Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi
-
Chương 6: Vừa kết hôn liền đi công tác
Edit: Hải Yến
Beta: 韩冰儿.
Buổi sáng tám giờ, hai người ngồi ăn điểm tâm trong phòng khách, cho tới khi ăn gần xong thì Tô Hàng bỗng nhiên nói với Trầm Khê: "Hôm tay anh phải đi công tác."
"Đi công tác sao?" Trầm Khê có sửng sốt một chút.
"Anh đi công tác ở HK." Tô Hàng gật đầu nói.
"Anh đã sớm quyết định rồi ư?" Trầm Khê hỏi.
"Ừm." Tô Hàng khẽ gật đầu.
Trầm Khê không nhớ rõ ở kiếp trước Tô Hàng có đề cập chuyện này với mình hay không, nhưng khi đó ước chừng mình cũng muốn Tô Hàng mau đi sớm, dù sao lúc hai người ở cùng một chỗ có chút xấu hổ.
Nhưng hiện tại Trầm Khê lại cảm thấy, ngày thứ hai sau khi kết hôn hắn liền bỏ vợ mình để đi công tác. Làm sao cô không hoài nghi cho được, Tô Hàng thật sự thích cô sao? Chỉ có điều vì sự giáo dưỡng quá tốt cùng với sự căng thẳng của nữ nhân khiến cho Trầm Khê không có cách nào trực tiếp hỏi bằng lời. Với cả hôn lễ của hai người chuẩn bị rất vội vàng, nếu Tô Hàng có sớm an bài tốt công việc, kỳ thực cũng hoàn toàn có khả năng. Cuối cùng Trầm Khê chỉ có thể hỏi: "Anh định đi mấy ngày thế?"
"Một tuần lễ." Tô Hàng trả lời.
"Anh đã thu xếp đồ đạc xong chưa?" Trầm Khê lại hỏi.
"Anh đã thu xếp xong rồi." Tô Hàng gật đầu.
"..." Trầm Khê cảm thấy mình cũng không có gì để làm, thế là cô chỉ có thể cứng ngắc nói một câu, "Chúc anh đi công tác hết thảy thuận lợi."
"Cảm ơn." Một chút mất mát xẹt qua đáy mắt của Tô Hàng. Quả nhiên, căn bản Trầm Khê sẽ không đối với việc mình rời đi sinh ra một tia không nỡ, cho dù là bất mãn.
Xe của Tô Hàng đã sớm ở ngoài cửa chờ, lúc Tô Hàng kéo vali đi ra, Trầm Khê muốn đứng dậy tiễn, lại bị Tô Hàng đưa tay ngăn cản: "Bên ngoài rất lạnh, em đừng đi ra."
Thời tiết tháng mười một lúc lạnh lúc lại nóng, lúc rời khỏi giường sáng nay, Tô Hàng đi ra ngoài thì thấy trên bãi cỏ đầy một tầng sương.
Câu nói này của Tô Hàng khiến cho bước chân mà Trầm Khê đang định phóng ra dừng lại, cô cảm thấy có chút xấu hổ, không phân biệt được trong lời nói này của Tô Hàng là vì khách sáo hay là vì hắn quan tâm đến cô. Tính cách của Trầm Khê rất ôn nhu, cô không phải là kiểu con gái thích chủ động, nhất là tình cảm.
Huống chi hôn nhân của hai người là vì lợi ích, cô sợ mình quá chủ động, sẽ để cho Tô Hàng cảm thấy mình là loại muốn làm nữ nhân của hắn, sự kiêu ngạo của cô không cho phép chính mình làm như thế.
Sau khi sống lại Trầm Khê lại một lần nữa bắt đầu hoài nghi sự chân thực trong lời nói của Lý Thanh Viên, Tô Hàng thật sự thích mình sao? Nếu như thích, thì... Hắn vì cái gì mà luôn luôn duy trì một khoảng cách đối với mình.
"Ôi.. Tiên sinh có quên mang khăn quàng cổ theo." Trương tẩu đang dọn dẹp đồ đạc, bỗng nhiên bà cầm một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu đen ra, vội vội vàng vàng muốn đi ra cổng.
"Trương tẩu." Trầm Khê do dự một hồi, sau đó lên tiếng gọi Trương tẩu lại, "Bà đưa khăn quàng cổ cho con đi, con đi đưa cho hắn."
"Phu nhân muốn đưa cho tiên sinh sao? Vậy thì tốt quá, khăn quàng cổ đây." Trương tẩu mừng rỡ đem khăn quàng cổ đưa cho Trầm Khê thì liền xoay người tiếp tục làm công việc của mình.
Trầm Khê cầm theo khăn quàng cổ bước nhanh đến sảnh, cô vừa vặn trông thấy Tô Hàng ngồi vào trong xe, cô sợ xe rời đi, vội vàng hô một câu: "Tô Hàng."
Ngón tay Tô Hàng đang muốn đóng cửa đột nhiên cứng đờ, hắn không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn về phía Trầm Khê đang mặc một chiếc áo mỏng đi tới phía của mình, vội vàng mở cửa xe để nghênh đón.
"Em sao vậy?" Tô Hàng tưởng đã xảy chuyện gì.
"Anh quên khăn quàng cổ, Trương tẩu nói anh quên mang theo." Trầm Khê cười cười, cô để lộ ra một chút khăn quàng cổ màu đen trong tay mình.
"..." Tô Hàng với biểu cảm phức tạp nhìn về phía khăn quàng cổ đang trong tay Trầm Khê.
Trầm Khê thấy Tô Hàng không nói lời nào, mím môi một cái, cô nhón chân lên đem khăn quàng cổ trong tay vây lên cổ Tô Hàng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàng (nhưng thật ra là choáng váng) vừa cười vừa nói: "Tôi mong chuyến công tác này thuận buồm xuôi gió, hãy về sớm một chút."
"Ừm." Tô Hàng sững sờ gật đầu một cái.
"Vậy anh mau lên xe đi, đừng để lỡ máy bay." Trầm Khê nói.
Nhìn thấy Tô Hàng ngồi trở lại trong xe, cho đến khi xe lái ra khỏi sảnh biệt thự, Trầm Khê mới chà xát hai đôi tay có chút lạnh cóng, rồi trở về phòng khách.
Chiếc xe từ biệt thự một mực lái đến sân bay, trong lúc đó Tô Hàng một mực ngây ngốc giữ lấy khăn quàng cổ trên cổ mình không động đậy, xe mau chóng đã dừng lại.
"Tô tổng, Tô tổng.." Lái xe gọi nhiều lần vẫn không thấy Tô Hàng hoàn hồn, hắn nhịn không được mới gia tăng âm lượng.
"Ừm!?" Tô Hàng mãi mới lấy lại được tinh thần.
"Tô tổng, đã đến sân bay rồi ạ." Lái xe lấy ra hành lý từ trong cốp, rồi giúp Tô Hàng kéo cửa xe ra.
Tô Hàng nhìn đồng hồ tay một chút, hắn mới phát hiện cách giờ đăng ký chỉ có nửa giờ, thế là nhanh chóng xuống xe, tiếp lấy hành lý rồi đến phòng chờ cùng thư ký Phương Vũ và cố vấn pháp luật Lý Thanh Viễn tụ họp.
Tô Hàng đi vào không bao lâu, máy bay liền bắt đầu khởi hành. Sau khi lên phi cơ, Lý Thanh Viễn liền cởi áo khoác cùng quăn quàng cổ ra, rồi dựa vào ghế dựa trên khoang hạng nhất, thở dài một hơi. Kết quả vừa nghiêng đầu, phát hiện hảo hữu sát vách của mình, mặc âu phục áo khoác kín cổ lại còn đeo khăn quàng cổ, lập tức im lặng nói: "Điều hoà không khí nóng như vậy, anh còn đeo khăn quàng cổ làm gì?"
"Đừng động." Tô Hàng ngăn cản hai tay đang đưa tới phía khăn quàng cổ của Lý Thanh Viễn.
"Anh phản ứng thái quá như vậy làm gì? Tiểu tình nhân đưa cho anh sao?" Lý Thanh Viễn nói đùa.
Tô Hàng lạnh lùng nhìn về phía Lý Thanh Viễn, Lý Thanh Viễn lập tức đầu hàng nói: "Em sai rồi, em sai rồi, em biết trong lòng của anh đã có Trầm Khê."
Tô Hàng cảm thấy mình đã hài lòng, rồi hắn quay đầu đi nhắm mắt để dưỡng thần.
"Không phải em nói với anh, anh thầm mến người ta nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có thể cưới được cô ấy về, tại sao mới kết hôn được ngày thứ hai thì anh lại đi công tác chứ?" Lý Thanh Viễn khoa trương nói, "Lúc này, Trầm Khê chắc đang ở nhà lấy nước mắt để rửa mặt đấy."
"Cô ấy sẽ không." Tô Hàng vô cùng xác định nói.
"Coi như cô ấy sẽ không khóc đi, vậy chắc cũng sẽ không vui." Lý Thanh Viễn phân tích nói, "Trên thế giới này làm gì có nữ nhân nào thích việc chồng của mình mới kết hôn thì liền đi công tác đâu."
"Cô ấy không..."
"Em biết Trầm Khê không thích anh, nhưng cô ấy chỉ cần là nữ nhân liền nhất định sẽ không vui đâu." Lý Thanh Viễn nói.
Tô Hàng không biết Lý Thanh Viễn có phân tích đúng hay không, ít nhất lúc ra cửa vào buổi sáng hôm nay, trên mặt Trầm Khê chưa từng xuất hiện biểu cảm gì, dù là một tia không vui, nếu có, mình làm sao có thể đến sân bay chứ.
"Anh nghĩ cô ấy cần thêm thời gian và không gian." Tô Hàng nói.
"Lão đại, hai người đều đã rồi, cần gì thêm thời gian với không gian chứ. Lúc này hai người đang ở chung một chỗ, cái gì nên phát sinh thì cũng nên phát sinh đi." Lý Thanh Viễn đang nói dở thì cảm nhận được ánh mắt kinh khủng của Tô Hàng, như là một giây sau sẽ rơi mất, "Anh không muốn em nói thì em sẽ không nói nữa."
Lý Thanh Viễn thở dài, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Anh đúng là..."
==
Sau khi ăn cơm trưa, Trầm Khê đang ở phòng khách đọc sách, thì nhận được điện thoại từ cô bạn thân Vân Thư, cô nàng mời cô đi hội sở "Mây cuốn mây bay" để tụ họp một chút. Trầm Khê thấy cũng không có chuyện gì để làm, sau khi cô chuẩn bị một chút thì đi đến chỗ mà Vân Thư nói.
Lúc Trầm Khê đến, Vân Thư đã sớm chờ ở cửa, cô nàng nhìn thấy Trầm Khê đi tới thì liền ôm lấy người cô bạn rồi kích động nói: "Tiểu Khê, bà làm tôi lo chết mất."
Trầm Khê có chút bất đắc dĩ nói: "Chúng ta mới không gặp nhau có một ngày thôi mà."
Lúc Trầm Khê kết hôn thì Vân Thư có làm phù dâu, nếu tính toán thời gian, thì chỉ có ngày hôm qua là bọn họ không gặp nhau thôi.
"Một ngày cũng là vấn đề rồi, sau một ngày thì bà đã từ Trầm tiểu thư biến thành Tô phu nhân rồi đó." Vân Thư trêu chọc nói.
"Sao bà có thể nói như vậy." Trầm Khê nói, "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong đi."
"Được." Vân Thư cùng Trầm Khê đi lên phòng khách quý ở lầu ba, chỗ mà Vân Thư mời là nơi cao cấp của thành phố S, lầu ba là khu dành cho khách quý, nếu ai không có thẻ hội viên trăm vạn trở lên thì không thể vào được.
Có thể là bởi vì thời gian còn sớm, lầu ba im ắng không có một bóng người. Trầm Khê đi vào phòng, thì thấy bên trong ngoại trừ mấy chai rượu cùng với một đĩa trái cây thì không còn ai khác, thế là cô mới kinh ngạc nói: "Chỉ có hai bọn mình ư?"
"Chỉ có bọn mình thôi, ngày hôm nay chúng ta không say không về." Vân Thư đã sớm rót hết rượu đỏ vào trong ly.
Trầm Khê tiếp lấy một chén, cười cười hỏi: "Làm sao bà tự nhiên muốn uống rượu vậy."
"Tôi không biết." Vân Thư nói xong thì ngửa cổ lên tử đem ly rượu đỏ trong tay một mực uống hết, Trầm Khê nhìn một chút, cũng nhấp một miếng nho nhỏ.
"Bà làm sao mà mới uống được có một ngụm nhỏ vậy, uống hết đi, uống hết đi." Vân Thư bất mãn nói.
"Tôi không thích uống rượu, bà biết mà." Trầm Khê bất đắc dĩ nói.
"Bà làm sao lại già mồm như thế chứ.." Vân Thư cũng không muốn nương tay.
"Bà có chuyện gì muốn nói với tôi hả?" Trầm Khê cũng không tức giận, cio đặt chén rượu xuống, nhìn về phía cô bạn thân có chút khác thường của mình.
Vân Thư lại rót cho mình một chén rượu, lúc này mới nhìn về phía Trầm Khê hỏi: "Tôi nghe nói Tô Hàng đi HK rồi?"
"Đúng vậy, hắn mới đi buổi sáng, làm sao bà biết?" Trầm Khê khẽ gật đầu hỏi.
"Cái đồ cặn bã Tô Hàng kia!" Vân Thư bỗng nhiên mở miệng mắng.
"Vân Thư!" Trầm Khê không đồng ý nhìn bạn thân mình.
"Bà lại còn bảo vệ cho hắn? Vừa mới kết hôn được ngày thứ hai thì hắn liền đi công tác, có ý tứ gì vậy chứ, hắn đem bà thả ở đâu rồi?" Vân Thư tức giận vỗ bàn một cái.
"Không phải như bà nghĩ đâu." Trầm Khê giải thích nói, "Bà cũng biết, vì muốn mau chóng khôi phục tài chính của Trầm thị, hôn lễ của chúng mình chuẩn bị rất vội vàng. Lần đi công tác này hắn đã sớm có kế hoạch rồi, Tô Hàng hẳn là không thể không đi."
"Vậy cũng không được?" Vân Thư nói, "Lần này hắn đi thì bà thành cái dạng gì rồi? Bà biết người ngoài đều nói bà ra cái gì không? Chân trước Tô Hàng vừa lên máy bay, thì bên ngoài liền nổi lên mấy lời đồn đại, nói... Nói bà..."
"Tôi biết." Mấy lời này mình ở kiếp trước cũng đã nghe ưua.
"Vậy mà bà còn cười ra tiếng." Lúc Vân Thư vừa nghe được thì quả thực muốn tức chết.
"Nhưng đây không phải là sự thật đâu. Tô Hàng kỳ thật đối với tôi rất tốt, lần này đi công tác này là hắn đã lên lịch từ lâu rồi." Trầm Khê giải thích nói, "Trước khi đi hắn đã thương lượng với tôi rồi."
"Hắn đối với bà rất tốt?" Vân Thư nghi hoặc hỏi.
"Hắn đối với tôi rất tốt." Trầm Khê gật đầu xác nhận nói.
"Vậy.. Vậy hai người... Đã làm chưa.." Vân Thư ấp a ấp úng hỏi.
"Cái gì?" Trầm Khê nghe có chút mơ hồ.
"Ai nha, hai người chưa có lên giường sao?" Vân Thư một hơi hỏi ra.
Trầm Khê không có kịp chuẩn bị thì đã bị hỏi chuyện phòng the, mặt cô một hồi liền đỏ lên.
"Sao bà lại xấu hổ chứ, có sao đâu." Vân Thư đẩy Trầm Khê.
"Chúng mình... Chưa có làm." Dù sao kiếp này chưa có làm, nhưng không tính kiếp trước đi.
"Chưa sao? Vậy mà bà còn nói hắn tốt với bà?" Vân Thư không thể tin nói.
"Đây là hai việc khác nhau." Trầm Khê quẫn bách nói.
"Tại sao lại là hai việc khác nhau, hắn cưới bà về nhà. Vợ hắn là một cô gái xinh đẹp như vậy, hắn thế mà không động vào bà, không phải là hắn có vấn đề chứ?" Vân Thư phỏng đoán nói.
"Hắn không có vấn đề." Trầm Khê vội vàng giải thích.
"Làm sao bà biết?" Vân Thư mắt liếc nhìn bạn thân mình.
"Dù sao tôi cũng biết." Trầm Khê đỏ mặt, Vân Thư làm cho cô nhớ tới kiếp trước, Tô Hàng luôn luôn trầm mặc ít nói như vậy, mà hắn ở trên giường lại như biến thành người khác. Thân thể hắn luôn luôn hung hăng đè ép mình, cả đêm không biết ngừng, Trầm Khê lại thẹn thùng, mỗi lần bị làm như vậy cô không chịu nổi liền sẽ hung hăng cắn bả vai của Tô Hàng một cái.
"Vậy hắn vì cái gì không động vào bà?" Vân Thư hỏi.
"Đại khái... Là muốn cho tôi thời gian để dần thích ứng đi." Đây là khả năng hợp lý nhất mà Trầm Khê sau khi sống lại nghĩ tới.
"Theo giả thuyết này của bà, hắn còn rất tử tế." Vân Thư có chút không dám tin tưởng nói.
Ngoại trừ lúc trên giường có chút bá đạo, năm năm quá khứ kia, hắn một mực rất lịch sự với cô.
Tác giả có lời muốn nói: Còn chưa kịp bắt trùng, quay đầu bắt... Mọi người không muốn vỗ béo a, các ngươi nhắn lại cùng cất giữ là ta đổi mới động lực
Beta: 韩冰儿.
Buổi sáng tám giờ, hai người ngồi ăn điểm tâm trong phòng khách, cho tới khi ăn gần xong thì Tô Hàng bỗng nhiên nói với Trầm Khê: "Hôm tay anh phải đi công tác."
"Đi công tác sao?" Trầm Khê có sửng sốt một chút.
"Anh đi công tác ở HK." Tô Hàng gật đầu nói.
"Anh đã sớm quyết định rồi ư?" Trầm Khê hỏi.
"Ừm." Tô Hàng khẽ gật đầu.
Trầm Khê không nhớ rõ ở kiếp trước Tô Hàng có đề cập chuyện này với mình hay không, nhưng khi đó ước chừng mình cũng muốn Tô Hàng mau đi sớm, dù sao lúc hai người ở cùng một chỗ có chút xấu hổ.
Nhưng hiện tại Trầm Khê lại cảm thấy, ngày thứ hai sau khi kết hôn hắn liền bỏ vợ mình để đi công tác. Làm sao cô không hoài nghi cho được, Tô Hàng thật sự thích cô sao? Chỉ có điều vì sự giáo dưỡng quá tốt cùng với sự căng thẳng của nữ nhân khiến cho Trầm Khê không có cách nào trực tiếp hỏi bằng lời. Với cả hôn lễ của hai người chuẩn bị rất vội vàng, nếu Tô Hàng có sớm an bài tốt công việc, kỳ thực cũng hoàn toàn có khả năng. Cuối cùng Trầm Khê chỉ có thể hỏi: "Anh định đi mấy ngày thế?"
"Một tuần lễ." Tô Hàng trả lời.
"Anh đã thu xếp đồ đạc xong chưa?" Trầm Khê lại hỏi.
"Anh đã thu xếp xong rồi." Tô Hàng gật đầu.
"..." Trầm Khê cảm thấy mình cũng không có gì để làm, thế là cô chỉ có thể cứng ngắc nói một câu, "Chúc anh đi công tác hết thảy thuận lợi."
"Cảm ơn." Một chút mất mát xẹt qua đáy mắt của Tô Hàng. Quả nhiên, căn bản Trầm Khê sẽ không đối với việc mình rời đi sinh ra một tia không nỡ, cho dù là bất mãn.
Xe của Tô Hàng đã sớm ở ngoài cửa chờ, lúc Tô Hàng kéo vali đi ra, Trầm Khê muốn đứng dậy tiễn, lại bị Tô Hàng đưa tay ngăn cản: "Bên ngoài rất lạnh, em đừng đi ra."
Thời tiết tháng mười một lúc lạnh lúc lại nóng, lúc rời khỏi giường sáng nay, Tô Hàng đi ra ngoài thì thấy trên bãi cỏ đầy một tầng sương.
Câu nói này của Tô Hàng khiến cho bước chân mà Trầm Khê đang định phóng ra dừng lại, cô cảm thấy có chút xấu hổ, không phân biệt được trong lời nói này của Tô Hàng là vì khách sáo hay là vì hắn quan tâm đến cô. Tính cách của Trầm Khê rất ôn nhu, cô không phải là kiểu con gái thích chủ động, nhất là tình cảm.
Huống chi hôn nhân của hai người là vì lợi ích, cô sợ mình quá chủ động, sẽ để cho Tô Hàng cảm thấy mình là loại muốn làm nữ nhân của hắn, sự kiêu ngạo của cô không cho phép chính mình làm như thế.
Sau khi sống lại Trầm Khê lại một lần nữa bắt đầu hoài nghi sự chân thực trong lời nói của Lý Thanh Viên, Tô Hàng thật sự thích mình sao? Nếu như thích, thì... Hắn vì cái gì mà luôn luôn duy trì một khoảng cách đối với mình.
"Ôi.. Tiên sinh có quên mang khăn quàng cổ theo." Trương tẩu đang dọn dẹp đồ đạc, bỗng nhiên bà cầm một chiếc khăn quàng cổ lông dê màu đen ra, vội vội vàng vàng muốn đi ra cổng.
"Trương tẩu." Trầm Khê do dự một hồi, sau đó lên tiếng gọi Trương tẩu lại, "Bà đưa khăn quàng cổ cho con đi, con đi đưa cho hắn."
"Phu nhân muốn đưa cho tiên sinh sao? Vậy thì tốt quá, khăn quàng cổ đây." Trương tẩu mừng rỡ đem khăn quàng cổ đưa cho Trầm Khê thì liền xoay người tiếp tục làm công việc của mình.
Trầm Khê cầm theo khăn quàng cổ bước nhanh đến sảnh, cô vừa vặn trông thấy Tô Hàng ngồi vào trong xe, cô sợ xe rời đi, vội vàng hô một câu: "Tô Hàng."
Ngón tay Tô Hàng đang muốn đóng cửa đột nhiên cứng đờ, hắn không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn về phía Trầm Khê đang mặc một chiếc áo mỏng đi tới phía của mình, vội vàng mở cửa xe để nghênh đón.
"Em sao vậy?" Tô Hàng tưởng đã xảy chuyện gì.
"Anh quên khăn quàng cổ, Trương tẩu nói anh quên mang theo." Trầm Khê cười cười, cô để lộ ra một chút khăn quàng cổ màu đen trong tay mình.
"..." Tô Hàng với biểu cảm phức tạp nhìn về phía khăn quàng cổ đang trong tay Trầm Khê.
Trầm Khê thấy Tô Hàng không nói lời nào, mím môi một cái, cô nhón chân lên đem khăn quàng cổ trong tay vây lên cổ Tô Hàng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàng (nhưng thật ra là choáng váng) vừa cười vừa nói: "Tôi mong chuyến công tác này thuận buồm xuôi gió, hãy về sớm một chút."
"Ừm." Tô Hàng sững sờ gật đầu một cái.
"Vậy anh mau lên xe đi, đừng để lỡ máy bay." Trầm Khê nói.
Nhìn thấy Tô Hàng ngồi trở lại trong xe, cho đến khi xe lái ra khỏi sảnh biệt thự, Trầm Khê mới chà xát hai đôi tay có chút lạnh cóng, rồi trở về phòng khách.
Chiếc xe từ biệt thự một mực lái đến sân bay, trong lúc đó Tô Hàng một mực ngây ngốc giữ lấy khăn quàng cổ trên cổ mình không động đậy, xe mau chóng đã dừng lại.
"Tô tổng, Tô tổng.." Lái xe gọi nhiều lần vẫn không thấy Tô Hàng hoàn hồn, hắn nhịn không được mới gia tăng âm lượng.
"Ừm!?" Tô Hàng mãi mới lấy lại được tinh thần.
"Tô tổng, đã đến sân bay rồi ạ." Lái xe lấy ra hành lý từ trong cốp, rồi giúp Tô Hàng kéo cửa xe ra.
Tô Hàng nhìn đồng hồ tay một chút, hắn mới phát hiện cách giờ đăng ký chỉ có nửa giờ, thế là nhanh chóng xuống xe, tiếp lấy hành lý rồi đến phòng chờ cùng thư ký Phương Vũ và cố vấn pháp luật Lý Thanh Viễn tụ họp.
Tô Hàng đi vào không bao lâu, máy bay liền bắt đầu khởi hành. Sau khi lên phi cơ, Lý Thanh Viễn liền cởi áo khoác cùng quăn quàng cổ ra, rồi dựa vào ghế dựa trên khoang hạng nhất, thở dài một hơi. Kết quả vừa nghiêng đầu, phát hiện hảo hữu sát vách của mình, mặc âu phục áo khoác kín cổ lại còn đeo khăn quàng cổ, lập tức im lặng nói: "Điều hoà không khí nóng như vậy, anh còn đeo khăn quàng cổ làm gì?"
"Đừng động." Tô Hàng ngăn cản hai tay đang đưa tới phía khăn quàng cổ của Lý Thanh Viễn.
"Anh phản ứng thái quá như vậy làm gì? Tiểu tình nhân đưa cho anh sao?" Lý Thanh Viễn nói đùa.
Tô Hàng lạnh lùng nhìn về phía Lý Thanh Viễn, Lý Thanh Viễn lập tức đầu hàng nói: "Em sai rồi, em sai rồi, em biết trong lòng của anh đã có Trầm Khê."
Tô Hàng cảm thấy mình đã hài lòng, rồi hắn quay đầu đi nhắm mắt để dưỡng thần.
"Không phải em nói với anh, anh thầm mến người ta nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có thể cưới được cô ấy về, tại sao mới kết hôn được ngày thứ hai thì anh lại đi công tác chứ?" Lý Thanh Viễn khoa trương nói, "Lúc này, Trầm Khê chắc đang ở nhà lấy nước mắt để rửa mặt đấy."
"Cô ấy sẽ không." Tô Hàng vô cùng xác định nói.
"Coi như cô ấy sẽ không khóc đi, vậy chắc cũng sẽ không vui." Lý Thanh Viễn phân tích nói, "Trên thế giới này làm gì có nữ nhân nào thích việc chồng của mình mới kết hôn thì liền đi công tác đâu."
"Cô ấy không..."
"Em biết Trầm Khê không thích anh, nhưng cô ấy chỉ cần là nữ nhân liền nhất định sẽ không vui đâu." Lý Thanh Viễn nói.
Tô Hàng không biết Lý Thanh Viễn có phân tích đúng hay không, ít nhất lúc ra cửa vào buổi sáng hôm nay, trên mặt Trầm Khê chưa từng xuất hiện biểu cảm gì, dù là một tia không vui, nếu có, mình làm sao có thể đến sân bay chứ.
"Anh nghĩ cô ấy cần thêm thời gian và không gian." Tô Hàng nói.
"Lão đại, hai người đều đã rồi, cần gì thêm thời gian với không gian chứ. Lúc này hai người đang ở chung một chỗ, cái gì nên phát sinh thì cũng nên phát sinh đi." Lý Thanh Viễn đang nói dở thì cảm nhận được ánh mắt kinh khủng của Tô Hàng, như là một giây sau sẽ rơi mất, "Anh không muốn em nói thì em sẽ không nói nữa."
Lý Thanh Viễn thở dài, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Anh đúng là..."
==
Sau khi ăn cơm trưa, Trầm Khê đang ở phòng khách đọc sách, thì nhận được điện thoại từ cô bạn thân Vân Thư, cô nàng mời cô đi hội sở "Mây cuốn mây bay" để tụ họp một chút. Trầm Khê thấy cũng không có chuyện gì để làm, sau khi cô chuẩn bị một chút thì đi đến chỗ mà Vân Thư nói.
Lúc Trầm Khê đến, Vân Thư đã sớm chờ ở cửa, cô nàng nhìn thấy Trầm Khê đi tới thì liền ôm lấy người cô bạn rồi kích động nói: "Tiểu Khê, bà làm tôi lo chết mất."
Trầm Khê có chút bất đắc dĩ nói: "Chúng ta mới không gặp nhau có một ngày thôi mà."
Lúc Trầm Khê kết hôn thì Vân Thư có làm phù dâu, nếu tính toán thời gian, thì chỉ có ngày hôm qua là bọn họ không gặp nhau thôi.
"Một ngày cũng là vấn đề rồi, sau một ngày thì bà đã từ Trầm tiểu thư biến thành Tô phu nhân rồi đó." Vân Thư trêu chọc nói.
"Sao bà có thể nói như vậy." Trầm Khê nói, "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong đi."
"Được." Vân Thư cùng Trầm Khê đi lên phòng khách quý ở lầu ba, chỗ mà Vân Thư mời là nơi cao cấp của thành phố S, lầu ba là khu dành cho khách quý, nếu ai không có thẻ hội viên trăm vạn trở lên thì không thể vào được.
Có thể là bởi vì thời gian còn sớm, lầu ba im ắng không có một bóng người. Trầm Khê đi vào phòng, thì thấy bên trong ngoại trừ mấy chai rượu cùng với một đĩa trái cây thì không còn ai khác, thế là cô mới kinh ngạc nói: "Chỉ có hai bọn mình ư?"
"Chỉ có bọn mình thôi, ngày hôm nay chúng ta không say không về." Vân Thư đã sớm rót hết rượu đỏ vào trong ly.
Trầm Khê tiếp lấy một chén, cười cười hỏi: "Làm sao bà tự nhiên muốn uống rượu vậy."
"Tôi không biết." Vân Thư nói xong thì ngửa cổ lên tử đem ly rượu đỏ trong tay một mực uống hết, Trầm Khê nhìn một chút, cũng nhấp một miếng nho nhỏ.
"Bà làm sao mà mới uống được có một ngụm nhỏ vậy, uống hết đi, uống hết đi." Vân Thư bất mãn nói.
"Tôi không thích uống rượu, bà biết mà." Trầm Khê bất đắc dĩ nói.
"Bà làm sao lại già mồm như thế chứ.." Vân Thư cũng không muốn nương tay.
"Bà có chuyện gì muốn nói với tôi hả?" Trầm Khê cũng không tức giận, cio đặt chén rượu xuống, nhìn về phía cô bạn thân có chút khác thường của mình.
Vân Thư lại rót cho mình một chén rượu, lúc này mới nhìn về phía Trầm Khê hỏi: "Tôi nghe nói Tô Hàng đi HK rồi?"
"Đúng vậy, hắn mới đi buổi sáng, làm sao bà biết?" Trầm Khê khẽ gật đầu hỏi.
"Cái đồ cặn bã Tô Hàng kia!" Vân Thư bỗng nhiên mở miệng mắng.
"Vân Thư!" Trầm Khê không đồng ý nhìn bạn thân mình.
"Bà lại còn bảo vệ cho hắn? Vừa mới kết hôn được ngày thứ hai thì hắn liền đi công tác, có ý tứ gì vậy chứ, hắn đem bà thả ở đâu rồi?" Vân Thư tức giận vỗ bàn một cái.
"Không phải như bà nghĩ đâu." Trầm Khê giải thích nói, "Bà cũng biết, vì muốn mau chóng khôi phục tài chính của Trầm thị, hôn lễ của chúng mình chuẩn bị rất vội vàng. Lần đi công tác này hắn đã sớm có kế hoạch rồi, Tô Hàng hẳn là không thể không đi."
"Vậy cũng không được?" Vân Thư nói, "Lần này hắn đi thì bà thành cái dạng gì rồi? Bà biết người ngoài đều nói bà ra cái gì không? Chân trước Tô Hàng vừa lên máy bay, thì bên ngoài liền nổi lên mấy lời đồn đại, nói... Nói bà..."
"Tôi biết." Mấy lời này mình ở kiếp trước cũng đã nghe ưua.
"Vậy mà bà còn cười ra tiếng." Lúc Vân Thư vừa nghe được thì quả thực muốn tức chết.
"Nhưng đây không phải là sự thật đâu. Tô Hàng kỳ thật đối với tôi rất tốt, lần này đi công tác này là hắn đã lên lịch từ lâu rồi." Trầm Khê giải thích nói, "Trước khi đi hắn đã thương lượng với tôi rồi."
"Hắn đối với bà rất tốt?" Vân Thư nghi hoặc hỏi.
"Hắn đối với tôi rất tốt." Trầm Khê gật đầu xác nhận nói.
"Vậy.. Vậy hai người... Đã làm chưa.." Vân Thư ấp a ấp úng hỏi.
"Cái gì?" Trầm Khê nghe có chút mơ hồ.
"Ai nha, hai người chưa có lên giường sao?" Vân Thư một hơi hỏi ra.
Trầm Khê không có kịp chuẩn bị thì đã bị hỏi chuyện phòng the, mặt cô một hồi liền đỏ lên.
"Sao bà lại xấu hổ chứ, có sao đâu." Vân Thư đẩy Trầm Khê.
"Chúng mình... Chưa có làm." Dù sao kiếp này chưa có làm, nhưng không tính kiếp trước đi.
"Chưa sao? Vậy mà bà còn nói hắn tốt với bà?" Vân Thư không thể tin nói.
"Đây là hai việc khác nhau." Trầm Khê quẫn bách nói.
"Tại sao lại là hai việc khác nhau, hắn cưới bà về nhà. Vợ hắn là một cô gái xinh đẹp như vậy, hắn thế mà không động vào bà, không phải là hắn có vấn đề chứ?" Vân Thư phỏng đoán nói.
"Hắn không có vấn đề." Trầm Khê vội vàng giải thích.
"Làm sao bà biết?" Vân Thư mắt liếc nhìn bạn thân mình.
"Dù sao tôi cũng biết." Trầm Khê đỏ mặt, Vân Thư làm cho cô nhớ tới kiếp trước, Tô Hàng luôn luôn trầm mặc ít nói như vậy, mà hắn ở trên giường lại như biến thành người khác. Thân thể hắn luôn luôn hung hăng đè ép mình, cả đêm không biết ngừng, Trầm Khê lại thẹn thùng, mỗi lần bị làm như vậy cô không chịu nổi liền sẽ hung hăng cắn bả vai của Tô Hàng một cái.
"Vậy hắn vì cái gì không động vào bà?" Vân Thư hỏi.
"Đại khái... Là muốn cho tôi thời gian để dần thích ứng đi." Đây là khả năng hợp lý nhất mà Trầm Khê sau khi sống lại nghĩ tới.
"Theo giả thuyết này của bà, hắn còn rất tử tế." Vân Thư có chút không dám tin tưởng nói.
Ngoại trừ lúc trên giường có chút bá đạo, năm năm quá khứ kia, hắn một mực rất lịch sự với cô.
Tác giả có lời muốn nói: Còn chưa kịp bắt trùng, quay đầu bắt... Mọi người không muốn vỗ béo a, các ngươi nhắn lại cùng cất giữ là ta đổi mới động lực
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook