Hãy Quay Lưng Lại
-
Chương 17: Dấm chua bùng phát (1)
Windsor thoáng một cái rùng mình, anh tin rằng tình bạn 10 năm của mình và cậu ta không bằng một nửa tình yêu mà cậu ta dành cho An Duệ.
" Ấy, Tiêu Tiêu, không nên tức giận, không nên tức giận. Tôi là người đã có bạn lữ rồi ạ "
" Hừ "
An Duệ im lặng dựa đầu vào hõm cổ anh, hương bạc hà thoang thoảng làm cô một thoáng say lòng. Nhẹ vòng tay ôm lấy vùng eo rắn chắc của anh, cô lặng lẽ nở nụ cười. Hàn Tử Tiêu, có ảnh, thật là tốt
Hàn Tử Tiêu cúi đầu xuống, đôi mắt dừng lại ở nụ cười hạnh phúc của cô, ánh mắt anh chợt nhu hòa đi, dịu dàng nâng cằm cô lên, đặt 1 nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
" Way, cậu có thôi đi không? Giữa thanh niên bạch nhật, sao cậu có thể....? "
" Windsor, tôi biết cậu đã rất chăm chỉ học hỏi tiếng Trung Hoa, nhưng thật xin lỗi, là thanh thiên bạch nhật "
Windsor một thoáng đỏ mặt. Rõ ràng cậu đã học mấy câu này rất nhiều lần để trêu cậu ta rồi mà nhỉ? Tại sao có thể sai được chứ? Không đúng, không đúng nhất định là quyển sách kia ghi sai
Lam Ngọc không nhịn được mà cười lớn, mặt mũi là gì cơ chứ? Hiếm khi cô mới được thấy Windsor bị mất mặt như vậy, trăm năm mới có 1 lần đó, cô nhất định sẽ cười thỏa lòng.
" Xin chào, em là Lam Ngọc "
Lam Ngọc cố nín cười, không để ý đến khuôn mặt thúi đầy ai oán của ai kia, cố làm vẻ thục nữ ra chào hỏi Hàn Tử Tiêu. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé Lam Ngọc đang dơ ra, hơi nhíu mày.
" Xin tự giới thiệu, tôi là An Duệ, còn anh ấy là Tử Tiêu "
An Duệ gượng cười cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Ngọc. Thật là, sao anh có thể bày ra bộ mặt như nhìn những bộ quần áo bẩn được mặc qua như vậy chứ? Mạnh mẽ nhéo một cái rõ đau vào vùng eo rắn chắc của anh.
Hàn Tử Tiêu trưng ra bộ mặt ủy khuất, anh cắn nhẹ vào vùng cổ non mềm của An Duệ khiến cô 1 thoáng nhíu mày. Bàn tay dơ lên cao, vuốt nhẹ tóc anh.
" Tử Tiêu, đừng nghịch nữa, chúng ta đi dạo tiếp đi "
Nhẹ đẩy cái đầu đen xì của anh ra, cô cười gượng nhìn Windsor và Lam Ngọc.
" Được "
Bàn tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô, tuyên bố quyền sở hữu. Lam Ngọc và An Duệ cũng không phải là những người phụ nữ ngoài kia, luôn muốn quần áo đẹp, trang sức, tiền bạc. Điều mà hai cô muốn chỉ là làm cách nào để thoát khỏi 2 tên vệ sĩ này đây ( là Windsor và Hàn Tử Tiêu đó)
" Tử Tiêu/Windsor các anh có thể đi mua bánh hoa đào ở kia cho bọn em không? "
Nháy mắt với nhau, An Duệ và Lam Ngọc đồng loạt lên tiếng. Hai người đàn ông hơi giật mình, chăm chú nhìn hai người, rồi gật đầu.
" Nhớ đúng im đó đợi "
" Ấy, Tiêu Tiêu, không nên tức giận, không nên tức giận. Tôi là người đã có bạn lữ rồi ạ "
" Hừ "
An Duệ im lặng dựa đầu vào hõm cổ anh, hương bạc hà thoang thoảng làm cô một thoáng say lòng. Nhẹ vòng tay ôm lấy vùng eo rắn chắc của anh, cô lặng lẽ nở nụ cười. Hàn Tử Tiêu, có ảnh, thật là tốt
Hàn Tử Tiêu cúi đầu xuống, đôi mắt dừng lại ở nụ cười hạnh phúc của cô, ánh mắt anh chợt nhu hòa đi, dịu dàng nâng cằm cô lên, đặt 1 nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
" Way, cậu có thôi đi không? Giữa thanh niên bạch nhật, sao cậu có thể....? "
" Windsor, tôi biết cậu đã rất chăm chỉ học hỏi tiếng Trung Hoa, nhưng thật xin lỗi, là thanh thiên bạch nhật "
Windsor một thoáng đỏ mặt. Rõ ràng cậu đã học mấy câu này rất nhiều lần để trêu cậu ta rồi mà nhỉ? Tại sao có thể sai được chứ? Không đúng, không đúng nhất định là quyển sách kia ghi sai
Lam Ngọc không nhịn được mà cười lớn, mặt mũi là gì cơ chứ? Hiếm khi cô mới được thấy Windsor bị mất mặt như vậy, trăm năm mới có 1 lần đó, cô nhất định sẽ cười thỏa lòng.
" Xin chào, em là Lam Ngọc "
Lam Ngọc cố nín cười, không để ý đến khuôn mặt thúi đầy ai oán của ai kia, cố làm vẻ thục nữ ra chào hỏi Hàn Tử Tiêu. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé Lam Ngọc đang dơ ra, hơi nhíu mày.
" Xin tự giới thiệu, tôi là An Duệ, còn anh ấy là Tử Tiêu "
An Duệ gượng cười cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Ngọc. Thật là, sao anh có thể bày ra bộ mặt như nhìn những bộ quần áo bẩn được mặc qua như vậy chứ? Mạnh mẽ nhéo một cái rõ đau vào vùng eo rắn chắc của anh.
Hàn Tử Tiêu trưng ra bộ mặt ủy khuất, anh cắn nhẹ vào vùng cổ non mềm của An Duệ khiến cô 1 thoáng nhíu mày. Bàn tay dơ lên cao, vuốt nhẹ tóc anh.
" Tử Tiêu, đừng nghịch nữa, chúng ta đi dạo tiếp đi "
Nhẹ đẩy cái đầu đen xì của anh ra, cô cười gượng nhìn Windsor và Lam Ngọc.
" Được "
Bàn tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô, tuyên bố quyền sở hữu. Lam Ngọc và An Duệ cũng không phải là những người phụ nữ ngoài kia, luôn muốn quần áo đẹp, trang sức, tiền bạc. Điều mà hai cô muốn chỉ là làm cách nào để thoát khỏi 2 tên vệ sĩ này đây ( là Windsor và Hàn Tử Tiêu đó)
" Tử Tiêu/Windsor các anh có thể đi mua bánh hoa đào ở kia cho bọn em không? "
Nháy mắt với nhau, An Duệ và Lam Ngọc đồng loạt lên tiếng. Hai người đàn ông hơi giật mình, chăm chú nhìn hai người, rồi gật đầu.
" Nhớ đúng im đó đợi "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook