Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi
-
Chương 11: Anh sẽ vĩnh viễn yêu em
Edit: ItzYen
Tại phòng khách ở lầu hai.
Trầm Khê đứng trước căn phòng để đầy lễ vật, cô có chút kinh hỉ rồi nói: "Tại sao chúng ta lại thu được nhiều lễ vật như vậy."
Tô Hàng dựa vào cửa ra vào, ánh mắt nhìn qua các hộp quà tinh xảo trong phòng, rồi lại rơi vào khuôn mặt tươi cười mang theo sự kinh hỉ của Trầm Khê bên cạnh, hắn cẩn thận, mang theo chút thăm dò mà hỏi: "Em thích những lễ vật này?"
"Thích chứ, người nhận được lễ vật đương nhiên sẽ vui vẻ." Trầm Khê vừa cười vừa nói.
Đáy mắt đen nhánh của Tô Hàng như hiện lên ánh sáng, bộ dạng cứng ngắc của hắn cũng dần dần nhu hòa hơn.
Những lễ vật nhận được khi kết hôn này đã được để ở đây hơn một tuần lễ, bạn của Tô Hàng rất ít, cho nên phần lớn lễ vật ở đây đều là bằng hữu của Trầm Khê đưa, nhưng sau khi kết hôn, một lần Trầm Khê cũng không hỏi tới. Hắn vẫn cho là Trầm Khê đối với cuộc hôn nhân còn có khúc mắc, cho nên đối với những lễ vật này cũng có khúc mắc. Mà bây giờ Trầm Khê lại bỗng nhiên nói cho hắn biết, cô rất thích những lễ vật này, đó có phải hay không biểu thị rằng, cô đối với cuộc hôn nhân này của hai người cũng không có khúc mắc sâu như vậy.
"Bên ngoài những hộp quà này đa phần không có ký tên, xem ra chỉ có mở ra mới biết được là ai đưa thôi." Trầm Khê tiện tay cầm mấy hộp quà quan sát một hồi rồi nói.
"Ừm." Lúc này Tô Hàng cũng đi tới, cầm lấy một hộp quà rồi nhìn chút.
"Xem ra cần phải mở ra thôi." Trầm Khê nhìn xung quanh, rồi cô phát hiện cái bàn trong căn phòng này để đầy lễ vật, căn bản không có thể ngồi. Thế là cô dứt khoát dựa vào chân giường, ngồi trên mặt thảm ở mặt đất, thuận tay cầm hộp quà màu hồng bên cạnh mở ra.
Trầm Khê liền mở được hộp quà ra, lộ ra trang sức bên trong hộp, sau đó cô lại mở tiếp hộp, lấy một tấm thẻ từ bên trong ra rồi nói: "Là đôi bông tai kim cương mà Emi đưa, thật đẹp mắt."
Trầm Khê vừa nói xong thì cô lập tức cầm đôi bông tai kim cương đưa cho Tô Hàng nhìn, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì liền phát hiện Tô Hàng cầm cái gối trong tay ngồi trước người mình, dựa vào tựa như có chút gần.
"Rất xinh đẹp." Tô Hàng đã nhận ra việc Trầm Khê vì chính mình tới gần mà thân thể cô có chút không tiếp ứng, ánh mắt liền trở nên tối ngầm. Sau đó hắn đem gối ôm trong tay đưa cho Trầm Khê rồi nói, "Trên đất rất lạnh."
"À?" Trầm Khê sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng được, cô tiện tay để đôi bông tai kim cương dưới đất, đưa hai tay nhận lấy gối ôm mà Tô Hàng đưa,
Tô Hàng thấy Trầm Khê nhận lấy gối ôm, lúc này hắn mới lui về phía sau một bước, hắn học dáng vẻ của Trầm Khê khi ngồi trên mặt đất, rồi giúp đỡ Trầm Khê mở lễ vật ra.
Trầm Khê đệm gối ôm dưới chân, quả nhiên so với ngồi trên đất thì dễ chịu hơn nhiều, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Hàng đang cắm cúi mở quà, liền đỏ mặt rồi nói: "Cảm ơn nhiều."
"Đây là quà do Tống tổng đưa, một chiếc vòng tay được làm bằng ngọc." Tô Hàng không có trả lời, mà đưa hộp quà vừa mở được cho Trầm Khê.
"Ồ, về sau cái này có thể làm đồ đấu giá để từ thiện." Trầm Khê tiếp lấy hộp quà rồi nói.
"Ừm." Tô Hàng gật đầu, bộ dạng như tôi không có ý kiến em thích là được rồi, sau đó lại tiếp tục cúi đầu mở hộp quà.
Trầm Khê vụng trộm nhìn lướt qua Tô Hàng, thấy hắn tựa như không có trả lời mình, cô có chút buồn bã rồi lại cúi đầu tiếp tục mở quà.
Tô Hàng đối với đồ lễ vật cũng không phải là quá để ý, nhưng hắn vô cùng thích xem mấy tấm thẻ bên trong hộp quà. Kỳ thật đối với thiệp chúc mừng khi kết hôn, đại khái dùng từ đều không khác mấy, đều là chúc bạch đầu giai lão, trăm năm tốt hợp, sớm sinh quý tử. Nhưng Tô Hàng rất thích, hắn không sợ người khác nhìn, mỗi một tấm thiệp cũng sẽ mặc niệm ở trong lòng một lần.
Mỗi khi mở mấy lễ vật ra, thấy tấm thẻ để ở bên trong, phía trên viết: Chúc Tô Hàng cùng Trầm Khê, tân hôn đại hỉ, trăm năm tốt hợp, sớm sinh quý tử. Tâm tình của hắn liền sẽ vui vẻ hơn mấy phần, giống như những lời này nói nhiều, liền sẽ biến thành thật.
"A... Cái notebook này là sao đây, còn có cả mật mã khóa." Trầm Khê nghi hoặc nhìn.
"Thế nào?" Tô Hàng nghe thấy giọng nói thì liền ngẩng đầu lên.
"Đây là Lý Thanh Viễn đưa, hình như là notebook, mặt trên còn có mật mã khóa nữa." Trầm Khê giương notebook trong tay lên.
"Anh xem một chút."
Tô Hàng tiếp lấy notebook, trong đầu lập tức hiện ra mấy lời nói của Lý Thanh Viễn trong ngày kết hôn của hắn: "Lúc đầu tôi nghĩ nên đưa cậu một cuốn bách khoa toàn thư về lời nói tán tỉnh, nhưng nghĩ đến việc đưa sách là điểm xấu, thế là tôi liền dùng một tuần lễ, trích những lời nói mà tôi đã dùng qua, làm ra một lễ vật kết hôn cho cậu, có thể tính là quá thành ý rồi. Mật mã là ngày kết hôn của hai người, nhớ kỹ đấy."
"Anh biết mật mã sao?" Trầm Khê tò mò hỏi.
"Không biết, tý nữa anh sẽ hỏi hắn." Tô Hàng mặt không đổi sắc nói.
"Ồ." Trầm Khê không tiếp tục hỏi nữa, cô tiếp tục cúi đầu mở quà, các hộp bên cạnh cô phần lớn đều đã bị Trầm Khê mở sạch, còn lại đều là có thể tích lớn hơn một chút, Trầm Khê liền mở mấy cái, phát hiện đều là mấy đồ cổ có giá trị. Trầm Khê không phải là nguời yêu thích đồ cổ, Tô Hàng hình như cũng không phải, thế là cô dự định về sau sẽ bán đi để làm từ thiện.
"Cái này hình như là lễ vật của Vân tiểu thư." Tô Hàng mở một hộp quà ra, phát hiện là của Vân Thư, hắn biết Vân Thư là bạn thân nhất của Trầm Khê, thế là không có mở đóng goí bên trong ra, trực tiếp đưa hộp quà cho Trầm Khê.
Trầm Khê nghe nói là lễ vật của Vân Thư, trong lòng cô cũng có chút hiếu kỳ, dù sao thời điểm đời trước kết hôn vì tâm tình cô không tốt, Trầm Khê căn bản không nghĩ đến việc muốn mở hộp quà, thời gian dài sau đó thì cô không còn nhớ chuyện này nữa. Còn lễ vật kết hôn, hình như là không lâu sau khi kết hôn, Tô Hàng đã xử lý, còn việc Tô Hàng xử lý như thế nào, Trầm Khê không có để ý, tự nhiên cũng không biết.
Trầm Khê tiếp lấy hộp quà, có chút hiếu kỳ mở hộp ra, rồi phát hiện bên trong là hai bộ áo thun màu trắng, phía trên có hình chibi rất đáng yêu.
Dáng vẻ chibi này có chút giống mình, Trầm Khê nhận thấy đây là do Vân Thư tự mình vẽ, dáng vẻ so với khi cô học cao trung thì giống nhau như đúc. Trầm Khê có chút vui vẻ đưa đến chỗ cho Tô Hàng nhìn: "Anh nhìn xem, đây là Vân Thư vẽ tôi, giống chứ?"
Tô Hàng nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc đến chiếc áo thun trong nháy mắt, con mắt có chút nheo lại, biểu cảm không tự nhiên cho lắm.
"Thế nào?" Trầm Khê phát giác được có điều gì đó không đúng, liền xoay chiếc áo thun lại, liếc mắt qua, mặt lập tức liền xấu hổ mà đỏ lên. Thì ra vừa rồi là do áo thun được để trong hộp, cô không thể nhìn thấy được hết, chỉ thấy hình chibi giống với cô, hoá ra bên dưới còn có một dòng chữ, viết:
(Tô Hàng, nếu anh dám không đối xử tốt với tôi, anh liền chết chắc rồi?)
"Cái này, đây là do Vân Thư đùa ác, anh chớ để ý." Trầm Khê cuống quít gấp gọn áo thun lại rồi cất vào trong hộp.
Tô Hàng thấy Trầm Khê muốn đóng chiếc hộp lại, hắn liền đưa tay lấy thứ dưới đáy hộp, hẳn là chiếc áo thun của hắn. Hắn nhìn chiếc áo thun, thì chỉ thấy ở giữa có hình chibi giống y như chính mình, hai mắt của chibi như bốc lên hồng tâm, bên dưới còn viết một câu:
(Trầm Khê, anh sẽ vĩnh viễn yêu em.)
"À..." Trầm Khê nhìn thấy Tô Hàng luôn luôn tỉnh táo bị hình vẽ của Vân Thư chọc thành vui vẻ, mồ hôi lạnh đều muốn chảy xuống, cô vội vàng giải thích nói, "Anh đừng để ý, Vân Thư hay thích nói đùa."
"Ồ." Tô Hàng khẽ gật đầu, biểu thị như hắn biết rồi, sau đó chắp hai tay phía sau lưng, giấu cái áo thun phía sau mình.
"..." Trầm Khê trừng mắt nhìn, cô lại trừng mắt nhìn lần nữa, cô nghĩ đến việc có nên nhắc nhở người nào đó rằng, giấu như thế thật trắng trợn, thật sự là khiến cho người ta xấu hổ.
Tô Hàng hiển nhiên cũng không thể lơ là, bị Trầm Khê nhìn chăm chú mười giây đồng hồ, hắn cúi đầu, rồi trầm lặng nói: "Cái này là đưa cho anh."
"Cái gì?" Trầm Khê khó hiểu nói.
"Cái này là dành cho nam."Giọng nói của Tô Hàng lúc này mang tới sự quật cường, phảng phất như bị người khác ép hỏi, liều chết không có cảm giác.
"Ồ." Trầm Khê thu lại ánh mắt của mình, cô cúi đầu rồi cầm chiếc áo thun trên nắp hộp, đặt ở bên cạnh người. Sau đó cô lại tiếp tục mở hộp quà, trong đầu cô không ngừng tái diễn cảnh Tô Hàng giả bộ không có việc gì giấu chiếc áo thun, nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng nhịn không được mà hiện lên ý cười.
Nếu như đời trước mình cùng Tô Hàng mở hộp quà, có phải sẽ có khả năng phát hiện, Tô Hàng thật ra thích mình?
Tô Hàng cúi đầu, không dám nhìn dáng vẻ bây giờ của Trầm Khê, hai đôi tai của hắn đã sớm đỏ lựng, trong lòng càng thấp thỏm không được: Trầm Khê có thể hay không mà vì hành động của mình làm tức giận, có thể phát hiện cái gì đó không? Vừa rồi tại sao hắn lại không khống chế được mình, cơ hồ là phản xạ có điều kiện liền đưa tay tới đoạt lại cái áo thun.
Tô Hàng tiếp tục mở quà, rất nhanh hắn liền mở ra được hai chiếc đồng hồ đeo tay, một nam một nữ đúng lúc là một đôi. Quỷ thần xui khiến, Tô Hàng đưa cho Trầm Khê chiếc đồng hồ của nữ, dị thường nói nghiêm túc: "Cái này là một đôi, đồng hồ của nữ cho em."
Trầm Khê nhìn bộ dáng dị thường của Tô Hàng, có chút kinh ngạc mà đưa tay nhận lấy chiếc đồng hồ, tiện thể còn nói một câu cảm ơn.
Tô Hàng đưa xong chiếc đồng hồ thì liền hối hận rồi, hắn cảm thấy mình quả thực ngu xuẩn, cái này không phải là che thì càng lộ sao? Hắn rốt cuộc không tiếp tục chờ được nữa, tay trái hộp quà đựng đồng hồ, tay phải thì cầm áo thun rồi vội vội vàng vàng nói một câu: "Anh... Anh mới nhớ rằng mình còn có việc phải xử lý, anh về thư phòng trước."
"Ồ, được."
Cơ hồ thấy Trầm Khê gật đầu trong nháy mắt, Tô Hàng liền như chạy trốn khỏi căn phòng, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Trầm Khê nghe được âm thanh chạy xuống lầu truyền đến từ ngoài cửa, cô cũng nhịn không được nữa, bật cười một tiếng.
Tô Hàng chạy về phòng khách ở lầu một, gài cửa lại, dựa vào cửa mà chán ghét bản thân, sau năm phút, hắn liền có chút kích động, không kịp chờ đợi lần nữa mà bỏ chiếc áo thun trong tay mình ra.
Tựa như không cân nhắc điều gì, hắn liền cởi áo của mình ra, mặc cái áo thun màu trắng đần độn vào nguời, sau đó nhìn vào chiếc gương trong phòng khách thật lâu.
Phảng phất bộ y phục này mặc trên người hắn, thật giống như đưa cho cái hình chibi trên chiếc áo thun này vậy.
Câu nói "Trầm Khê, anh sẽ vĩnh viễn yêu em" thật giống với hắn.
Đây là điều Tô Hàng vẫn đang làm, vẫn nghĩ, nhưng không dám nói từ miệng ra.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua con cua thật sự rất mệt, vô tình ngủ thiếp đi... Sáng sớm hôm nay dậy thì mới phát hiện ra, các ngươi hẳn là sẽ tha thứ cho ta.
Kiếp trước Tô Hàng thấy được lễ vật này, hắn vụng trộm mua một đôi bé con đặt ở trong phòng khách, còn vụng trộm mặc đôi áo thun vào đôi bé con đó, sau đó hắn ngồi ở một chỗ chơi đùa, tự mình cười ngây ngô.
Tại phòng khách ở lầu hai.
Trầm Khê đứng trước căn phòng để đầy lễ vật, cô có chút kinh hỉ rồi nói: "Tại sao chúng ta lại thu được nhiều lễ vật như vậy."
Tô Hàng dựa vào cửa ra vào, ánh mắt nhìn qua các hộp quà tinh xảo trong phòng, rồi lại rơi vào khuôn mặt tươi cười mang theo sự kinh hỉ của Trầm Khê bên cạnh, hắn cẩn thận, mang theo chút thăm dò mà hỏi: "Em thích những lễ vật này?"
"Thích chứ, người nhận được lễ vật đương nhiên sẽ vui vẻ." Trầm Khê vừa cười vừa nói.
Đáy mắt đen nhánh của Tô Hàng như hiện lên ánh sáng, bộ dạng cứng ngắc của hắn cũng dần dần nhu hòa hơn.
Những lễ vật nhận được khi kết hôn này đã được để ở đây hơn một tuần lễ, bạn của Tô Hàng rất ít, cho nên phần lớn lễ vật ở đây đều là bằng hữu của Trầm Khê đưa, nhưng sau khi kết hôn, một lần Trầm Khê cũng không hỏi tới. Hắn vẫn cho là Trầm Khê đối với cuộc hôn nhân còn có khúc mắc, cho nên đối với những lễ vật này cũng có khúc mắc. Mà bây giờ Trầm Khê lại bỗng nhiên nói cho hắn biết, cô rất thích những lễ vật này, đó có phải hay không biểu thị rằng, cô đối với cuộc hôn nhân này của hai người cũng không có khúc mắc sâu như vậy.
"Bên ngoài những hộp quà này đa phần không có ký tên, xem ra chỉ có mở ra mới biết được là ai đưa thôi." Trầm Khê tiện tay cầm mấy hộp quà quan sát một hồi rồi nói.
"Ừm." Lúc này Tô Hàng cũng đi tới, cầm lấy một hộp quà rồi nhìn chút.
"Xem ra cần phải mở ra thôi." Trầm Khê nhìn xung quanh, rồi cô phát hiện cái bàn trong căn phòng này để đầy lễ vật, căn bản không có thể ngồi. Thế là cô dứt khoát dựa vào chân giường, ngồi trên mặt thảm ở mặt đất, thuận tay cầm hộp quà màu hồng bên cạnh mở ra.
Trầm Khê liền mở được hộp quà ra, lộ ra trang sức bên trong hộp, sau đó cô lại mở tiếp hộp, lấy một tấm thẻ từ bên trong ra rồi nói: "Là đôi bông tai kim cương mà Emi đưa, thật đẹp mắt."
Trầm Khê vừa nói xong thì cô lập tức cầm đôi bông tai kim cương đưa cho Tô Hàng nhìn, kết quả vừa ngẩng đầu lên thì liền phát hiện Tô Hàng cầm cái gối trong tay ngồi trước người mình, dựa vào tựa như có chút gần.
"Rất xinh đẹp." Tô Hàng đã nhận ra việc Trầm Khê vì chính mình tới gần mà thân thể cô có chút không tiếp ứng, ánh mắt liền trở nên tối ngầm. Sau đó hắn đem gối ôm trong tay đưa cho Trầm Khê rồi nói, "Trên đất rất lạnh."
"À?" Trầm Khê sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng được, cô tiện tay để đôi bông tai kim cương dưới đất, đưa hai tay nhận lấy gối ôm mà Tô Hàng đưa,
Tô Hàng thấy Trầm Khê nhận lấy gối ôm, lúc này hắn mới lui về phía sau một bước, hắn học dáng vẻ của Trầm Khê khi ngồi trên mặt đất, rồi giúp đỡ Trầm Khê mở lễ vật ra.
Trầm Khê đệm gối ôm dưới chân, quả nhiên so với ngồi trên đất thì dễ chịu hơn nhiều, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Hàng đang cắm cúi mở quà, liền đỏ mặt rồi nói: "Cảm ơn nhiều."
"Đây là quà do Tống tổng đưa, một chiếc vòng tay được làm bằng ngọc." Tô Hàng không có trả lời, mà đưa hộp quà vừa mở được cho Trầm Khê.
"Ồ, về sau cái này có thể làm đồ đấu giá để từ thiện." Trầm Khê tiếp lấy hộp quà rồi nói.
"Ừm." Tô Hàng gật đầu, bộ dạng như tôi không có ý kiến em thích là được rồi, sau đó lại tiếp tục cúi đầu mở hộp quà.
Trầm Khê vụng trộm nhìn lướt qua Tô Hàng, thấy hắn tựa như không có trả lời mình, cô có chút buồn bã rồi lại cúi đầu tiếp tục mở quà.
Tô Hàng đối với đồ lễ vật cũng không phải là quá để ý, nhưng hắn vô cùng thích xem mấy tấm thẻ bên trong hộp quà. Kỳ thật đối với thiệp chúc mừng khi kết hôn, đại khái dùng từ đều không khác mấy, đều là chúc bạch đầu giai lão, trăm năm tốt hợp, sớm sinh quý tử. Nhưng Tô Hàng rất thích, hắn không sợ người khác nhìn, mỗi một tấm thiệp cũng sẽ mặc niệm ở trong lòng một lần.
Mỗi khi mở mấy lễ vật ra, thấy tấm thẻ để ở bên trong, phía trên viết: Chúc Tô Hàng cùng Trầm Khê, tân hôn đại hỉ, trăm năm tốt hợp, sớm sinh quý tử. Tâm tình của hắn liền sẽ vui vẻ hơn mấy phần, giống như những lời này nói nhiều, liền sẽ biến thành thật.
"A... Cái notebook này là sao đây, còn có cả mật mã khóa." Trầm Khê nghi hoặc nhìn.
"Thế nào?" Tô Hàng nghe thấy giọng nói thì liền ngẩng đầu lên.
"Đây là Lý Thanh Viễn đưa, hình như là notebook, mặt trên còn có mật mã khóa nữa." Trầm Khê giương notebook trong tay lên.
"Anh xem một chút."
Tô Hàng tiếp lấy notebook, trong đầu lập tức hiện ra mấy lời nói của Lý Thanh Viễn trong ngày kết hôn của hắn: "Lúc đầu tôi nghĩ nên đưa cậu một cuốn bách khoa toàn thư về lời nói tán tỉnh, nhưng nghĩ đến việc đưa sách là điểm xấu, thế là tôi liền dùng một tuần lễ, trích những lời nói mà tôi đã dùng qua, làm ra một lễ vật kết hôn cho cậu, có thể tính là quá thành ý rồi. Mật mã là ngày kết hôn của hai người, nhớ kỹ đấy."
"Anh biết mật mã sao?" Trầm Khê tò mò hỏi.
"Không biết, tý nữa anh sẽ hỏi hắn." Tô Hàng mặt không đổi sắc nói.
"Ồ." Trầm Khê không tiếp tục hỏi nữa, cô tiếp tục cúi đầu mở quà, các hộp bên cạnh cô phần lớn đều đã bị Trầm Khê mở sạch, còn lại đều là có thể tích lớn hơn một chút, Trầm Khê liền mở mấy cái, phát hiện đều là mấy đồ cổ có giá trị. Trầm Khê không phải là nguời yêu thích đồ cổ, Tô Hàng hình như cũng không phải, thế là cô dự định về sau sẽ bán đi để làm từ thiện.
"Cái này hình như là lễ vật của Vân tiểu thư." Tô Hàng mở một hộp quà ra, phát hiện là của Vân Thư, hắn biết Vân Thư là bạn thân nhất của Trầm Khê, thế là không có mở đóng goí bên trong ra, trực tiếp đưa hộp quà cho Trầm Khê.
Trầm Khê nghe nói là lễ vật của Vân Thư, trong lòng cô cũng có chút hiếu kỳ, dù sao thời điểm đời trước kết hôn vì tâm tình cô không tốt, Trầm Khê căn bản không nghĩ đến việc muốn mở hộp quà, thời gian dài sau đó thì cô không còn nhớ chuyện này nữa. Còn lễ vật kết hôn, hình như là không lâu sau khi kết hôn, Tô Hàng đã xử lý, còn việc Tô Hàng xử lý như thế nào, Trầm Khê không có để ý, tự nhiên cũng không biết.
Trầm Khê tiếp lấy hộp quà, có chút hiếu kỳ mở hộp ra, rồi phát hiện bên trong là hai bộ áo thun màu trắng, phía trên có hình chibi rất đáng yêu.
Dáng vẻ chibi này có chút giống mình, Trầm Khê nhận thấy đây là do Vân Thư tự mình vẽ, dáng vẻ so với khi cô học cao trung thì giống nhau như đúc. Trầm Khê có chút vui vẻ đưa đến chỗ cho Tô Hàng nhìn: "Anh nhìn xem, đây là Vân Thư vẽ tôi, giống chứ?"
Tô Hàng nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, ánh mắt tiếp xúc đến chiếc áo thun trong nháy mắt, con mắt có chút nheo lại, biểu cảm không tự nhiên cho lắm.
"Thế nào?" Trầm Khê phát giác được có điều gì đó không đúng, liền xoay chiếc áo thun lại, liếc mắt qua, mặt lập tức liền xấu hổ mà đỏ lên. Thì ra vừa rồi là do áo thun được để trong hộp, cô không thể nhìn thấy được hết, chỉ thấy hình chibi giống với cô, hoá ra bên dưới còn có một dòng chữ, viết:
(Tô Hàng, nếu anh dám không đối xử tốt với tôi, anh liền chết chắc rồi?)
"Cái này, đây là do Vân Thư đùa ác, anh chớ để ý." Trầm Khê cuống quít gấp gọn áo thun lại rồi cất vào trong hộp.
Tô Hàng thấy Trầm Khê muốn đóng chiếc hộp lại, hắn liền đưa tay lấy thứ dưới đáy hộp, hẳn là chiếc áo thun của hắn. Hắn nhìn chiếc áo thun, thì chỉ thấy ở giữa có hình chibi giống y như chính mình, hai mắt của chibi như bốc lên hồng tâm, bên dưới còn viết một câu:
(Trầm Khê, anh sẽ vĩnh viễn yêu em.)
"À..." Trầm Khê nhìn thấy Tô Hàng luôn luôn tỉnh táo bị hình vẽ của Vân Thư chọc thành vui vẻ, mồ hôi lạnh đều muốn chảy xuống, cô vội vàng giải thích nói, "Anh đừng để ý, Vân Thư hay thích nói đùa."
"Ồ." Tô Hàng khẽ gật đầu, biểu thị như hắn biết rồi, sau đó chắp hai tay phía sau lưng, giấu cái áo thun phía sau mình.
"..." Trầm Khê trừng mắt nhìn, cô lại trừng mắt nhìn lần nữa, cô nghĩ đến việc có nên nhắc nhở người nào đó rằng, giấu như thế thật trắng trợn, thật sự là khiến cho người ta xấu hổ.
Tô Hàng hiển nhiên cũng không thể lơ là, bị Trầm Khê nhìn chăm chú mười giây đồng hồ, hắn cúi đầu, rồi trầm lặng nói: "Cái này là đưa cho anh."
"Cái gì?" Trầm Khê khó hiểu nói.
"Cái này là dành cho nam."Giọng nói của Tô Hàng lúc này mang tới sự quật cường, phảng phất như bị người khác ép hỏi, liều chết không có cảm giác.
"Ồ." Trầm Khê thu lại ánh mắt của mình, cô cúi đầu rồi cầm chiếc áo thun trên nắp hộp, đặt ở bên cạnh người. Sau đó cô lại tiếp tục mở hộp quà, trong đầu cô không ngừng tái diễn cảnh Tô Hàng giả bộ không có việc gì giấu chiếc áo thun, nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng nhịn không được mà hiện lên ý cười.
Nếu như đời trước mình cùng Tô Hàng mở hộp quà, có phải sẽ có khả năng phát hiện, Tô Hàng thật ra thích mình?
Tô Hàng cúi đầu, không dám nhìn dáng vẻ bây giờ của Trầm Khê, hai đôi tai của hắn đã sớm đỏ lựng, trong lòng càng thấp thỏm không được: Trầm Khê có thể hay không mà vì hành động của mình làm tức giận, có thể phát hiện cái gì đó không? Vừa rồi tại sao hắn lại không khống chế được mình, cơ hồ là phản xạ có điều kiện liền đưa tay tới đoạt lại cái áo thun.
Tô Hàng tiếp tục mở quà, rất nhanh hắn liền mở ra được hai chiếc đồng hồ đeo tay, một nam một nữ đúng lúc là một đôi. Quỷ thần xui khiến, Tô Hàng đưa cho Trầm Khê chiếc đồng hồ của nữ, dị thường nói nghiêm túc: "Cái này là một đôi, đồng hồ của nữ cho em."
Trầm Khê nhìn bộ dáng dị thường của Tô Hàng, có chút kinh ngạc mà đưa tay nhận lấy chiếc đồng hồ, tiện thể còn nói một câu cảm ơn.
Tô Hàng đưa xong chiếc đồng hồ thì liền hối hận rồi, hắn cảm thấy mình quả thực ngu xuẩn, cái này không phải là che thì càng lộ sao? Hắn rốt cuộc không tiếp tục chờ được nữa, tay trái hộp quà đựng đồng hồ, tay phải thì cầm áo thun rồi vội vội vàng vàng nói một câu: "Anh... Anh mới nhớ rằng mình còn có việc phải xử lý, anh về thư phòng trước."
"Ồ, được."
Cơ hồ thấy Trầm Khê gật đầu trong nháy mắt, Tô Hàng liền như chạy trốn khỏi căn phòng, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Trầm Khê nghe được âm thanh chạy xuống lầu truyền đến từ ngoài cửa, cô cũng nhịn không được nữa, bật cười một tiếng.
Tô Hàng chạy về phòng khách ở lầu một, gài cửa lại, dựa vào cửa mà chán ghét bản thân, sau năm phút, hắn liền có chút kích động, không kịp chờ đợi lần nữa mà bỏ chiếc áo thun trong tay mình ra.
Tựa như không cân nhắc điều gì, hắn liền cởi áo của mình ra, mặc cái áo thun màu trắng đần độn vào nguời, sau đó nhìn vào chiếc gương trong phòng khách thật lâu.
Phảng phất bộ y phục này mặc trên người hắn, thật giống như đưa cho cái hình chibi trên chiếc áo thun này vậy.
Câu nói "Trầm Khê, anh sẽ vĩnh viễn yêu em" thật giống với hắn.
Đây là điều Tô Hàng vẫn đang làm, vẫn nghĩ, nhưng không dám nói từ miệng ra.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua con cua thật sự rất mệt, vô tình ngủ thiếp đi... Sáng sớm hôm nay dậy thì mới phát hiện ra, các ngươi hẳn là sẽ tha thứ cho ta.
Kiếp trước Tô Hàng thấy được lễ vật này, hắn vụng trộm mua một đôi bé con đặt ở trong phòng khách, còn vụng trộm mặc đôi áo thun vào đôi bé con đó, sau đó hắn ngồi ở một chỗ chơi đùa, tự mình cười ngây ngô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook