Hãy Vì Ta Mà Một Lần Rơi Lệ
-
Chương 17
Tiểu Văn thấy nam hài có động tĩnh thì tinh thần khấm khớ hơn rất nhiều, hắn nhẹ nhàng tiến lại đem cánh tay gầy như củi khô của nam hài nên xem mạch tượng. Mọi thứ đều ổn, không có gì cho thấy là bất thường cả. Vỗ nhẹ má của nam hài mấy cái, Tiểu Văn nhẹ lay bé dậy:
- Nam hài này! Uy... tỉnh dậy! Ngươi còn không mở mắt!
Bé mở mắt tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ nhìn về phía xung quanh. Câu đầu tiên bé thốt ra chính là: "Tề ca đâu rồi?"
Tiểu Văn nhìn bé khó hiểu, cái tên tiểu tử này vậy mà dám gọi vương gia của bọn họ là ca.
Mặc dù nghĩ thế nhưng Tiểu Văn vẫn ân cần tiếp đón cho bé một cách chu đáo. Vì bé mới tỉnh dậy nên việc cơ thể có khó chịu là rất bình thường, mà một người đã từng học sơ qua về y thuật như hắn đều biết rõ vấn đề này.
- Ngươi trươc nhất vừa mới tỉnh dậy thì cứ nghỉ ngơi đã! Vương gia cũng có chuyện sẽ về sớm thôi!
Tiểu Văn giúp bé thay một bộ y phục khá hơn, nhưng đến lúc đem bộ đồ trên người bé thoát ra thì hắn như chết sững. Cơ thể chồng chéo vết thương, mặc dù hắn biết là bé rất gầy nhưng không ngờ lại gầy đến mức này trông chả khác nào một cái thây mới đội mồ dậy. Cả cánh tay kia còn có mấy vết bầm to tổ chảng, nặng nhất vẫn là ở khuỷu tay có vẻ nó bị rách một đường khá dài.
Một đứa trẻ chỉ mới năm sáu tuổi mà đã phải chịu những hành hạ như thế này vậy mà vẫn có thể sống tốt được cho đến bây giờ ư, đúng là một kì tích mà.
Bé khẽ rên nhẹ một tiếng khi bị Tiểu Văn nắm chặc tay. Hắn cũng vậy mà giật mình buông lỏng tay ra, bản thân mình thật không đúng tự mình phân tâm rồi lại tự mình lại khiến bé bị đau. Tiểu Văn lo lắng đem tay bé lên xem xét:
- Ngươi... ngươi không sao chứ?
Bé sợ hãi vội rụt ngay tay vào, nói thực nhỏ như kiểu sợ người khác điếc tai vậy:
- Không... không sao! Thật sự... không sao!
Nhìn biểu hiện nhút nhát của bé, tim Tiểu Văn bất chợt nhói lên một cái. Hắn không hiểu tại sao mình lại có biểu hiện như vậy, nhưng hắn biết một điều hắn đối với bé có lỗi rất nhiều. Ít ra ở điểm này hắn vẫn còn có lương tâm đi, tâm hắn còn chưa có đem vứt cho cẩu gặm.
Bang... Cửa bật mở một cách không thương tiếc, mà người đạp cửa lại không ai khác ngoài vị vương gia cao quý Tề Minh kia. Chỉ thương thay cho cánh cửa, mới đó mà bị lực đạo của y đạp bể. Nói ra thì có hơi ngại chút chứ y là đứng bên ngoài được một lúc mà muốn xem xét tình hình bên trong, không nói trắng ra là y rình trộm bên trong thì đúng hơn. Nhưng khi thấy bé nhút nhát đến đáng thương kiểu kia khiến con tim những tưởng đã có bến đậu kia của y lại lần nữa thổn thức.
Quay sang nhìn bé, thấy bé vì vậy mà sợ dúm người lại kiếm y muốn tự vả cho mình một cái. Y đưa tay lên miệng giả bộ ho nói:
- Khụ... khụ... ta không may! Tiểu Văn ta có chuyện cần nói với nam hài!
Tiểu Văn nhìn bé rồi nuối tiếc buông tay ra, hắn muốn ở lại với bé thêm một chút nữa cơ nhưng mà lệnh quân vương đã đưa ra hắn dù có mười lá gan cũng không dám cãi lại đành ngậm ngùi ôm bộ đồ cũ rích của bé ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bé len lén ngẩng lên nhìn Tề Minh sau đó lại đỏ mặt cúi đầu.
Tề Minh cũng nhanh nắm chóp được hành động vừa rồi của bé, khoé môi không khỏi câu lên một nụ cười nhẹ. Tiểu tử này vậy mà lại đáng yêu đến vậy!
- Tề ca ca... cái đó... sao ta lại nằm ở đây?
Khoan, y lại nghe thấy cái gì? Tề ca ca... cái này chỉ có hai người xưng vâyh với y. Một là vị cách cách của nước láng giềng khả ái... và người thứ hai là người kia, bất quá người kia đã cùng với tổ tiên của mình đi về với cát bụi. Nhưng tại sao nam hài này lại xưng hô như vậy với y? Chả nhẽ bé bị y hành cho hoá ngốc luôn rồi?
- Ngươi là ai?
Y cũng muốn ngốc theo bé, liền đối bé hỏi những lời ngốc nghếch.
- Tề ca ca... ca là quên rồi ư? Ta là Ẩn Long nha!
Tề Minh được một phen cả kinh, y đứng ngây người ra nhìn bé. Đùa gì chứ, như vậy không hề hay một chút nào. Y nhớ rõ cái người tên Ẩn Long kia, cái người mà y đã đối xử vô cùng tồi tệ kia đã lìa đời vì một lần hành động bồng bột không suy nghĩ của y rồi mà. Vậy không lẽ nam hài này là người của Lôi Vũ phái đến... không điều này là không thể vì y hiểu rõ Lôi Vũ, người mà lọt vừa tròng mắt của gã thì phải là những người không cường tráng thì cũng phải ưa nhìn hay là thông minh can đảm, mà cái người này lại nhút nhát đến như vậy thì chắc chắn là không thể rồi.
- Vậy bằng chứng ở đâu cho ta thấy ngươi chính là y?
- Có phần eo của ta có vết bầm hình bán cầu do một đoạn tàn mộc rơi chúng... Ơ... nó đâu?
Bé đưa tay lên sờ loạn phần eo của mình, sau lại cúi xuống xem xét... nhưng lại hoàn toàn không hề thấy nó ở đâu khiến bé mơ hồ nghĩ bản thân mình có phải hay không chỉ là đang mơ thôi.
- Chắc chắn là mơ... ha ha... cư nhiên đúng là đang mơ rồi!
Bé bắt đầu cảm thấy rối loạn. Hiện tại giữa mơ và thực với bé rất mơ hồ. Nói chính xác ra bé hiện tại đang trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời, khoảng kí ức từ khi bị hành hạ hay nói đúng ra là kí ức từ khi bé nhập hồn vào xác của hài tử này đã bị khuyết đi.
- Nam hài này! Uy... tỉnh dậy! Ngươi còn không mở mắt!
Bé mở mắt tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ nhìn về phía xung quanh. Câu đầu tiên bé thốt ra chính là: "Tề ca đâu rồi?"
Tiểu Văn nhìn bé khó hiểu, cái tên tiểu tử này vậy mà dám gọi vương gia của bọn họ là ca.
Mặc dù nghĩ thế nhưng Tiểu Văn vẫn ân cần tiếp đón cho bé một cách chu đáo. Vì bé mới tỉnh dậy nên việc cơ thể có khó chịu là rất bình thường, mà một người đã từng học sơ qua về y thuật như hắn đều biết rõ vấn đề này.
- Ngươi trươc nhất vừa mới tỉnh dậy thì cứ nghỉ ngơi đã! Vương gia cũng có chuyện sẽ về sớm thôi!
Tiểu Văn giúp bé thay một bộ y phục khá hơn, nhưng đến lúc đem bộ đồ trên người bé thoát ra thì hắn như chết sững. Cơ thể chồng chéo vết thương, mặc dù hắn biết là bé rất gầy nhưng không ngờ lại gầy đến mức này trông chả khác nào một cái thây mới đội mồ dậy. Cả cánh tay kia còn có mấy vết bầm to tổ chảng, nặng nhất vẫn là ở khuỷu tay có vẻ nó bị rách một đường khá dài.
Một đứa trẻ chỉ mới năm sáu tuổi mà đã phải chịu những hành hạ như thế này vậy mà vẫn có thể sống tốt được cho đến bây giờ ư, đúng là một kì tích mà.
Bé khẽ rên nhẹ một tiếng khi bị Tiểu Văn nắm chặc tay. Hắn cũng vậy mà giật mình buông lỏng tay ra, bản thân mình thật không đúng tự mình phân tâm rồi lại tự mình lại khiến bé bị đau. Tiểu Văn lo lắng đem tay bé lên xem xét:
- Ngươi... ngươi không sao chứ?
Bé sợ hãi vội rụt ngay tay vào, nói thực nhỏ như kiểu sợ người khác điếc tai vậy:
- Không... không sao! Thật sự... không sao!
Nhìn biểu hiện nhút nhát của bé, tim Tiểu Văn bất chợt nhói lên một cái. Hắn không hiểu tại sao mình lại có biểu hiện như vậy, nhưng hắn biết một điều hắn đối với bé có lỗi rất nhiều. Ít ra ở điểm này hắn vẫn còn có lương tâm đi, tâm hắn còn chưa có đem vứt cho cẩu gặm.
Bang... Cửa bật mở một cách không thương tiếc, mà người đạp cửa lại không ai khác ngoài vị vương gia cao quý Tề Minh kia. Chỉ thương thay cho cánh cửa, mới đó mà bị lực đạo của y đạp bể. Nói ra thì có hơi ngại chút chứ y là đứng bên ngoài được một lúc mà muốn xem xét tình hình bên trong, không nói trắng ra là y rình trộm bên trong thì đúng hơn. Nhưng khi thấy bé nhút nhát đến đáng thương kiểu kia khiến con tim những tưởng đã có bến đậu kia của y lại lần nữa thổn thức.
Quay sang nhìn bé, thấy bé vì vậy mà sợ dúm người lại kiếm y muốn tự vả cho mình một cái. Y đưa tay lên miệng giả bộ ho nói:
- Khụ... khụ... ta không may! Tiểu Văn ta có chuyện cần nói với nam hài!
Tiểu Văn nhìn bé rồi nuối tiếc buông tay ra, hắn muốn ở lại với bé thêm một chút nữa cơ nhưng mà lệnh quân vương đã đưa ra hắn dù có mười lá gan cũng không dám cãi lại đành ngậm ngùi ôm bộ đồ cũ rích của bé ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bé len lén ngẩng lên nhìn Tề Minh sau đó lại đỏ mặt cúi đầu.
Tề Minh cũng nhanh nắm chóp được hành động vừa rồi của bé, khoé môi không khỏi câu lên một nụ cười nhẹ. Tiểu tử này vậy mà lại đáng yêu đến vậy!
- Tề ca ca... cái đó... sao ta lại nằm ở đây?
Khoan, y lại nghe thấy cái gì? Tề ca ca... cái này chỉ có hai người xưng vâyh với y. Một là vị cách cách của nước láng giềng khả ái... và người thứ hai là người kia, bất quá người kia đã cùng với tổ tiên của mình đi về với cát bụi. Nhưng tại sao nam hài này lại xưng hô như vậy với y? Chả nhẽ bé bị y hành cho hoá ngốc luôn rồi?
- Ngươi là ai?
Y cũng muốn ngốc theo bé, liền đối bé hỏi những lời ngốc nghếch.
- Tề ca ca... ca là quên rồi ư? Ta là Ẩn Long nha!
Tề Minh được một phen cả kinh, y đứng ngây người ra nhìn bé. Đùa gì chứ, như vậy không hề hay một chút nào. Y nhớ rõ cái người tên Ẩn Long kia, cái người mà y đã đối xử vô cùng tồi tệ kia đã lìa đời vì một lần hành động bồng bột không suy nghĩ của y rồi mà. Vậy không lẽ nam hài này là người của Lôi Vũ phái đến... không điều này là không thể vì y hiểu rõ Lôi Vũ, người mà lọt vừa tròng mắt của gã thì phải là những người không cường tráng thì cũng phải ưa nhìn hay là thông minh can đảm, mà cái người này lại nhút nhát đến như vậy thì chắc chắn là không thể rồi.
- Vậy bằng chứng ở đâu cho ta thấy ngươi chính là y?
- Có phần eo của ta có vết bầm hình bán cầu do một đoạn tàn mộc rơi chúng... Ơ... nó đâu?
Bé đưa tay lên sờ loạn phần eo của mình, sau lại cúi xuống xem xét... nhưng lại hoàn toàn không hề thấy nó ở đâu khiến bé mơ hồ nghĩ bản thân mình có phải hay không chỉ là đang mơ thôi.
- Chắc chắn là mơ... ha ha... cư nhiên đúng là đang mơ rồi!
Bé bắt đầu cảm thấy rối loạn. Hiện tại giữa mơ và thực với bé rất mơ hồ. Nói chính xác ra bé hiện tại đang trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời, khoảng kí ức từ khi bị hành hạ hay nói đúng ra là kí ức từ khi bé nhập hồn vào xác của hài tử này đã bị khuyết đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook