Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược
-
Chương 28: Người đàn ông đau lòng
Editor: Hepc
Có một đoạn thời gian rất dài, đầu Quyền Sơ Nhược trống không, cô hoàn toàn không biết mình nghĩ cái gì, cả người chưa tỉnh hồn lại. Cũng không biết trải qua bao lâu, đợi lúc cô nghe được giọng nói lần nữa, Lâm Lâm đã bình phục lại cảm xúc, chậm rãi mở miệng.
"Anh ấy tức giận, " Đôi tay Lâm Lâm nắm chặt, khẽ cúi thấp đầu, một đôi mắt sáng ngời ảm đạm phai mờ, "Cho tới bây giờ em cũng chưa từng thấy, Liêu Phàm tức giận như vậy!"
Thật ra thì lời cô ta nói không coi là hoàn chỉnh, nói chuẩn xác, Liêu Phàm đang tức giận chính mình!
Quyền Sơ Nhược nhíu mày, lòng buồn buồn khó chịu. Cô đã thừng thấy Liêu Phàm tức giận, lúc nguyện vọng thi đại học bị Quyền Chính Nham thay đổi, cô từng bất chấp tất cả muốn bỏ đi nơi khác, dù là thi lại một năm nữa, vẫn kiên trì muốn thi vào trường quân đội.
Lúc ấy Liêu Phàm từ bộ đội vội vã chạy về, khắp người lửa giận mà cô chưa từng thấy qua. Mặc dù quá khứ nhiều năm như vậy, cô vẫn có thể nhớ, ngày đó anh cực kỳ tức giận chỉ về phía cô, quát: "Quyền Sơ Nhược, em mà dám bỏ đi, đời này anh cũng không muốn thấy em nữa."
Liêu Phàm là một người đàn ông nghiêm túc, nhưng chỉ đối với người khác. Trong mắt Quyền Sơ Nhược anh vẫn luôn là dịu dàng, vĩnh viễn giống như anh trai lớn của cô, che chở cô trên vai.
Thế nhưng một lần duy nhất đó, lại có thể để cho cô vĩnh viễn nhớ.
"Em sợ." Lâm Lâm mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống, lầu bầu một tiếng thật thấp.
Nghe được lời của cô ta..., ánh mắt Quyền Sơ Nhược lãng tránh. Liêu Phàm tức giận, xác thực làm cho người ta sợ.
"Chị Quyền." Lâm Lâm chợt ngẩng đầu lên, bất lực cầu cứu, "Mấy ngày trước anh ấy nằm viện không để cho em đi thăm anh ấy, anh ấy không muốn gặp em, cũng không nhận điện thoại của em, tính tình anh ấy đáng sợ quá."
Âm thầm thở ra một hơi, Quyền Sơ Nhược mím môi, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
"Nếu như tôi là Liêu Phàm, tôi cũng sẽ tức giận." Quyền Sơ Nhược cau mày, giọng thật bình tĩnh.
Đúng vậy, người ta đường đường là một đại tá bộ đội đặc chủng, lại bị một cô nhóc tính kế ngủ chung! Loại chuyện như vậy, đặt ở trên người của người đàn ông nào, cũng cảm thấy uất ức?!
Khó trách Liêu Phàm chạy 20 vòng, làm mình bị bệnh, thì ra là bởi vì chuyện này.
Lâm Lâm cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ từ bị một cỗ thâm trầm mất mác thay thế, "Đêm đó chúng em đang nói chuyện phiếm, anh ấy chủ động nói với em chuyện của chị."
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại nhìn về phía người trước mặt.
"Anh ấy nói rất nhiều, " Lâm Lâm cười, chỉ là khóe miệng thoáng cười rất vô lực, "Em càng nghe càng thấy giữa em và anh ấy không nên đùa giỡn nữa!"
Mặc dù cô ta đặc biệt hi vọng Liêu Phàm có thể nói cho cô ta biết, về chuyện xưa của anh cùng Quyền Sơ Nhược. Nhưng khi cô ta nghe được, trừ rung động bên ngoài, còn có lo lắng đau lòng.
Bởi vì bọn họ cùng ở chung, là bất luận kẻ nào cũng không thể dung nhập.
"Nhưng em không muốn bỏ qua anh ấy."
Đôi tay Lâm Lâm khẽ nắm chặt, tròng mắt đen rơi vào trên mặt Quyền Sơ Nhược, "Đó là điều duy nhất em có thể nghĩ tới, biện pháp nhanh nhất lấy được anh ấy."
Lòng của Quyền Sơ Nhược hung hăng run rẩy. Biện pháp nhanh nhất lấy được anh ấy? Cô nhẹ nhàng nâng khóe môi, đáy lòng phức tạp.
Không thể không thừa nhận, con nhóc Lâm Lâm này chọn con đường tắt, hơn nữa là cô ta chẳng thèm ngó tới con đường tắt đó.
Liêu Phàm là người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy sẽ không dễ dàng hứa hẹn, nhưng chuyện anh ấy đã đồng ý, tuyệt không nuốt lời.
Nếu như cô chịu buông bỏ dáng vẻ của mình xuống, như vậy cô và Liêu Phàm, đã sớm có kết quả khác.
Có lẽ, đây chính là ý trời.
Sau khi Lâm Lâm rời đi, một thân một mình Quyền Sơ Nhược ngồi yên hồi lâu, đợi cô trở lại phòng luật sư, tất cả mọi người đã ăn cơm trưa. Tống Văn bưng cơm vẫn còn ấm ra cho cô.
"Cho tôi một ly cà phê." Quyền Sơ Nhược đẩy cửa đi vào, Tống Văn thấy sắc mặt cô không tốt, một câu cũng không dám hỏi.
Cà phê có vị đắng quanh quẩn ở trong miệng. Mấy lần Quyền Sơ Nhược muốn tập trung tinh thần, nhưng cũng không có cách nào toàn tâm vùi đầu vào trong công việc. Cô vẫn rất khó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Là ghen tỵ? Hay là tức giận?
Quyền Sơ Nhược mím môi lắc đầu một cái, không phải, đều là không phải.
Cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ, ánh mắt nhìn trên đường phố ồn ào náo nhiệt, trái tim thắt lại. Không có ghen tỵ, không có tức giận, nếu như không phải là nói là có chút gì thì đó chính là tiếc nuối.
Đưa tay cầm điện thoại di động lên, Quyền Sơ Nhược bấm mã số của Liêu Phàm.
Điện thoại rất nhanh được thông, giọng người đàn ông kinh ngạc bao hàm mấy phần vội vàng, "Sơ Nhược, có chuyện gì sao?"
"Ừmh, " Quyền Sơ Nhược trả lời, nói: "Tối nay, chúng ta gặp mặt đi."
Liêu Phàm vừa cầm điện thoại di động vừa đi thì chợt dừng lại, phía sau một hàng người đồng loạt dừng ở sau lưng anh. Mày kiếm anh nhíu chặt, giọng nói căng thẳng, "Được."
Cúp điện thoại, Quyền Sơ Nhược xoay người ngồi vào ghế xoay màu đen. Không thể không gặp, vì cô, càng vì Liêu Phàm.
Cộc cộc——
Trợ lý đẩy cửa đi vào, "Tổng giám đốc, tôi đều đã sắp xếp xong, trong nhà ngài cũng đều bố trí xong rồi."
Lục Cảnh Hanh để bút trong tay xuống, thoả mãn mà gật gật đầu, "Rất tốt."
"Tổng giám đốc?" Vẻ mặt nữ trợ lý do dự, cùng là đồng nghiệp, cô ta cũng nên giúp một chút.
Lục Cảnh Hanh giơ tay lên ngắt lời cô ta, không cần cô ta nói tỉ mỉ, đã hiểu, "Để cho cậu ta trở lại làm việc đi."
Tổng giám đốc cho lệnh đặc xá, cuộc sống tẩy rửa nhà vệ sinh của Tống Lập rốt cuộc có thể kết thúc.
"Đi làm việc đi." Giọng nói Lục Cảnh Hanh như thường, trợ lý cảm kích rời đi, chạy đi thông báo cái tin tức tốt này.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Lục Cảnh Hanh ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt rơi vào cái đồng hồ. Buổi tối hẹn ăn cơm, anh đặc biệt kêu trợ lý mua vị trí tốt ở Lam Điều.
Canh giờ Quyền Sơ Nhược tan tầm, Lục Cảnh Hanh chỉ có thể tự xử lý chuyện sớm một chút, muốn đi đến phòng luật sư đón cô, thuận tiện cho cô một bất ngờ.
Tối nay coi như là một ngày đặc biệt.
Theo đạo lý nói, trí nhớ luật sư đều rất tốt. Nhưng Quyền Sơ Nhược chỉ đối với chuyện công việc đã gặp qua là không quên được, nhưng chuyện trong cuộc sống, cô không có để ở trong lòng cái gì.
Ví như, hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm bọn họ kết hôn, chắc chắn cô sẽ không nhớ.
Thói xấu cô chính là có thế, không nghe tin tức khí tượng, thời tiết thay đổi cũng không biết mặc thêm quần áo. Đáng giận hơn là chuyện đối với anh, cũng không đau lòng một cái. Ngay cả một cái cà vạt, lại để cho người khác đi mua?!
Nghĩ đến chỗ này, tròng mắt Lục Cảnh Hanh híp một cái. Nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, tối nay đừng nghĩ anh có thể bỏ qua cho cô!
Hai năm rồi.
Lục Cảnh Hanh cười khẽ một tiếng, hồi tưởng lại hồi đầu một màn trước khi kết hôn kia, anh vẫn cảm thấy buồn cười như cũ. Phần hiệp ước kia còn đặt trong ngăn kéo ở thư phòng trong nhà, anh suy nghĩ muốn tìm người dán vách, đặt ở trong nhà làm thành vật kỷ niệm.
Tan việc đầu tiên là, Lục Cảnh Hanh đi đường vòng, trước đi đến tiệm bán hoa lấy hoa. Bó hoa được gói tinh xảo, tản ra nồng nặc mùi hương hoa tươi, phụ nữ đều rất thích thích, môi anh mím nhẹ, tâm tình rất tốt lái xe về phía phòng luật sư.
Quyền Sơ Nhược đẩy tất cả hoạt động xuống buổi chiều, chỉ chờ Liêu Phàm từ bộ đội trở lại. Cô nhận lấy điện thoại ra ngoài, xách theo ví da đứng ở ven đường, ánh mắt bình tĩnh nhìn về một điểm nơi xa, không có tiêu cự.
Mười phút sau, phía trước xuất hiện chiếc kia xe Jeep quân đội quen. Lái xe là đàn ông, mặt mũi tuấn lãng, mày kiếm nồng đậm mơ hồ lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Quyền Sơ Nhược khe khẽ thở dài, nghĩ thầm thật là không dễ dàng, nhiều năm như vậy là lần đầu tiên anh không có trễ hẹn.
Xe jeep vững vàng dừng lại, trong xe chỉ có một mình Liêu Phàm, những người khác hiển nhiên cũng bị anh đuổi đi. Anh kéo cửa xe phía bên phải ra, nói: "Chờ lâu lắm rồi hả?"
"Không có." Quyền Sơ Nhược xuống trước thời gian, cho nên Liêu Phàm không tính là đã trễ. Cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn nghĩ mình khỏi phải lái xe.
Nếu như Lục Cảnh Hanh biết cô đã từng uống rượu lái xe, nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ cô!
Quyền Sơ Nhược ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đưa tay cài tốt dây nịt an toàn, Liêu Phàm thấy cô ngồi xong, mới đạp chân ga, lái xe đi.
Chiếc này xe Jeep quân đội rất dễ nhìn thấy, Lục Cảnh Hanh liếc mắt liền thấy. Dĩ nhiên nổi bật không chỉ là xe mà còn có người.
Quyền Sơ Nhược nghênh ngang ngồi lên xe Liêu Phàm, ánh mắt hai người dịu dàng nhìn chăm chú, để trong nháy mắt vẻ mặt anh lạnh lùng xuống.
"Chúng ta đi đâu?" Liêu Phàm quay đầu hỏi người bên cạnh, giọng ôn hòa.
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, vẻ mặt không nhìn ra biến hóa gì, "Đỉnh núi."
Liêu Phàm mất hồn chốc lát, anh cầm tay lái năm ngón tay khép lại, giọng điệu trầm thấp, "Được."
Xe jeep dọc theo đường rừng lái lên, xe dừng ở trên đất bằng bao la. Nơi này Liêu Phàm cũng không xa lạ, anh còn có thể nhớ lần đầu tiên mang Quyền Sơ Nhược tới nơi này ngắm những vì sao.
Sắc trời dần dần tối tăm xuống, bầu trời đêm đen như mực từng một ngôi sao dẩn lóe sáng lên. Quyền Sơ Nhược đứng mệt mỏi, xoay người lại muốn ngồi dưới đất.
Liêu Phàm một thanh đè lại cổ tay của cô, thấy có khối đá mượt mà, mới kéo cô đi qua, nói: "Trên đất rất lạnh."
Động tác anh tự nhiên mà nhỏ nhặt, những năm này chưa từng thay đổi. Quyền Sơ Nhược cong môi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô, nói: "Đến đây đi, chúng ta ngồi chung."
Liêu Phàm ngẩn người, từ từ ngồi vào bên người cô.
Kéo ví da ra, Quyền Sơ Nhược móc chai rượu vang đỏ chuẩn bị trước đó ra, thấy mắt anh khẽ động, "Thấy không, em chính là có chuẩn bị mà đến."
"Chưa ăn cơm, không cho uống rượu." Liêu Phàm cau mày, giọng điệu rất lạnh.
"Stop!" Quyền Sơ Nhược khiển trách, "Em đã ăn xong rồi." Cô cũng sợ uống rượu làm tổn thương dạ dày, bị Lục Cảnh Hanh quở trách, cho nên ăn chút bánh bao cùng trái cây lót dạ.
Mở chai rượu ra, Quyền Sơ Nhược ngửa đầu nhấp một hớp, nói: "Ừ, cũng không tệ lắm."
Tạm dừng, cô nhún nhún vai, trên mặt bướng bỉnh nâng lên ý cười, "Đáng tiếc anh lái xe, không thể uống rượu được."
Hơn nhiều năm cũng không có thấy cô cười như vậy, cái loại ngây thơ hồn nhiên đó, giống như mang bọn họ về rất sớm trước kia. Trái tim Liêu Phàm lay động, ánh mắt ôn nhu lại, "Sơ Nhược, em có lời gì muốn nói với anh?"
Động tác Quyền Sơ Nhược uống rượu dừng một chút, không tự chủ mím môi, "Trước hết có thể để cho em uống chút rượu hay không?"
Ánh mắt của cô, đủ để chứng minh tất cả. Ánh mắt Liêu Phàm ảm đạm xuống, không nói gì.
Có một chiếc xe thể thao màu bạc lái lên tới đỉnh núi. Người đàn ông trong xe trừng mắt về phía người phụ nữ cầm chai rượu uống, thật hận không thể lập tức đi tới bóp chết cô!
Anh rõ ràng cấm đoán qua bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ này còn dám uống lộ liễu như thế?!
Lục Cảnh Hanh tắt xe, bước xuống xe đi tới hướng bọn họ. Anh muốn kéo người qua, hơn nữa nghe được giọng nói Quyền Sơ Nhược dịu dàng nhỏ nhẹ, da đầu anh càng thêm tê dại, tim như bị lửa đốt.
Mẹ nó! Bà xã của anh, tại sao ngồi cùng với người đàn ông khác uống rượu ở đỉnh núi? Hơn nữa người đàn ông kia, vẫn là đối tượng thầm mến của cô!
Liên tiếp uống vài ngụm rượu, Quyền Sơ Nhược cảm thấy cô có thể nắm chắc cảm xúc, mới chậm rãi mở miệng: "Lâm Lâm đã tìm em."
Sắc mặt Liêu Phàm trầm xuống, cơ hồ là sợ hãi nhìn cô. Trong mắt của anh quá mức phức tạp, nhất thời rất khó thấy rõ gì đó, chỉ là Quyền Sơ Nhược thấy rõ ràng là sự áy náy.
Một loại áy náy phát ra từ thật sâu trong đáy lòng. Phần áy náy này, là vì cô sao?
"Anh......" Liêu Phàm mấp máy môi, lại không tìm được lời giải thích. Anh không biết, vào giờ phút này, anh còn có thể giải thích cái gì.
Quyền Sơ Nhược giơ tay lên, lấy cặp mắt kính màu đen trên mặt xuống, ánh mắt hướng về nơi rất xa, "Hai năm trước em đồng ý kết hôn, là muốn tìm được một lộ trình có thể ở cùng với anh. Lúc ấy em tính toán, chỉ cần em đã kết hôn, lại ly hôn, bọn họ sẽ không có lý do gì phản đối, cũng không thể ngăn cản chúng ta."
Liêu Phàm mím chặt môi, nghe lời của cô..., đầu quả tim run rẩy.
Đỉnh núi không có đèn đường, chỉ có bầu trời đêm ánh sao sáng chói. Ở mảnh u ám bên trong này, Lục Cảnh Hanh đứng cứng ngắc tại chỗ, cùng với tiếng gió, lời nói Quyền Sơ Nhược không sót một chữ lọt vào trong lỗ tai của anh.
Hai tay người đàn ông xuôi bên người nắm chặt thành quyền, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy. Quang cảnh nhỏ vụn bên trong, cánh môi Lục Cảnh Hanh mím chặt thành một đường thẳng.
Đây chính là mục đích cô kết hôn?!
Lục Cảnh Hanh không tiếng động cười lạnh, khóe mắt nổi lên lạnh lẽo bốn phía. Cạnh đường núi có ánh đèn yếu ớt hiện lên, chiếc kia xe thể thao màu bạc mau chóng đi vội vã.
Hai người sóng vai ngồi trên tảng đá cũng không phát hiện, Quyền Sơ Nhược nắm chai rượu, cười cười, "Lâm Lâm nói rất đúng, em chọn một lộ trình ngu nhất và là phương pháp chậm nhất."
Gân xanh trên trán Liêu Phàm căng thẳng, khớp xương mu bàn tay nhô ra.
"Liêu Phàm, chúng ta đã bỏ lỡ." Giọng Quyền Sơ Nhược chợt thấp, nói: "Vô luận là bởi vì nguyên nhân gì, chúng ta cũng không thể lại trở lại như ngày trước."
Người đàn ông rũ mắt, khóe miệng lạnh lẽo, ấp úng mở miệng: "Thật xin lỗi!"
Nghe được chính miệng anh nói ba chữ này, hốc mắt Quyền Sơ Nhược thoáng chốc ửng hồng. Giờ khắc này, giống như nhiều năm như vậy tất cả uất ức chôn dấu dưới đáy lòng bộc phát ra toàn bộ.
Cô đã từng cực kỳ thống hận ba chữ đó. Hai mươi mấy năm chờ đợi, cô chờ cho tới bây giờ đều là những lí do thoái thác. Nhưng là hôm nay, vào giờ phút này từ trong đáy lòng Quyền Sơ Nhược cảm kích ba chữ ấy.
Hôm nay cô có thể thừa nhận, chỉ còn lại câu nói này, thật xin lỗi.
Anh Liêu Phàm, đúng là anh vẫn còn hiểu em đấy.
Đỉnh núi gió đêm thổi qua, lạnh lẽo dâng lên khiếp người. Liêu Phàm quay đầu đi, vừa vặn thấy ánh mắt Quyền Sơ Nhược rưng rưng, ngực anh một hồi buộc chặt, bên trên hầu kết khêu gợi nhấp nhô.
Những tưởng rằng, đời này không thể ở cùng nhau với cô, nhưng có thể vĩnh viễn canh giữ ở bên cạnh cô. Nhưng hôm nay, ngay cả loại hy vọng xa vời này anh cũng muốn mất đi, bởi vì anh không có tư cách.
"Anh không hề có lỗi với em." Quyền Sơ Nhược cười ra tiếng, tròng mắt đen sáng ngời nhìn về ánh mắt của anh, "Liêu Phàm, đường anh phải đi còn rất dài, anh cũng có quyền lợi hạnh phúc riêng."
Nắm chai rượu trong tay cô, Liêu Phàm ngửa đầu uống một ngụm lớn, vết rượu màu đỏ nhỏ xuống dính trên áo sơ mi màu trắng của anh.
"Này!"
Quyền Sơ Nhược đưa tay ngăn cản, lạnh lùng nói: "Anh không thể uống rượu."
Anh còn phải lái xe, sao có thể uống rượu được?
"Không sao." Liêu Phàm lau khóe miệng một cái, gương mặt tuấn tú nhuộm mấy phần ý cười. Nhiều năm như vậy, chuyện anh làm nhiều nhất chính là phục tùng mệnh lệnh, cái thanh gông xiềng này để cho anh cảm thấy mệt mỏi.
Bầu trời đêm phía trước, những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Quyền Sơ Nhược cong môi, lòng bàn tay đặt lên xương quai xanh. Vòng cổ kim cương ngôi sao mà cô đeo có chút lạnh, có thể tưởng tượng ánh mắt của Lục Cảnh Hanh, cô lập tức cảm thấy ấm áp.
Giơ chai rượu trong tay lên, chân mày Quyền Sơ Nhược nhíu lên đã giản ra. Cô cười cười, ánh mắt sáng quắc nhìn về người đàn ông bên cạnh, "Anh Liêu Phàm, anh phải hạnh phúc! Nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của em, đều là hi vọng anh có thể hạnh phúc!"
Cho dù cái hạnh phúc này không phải là em mang lại cho anh, em cũng vẫn là hy vọng anh hạnh phúc!
Tim Liêu Phàm hung hăng đau nhói, giống như bị người cầm côn đánh trúng chỗ yếu, đau toàn thân co rút. Hòa hoãn hồi lâu, anh mới có hơi sức giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào đỉnh đầu của cô khẽ vuốt, giống như hồi nhỏ vậy.
"Em cũng thế."
Anh nhẹ nhàng mở miệng, bao hàm rất nhiều ý nghĩ sâu xa.
Nghe câu trả lời này, lòng Quyền Sơ Nhược buông lỏng, cô uống một hớp rượu, trở tay đưa rượu bình cho Liêu Phàm. Hai người nhìn nhau môi cô cong lên độ cong xinh đẹp.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Chuyện xưa của cô và anh dừng ở tối nay, hiếm khi chúc phúc lẫn nhau.
Lái xe đưa cô về nhà, Liêu Phàm không có tắt máy xe, anh nhìn sắc mặt của Quyền Sơ Nhược, hỏi "Cảm thấy thế nào?"
"Yên tâm, " Quyền Sơ Nhược cởi dây nịt an toàn ra, trêu ghẹo nói: "Tửu lượng của em, em tự biết."
Cũng chỉ là nửa bình rượu đỏ, cô tuyệt đối sẽ không say. Hơn nữa cô cũng không dám uống say, bằng không về nhà nếu bị Lục Cảnh Hanh mắng chết!
Mở cửa xe trước, Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn về phía Liêu Phàm, giọng nói mang nét cười, "Hù dọa cô ấy một chút là được rồi, người ta nhỏ tuổi, không chịu được anh hù dọa như thế!"
Nhớ tới Lâm Lâm, sắc mặt Liêu Phàm thoáng chốc xanh mét, một bộ dáng cắn răng nghiến lợi.
Quyền Sơ Nhược cười trộm, nói thẳng: "Thật muốn dọa cô ấy chạy à, anh lại phải đuổi theo đó. Đừng nói em không có nhắc nhở anh... hiện tại tay chân anh chậm chạp, nhất định không đuổi theo kịp đâu!"
"Anh rất già sao?" Liêu Phàm cau mày, bất mãn hỏi tới.
Quyền Sơ Nhược nhún nhún vai, hai mắt giảo hoạt. Nói mấy lời đến đó thì dừng, cô tin tưởng năng lực xử sự của Liêu Phàm.
"Đi đường lái xe cẩn thận."
Liêu Phàm gật đầu một cái, đưa mắt nhìn cô xoay người rời đi. Cho đến bóng dáng phía trước đi vào thang máy, nụ cười anh mới thu lại.
Đây là anh đồng ý với cô một chuyện cuối, cho nên, Liêu Phàm mày phải hạnh phúc.
Cửa chính không khóa, Quyền Sơ Nhược đẩy cửa ra đi vào, trong phòng khách đèn sáng. Cô đổi dép đi vào trong, chạm mặt liền thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha
"Em đã về."
Hai chân Lục Cảnh Hanh vén lên ngồi ở trên sô pha, không nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt cực lạnh, "Hôm nay là ngày mấy?"
Quyền Sơ Nhược bị anh hỏi lờ mờ phát giác ra. Khóe mắt liếc thấy chung quanh bày đầy hoa hồng màu đỏ, còn có bình rượu đỏ trên khay trà, thoáng chốc cô sực nhớ ra gì đó.
Xong đời! Cô nói tối nay muốn cùng anh ăn cơm chung, kết quả quên hoàn toàn!
"Hôm nay là ngày mấy?"
Người đàn ông đối diện lặp lại một lần nữa, Quyền Sơ Nhược không vững lòng cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi, em quên gọi điện thoại cho anh rồi."
Quên gọi điện thoại?
Lục Cảnh Hanh cong môi, cô chỉ là quên gọi điện thoại. Trong lòng cô chưa từng coi trọng anh sao? Chỉ cần người đàn ông kia vừa xuất hiện, ba chữ Lục Cảnh Hanh này, lúc nào cũng có thể sẽ bị dìm ngập không còn bóng dáng!
Pằng ——
Người trước mặt ném tới thứ gì, Quyền Sơ Nhược hồ nghi nhìn sang, đỉnh đầu truyền ra lạnh lùng: "Hôm nay hai năm trước, chúng ta ký tên kết hôn lên phần hiệp nghị này."
Quyền Sơ Nhược sững sờ, thầm kêu không tốt. Khó trách trong nhà bố trí thành ra như vậy, thì ra là hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn?!
"Cái đó......" Quyền Sơ Nhược đi tới bên anh, suy nghĩ chuyện này phải giải thích thế nào.
Haizzz, tại sao lại khéo như vậy, cô từ biệt Liêu Phàm, lại gặp phải ngày kỷ niệm kết hôn!
Giải thích nhiều hơn nữa cũng không ý nghĩa, Lục Cảnh Hanh nâng cằm lên, ngón tay điểm nhẹ một chút lên phần hiệp nghị, nói: "Có một vấn đề, tôi vẫn luôn thật tò mò."
Anh nói chuyện giọng cổ quái, ánh mắt càng thêm lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Quyền Sơ Nhược cúi gằm đầu, không còn hơi sức, "Hỏi."
"Em kết hôn với tôi, đến tột cùng có mục đích gì?"
Không nghĩ tới anh hỏi cái này, Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, không biết trả lời như thế nào. Cô khẩn trương đôi tay nắm thật chặc, trong mắt người khác có thể nhìn ra rõ ràng chính là chột dạ!
"Không muốn trả lời?" Lục Cảnh Hanh nhíu mày, giọng nói lạnh thấu xương.
Quyền Sơ Nhược cau mày, không thích cái vẻ mặt đùa cợt kia. Chuyện này sớm muộn gì cô cũng phải giải thích, nhưng giải thích thế nào mới có thể không để cho anh hiểu lầm, cô còn chưa nghĩ ra.
"Lục Cảnh Hanh!" Quyền Sơ Nhược thở dài, vẻ mặt áy náy, nói: "Tối nay là em không đúng, em quên ngày kỷ niệm kết hôn."
Cô đương nhiên là quên, hễ là chuyện về anh, có chuyện gì mà cô để ở trong lòng đâu?
Mắt thấy vẻ mặt anh thờ ơ, Quyền Sơ Nhược phiền não cau mày, "Về những chuyện khác, em sẽ từ từ giải thích với anh."
"Giải thích?"
Người đàn ông không rõ chân tướng cười cười, giọng nói sắc bén: "Em muốn nói cho tôi biết, em gả cho tôi, có liên quan với Liêu Phàm sao?"
"......"
Quyền Sơ Nhược kinh ngạc không thôi, bị giọng điệu khinh miệt của anh đâm bị thương.
"Khi đó em kết hôn với tôi, có phải là muốn ở chung một chỗ với Liêu Phàm hay không?" Giọng Lục Cảnh Hanh chất vấn vang ở bên tai, sắc mặt Quyền Sơ Nhược trở nên trắng bệch, lòng buồn buồn khó chịu.
"Lục Cảnh Hanh, anh hãy nghe em nói......"
Ánh mắt chột dạ đủ để bán đứng cô, anh nắm phần hiệp nghị kia đi tới, đôi mắt dịu dàng kia, lúc này làm cho người ta không rét mà run, "Tôi không muốn nghe em giải thích!"
Anh khẽ cúi người xuống, gương mặt tuấn tú chống đỡ ở trước mắt của cô, "Em chỉ cần trả lời tôi, có phải hay không phải?"
Lục Cảnh Hanh hùng hổ dọa người, Quyền Sơ Nhược đã lãnh giáo qua. Cô cắn môi, cả trái tim co rút thành một cục.
Cuối cùng có một ngày phải nói ra sự thật có tránh cũng không được.
"Phải"
Sợ sệt hồi lâu, Quyền Sơ Nhược dồn đủ một hơi, lựa chọn thẳng thắn.
Nghe vậy, đáy mắt Lục Cảnh Hanh phút chốc lo lắng, đầu ngón tay anh nắm hiệp nghị, dâng lên màu trắng.
"Ha ha ——" Người đàn ông cười trầm thấp chói tai, Quyền Sơ Nhược há miệng, thế nhưng lại cứng họng.
"Quyền Sơ Nhược, như em mong muốn."
Lục Cảnh Hanh ngồi dậy, đường cong gò má căng thẳng. Anh bỏ phần hiệp nghị trong tay kia, tròng mắt sắc bén nhìn không ra nửa điểm cảm xúc phập phồng nào, giọng nói bình tĩnh đánh vỡ trầm mặc: "Chúng ta ly hôn đi."
Hết chương 28
Có một đoạn thời gian rất dài, đầu Quyền Sơ Nhược trống không, cô hoàn toàn không biết mình nghĩ cái gì, cả người chưa tỉnh hồn lại. Cũng không biết trải qua bao lâu, đợi lúc cô nghe được giọng nói lần nữa, Lâm Lâm đã bình phục lại cảm xúc, chậm rãi mở miệng.
"Anh ấy tức giận, " Đôi tay Lâm Lâm nắm chặt, khẽ cúi thấp đầu, một đôi mắt sáng ngời ảm đạm phai mờ, "Cho tới bây giờ em cũng chưa từng thấy, Liêu Phàm tức giận như vậy!"
Thật ra thì lời cô ta nói không coi là hoàn chỉnh, nói chuẩn xác, Liêu Phàm đang tức giận chính mình!
Quyền Sơ Nhược nhíu mày, lòng buồn buồn khó chịu. Cô đã thừng thấy Liêu Phàm tức giận, lúc nguyện vọng thi đại học bị Quyền Chính Nham thay đổi, cô từng bất chấp tất cả muốn bỏ đi nơi khác, dù là thi lại một năm nữa, vẫn kiên trì muốn thi vào trường quân đội.
Lúc ấy Liêu Phàm từ bộ đội vội vã chạy về, khắp người lửa giận mà cô chưa từng thấy qua. Mặc dù quá khứ nhiều năm như vậy, cô vẫn có thể nhớ, ngày đó anh cực kỳ tức giận chỉ về phía cô, quát: "Quyền Sơ Nhược, em mà dám bỏ đi, đời này anh cũng không muốn thấy em nữa."
Liêu Phàm là một người đàn ông nghiêm túc, nhưng chỉ đối với người khác. Trong mắt Quyền Sơ Nhược anh vẫn luôn là dịu dàng, vĩnh viễn giống như anh trai lớn của cô, che chở cô trên vai.
Thế nhưng một lần duy nhất đó, lại có thể để cho cô vĩnh viễn nhớ.
"Em sợ." Lâm Lâm mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống, lầu bầu một tiếng thật thấp.
Nghe được lời của cô ta..., ánh mắt Quyền Sơ Nhược lãng tránh. Liêu Phàm tức giận, xác thực làm cho người ta sợ.
"Chị Quyền." Lâm Lâm chợt ngẩng đầu lên, bất lực cầu cứu, "Mấy ngày trước anh ấy nằm viện không để cho em đi thăm anh ấy, anh ấy không muốn gặp em, cũng không nhận điện thoại của em, tính tình anh ấy đáng sợ quá."
Âm thầm thở ra một hơi, Quyền Sơ Nhược mím môi, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
"Nếu như tôi là Liêu Phàm, tôi cũng sẽ tức giận." Quyền Sơ Nhược cau mày, giọng thật bình tĩnh.
Đúng vậy, người ta đường đường là một đại tá bộ đội đặc chủng, lại bị một cô nhóc tính kế ngủ chung! Loại chuyện như vậy, đặt ở trên người của người đàn ông nào, cũng cảm thấy uất ức?!
Khó trách Liêu Phàm chạy 20 vòng, làm mình bị bệnh, thì ra là bởi vì chuyện này.
Lâm Lâm cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ từ bị một cỗ thâm trầm mất mác thay thế, "Đêm đó chúng em đang nói chuyện phiếm, anh ấy chủ động nói với em chuyện của chị."
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại nhìn về phía người trước mặt.
"Anh ấy nói rất nhiều, " Lâm Lâm cười, chỉ là khóe miệng thoáng cười rất vô lực, "Em càng nghe càng thấy giữa em và anh ấy không nên đùa giỡn nữa!"
Mặc dù cô ta đặc biệt hi vọng Liêu Phàm có thể nói cho cô ta biết, về chuyện xưa của anh cùng Quyền Sơ Nhược. Nhưng khi cô ta nghe được, trừ rung động bên ngoài, còn có lo lắng đau lòng.
Bởi vì bọn họ cùng ở chung, là bất luận kẻ nào cũng không thể dung nhập.
"Nhưng em không muốn bỏ qua anh ấy."
Đôi tay Lâm Lâm khẽ nắm chặt, tròng mắt đen rơi vào trên mặt Quyền Sơ Nhược, "Đó là điều duy nhất em có thể nghĩ tới, biện pháp nhanh nhất lấy được anh ấy."
Lòng của Quyền Sơ Nhược hung hăng run rẩy. Biện pháp nhanh nhất lấy được anh ấy? Cô nhẹ nhàng nâng khóe môi, đáy lòng phức tạp.
Không thể không thừa nhận, con nhóc Lâm Lâm này chọn con đường tắt, hơn nữa là cô ta chẳng thèm ngó tới con đường tắt đó.
Liêu Phàm là người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy sẽ không dễ dàng hứa hẹn, nhưng chuyện anh ấy đã đồng ý, tuyệt không nuốt lời.
Nếu như cô chịu buông bỏ dáng vẻ của mình xuống, như vậy cô và Liêu Phàm, đã sớm có kết quả khác.
Có lẽ, đây chính là ý trời.
Sau khi Lâm Lâm rời đi, một thân một mình Quyền Sơ Nhược ngồi yên hồi lâu, đợi cô trở lại phòng luật sư, tất cả mọi người đã ăn cơm trưa. Tống Văn bưng cơm vẫn còn ấm ra cho cô.
"Cho tôi một ly cà phê." Quyền Sơ Nhược đẩy cửa đi vào, Tống Văn thấy sắc mặt cô không tốt, một câu cũng không dám hỏi.
Cà phê có vị đắng quanh quẩn ở trong miệng. Mấy lần Quyền Sơ Nhược muốn tập trung tinh thần, nhưng cũng không có cách nào toàn tâm vùi đầu vào trong công việc. Cô vẫn rất khó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Là ghen tỵ? Hay là tức giận?
Quyền Sơ Nhược mím môi lắc đầu một cái, không phải, đều là không phải.
Cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ, ánh mắt nhìn trên đường phố ồn ào náo nhiệt, trái tim thắt lại. Không có ghen tỵ, không có tức giận, nếu như không phải là nói là có chút gì thì đó chính là tiếc nuối.
Đưa tay cầm điện thoại di động lên, Quyền Sơ Nhược bấm mã số của Liêu Phàm.
Điện thoại rất nhanh được thông, giọng người đàn ông kinh ngạc bao hàm mấy phần vội vàng, "Sơ Nhược, có chuyện gì sao?"
"Ừmh, " Quyền Sơ Nhược trả lời, nói: "Tối nay, chúng ta gặp mặt đi."
Liêu Phàm vừa cầm điện thoại di động vừa đi thì chợt dừng lại, phía sau một hàng người đồng loạt dừng ở sau lưng anh. Mày kiếm anh nhíu chặt, giọng nói căng thẳng, "Được."
Cúp điện thoại, Quyền Sơ Nhược xoay người ngồi vào ghế xoay màu đen. Không thể không gặp, vì cô, càng vì Liêu Phàm.
Cộc cộc——
Trợ lý đẩy cửa đi vào, "Tổng giám đốc, tôi đều đã sắp xếp xong, trong nhà ngài cũng đều bố trí xong rồi."
Lục Cảnh Hanh để bút trong tay xuống, thoả mãn mà gật gật đầu, "Rất tốt."
"Tổng giám đốc?" Vẻ mặt nữ trợ lý do dự, cùng là đồng nghiệp, cô ta cũng nên giúp một chút.
Lục Cảnh Hanh giơ tay lên ngắt lời cô ta, không cần cô ta nói tỉ mỉ, đã hiểu, "Để cho cậu ta trở lại làm việc đi."
Tổng giám đốc cho lệnh đặc xá, cuộc sống tẩy rửa nhà vệ sinh của Tống Lập rốt cuộc có thể kết thúc.
"Đi làm việc đi." Giọng nói Lục Cảnh Hanh như thường, trợ lý cảm kích rời đi, chạy đi thông báo cái tin tức tốt này.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Lục Cảnh Hanh ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt rơi vào cái đồng hồ. Buổi tối hẹn ăn cơm, anh đặc biệt kêu trợ lý mua vị trí tốt ở Lam Điều.
Canh giờ Quyền Sơ Nhược tan tầm, Lục Cảnh Hanh chỉ có thể tự xử lý chuyện sớm một chút, muốn đi đến phòng luật sư đón cô, thuận tiện cho cô một bất ngờ.
Tối nay coi như là một ngày đặc biệt.
Theo đạo lý nói, trí nhớ luật sư đều rất tốt. Nhưng Quyền Sơ Nhược chỉ đối với chuyện công việc đã gặp qua là không quên được, nhưng chuyện trong cuộc sống, cô không có để ở trong lòng cái gì.
Ví như, hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm bọn họ kết hôn, chắc chắn cô sẽ không nhớ.
Thói xấu cô chính là có thế, không nghe tin tức khí tượng, thời tiết thay đổi cũng không biết mặc thêm quần áo. Đáng giận hơn là chuyện đối với anh, cũng không đau lòng một cái. Ngay cả một cái cà vạt, lại để cho người khác đi mua?!
Nghĩ đến chỗ này, tròng mắt Lục Cảnh Hanh híp một cái. Nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, tối nay đừng nghĩ anh có thể bỏ qua cho cô!
Hai năm rồi.
Lục Cảnh Hanh cười khẽ một tiếng, hồi tưởng lại hồi đầu một màn trước khi kết hôn kia, anh vẫn cảm thấy buồn cười như cũ. Phần hiệp ước kia còn đặt trong ngăn kéo ở thư phòng trong nhà, anh suy nghĩ muốn tìm người dán vách, đặt ở trong nhà làm thành vật kỷ niệm.
Tan việc đầu tiên là, Lục Cảnh Hanh đi đường vòng, trước đi đến tiệm bán hoa lấy hoa. Bó hoa được gói tinh xảo, tản ra nồng nặc mùi hương hoa tươi, phụ nữ đều rất thích thích, môi anh mím nhẹ, tâm tình rất tốt lái xe về phía phòng luật sư.
Quyền Sơ Nhược đẩy tất cả hoạt động xuống buổi chiều, chỉ chờ Liêu Phàm từ bộ đội trở lại. Cô nhận lấy điện thoại ra ngoài, xách theo ví da đứng ở ven đường, ánh mắt bình tĩnh nhìn về một điểm nơi xa, không có tiêu cự.
Mười phút sau, phía trước xuất hiện chiếc kia xe Jeep quân đội quen. Lái xe là đàn ông, mặt mũi tuấn lãng, mày kiếm nồng đậm mơ hồ lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Quyền Sơ Nhược khe khẽ thở dài, nghĩ thầm thật là không dễ dàng, nhiều năm như vậy là lần đầu tiên anh không có trễ hẹn.
Xe jeep vững vàng dừng lại, trong xe chỉ có một mình Liêu Phàm, những người khác hiển nhiên cũng bị anh đuổi đi. Anh kéo cửa xe phía bên phải ra, nói: "Chờ lâu lắm rồi hả?"
"Không có." Quyền Sơ Nhược xuống trước thời gian, cho nên Liêu Phàm không tính là đã trễ. Cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn nghĩ mình khỏi phải lái xe.
Nếu như Lục Cảnh Hanh biết cô đã từng uống rượu lái xe, nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ cô!
Quyền Sơ Nhược ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đưa tay cài tốt dây nịt an toàn, Liêu Phàm thấy cô ngồi xong, mới đạp chân ga, lái xe đi.
Chiếc này xe Jeep quân đội rất dễ nhìn thấy, Lục Cảnh Hanh liếc mắt liền thấy. Dĩ nhiên nổi bật không chỉ là xe mà còn có người.
Quyền Sơ Nhược nghênh ngang ngồi lên xe Liêu Phàm, ánh mắt hai người dịu dàng nhìn chăm chú, để trong nháy mắt vẻ mặt anh lạnh lùng xuống.
"Chúng ta đi đâu?" Liêu Phàm quay đầu hỏi người bên cạnh, giọng ôn hòa.
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, vẻ mặt không nhìn ra biến hóa gì, "Đỉnh núi."
Liêu Phàm mất hồn chốc lát, anh cầm tay lái năm ngón tay khép lại, giọng điệu trầm thấp, "Được."
Xe jeep dọc theo đường rừng lái lên, xe dừng ở trên đất bằng bao la. Nơi này Liêu Phàm cũng không xa lạ, anh còn có thể nhớ lần đầu tiên mang Quyền Sơ Nhược tới nơi này ngắm những vì sao.
Sắc trời dần dần tối tăm xuống, bầu trời đêm đen như mực từng một ngôi sao dẩn lóe sáng lên. Quyền Sơ Nhược đứng mệt mỏi, xoay người lại muốn ngồi dưới đất.
Liêu Phàm một thanh đè lại cổ tay của cô, thấy có khối đá mượt mà, mới kéo cô đi qua, nói: "Trên đất rất lạnh."
Động tác anh tự nhiên mà nhỏ nhặt, những năm này chưa từng thay đổi. Quyền Sơ Nhược cong môi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô, nói: "Đến đây đi, chúng ta ngồi chung."
Liêu Phàm ngẩn người, từ từ ngồi vào bên người cô.
Kéo ví da ra, Quyền Sơ Nhược móc chai rượu vang đỏ chuẩn bị trước đó ra, thấy mắt anh khẽ động, "Thấy không, em chính là có chuẩn bị mà đến."
"Chưa ăn cơm, không cho uống rượu." Liêu Phàm cau mày, giọng điệu rất lạnh.
"Stop!" Quyền Sơ Nhược khiển trách, "Em đã ăn xong rồi." Cô cũng sợ uống rượu làm tổn thương dạ dày, bị Lục Cảnh Hanh quở trách, cho nên ăn chút bánh bao cùng trái cây lót dạ.
Mở chai rượu ra, Quyền Sơ Nhược ngửa đầu nhấp một hớp, nói: "Ừ, cũng không tệ lắm."
Tạm dừng, cô nhún nhún vai, trên mặt bướng bỉnh nâng lên ý cười, "Đáng tiếc anh lái xe, không thể uống rượu được."
Hơn nhiều năm cũng không có thấy cô cười như vậy, cái loại ngây thơ hồn nhiên đó, giống như mang bọn họ về rất sớm trước kia. Trái tim Liêu Phàm lay động, ánh mắt ôn nhu lại, "Sơ Nhược, em có lời gì muốn nói với anh?"
Động tác Quyền Sơ Nhược uống rượu dừng một chút, không tự chủ mím môi, "Trước hết có thể để cho em uống chút rượu hay không?"
Ánh mắt của cô, đủ để chứng minh tất cả. Ánh mắt Liêu Phàm ảm đạm xuống, không nói gì.
Có một chiếc xe thể thao màu bạc lái lên tới đỉnh núi. Người đàn ông trong xe trừng mắt về phía người phụ nữ cầm chai rượu uống, thật hận không thể lập tức đi tới bóp chết cô!
Anh rõ ràng cấm đoán qua bao nhiêu lần rồi, người phụ nữ này còn dám uống lộ liễu như thế?!
Lục Cảnh Hanh tắt xe, bước xuống xe đi tới hướng bọn họ. Anh muốn kéo người qua, hơn nữa nghe được giọng nói Quyền Sơ Nhược dịu dàng nhỏ nhẹ, da đầu anh càng thêm tê dại, tim như bị lửa đốt.
Mẹ nó! Bà xã của anh, tại sao ngồi cùng với người đàn ông khác uống rượu ở đỉnh núi? Hơn nữa người đàn ông kia, vẫn là đối tượng thầm mến của cô!
Liên tiếp uống vài ngụm rượu, Quyền Sơ Nhược cảm thấy cô có thể nắm chắc cảm xúc, mới chậm rãi mở miệng: "Lâm Lâm đã tìm em."
Sắc mặt Liêu Phàm trầm xuống, cơ hồ là sợ hãi nhìn cô. Trong mắt của anh quá mức phức tạp, nhất thời rất khó thấy rõ gì đó, chỉ là Quyền Sơ Nhược thấy rõ ràng là sự áy náy.
Một loại áy náy phát ra từ thật sâu trong đáy lòng. Phần áy náy này, là vì cô sao?
"Anh......" Liêu Phàm mấp máy môi, lại không tìm được lời giải thích. Anh không biết, vào giờ phút này, anh còn có thể giải thích cái gì.
Quyền Sơ Nhược giơ tay lên, lấy cặp mắt kính màu đen trên mặt xuống, ánh mắt hướng về nơi rất xa, "Hai năm trước em đồng ý kết hôn, là muốn tìm được một lộ trình có thể ở cùng với anh. Lúc ấy em tính toán, chỉ cần em đã kết hôn, lại ly hôn, bọn họ sẽ không có lý do gì phản đối, cũng không thể ngăn cản chúng ta."
Liêu Phàm mím chặt môi, nghe lời của cô..., đầu quả tim run rẩy.
Đỉnh núi không có đèn đường, chỉ có bầu trời đêm ánh sao sáng chói. Ở mảnh u ám bên trong này, Lục Cảnh Hanh đứng cứng ngắc tại chỗ, cùng với tiếng gió, lời nói Quyền Sơ Nhược không sót một chữ lọt vào trong lỗ tai của anh.
Hai tay người đàn ông xuôi bên người nắm chặt thành quyền, đôi mắt đen nhánh không thấy đáy. Quang cảnh nhỏ vụn bên trong, cánh môi Lục Cảnh Hanh mím chặt thành một đường thẳng.
Đây chính là mục đích cô kết hôn?!
Lục Cảnh Hanh không tiếng động cười lạnh, khóe mắt nổi lên lạnh lẽo bốn phía. Cạnh đường núi có ánh đèn yếu ớt hiện lên, chiếc kia xe thể thao màu bạc mau chóng đi vội vã.
Hai người sóng vai ngồi trên tảng đá cũng không phát hiện, Quyền Sơ Nhược nắm chai rượu, cười cười, "Lâm Lâm nói rất đúng, em chọn một lộ trình ngu nhất và là phương pháp chậm nhất."
Gân xanh trên trán Liêu Phàm căng thẳng, khớp xương mu bàn tay nhô ra.
"Liêu Phàm, chúng ta đã bỏ lỡ." Giọng Quyền Sơ Nhược chợt thấp, nói: "Vô luận là bởi vì nguyên nhân gì, chúng ta cũng không thể lại trở lại như ngày trước."
Người đàn ông rũ mắt, khóe miệng lạnh lẽo, ấp úng mở miệng: "Thật xin lỗi!"
Nghe được chính miệng anh nói ba chữ này, hốc mắt Quyền Sơ Nhược thoáng chốc ửng hồng. Giờ khắc này, giống như nhiều năm như vậy tất cả uất ức chôn dấu dưới đáy lòng bộc phát ra toàn bộ.
Cô đã từng cực kỳ thống hận ba chữ đó. Hai mươi mấy năm chờ đợi, cô chờ cho tới bây giờ đều là những lí do thoái thác. Nhưng là hôm nay, vào giờ phút này từ trong đáy lòng Quyền Sơ Nhược cảm kích ba chữ ấy.
Hôm nay cô có thể thừa nhận, chỉ còn lại câu nói này, thật xin lỗi.
Anh Liêu Phàm, đúng là anh vẫn còn hiểu em đấy.
Đỉnh núi gió đêm thổi qua, lạnh lẽo dâng lên khiếp người. Liêu Phàm quay đầu đi, vừa vặn thấy ánh mắt Quyền Sơ Nhược rưng rưng, ngực anh một hồi buộc chặt, bên trên hầu kết khêu gợi nhấp nhô.
Những tưởng rằng, đời này không thể ở cùng nhau với cô, nhưng có thể vĩnh viễn canh giữ ở bên cạnh cô. Nhưng hôm nay, ngay cả loại hy vọng xa vời này anh cũng muốn mất đi, bởi vì anh không có tư cách.
"Anh không hề có lỗi với em." Quyền Sơ Nhược cười ra tiếng, tròng mắt đen sáng ngời nhìn về ánh mắt của anh, "Liêu Phàm, đường anh phải đi còn rất dài, anh cũng có quyền lợi hạnh phúc riêng."
Nắm chai rượu trong tay cô, Liêu Phàm ngửa đầu uống một ngụm lớn, vết rượu màu đỏ nhỏ xuống dính trên áo sơ mi màu trắng của anh.
"Này!"
Quyền Sơ Nhược đưa tay ngăn cản, lạnh lùng nói: "Anh không thể uống rượu."
Anh còn phải lái xe, sao có thể uống rượu được?
"Không sao." Liêu Phàm lau khóe miệng một cái, gương mặt tuấn tú nhuộm mấy phần ý cười. Nhiều năm như vậy, chuyện anh làm nhiều nhất chính là phục tùng mệnh lệnh, cái thanh gông xiềng này để cho anh cảm thấy mệt mỏi.
Bầu trời đêm phía trước, những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Quyền Sơ Nhược cong môi, lòng bàn tay đặt lên xương quai xanh. Vòng cổ kim cương ngôi sao mà cô đeo có chút lạnh, có thể tưởng tượng ánh mắt của Lục Cảnh Hanh, cô lập tức cảm thấy ấm áp.
Giơ chai rượu trong tay lên, chân mày Quyền Sơ Nhược nhíu lên đã giản ra. Cô cười cười, ánh mắt sáng quắc nhìn về người đàn ông bên cạnh, "Anh Liêu Phàm, anh phải hạnh phúc! Nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của em, đều là hi vọng anh có thể hạnh phúc!"
Cho dù cái hạnh phúc này không phải là em mang lại cho anh, em cũng vẫn là hy vọng anh hạnh phúc!
Tim Liêu Phàm hung hăng đau nhói, giống như bị người cầm côn đánh trúng chỗ yếu, đau toàn thân co rút. Hòa hoãn hồi lâu, anh mới có hơi sức giơ tay lên, lòng bàn tay rơi vào đỉnh đầu của cô khẽ vuốt, giống như hồi nhỏ vậy.
"Em cũng thế."
Anh nhẹ nhàng mở miệng, bao hàm rất nhiều ý nghĩ sâu xa.
Nghe câu trả lời này, lòng Quyền Sơ Nhược buông lỏng, cô uống một hớp rượu, trở tay đưa rượu bình cho Liêu Phàm. Hai người nhìn nhau môi cô cong lên độ cong xinh đẹp.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Chuyện xưa của cô và anh dừng ở tối nay, hiếm khi chúc phúc lẫn nhau.
Lái xe đưa cô về nhà, Liêu Phàm không có tắt máy xe, anh nhìn sắc mặt của Quyền Sơ Nhược, hỏi "Cảm thấy thế nào?"
"Yên tâm, " Quyền Sơ Nhược cởi dây nịt an toàn ra, trêu ghẹo nói: "Tửu lượng của em, em tự biết."
Cũng chỉ là nửa bình rượu đỏ, cô tuyệt đối sẽ không say. Hơn nữa cô cũng không dám uống say, bằng không về nhà nếu bị Lục Cảnh Hanh mắng chết!
Mở cửa xe trước, Quyền Sơ Nhược nhíu mày nhìn về phía Liêu Phàm, giọng nói mang nét cười, "Hù dọa cô ấy một chút là được rồi, người ta nhỏ tuổi, không chịu được anh hù dọa như thế!"
Nhớ tới Lâm Lâm, sắc mặt Liêu Phàm thoáng chốc xanh mét, một bộ dáng cắn răng nghiến lợi.
Quyền Sơ Nhược cười trộm, nói thẳng: "Thật muốn dọa cô ấy chạy à, anh lại phải đuổi theo đó. Đừng nói em không có nhắc nhở anh... hiện tại tay chân anh chậm chạp, nhất định không đuổi theo kịp đâu!"
"Anh rất già sao?" Liêu Phàm cau mày, bất mãn hỏi tới.
Quyền Sơ Nhược nhún nhún vai, hai mắt giảo hoạt. Nói mấy lời đến đó thì dừng, cô tin tưởng năng lực xử sự của Liêu Phàm.
"Đi đường lái xe cẩn thận."
Liêu Phàm gật đầu một cái, đưa mắt nhìn cô xoay người rời đi. Cho đến bóng dáng phía trước đi vào thang máy, nụ cười anh mới thu lại.
Đây là anh đồng ý với cô một chuyện cuối, cho nên, Liêu Phàm mày phải hạnh phúc.
Cửa chính không khóa, Quyền Sơ Nhược đẩy cửa ra đi vào, trong phòng khách đèn sáng. Cô đổi dép đi vào trong, chạm mặt liền thấy người đàn ông ngồi ở trên sô pha
"Em đã về."
Hai chân Lục Cảnh Hanh vén lên ngồi ở trên sô pha, không nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ánh mắt cực lạnh, "Hôm nay là ngày mấy?"
Quyền Sơ Nhược bị anh hỏi lờ mờ phát giác ra. Khóe mắt liếc thấy chung quanh bày đầy hoa hồng màu đỏ, còn có bình rượu đỏ trên khay trà, thoáng chốc cô sực nhớ ra gì đó.
Xong đời! Cô nói tối nay muốn cùng anh ăn cơm chung, kết quả quên hoàn toàn!
"Hôm nay là ngày mấy?"
Người đàn ông đối diện lặp lại một lần nữa, Quyền Sơ Nhược không vững lòng cúi đầu, nói: "Thật xin lỗi, em quên gọi điện thoại cho anh rồi."
Quên gọi điện thoại?
Lục Cảnh Hanh cong môi, cô chỉ là quên gọi điện thoại. Trong lòng cô chưa từng coi trọng anh sao? Chỉ cần người đàn ông kia vừa xuất hiện, ba chữ Lục Cảnh Hanh này, lúc nào cũng có thể sẽ bị dìm ngập không còn bóng dáng!
Pằng ——
Người trước mặt ném tới thứ gì, Quyền Sơ Nhược hồ nghi nhìn sang, đỉnh đầu truyền ra lạnh lùng: "Hôm nay hai năm trước, chúng ta ký tên kết hôn lên phần hiệp nghị này."
Quyền Sơ Nhược sững sờ, thầm kêu không tốt. Khó trách trong nhà bố trí thành ra như vậy, thì ra là hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn?!
"Cái đó......" Quyền Sơ Nhược đi tới bên anh, suy nghĩ chuyện này phải giải thích thế nào.
Haizzz, tại sao lại khéo như vậy, cô từ biệt Liêu Phàm, lại gặp phải ngày kỷ niệm kết hôn!
Giải thích nhiều hơn nữa cũng không ý nghĩa, Lục Cảnh Hanh nâng cằm lên, ngón tay điểm nhẹ một chút lên phần hiệp nghị, nói: "Có một vấn đề, tôi vẫn luôn thật tò mò."
Anh nói chuyện giọng cổ quái, ánh mắt càng thêm lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Quyền Sơ Nhược cúi gằm đầu, không còn hơi sức, "Hỏi."
"Em kết hôn với tôi, đến tột cùng có mục đích gì?"
Không nghĩ tới anh hỏi cái này, Quyền Sơ Nhược kinh ngạc, không biết trả lời như thế nào. Cô khẩn trương đôi tay nắm thật chặc, trong mắt người khác có thể nhìn ra rõ ràng chính là chột dạ!
"Không muốn trả lời?" Lục Cảnh Hanh nhíu mày, giọng nói lạnh thấu xương.
Quyền Sơ Nhược cau mày, không thích cái vẻ mặt đùa cợt kia. Chuyện này sớm muộn gì cô cũng phải giải thích, nhưng giải thích thế nào mới có thể không để cho anh hiểu lầm, cô còn chưa nghĩ ra.
"Lục Cảnh Hanh!" Quyền Sơ Nhược thở dài, vẻ mặt áy náy, nói: "Tối nay là em không đúng, em quên ngày kỷ niệm kết hôn."
Cô đương nhiên là quên, hễ là chuyện về anh, có chuyện gì mà cô để ở trong lòng đâu?
Mắt thấy vẻ mặt anh thờ ơ, Quyền Sơ Nhược phiền não cau mày, "Về những chuyện khác, em sẽ từ từ giải thích với anh."
"Giải thích?"
Người đàn ông không rõ chân tướng cười cười, giọng nói sắc bén: "Em muốn nói cho tôi biết, em gả cho tôi, có liên quan với Liêu Phàm sao?"
"......"
Quyền Sơ Nhược kinh ngạc không thôi, bị giọng điệu khinh miệt của anh đâm bị thương.
"Khi đó em kết hôn với tôi, có phải là muốn ở chung một chỗ với Liêu Phàm hay không?" Giọng Lục Cảnh Hanh chất vấn vang ở bên tai, sắc mặt Quyền Sơ Nhược trở nên trắng bệch, lòng buồn buồn khó chịu.
"Lục Cảnh Hanh, anh hãy nghe em nói......"
Ánh mắt chột dạ đủ để bán đứng cô, anh nắm phần hiệp nghị kia đi tới, đôi mắt dịu dàng kia, lúc này làm cho người ta không rét mà run, "Tôi không muốn nghe em giải thích!"
Anh khẽ cúi người xuống, gương mặt tuấn tú chống đỡ ở trước mắt của cô, "Em chỉ cần trả lời tôi, có phải hay không phải?"
Lục Cảnh Hanh hùng hổ dọa người, Quyền Sơ Nhược đã lãnh giáo qua. Cô cắn môi, cả trái tim co rút thành một cục.
Cuối cùng có một ngày phải nói ra sự thật có tránh cũng không được.
"Phải"
Sợ sệt hồi lâu, Quyền Sơ Nhược dồn đủ một hơi, lựa chọn thẳng thắn.
Nghe vậy, đáy mắt Lục Cảnh Hanh phút chốc lo lắng, đầu ngón tay anh nắm hiệp nghị, dâng lên màu trắng.
"Ha ha ——" Người đàn ông cười trầm thấp chói tai, Quyền Sơ Nhược há miệng, thế nhưng lại cứng họng.
"Quyền Sơ Nhược, như em mong muốn."
Lục Cảnh Hanh ngồi dậy, đường cong gò má căng thẳng. Anh bỏ phần hiệp nghị trong tay kia, tròng mắt sắc bén nhìn không ra nửa điểm cảm xúc phập phồng nào, giọng nói bình tĩnh đánh vỡ trầm mặc: "Chúng ta ly hôn đi."
Hết chương 28
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook