Hãy Vì Ta Mà Một Lần Rơi Lệ
-
Chương 5: Có phải hay không chết đi là kết thúc?
Y đem trang phục trên người ta lột bỏ hết, lại còn cúi xuống cắn cổ ta một cái. Y vì gì mà ra vậy? Ta sợ hãi cố gắng đẩy y ra hòng thoát ra để tránh điều tồi tệ nhất xảy đến.
Nhưng vốn một tiểu hài 11 tuổi tay trói gà chưa chặt liệu có thể hay không đấu lại được một nam tử hơn mình 5 tuổi lại còn trường kì tập luyện cả tại gia lẫn trên chiến trường? Và đương nhiên là không thể rồi.
Y rất mạnh bạo, nhanh chóng làm ta bất động. Ta càng hoảng loạn lại càng giẫy mạnh hơn. Mà ta càng phản kháng bao nhiêu thì y lại càng cường bạo hơn bấy nhiêu. Sau một hồi vật lộn, ta cuối cùng cũng đuối sức mặc cho y chiếm tiện nghi.
Y đem hai tay ta chế trụ trên đỉnh đầu, đôi mắt rực lửa nhìn ta nói:
- Huyền Vũ... tại sao? Ta yêu ngươi vậy mà tại sao?
Tim ta bất giác nhói lên một hồi, đôi mắt ngấn lệ nhìn y ta nhẹ nói:
- Ta cũng yêu người!
Y dường như không nghe thấy gì, mà cũng đúng thôi ta nói rất nhỏ mà. Y đánh đồng ta với người kia. Ha ha ta cao quý vậy sao? Ta xứng để y hoá thành người kia sao? Thật nực cười, một thư đồng được ví với một vị hoàng đế sao?
Không chỉ dừng ở việc coi ta là người kia, y bắt đầu quá phận... không cũng không thể nói y quá phận mà phải nói y hồ đồ, y lầm tưởng ta chính là cái người cao cao tại thượng kia. Y đem xé áo ta ra, quá bất ngờ, ta dùng toàn bộ lực lượng trong cơ thể mình có được đẩy y thật mạnh. Thành công, y vì cú đẩy bất ngờ mà ngã ra sau. Theo đó ta cũng nhanh chóng chạy ra ngoài. Ta cố gắng dùng hết lực mà lao thẳng về phía cửa chính.
Cửa đây rồi, chỉ cần ta cố gắng thêm bước nữa thôi là thoát được y. Nhưng, ta vẫn là đề cao bản thân mình đi! Y thật sự rất nhanh liền đem ta ném thẳng lên trên giường. Mắt y đầy vân đỏ trông thật đáng sợ, y hung tợn quát mắng ta:
- Chạy! Ngươi tưởng mình có thể thoát khỏi ta? Huyền Vũ ta vĩnh viễn sẽ giam ngươi trong vòng tay này của mình, khiến ngươi thành của ta! Đừng hòng trốn chạy ta.
Sợ quá, y thật đáng sợ. Ta không ngừng run rẩy vì sợ hãi, y cứ một mực đè ta xuống mà cười nói một cách man rợ. Không đúng, đó không phải là y. Y bị con quỷ nhập vào rồi, con quỷ của sự ích kỉ, con quỷ của sự độc chiếm! Y thật đáng sợ.
Bị đem cường bạo suốt cả một đêm dài, ta khó chịu mở mắt ép bản thân không được dậy muộn. Nhưng thức để làm gì? Thức dậy chỉ để thấy thực tại đau thương trước mắt thôi sao?
- Dậy rồi hửm?
- Vương gia... a... ta... a là... ưm...
Ta sợ hãi đem tấm đệm mỏng phủ lên người. Ta sợ y sẽ lại như hôm qua đem ta ra làm chuyện kia kia. Nhìn y một lượt rồi lại nhìn chính bản thân mình. Ta thấy còn gì để che sao? Lúc đầu còn định che đậy cái gì nữa, cả cái thân thể này còn không phải đều bị y thấy hết rồi hay sao? Ta buông thõng tay xuống, để mặc cho tấm mềm rơi xuống lộ ra cơ thể loãng lồ đầy d** ấn trên cơ thể.
- Xin lỗi!
Ta mở mắt lớn nhìn y, nhưng chỉ thấy được bóng lưng đã đi khuất. Vừa rồi là y xin lỗi ta ư! Có phải hay không là ta đã nghe lầm? Nhưng quả thật là như vậy thì có lẽ y cũng không đến nỗi đem hết thảy hận ý đổ lên đầu ta đi.
Ta ôm mặt khóc, khóc vì y quay đi hay cũng chính là khóc vì bản thân mình quá ngu ngốc đây? Ta không biết...
Năm tháng thấm thoắt thoi đưa, kể từ hôm xảy ra chuyện kia y dường như ít khi đến nơi đây, thậm chí là không đến thêm lần nào nữa.
Ta vẫn ngồi đây, vẫn đợi y quay lại. Ta không trách y, và ta cũng không đủ tư cách để mà tránh mắng y cả. Quả thực là ta vô cùng nhớ y, những ngày tháng thiếu vắng y ta như kể mất hồn. Mỗi khi có tiếng bước chân tiến lại ta liền tươi cười bước ra, nhưng đó đều là những gia nhân trong nhà đem đồ đến cho ta.
Ta vẫn chờ y đến đón ta này. Nhưng liệu y có nhớ đến có người vẫn hàng ngày chờ mình quay lại không?
Đêm đó, trời đổ bão tuyết. Thời tiết buốt giá, ta vẫn ngĩ y sẽ nhớ đến một thư đồng vô danh đây mà một lần ghé qua. Vì sợ khi y quay lại đây tìm mình nhưng mình lại đi ngủ, ta liền tựa cửa nhìn ra phía ngoài chờ đợi bóng hình quen thuộc kia. Xoa xoa đôi bàn tay đã buốt do gió tuyết, ta luôn tự chấn an bản thân mình:
- Sẽ ổn thôi! Sẽ ổn thôi rồi y sẽ đến! Sẽ đến!
Đứng hàng canh giờ trước cửa, ta luôn tự lấy tay xoa nắn cơ thể như muốn cứng ngắc của mình. Chân cũng muốn cóng luôn rồi, nhưng ta vẫn chờ, chờ y sẽ vì ta mà đến. Cho ta mơ mộng thêm một chút nữa có được không?
Chóng mặt quá, cũng sáng rồi ta muốn chợp mắt một chút! Một chút thôi sẽ ổn mà phải không? Mắt ta lặng trĩu, cơ thể không trụ được bao lâu liền trùn chân mà ngồi ngay trước cửa ngủ một giấc một sâu. Hứa khi y quay lại ta sẽ tiếp đón y như ngày trước.
Nhưng vốn một tiểu hài 11 tuổi tay trói gà chưa chặt liệu có thể hay không đấu lại được một nam tử hơn mình 5 tuổi lại còn trường kì tập luyện cả tại gia lẫn trên chiến trường? Và đương nhiên là không thể rồi.
Y rất mạnh bạo, nhanh chóng làm ta bất động. Ta càng hoảng loạn lại càng giẫy mạnh hơn. Mà ta càng phản kháng bao nhiêu thì y lại càng cường bạo hơn bấy nhiêu. Sau một hồi vật lộn, ta cuối cùng cũng đuối sức mặc cho y chiếm tiện nghi.
Y đem hai tay ta chế trụ trên đỉnh đầu, đôi mắt rực lửa nhìn ta nói:
- Huyền Vũ... tại sao? Ta yêu ngươi vậy mà tại sao?
Tim ta bất giác nhói lên một hồi, đôi mắt ngấn lệ nhìn y ta nhẹ nói:
- Ta cũng yêu người!
Y dường như không nghe thấy gì, mà cũng đúng thôi ta nói rất nhỏ mà. Y đánh đồng ta với người kia. Ha ha ta cao quý vậy sao? Ta xứng để y hoá thành người kia sao? Thật nực cười, một thư đồng được ví với một vị hoàng đế sao?
Không chỉ dừng ở việc coi ta là người kia, y bắt đầu quá phận... không cũng không thể nói y quá phận mà phải nói y hồ đồ, y lầm tưởng ta chính là cái người cao cao tại thượng kia. Y đem xé áo ta ra, quá bất ngờ, ta dùng toàn bộ lực lượng trong cơ thể mình có được đẩy y thật mạnh. Thành công, y vì cú đẩy bất ngờ mà ngã ra sau. Theo đó ta cũng nhanh chóng chạy ra ngoài. Ta cố gắng dùng hết lực mà lao thẳng về phía cửa chính.
Cửa đây rồi, chỉ cần ta cố gắng thêm bước nữa thôi là thoát được y. Nhưng, ta vẫn là đề cao bản thân mình đi! Y thật sự rất nhanh liền đem ta ném thẳng lên trên giường. Mắt y đầy vân đỏ trông thật đáng sợ, y hung tợn quát mắng ta:
- Chạy! Ngươi tưởng mình có thể thoát khỏi ta? Huyền Vũ ta vĩnh viễn sẽ giam ngươi trong vòng tay này của mình, khiến ngươi thành của ta! Đừng hòng trốn chạy ta.
Sợ quá, y thật đáng sợ. Ta không ngừng run rẩy vì sợ hãi, y cứ một mực đè ta xuống mà cười nói một cách man rợ. Không đúng, đó không phải là y. Y bị con quỷ nhập vào rồi, con quỷ của sự ích kỉ, con quỷ của sự độc chiếm! Y thật đáng sợ.
Bị đem cường bạo suốt cả một đêm dài, ta khó chịu mở mắt ép bản thân không được dậy muộn. Nhưng thức để làm gì? Thức dậy chỉ để thấy thực tại đau thương trước mắt thôi sao?
- Dậy rồi hửm?
- Vương gia... a... ta... a là... ưm...
Ta sợ hãi đem tấm đệm mỏng phủ lên người. Ta sợ y sẽ lại như hôm qua đem ta ra làm chuyện kia kia. Nhìn y một lượt rồi lại nhìn chính bản thân mình. Ta thấy còn gì để che sao? Lúc đầu còn định che đậy cái gì nữa, cả cái thân thể này còn không phải đều bị y thấy hết rồi hay sao? Ta buông thõng tay xuống, để mặc cho tấm mềm rơi xuống lộ ra cơ thể loãng lồ đầy d** ấn trên cơ thể.
- Xin lỗi!
Ta mở mắt lớn nhìn y, nhưng chỉ thấy được bóng lưng đã đi khuất. Vừa rồi là y xin lỗi ta ư! Có phải hay không là ta đã nghe lầm? Nhưng quả thật là như vậy thì có lẽ y cũng không đến nỗi đem hết thảy hận ý đổ lên đầu ta đi.
Ta ôm mặt khóc, khóc vì y quay đi hay cũng chính là khóc vì bản thân mình quá ngu ngốc đây? Ta không biết...
Năm tháng thấm thoắt thoi đưa, kể từ hôm xảy ra chuyện kia y dường như ít khi đến nơi đây, thậm chí là không đến thêm lần nào nữa.
Ta vẫn ngồi đây, vẫn đợi y quay lại. Ta không trách y, và ta cũng không đủ tư cách để mà tránh mắng y cả. Quả thực là ta vô cùng nhớ y, những ngày tháng thiếu vắng y ta như kể mất hồn. Mỗi khi có tiếng bước chân tiến lại ta liền tươi cười bước ra, nhưng đó đều là những gia nhân trong nhà đem đồ đến cho ta.
Ta vẫn chờ y đến đón ta này. Nhưng liệu y có nhớ đến có người vẫn hàng ngày chờ mình quay lại không?
Đêm đó, trời đổ bão tuyết. Thời tiết buốt giá, ta vẫn ngĩ y sẽ nhớ đến một thư đồng vô danh đây mà một lần ghé qua. Vì sợ khi y quay lại đây tìm mình nhưng mình lại đi ngủ, ta liền tựa cửa nhìn ra phía ngoài chờ đợi bóng hình quen thuộc kia. Xoa xoa đôi bàn tay đã buốt do gió tuyết, ta luôn tự chấn an bản thân mình:
- Sẽ ổn thôi! Sẽ ổn thôi rồi y sẽ đến! Sẽ đến!
Đứng hàng canh giờ trước cửa, ta luôn tự lấy tay xoa nắn cơ thể như muốn cứng ngắc của mình. Chân cũng muốn cóng luôn rồi, nhưng ta vẫn chờ, chờ y sẽ vì ta mà đến. Cho ta mơ mộng thêm một chút nữa có được không?
Chóng mặt quá, cũng sáng rồi ta muốn chợp mắt một chút! Một chút thôi sẽ ổn mà phải không? Mắt ta lặng trĩu, cơ thể không trụ được bao lâu liền trùn chân mà ngồi ngay trước cửa ngủ một giấc một sâu. Hứa khi y quay lại ta sẽ tiếp đón y như ngày trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook