gì.
"Tiểu nha đầu, không nhận ra anh rồi hả?" Liêu Phàm dừng chân, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt.
Đôi tay Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng nắm lại, mắt nhìn chằm chằm mủi chân, "Em không phải tiểu nha đầu, năm nay em đã 30 rồi."
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ánh mắt dịu dàng, "Ở trước mặt anh, em vĩnh viễn đều là tiểu nha đầu."
"Anh rất già sao?" Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, hơi chau chân mày nhìn về phía anh ấy.
"Không già à?"
Quyền Sơ Nhược lắc đầu một cái, ánh sáng nhỏ vụn vặt thoáng qua đáy mắt, "Không già."
Không phải lớn hơn cô mười ba tuổi sao? Già chỗ nào?!
Môi Liêu Phàm nhẹ mỉm, nói: "Anh xem như đây là em đang khích lệ anh."
Môi đỏ mọng Quyền Sơ Nhược cong lên. Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ thích cùng người đàn ông này cãi vả.
Vô luận thắng bại, Quyền Sơ Nhược ưa thích chính là cái loại cảm giác này.
"Sao anh đột nhiên trở về?"
"Rất đột nhiên sao?" Liêu Phàm nhíu mày, cười nói: "Vừa vặn mấy ngày nay có ngày nghỉ, cho nên trở về."
Ngày nghỉ của anh không cân bằng. Quyền Sơ Nhược nhớ, lần trước anh về nhà giờ đã qua 73 ngày.
"Đồng Đồng kêu anh trở về hả?" Quyền Sơ Nhược nói toạc ra, "Lần này con bé thi giữa kỳ thành tích không tệ, anh nên trở lại ăn mừng với con bé."
"Ba ——"
Phía trước xuất hiện một bóng người, nhanh như tia chớp vọt tới đây. Liêu Phàm theo bản năng đưa tay, tiếp được con gái nhào tới.
Đôi tay Liêu Đồng bấu víu cổ ba mình, cả người giống như gấu koala bám trên người của anh, "Con mở mắt luôn chờ ba... thế nào giờ ba mới trở về?"
"Thật xin lỗi, buổi sáng ba có chuyện tạm thời phải xử lý."
Liêu Đồng cong miệng lên, nhỏ giọng lầm bầm ba mình, "Công việc của ba luôn luôn quan trọng hơn con!"
Khóe mắt người đàn ông trầm xuống, lại thấy con gái quay đầu đi, "Dì Quyền Quyền."
Liêu Đồng từ trong ngực ba mình nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Quyền Sơ Nhược, thân thiết lôi kéo tay của cô, nói: "Ba không trở về nhà, dì cũng không về nhà, hai người bàn bạc với nhau rồi đúng không?"
Quyền Sơ Nhược đưa tay nhéo mũi cô bé, "Dì đi nơi khác đến đây mà."
"Như vậy hả, " Liêu Đồng chép chép miệng, nói: "Vậy thì con tha thứ cho dì."
Nghe được lời của cô bé..., môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược khẽ mấp máy, khóe miệng nhuộm mấy phần nụ cười, "Chủ nhiệm lớp của con đã gọi điện thoại cho dì, nói là kỳ thi giữa kỳ lần này của con thành tích không tệ, con nghĩ muốn tặng quà gì nào?"
"Uhm......" Liêu Đồng cau mày, mắt cong cong cười, "Con còn chưa nghĩ ra."
Thấy lời nói của con gái, Liêu Phàm bất đắc dĩ cau mày, hỏi cô bé: "Đồng Đồng, con cũng quá không khách sáo."
"Con theo dì Quyền Quyền không cần phải khách sáo." Liêu Đồng quay đầu nhìn về phía ba mình, hả hê nói: "Ba à ba không cần phải hiểu."
Mày kiếm Liêu Phàm cợt nhã, lại thấy trên mặt Quyền Sơ Nhược cũng mang theo ý cười, anh ấy chỉ có thể than thở không tiếng động. Con gái với cô, vĩnh viễn cùng chiến tuyến.
"Dì Quyền Quyền, dì muốn đi ăn cơm với ba và con không?"
Quyền Sơ Nhược cúi đầu, lòng bàn tay rơi vào bên trên Liêu Đồng, "Hôm nay không được, dì có chuyện."
"À." Liêu Đồng khéo léo đáp lời, lôi kéo người đàn ông bên cạnh xoay người.
"Đợi đã nào...!"
Ánh mắt Quyền Sơ Nhược rơi vào người đàn ông, ánh mắt lo lắng, "Vết thương của anh khỏi hoàn toàn rồi sao?"
Đường cong gò má Liêu Phàm rõ ràng cứng rắn, anh ấy tự tay vỗ vỗ bên phải xương sườn, đáp: "Hoàn toàn tốt."
Nghe vậy, Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, ánh mắt nhìn cha con bọn họ rời đi.
Quyền Sơ Nhược luôn luôn không nghĩ ra, người đàn ông như anh ấy, còn cần liều mạng như thế sao? Hai mươi mấy năm này, vết thương của anh không lớn thì nhỏ sẽ không giảm bớt đi, lần gần đây nhất bị thương là trước khi cô kết hôn. Bởi vì lính đặc chủng tập huấn thường có các học viên mới mạo hiểm, Liêu Phàm vì cứu người nên gãy mất hai cây xương sườn phía bên phải.
Liều mạng!
Quyền Sơ Nhược thở dài, ánh mắt ảm đạm. Trên chiến trường của Liêu Phàm, cô đã từng tận mắt thấy qua, nếu như muốn dùng một cái từ để hình dung, chỉ có thể là anh dũng không sợ!
Cửa sổ sát đất phòng khách, Quyền Yến Thác nghiêng người tựa vào bên cửa sổ, nhếch miệng lên cười chói mắt, "Ai chà chị à, chị cười thật rạo rực?!"
Quyền Sơ Nhược quét mắt nhìn phòng khách, sắc mặt bình tĩnh: "Mẹ đâu?"
"Cùng bà nội đi xem trò vui rồi." Quyền Yến Thác xoay người nhảy vào trên sô pha, hai chân khoác lên trên khay trà, "Nghe nói mẹ buộc chị sinh con à."
Buông cặp công văn trong tay, Quyền Sơ Nhược ngồi xuống bên cạnh anh, nâng chung trà lên uống một ngụm nước, nói: "Quyền Yến Thác, phiền phức của chính em thu thập không xong, bớt can thiệp vào chuyện của chị nhé."
"Ông đây có cái gì phiền phức?" Quyền Yến Thác không phục nhìn chằm chằm hỏi cô.
"Trước khi Sở Kiều đi La Mã, có đi đến chỗ chị ký thỏa thuận li hôn."Quyền Sơ Nhược không nhanh không chậm mở miệng, mắt thấy vẻ mặt anh thay đổi.
"Cô ấy nghĩ hay lắm!"
Quyền Sơ Nhược nhếch môi, giọng nói sắc bén, "Chị thích tính cách của cô ấy, quyết định cũng không hối hận! Hơn nữa bỏ rơi em, tuyệt đối là lựa chọn sáng suốt!"
"Mẹ nó!"
Trong nháy mắt sắc mặt Quyền Yến Thác biến đổi, tức giận nói: "Có người chị nào như chị không?"
Quyền Sơ Nhược cúi đầu uống trà, lười phản ứng lại anh.
Một người nhà họ Quyền lên mặt nửa ngày, sau cùng không có cách liền cọ tới bên người cô, "Chị à, thật ra thì em cảm thấy được đó, chị có tiềm chất đặc thù làm mẹ kế, xem chị đối với Liêu Đồng thật tốt, nhiều năm như vậy vừa làm cha vừa làm mẹ......"
"Em muốn chị mau sớm ly hôn?" Quyền Sơ Nhược nhìn anh, ánh mắt dần dần yên tĩnh lại.
Mắt thấy sắc mặt chị mình thay đổi, Quyền Yến Thác lập tức câm miệng, nói: "Chị à chị dịu dàng một chút được không? Em là em trai ruột của chị, cũng không thấy chị cười qua mấy lần, nhưng ngươi mỗi lần thấy Liêu Phàm thì chị cười giống như đóa hoa vậy."
"Chị...... Có sao?" Quyền Sơ Nhược giơ tay lên sờ sờ mặt, cảm thấy gương mặt ê ẩm.
"Đương nhiên là có!" Quyền Yến Thác rất khẳng định gật đầu, còn diễn nặng hơn vẻ mặt mới vừa rồi của cô.
Quyền Sơ Nhược quét mắt, ngược lại cảm thấy anh diễn có mấy phần giống.
"Chị!"
Người đàn ông bên cạnh chợt nghiêm chỉnh lại, vòng chắc bả vai của cô, nói: "Chị kết hôn cùng anh rể, bản thân không thể thay đổi thất thường biết không?"
Môi mỏng anh mím lại, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch nhẹ nheo lại, "Anh Liêu Phàm với chị, không thể nào."
Lông mày Quyền Sơ Nhược chau lại, vẻ mặt không nhìn ra phập phồng gì.
Chị cứng nhắc, Quyền Yến Thác biết rõ điều đó. Đáng tiếc chị là phụ nữ, mặc dù cường thế, nhưng có rất nhiều chuyện chị cũng không thể hiểu được như là suy nghĩ của đàn ông.
"Chị lên lầu chờ mẹ." Quyền Sơ Nhược mở tay của anh ra, rất không khách khí đứng dậy.
"Chị!"
Quyền Yến Thác gọi cô, lại thấy cô rời đi một mạch. Anh than thở, ánh mắt thâm thúy lộ ra mấy phần lo lắng. Mỗi lần chỉ cần nhắc tới Liêu Phàm, vô luận là người nào, Quyền Sơ Nhược cũng không cho cơ hội nói chuyện.
Quyền Yến Thác hiểu, Liêu Phàm trong lòng cô chính là tử huyệt, người nào đụng tới người đó chết!
Sáng sớm hôm sau, Quyền Sơ Nhược đang nghiên cứu hồ sơ, điện thoại trên bàn vang lên, "Chị Quyền, có vị Liêu...... Thủ trưởng tìm chị."
Cô gái nhỏ ở trước đại sảnh lầu một, quét mắt nhìn người đàn ông mặc quân trang trên hai vai có bốn sao, cặp mắt từ từ sáng lên.
Quyền Sơ Nhược nắm điện thoại mỉm cười, giọng nói cũng không có gì gợn sóng, "Tôi biết rồi."
Giây lát, cô từ trên lầu đi xuống, xa xa liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở dưới ánh mặt trời.
"Ảnh hưởng em làm việc sao?"
Liêu Phàm xoay người, khóe miệng lạnh lùng mang theo ý cười. Anh thường năm ở bộ đội, thái độ chỉ có một loại. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Quyền Sơ Nhược, anh luôn tận lực mỉm cười, lo lắng sẽ hù dọa cô.
Ánh nắng vàng óng ánh, xuyên thấu qua lá cây ngô đồng chiếu xuống đầu vai người đàn ông. Có chút ít ánh sáng làm hoa mắt, Quyền Sơ Nhược nheo mắt lại, dung mạo trước mặt so với ngày trước càng thâm thúy hơn rõ ràng.
"Không ảnh hưởng." Quyền Sơ Nhược đứng đối diện anh, ánh mắt song song rơi vào bờ vai của anh ấy.
Liêu Phàm cúi đầu, nhìn trên mặt cô là cặp mắt kính màu đen, đáy mắt mơ hồ lộ ra nụ cười, "Đồng Đồng nói, hôm nay muốn cùng chúng ta cùng nhau ăn cơm."
"Cơm trưa hay là cơm tối?" Quyền Sơ Nhược nâng đồng hồ lên, bắt đầu tính toán thời gian.
Liêu Phàm biết cô bận rộn công việc, nói: "Buổi tối đi, Đồng Đồng buổi trưa còn có lớp, anh cũng có một số chuyện muốn đi làm."
"Được." Quyền Sơ Nhược Nhất miệng đồng ý.
Bàn tay người đàn ông khẽ động, động tác muốn xoa đầu cô thì biến thành vỗ nhẹ đầu vai của cô, "Làm việc không cần quá vất vả."
Quyền Sơ Nhược nhìn biến đổi của anh ấy, khóe mắt thoáng qua vẻ đặc biệt. Cô theo dõi ánh mắt của anh, bật cười nói: "Làm việc điên cuồng không có tư cách dạy dỗ người khác!"
"Ha ha......"
Liêu Phàm cười khẽ một tiếng, ánh mắt dịu dàng, "Anh nói không lại em."
Anh cầm trong tay một cái túi màu đen, bỏ vào trong tay Quyền Sơ Nhược, nói: "Cái này là tròng kính nhập khẩu từ nước ngoài, không có bất kỳ tổn thương gì đối với thị lực."
Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, nụ cười xẹt qua một tia đỏ ửng. Cô nhận đồ vật, cúi đầu mở cái hộp ra, dần cong khóe miệng lên.
Mấy năm nay cô lên tòa án, tính kiêu căng năm đó đã sớm không còn. Chỉ là Liêu Phàm vĩnh viễn sẽ không quên, cô len lén đi theo phía sau mình, khi đó quấn anh ấy đòi học bắn súng, khóc nước mắt lưng tròng bộ dáng đáng thương.
Anh ấy luôn cảm thấy cô khóc lên, một đôi mắt giống như thanh tuyền (ý là trong suốt, yên ắng)
Chiếc xe Jeep quân đội ven đường lái đi, Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm sườn xe đi xa mới trở về phòng luật sư.
Sau khi tan việc, Quyền Sơ Nhược đi lấy quà tặng đặt trước, sau đó mới lái xe đi tới Lam Điều. Thời điểm cô đến, Liêu Phàm đã dẩn con gái tới đây, đang bên cửa sổ đợi cô.
"Ở chỗ này!"
Cô bé hết sức phấn khởi nhón chân lên, dốc sức ngoắc Quyền Sơ Nhược.
Quyền Sơ Nhược đi nhanh tới đây, cô bé tinh mắt nhìn thấy cô ôm hộp quà, đưa hai tay nhỏ bé ra, nói: "Là tặng cho con sao?"
"Đồng Đồng, không có lễ phép!"
Liêu Phàm cau mày, mở miệng dạy dỗ con gái.
"Hừ!" Liêu Đồng căn bản không để ý ba mình, mở quà tặng của Quyền Sơ Nhược ra.
"Oa!"
Liêu Đồng vui mừng thét chói tai, "Kiểu ipad mới nhất, thị trường trong nước còn chưa có!"
"Mỗi ngày chỉ có thể chơi nửa tiếng." Quyền Sơ Nhược giữ chặt tay của cô bé, vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu như con vi phạm, dì sẽ tịch thu."
"Biết ạ." Liêu Đồng cúi gằm đầu, cũng không dám phản bác lời của cô.
Liêu Phàm nhìn giữa hai người, hai mắt sâu sắc giật giật.
"Gọi thức ăn thôi."
Liêu Phàm đưa thực đơn cho Quyền Sơ Nhược, cô trở tay đẩy tới trước mặt Liêu Đồng, nói: "Hôm nay mời con ăn cơm, Đồng Đồng con chọn đi!"
Vẫn là dì Quyền Quyền hiểu ý cô bé nhất, Liêu Đồng liếc nhìn thực đơn, thức ăn có sắc có hương.
Rất lâu không ở cùng con gái, mỗi lần trở về, Liêu Phàm đều đã cảm thấy được con bé lại lớn lên rất nhiều, hiểu chuyện rất nhiều.
Ghi xong món ăn, nhân viên phục vụ xoay người rời đi.
Liêu Đồng học tiểu học năm thứ tư, tính tình hướng ngoại, ở trong ban là học sinh khá giỏi, là đối tượng trọng điểm để thầy cô bồi dưỡng. Có cô bé ở đây, tuyệt đối sẽ không nhạt nhẽo.
Quyền Sơ Nhược nghiêm túc nghe chuyện cười của cô bé, ánh mắt dịu dàng. Đứa nhỏ này coi như là cô nhìn nó lớn lên, từ nhỏ không có mẹ, hàng năm ba không có ở nhà, lớn lên với ông bà nội.
Đứa bé có quá ít sự quan tâm, Quyền Sơ Nhược hi vọng cô bé có thể khỏe mạnh lớn lên.
"Chú Lục!"
Bỗng chốc, Liêu Đồng vui mừng kêu to, mắt nhìn chằm chằm ngay phía trước.
Quyền Sơ Nhược quay đầu lại, quả nhiên là trông thấy gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh đang mỉm cười, cất bước đi tới bên này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook